Người Mới Tức Giận

Chương 11

Bệnh khó nói, cậu út mắc bệnh khó nói ra sao.

Cô ngẩn người một lát, sau đó liền cười không ngừng: “Van bạn, cậu út của mình rất khỏe mạnh à”.

Lưu Ly cắt đứt lời của cô, “Anh ta không khỏe mạnh làm sao bạn biết được”, nói xong còn nháy mắt một cái.

Không hiểu tại sao, Thái Niễu liền đỏ mặt, đưa tay đánh Lưu Ly một cái sau đó liền đứng dậy, “Không đứng đắn, không nói chuyện với cậu nữa, mình trở lại công việc đây”.

“Này, còn chưa nói hết chuyện mà…” Lưu Ly ở phía sau la to, cô bước đi lại càng nhanh.

Làm việc một ngày cũng đến lúc tan ca, bởi vì sắp tới sinh nhật của ba Lưu Ly, Lưu Ly rủ cô cùng đi chọn quà sinh nhật. Hai người tiến vào cửa hàng tổng hợp, đi thẳng đến khu bán hàng thời trang nam, ngay lúc Lưu Ly đang phân vân nên mua cà vạt màu xám hay cà vạt màu lam thì tình cờ gặp Bạch Kỳ Trấn đang mua áo sơ mi tại đó.

“Thư ký Bạch”.

“Tiểu Niễu”. Thư ký Bạch kinh ngạc, nhìn bên cạnh cô còn có Lưu Ly liền lễ phép gật đầu chào, sau đó cùng cô nói chuyện: “Thư ký mới đến làm dơ áo sơ mi của lãnh đạo, buổi tối lại có tiệc xã giao nên tôi tới đây để mua áo sơ mi cho lãnh đạo”.

“Thì ra phòng làm việc của cậu út có một thứ ký bất cẩn như vậy”

Bạch Kỳ Trấn mỉn cười, cô nói tiếp: “Em đi cùng bạn em tới đây để mua quà sinh nhật cho ba bạn ấy, đang phân vân không biết chọn cà vạt màu nào?”. Cô giải thích xong liền giới thiệu: “Đây là bạn thân Lưu Ly của em, còn đây là thư ký Bạch Kỳ Trấn, thư ký của phó thị trưởng Trương”.


Bạch Kỳ Trấn nhìn thoáng qua hai cái cà vạt trong tay Lưu Ly liền hỏi: “Không biết chú nhà bao nhiêu tuổi?”.

“Năm mươi”.

“Màu xám hợp hơn, nhìn có phần chững chạc hơn”. Bạch Kỳ Trấn nói xong liền cười lộ hai hàm răng trắng sáng: “Đây là ý kiến cá nhân, chỉ để tham khảo thôi.”

Lưu Ly nhuếch miệng cười: “Em cũng nghĩ màu xám thì hợp hơn”.

Thái Niễu lúng túng, chị à, vừa rồi là ai than thở màu xám có vẻ chững chạc quá.

“Tiểu Niễu, lãnh đạo còn chờ anh, anh đi trước, có việc gì thì gọi điện cho anh”.

“Thư ký Bạch đi làm công việc của mình đi, tạm biệt”. Cô cùng Bạch Kỳ Trấn vẫy tay từ biệt, thấy anh ta đã đi xa mới quay người lại, thì phát hiện Lưu Ly còn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của anh ta, “Tiểu thư, hoàn hồn lại”.

Lưu Ly ánh mắt sáng loáng hướng về phía cô cười nịnh nọt: “Rất đẹp trai nha”.

“Đẹp trai sao? Cũng được thôi”. So với cậu út còn kém một chút.

“Cái gì cũng được, rõ ràng rất đẹp trai, nhìn phong độ kìa, chậc chậc chậc, rất tao nhã, thư ký Bạch nếu sống ở thời cổ đại chính là thư sinh áo trắng à”.

Cô cười một tiếng, lại liên tưởng đến đoạn hôn nhân trước của Bạch Kỳ Trấn liền đồng cảm nói: “Cậu tỉnh lại đi, thư ký Bạch là một người đáng thương”.

“Đáng thương”. Lưu Ly trừng mắt với cô: “Chuyện xưa như thế nào, kể mình nghe một chút đi”.

“Chuyện riêng của người ta, rất khó nói ra”. Cô có điểm do dự.


Mặt Lưu Li trầm xuống, ánh mắt gian xảo, “Chuyện riêng tư làm sao cậu lại biết? Cậu cũng đã biết còn gọi là riêng tư gì nữa sao, quên đi, chính là cậu không tin mình”.

“Mình làm sao có thể không tin tưởng cậu”.

“Tin mình tại sao không kể mình nghe, mình cũng không phải nhiều chuyện. Bạn bè là gì, là cùng nhau chia sẻ bí mật”. Lưu Ly cong môi nói, lời nói ngụ ý trách móc, nói xong liền thanh toán tiền rồi đi ra ngoài.

Cô thấy Lưu Li tức giận, liền vội vàng đuổi theo “Được rồi, mình nói cho cậu biết”.

Lưu Ly liền vui mừng hớn hở, dắt cô vào lầu một của quán cà phê: “Đi, mình mời cậu cà phê, từ từ kể, kể rõ ràng câu chuyện”.

Trương Cảnh Trí không biết hôm nay gặp phải xui xẻo gì, miễn cưỡng nhận một thư ký có lai lịch không nhỏ vào phòng, không biết cô ta muốn thể hiện cái gì, việc dọn dẹp trong phòng đều tranh làm, lúc đầu anh còn nghĩ rằng mình may mắn khi không phải đụng phải một thiên kim tiểu thư, ai ngờ cô ấy vụng về còn hơn cả một thiên kim tiểu thư, chỉ được tính nghe lời là được nhất. Mọi người tới phòng làm việc để họp, người không nhiều lắm, anh để cửa văn phòng mở, kêu cô mang mấy ly cà phê vào phòng, trong lúc bưng cà phê vào cô không cẩn thận làm đổ cà phê. Anh thì không sao, chỉ bị dơ áo sơ mi, phòng làm việc với phó cục trưởng coi như gặp xui xẻo, cà phê trực tiếp hất vào mặt.

Anh còn chưa nói gì, cô ấy liền khóc òa lên, thấy tình hình như vậy ai còn dám trách móc gì, bởi vì cô ấy là cấp dưới của phó thị trưởng nên phó cục trưởng không trách móc gì nhiều sau đó mang khuôn mặt còn đang tức giận rời đi. Khi anh vừa sai Bạch Kỳ Trấn đi mua áo sơ mi cho anh xong thì cô ấy liền gõ cửa xin phép vào phòng, bởi vì mới khóc nên hai mắt đỏ bừng: “Phó thị trưởng Trương tôi đến là để xin lỗi, tôi thật không cố ý làm như vậy”.

“Lời xin lỗi của cô, tôi tiếp nhận rồi, cô ra ngoài làm việc đi”.

Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đi ra ngoài, ai ngờ cô lại ở trong phòng anh khóc lên, càng khóc càng lớn. Anh cảm thấy nhức đầu, cũng may Bạch Kỳ Trấn trở về kịp thời, anh đánh cho Bạch Kỳ Trấn một ánh mắt, Bạch Kỳ Trấn liền dẫn cô gái ấy ra khỏi phòng.

Sau khi tan ca, vẻ mặt anh chán nản: “Cô ấy trước làm ở đâu thì đưa về nơi đó đi”.

Bạch Kỳ Trấn cảm thấy đau đầu: “Lãnh đạo, tiểu Kim là cháu gái của phó thư ký tỉnh ủy Vương Bân, trả lại nơi cũ e là không tốt”.

“Vậy sắp xếp cho cô ấy công việc khác, tóm lại đừng ở trước mặt tôi lắc lư, nhìn hoa mắt”.

“Vâng”. Bạch Kỳ Trấn suy nghĩ, phân công làm công việc thư ký đã là công việc dễ dàng nhất rồi, bây giờ còn có thể sắp xếp công việc gì đây. Trong lòng không ngừng than thở, thật đáng lo ngại à.


Trương Cảnh trí xã giao ở nhà hàng gần với cửa hàng tổng hợp, cũng không phải là trường hợp quan trọng gì, anh liền đi qua. Khi đi ngang qua cửa hàng tổng hợp, Bạch Kỳ Trấn nói: “Lãnh đạo, thời điểm mua áo sơ mi tôi tình cờ gặp tiểu Niễu, em ấy cùng bạn đi dạo phố, nhìn tâm tình rất tốt”. Anh nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn sang bên đó, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa đón xe, anh liền lập tức yêu cầu lái xe quay đầu xe lại.

Thái Niễu kể xong chuyện về Bạch Kỳ Trấn cho Lưu Ly xong, lại tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm một lát, sau khi hai người nói chuyện xong thì phát hiện đã hơn chín giờ, chỗ này lại nổi tiếng là nơi khó đón xe mà Thái Niễu lại thuê nhà ở nơi mà ngày thường taxi đều không muốn đi, huống hồ lại ở khu vực này.

“Lưu Ly, không bằng cậu đi trước đi, nếu mình không bắt được xe, mình sẽ đi xe buýt”.

“Vậy làm sao được, nếu không bắt được xe thì cậu theo mình về nhà mình đi”.

Thái Niễu đang do dự thì xe của Trương Cảnh Trí đã dừng trước mặt hai người, kính xe hạ xuống, Bạch Kỳ Trấn mỉn cười mời hai người lên xe.

Lúc đầu cô còn từ chối, cho đến khi Trương Cảnh Trí hạ kính xe xuống, mặt không biểu tình nói: “Lên xe”.

Cô liền bước lên xe trước, Trương Cảnh Trí nhìn Lưu Ly vẫn còn ở bên ngoài “Bạn của con”.

Cô liền gật đầu.

“Mời cô ấy lên xe đi, cậu đưa hai người về nhà”.

Cô liền kêu Lưu Ly lên xe, ba người ngồi ở phía sau, cô cùng Lưu Ly chen chút nhau một chỗ, anh cũng không nói gì, ngồi ở phía bên kia. Ngoại trừ Lưu Ly lúc bước lên xe nói “Chào anh”, ngoài ra không còn nói gì nữa.

Bên trong xe thật yên tĩnh, cô cùng Lưu Ly không dám nói chuyện, sau khi đưa Lưu Ly về nhà, anh mới cùng cô nói chuyện.

“Lần sau không nên đi ra ngoài trễ như thế này, nhất là đối với con gái thì rất nguy hiểm”.

“Mãi lo nói chuyện phiếm nên quên thời gian, lần sau sẽ không như vậy nữa”. Cô le lưỡi, chột dạ nhìn thư ký Bạch ở ghế trước.


Đưa cô đến khu nhà ở tập thể, nhìn khu nhà ở cũ kỹ, anh liền nhíu mày. Cô vui vẻ nói tiếng cảm ơn anh sau đó bước lên lầu, anh nhìn thấy phòng cô bật đèn mới kêu lái xe rời đi. Sau khi rời khỏi khu nhà ở, giống như vô ý hỏi: “Bên trong trường học tại sao lại không bố trí ký túc xá, lại để cho giáo viên ờ nơi hẻo lánh như thế này”.

Ký túc xá trong trường đều dành cho học sinh ở, các trường kỹ thuật vì muốn có thêm chi phí, tất cả đều tích cực tuyển sinh nhưng đất để xây thêm lại không có mà học sinh lại rất nhiều. Vì vậy rất nhiều trường học đem nơi ở của các giáo viên chuyển ra ngoài”.

Anh không nói lời nào, mặt mày từ đầu đến cuối vẫn cau mày.

Ngày tiếp theo, Thái Niễu đi làm vẫn không thấy Hoạt Tích Niên đi làm, chị Trần đưa cho cô một tờ giấy của một học sinh xin vào trường học kêu cô đưa viện trưởng ký tên, học viện quy định, loại nhập học này phải có chữ ký của lãnh đạo viện mới được nhập vào”.

Cô cầm tờ giấy rồi đi lên phòng viện trưởng, vừa tiến lên muốn gõ cửa lại nghe được âm thanh đập đồ ở bên trong, sau đó là hàng loạt tiếng la to cửa viện trưởng: “Ngươi là đứa con bất hiếu, nghịch tử”.

“Không nghe lời liền kêu nghịch tử”.

“Tóm lại ta không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý. Con, ngày mai đi lại phòng làm việc báo cáo cho ta”.

“Con không đi”.Sau khi nói ra ba chữ này,liền mở cửa mạnh ra, cô hoảng sợ lui về sau một bước.

Hoạt Tích Niên thấy cô đứng ở cửa cảm thấy nghi ngờ, sau đó đùng đùng nổi giận rồi trừng mắt liếc cô một cái rồi đi.

Viện trưởng Hoạt đuổi theo đến cửa, muốn thét lên, thấy Thái Niễu liền nhịn lại, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất kỳ lạ: “Cô là Thái Niễu”.

Thái Niễu gật đầu “Viện trưởng Hoạt, chị Trần kêu tôi tới đưa giấy tờ cho ngài ký”.

“Vào đi”.

Cô liền đi theo viện trưởng Hoạt vào văn phòng, viện trưởng Hoạt ký tên rồi đưa tờ giấy lại cho cô, cô liền cúi người nói cảm ơn, vừa muốn xoay người đi thì bị gọi trở lại”.


“Cô chờ một chút”. Viện trưởng Hoạt tựa lưng vào ghế, đánh giá cô một lần rồi nhíu mày nói: “Tích Niên tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có phát sinh chuyện gì thì cô giáo Thái bỏ qua cho”.

“Sao viện trưởng Hoạt lại khách khí như vậy”.

“Có thể do tôi nói khéo léo làm cô giáo Thái nghe không hiểu”. Nhìn bộ dáng Thái Niễu hơi khẩn trương, ông liền nói tiếp: “Trong nhà sớm đã chọn đối tượng thân cận cho Tích Niên, Tích Niên ngày thường thích đùa giỡn, cô giáo không nên tưởng thiệt”. ông ta nói xong lại cười rồi nói tiếp: “Bất quá tôi nghĩ nói những lời này coi như dư thừa, cô giáo Thái ưu tú như vậy, bên cạnh có đại nhân vật là phó thị trưởng Trương, Tích Niên nhà ta sao có thể vào mắt của cô được”.