Tư với ông Phúc ghé sát lại phía giường lắng nghe, thầy Tàu nói:
— Cần phải quay lại ngôi mộ đó ngay lập tức, nếu để sang đến ngày mai nữa sẽ không tìm được nó nữa đâu. Chuyện quay lại mộ thì Tư, con phải đi một mình. Con phải làm sao tìm được đường đi xuống ngôi mộ. Và tất nhiên con phải tìm quả tim của nó rồi dùng con dao này đâm vào đến khi quả tim rữa ra là khi ấy con quỷ mới bị giết.
Ông Phúc vội hỏi:
— Vậy còn tôi, tôi phải làm gì..?
Thầy Tàu trầm ngâm rồi đáp:
— Có chuyện này, nhưng ta nghĩ có khi đã không còn kịp. Tuy nhiên còn nước còn tát, bây giờ đã là 2h sáng, ông phải tìm người đến ngay nhà của vợ chồng kia. Ta e vợ chồng đó sắp xảy ra chuyện rồi. Tính mạng của họ đang bị đe dọa.
Ông Phúc lo lắng:
— 2h sáng biết tìm đâu ra người giúp bây giờ, mà có chăng chắc gì ai họ chịu tin.
Thầy Tàu nói:
— Chỉ còn một cách, ông tìm người và nói nhìn thấy ta đi về phía nhà vợ chồng đó. Cả làng hiện giờ vẫn đang nghĩ ta là người gây ra những chuyện này. Nếu ông nói thế họ chắc chắn sẽ tin và đi theo ông.
Ông Phúc lắc đầu không chịu, nhưng thầy Tàu mỉm cười:
— Nếu mang ta ra mà đổi được hai mạng người không phải quá lời hay sao. Đừng chần chừ nữa, hai người phải đi làm ngay bây giờ…Càng ở đây thì mọi chuyện càng thêm rắc rối mà thôi. Tư con nhớ phải giữ con dao và chiếc vòng đeo cổ bên mình. Tuy ta không đi đến đó nhưng ta sẽ giúp con tìm được lối vào. Chắc chắn trên bề mặt lớp xi măng đó bên dưới có cơ quan.
Tư cùng ông Phúc ngay lập tức chuẩn bị đồ rồi lên đường, mặc dù ông Phúc vẫn còn lưỡng lự bởi ý kiến của thầy Tàu. Nhìn ông Phúc Tư nói:
— Sư phụ tôi đã quyết thì ông cứ làm theo, cứu người là trên hết. Hơn nữa đang đêm như này ông lấy lý do gì để thuyết phục người khác. Hơn nữa ông không hiểu hết ý của sư phụ rồi.
Ông Phúc ngơ ngác không hiểu còn ý gì trong lời nói của thầy Tàu nữa, bản thân ông bây giờ cũng không biết nên đi tìm ai để mà cầu cứu đây. Ông lục được một cái đèn pin đưa cho Tư rồi nói:
— Cậu cầm cái này để soi đường..Mà phải quay lại cái gò đất suýt chút nữa đã giết mình mà cậu không sợ à..?
Tư nhận đèn pin từ tay ông Phúc đáp:
— Sợ chứ, mới nghe sư phụ nói phải quay lại đó là tôi bủn rủn, nổi hết da gà rồi. Nhưng nếu tôi không đi chẳng lẽ để sư phụ tôi phải đi. Giờ tôi đã bắt đầu hiểu những lời sư phụ nói về ông trước đây.
Ông Phúc không hiểu Tư đang nói gì, gói gém con dao, đổ rượu gừng đun nóng vào một chai nhỏ, không quên đem theo một chiếc gương như lời thầy Tàu dặn, Tư cùng ông Phúc mở cửa bước ra khỏi nhà lúc 2h30 sáng. Vừa mở cửa bước ra thì một bóng đen lao vụt qua trước mặt hai người. Trong đêm tối, Tư chỉ nhìn thấy trên bờ tường có hai con mắt đỏ lòm đang nhìn về phía họ kèm âm thanh ma quái:
“ Ngaooo….Miaooo…Meoo……”
Ông Phúc giật mình chiếu đèn pin về phía nó thì nó nhảy ngay đi chỗ khác rồi biến mất, run cầm cập ông Phúc nói với Tư:
— Cậu…câu…có..thấy…thấy…mắt con mèo đấy …không..?
Tư cũng sợ không kém:
— Tất nhiên..là có rồi..Sao con mèo này cứ bám lấy nhà ông suốt vậy..?
Ông Phúc đáp:
— Làm …sao tôi biết được..Cả đêm không thấy nó kêu tưởng nó không ở đây..Ai ngờ…vừa ra cửa thì gặp nó.
Tư kéo tay ông Phúc đi rồi nói:
— Thôi, tạm thời không chú ý đến nó nữa. Có khi chỉ là mèo rừng, mèo hoang sống lâu năm thôi. Ngày xưa hồi nhỏ tôi hay được nghe chuyện mèo già hóa cáo. Chắc con này thuộc loại đó.
Nói vậy thôi chứ Tư biết chắc con mèo đó không bình thường, không trèo lên xà nhà, cào vào cửa thì nó lại lang thang nơi bờ tường quanh ngôi nhà. Chắc chắn ngôi nhà này phải có thứ gì đó khiến nó bị thu hút, hoặc nó đang canh chừng điều gì ở quanh đây.
Đi được nửa đường ông Phúc hỏi:
— Chết, giờ tôi phải đi đâu tìm người đến nhà hai vợ chồng kia bây giờ.
Tư khẽ nói:
— Còn đâu nữa, chẳng phải ở đường ra vào làng luôn có một đám trai làng canh chừng, làm nhiệm vụ bảo hộ mấy ngày hôm nay sao. Ngoài việc bảo ông đi tìm người sư phụ còn có ý nhờ ông đánh lạc hướng bọn họ đến chỗ khác để tôi có thể đi đến ngôi mộ mà không lo bị phát hiện nếu họ có đi tuần.
Ông Phúc giờ mới hiểu ra bèn ồ lên, Tư tiếp tục:
— Lát nữa khi đến gần gốc đa tôi sẽ nấp đi, sau khi ông kéo được đám thanh niên đó đi thì tôi sẽ đi đến gò đất có ngôi mộ. Sư phụ tôi là người tính toán rất kỹ lưỡng, nếu ông không nói được họ đi thì sao tôi có thể đi qua chỗ đó được.
Ông Phúc gật đầu, tuy từ gốc ga ra đến đầu đường cũng còn cách một đoạn nhưng ông Phúc dặn Tư:
— Cậu trốn trong bụi cây kia đi, tôi sẽ đi gọi đám trai làng.
Tư vội chui vào lùm cây khá rậm rạp ven đường, ông Phúc chạy vội đến chỗ đám trai làng đang đóng chốt ở đó hét lớn:
— Cứu….cứu….nhanh lên….các cậu ơi không xong rồi…
Mấy thanh niên đang ngồi ngái ngủ giật mình tỉnh dậy, ông Phúc hớt hải nói tiếp:
— Tôi….tôi…vừa thấy ông thầy bùa người trung quốc…..
Thanh niên cầm đầu hỏi vội:
— Bác Phúc, sao bác đi đâu đêm hôm thế này…? Mà bác nhìn thấy ai..?
Ông Phúc làm bộ lo sợ:
— Còn ai nữa, tôi thấy lão thầy bùa người Trung Quốc. Chẳng là ban đêm tôi nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi, nhin qua cửa sổ thấy một ông già tóc bạc trắng, đeo tay nải chống gậy bước bên ngoài. Ban đầu tôi sợ lắm, nhưng không hiểu sao tôi lại mở cửa đi theo sau vì nghi đấy chính là lão thầy bùa mà dân làng đang tìm. Tôi như bị lão hớp hồn vía, cứ đi theo….Đến khi….đến khi đi đến con ngõ nhỏ vào nhà đứa bé gái mới quay về nhà đêm hôm trước thì không thấy lão đâu cả. Lúc đó tôi mới tỉnh, từ đó đến dây không xa nên tôi chạy ngay đến báo cho các cậu.
Thanh niên cầm đầu gọi anh em vớ lấy gậy gộc rồi nói:
— Thằng Tam mày ở đây canh, còn lại đi theo tao tìm lão thầy bùa. Chắc hẳn lão đi vào khu đó để hại trẻ con, nhanh lên…Đốt đuốc sáng hết lên xem nào….Bác Phúc, bác ở đây nhé….
Ông Phúc vội đáp:
— Không, cậu cho tôi theo với, tôi cũng muốn bắt lão..
Đám thanh niên gật đầu rồi chạy rầm rập vào hướng về làng, chạy qua lùm cây mà Tư đang nấp ở đó. Để cho đám trai làng đi khuất hẳn khi ánh đuốc mất dần Tư mới mon men bò ra khỏi bụi cây chạy về hướng gốc đa nơi bắt đầu con đường đi vào khu đất chung của hai làng. Gần đến nơi Tư nhẹ nhàng nhân lúc thanh niên têm Tam đang run rẩy sợ hãi vì bị bỏ lại một mình.
Thấy vậy Tư nhặt một cục đá rồi ném mạnh vế phía sau khu cánh đồng sau lưng Tam:
“ Bộp.”
Thanh niên yếu bóng vía giật thót mình quay lại hỏi:
— Ai đấy..?
Ngay lúc đó lợi dụng đêm tối, Tư vọt qua gốc đa mà Tam không biết gì, hoặc có lẽ Tam có thấy một cái bóng lao qua nhưng do một mình lại sợ nên Tam chọn cách ngồi im không lên tiếng. Qua được chốt canh phòng, Tư bất chấp sợ hãi chạy đến gò đất. Khu đất này trồng nhiều cây cao, 3h sáng tiếng lá cây xì xào, hơi sương sớm lạnh đến run người, chưa cần nghĩ đến việc lát nữa phải đi qua con mương ma quỷ kia Tư đã nổi hết da gà.
Lấy chai rượu gừng ra Tư uống một hớp lớn cho nóng người, sau đó cởi quần áo gói lại giơ lên cao cùng túi đồ từ từ, từ từ dò dẫm từng bước chân lún bùn đi sang bên gò đất. May mắn lần này không có chuyện gì xảy ra, hoặc cũng có thể như thầy Tàu nói con quỷ đã nhập vào xác đứa bé nên nó không còn ở đây, hoặc nó đang yếu khi bị Tư đâm nát phần xác. Tư nghĩ vậy để cố trấn an bản thân, trời tối như mực, cởi trần bước qua bụi cây cơ thể Tư bị gai dại cào xước đến rỉ máu, nước mương còn vương trên người ngấm vào những vết xước cộng thêm cái giá lạnh khiến Tư cảm thấy khá đau đớn.
Đứng trước ngôi mộ, Tư bật đèn pin soi xung quanh, nuốt nước bọt Tư cảm thấy sợ hãi tột độ khi xung quanh lúc này cây cối lay động, gió lùa vào gò đất tạo nên những âm thanh đầy ma quái.
“ Con phủi sạch phần trát xi măng ra.”
Tiếng thầy Tàu vọng ra trong đầu Tư, lập tức làm theo lời sư phụ, Tư dùng tay vén vén lớp cỏ khô đang che đi phần xi măng được trát vuông vắn phía trước ngôi mộ. Quả nhiên khi lớp cỏ rác được phủi sạch, trên phần xi măng đó hiện lên những rãnh nhỏ nối với nhau thành hình vuông dạng nắp hầm. Đó chính xác là lối để đi xuống phần bên dưới ngôi mộ…….