Người Khổng Lồ Ngủ Quên

Chương 13

Axl thấy rõ địa hình đồi núi này quả là vô cùng quen thuộc với con dê. Nó đang sung sướng gặm đám cỏ lởm chởm mọc lẫn thạch nam, chẳng thèm để ý tới gió máy cùng sự thực rằng hai chân bên trái của mình đang đứng ở vị trí thấp hơn hẳn so với hai chân bên phải. Con vật ấy giật dây mới khiếp làm sao - quãng đường leo lên núi vừa rồi đã đủ giúp Axl phát hiện điều này - và chẳng dễ gì tìm được một chỗ đủ an toàn để buộc nó vào khi ông và Beatrice dừng chân nghỉ. Nhưng may sao, ông trông thấy một nhánh rễ cây đã chết nhô ra từ dốc núi nên đã cẩn thận buộc sợi thừng quanh đó.

Từ chỗ đang ngồi họ vẫn quan sát được con vật một cách rõ ràng. Tít từ dưới kia, họ đã trông thấy hai tảng đá lớn đứng tựa lưng vào nhau như một cặp vợ chồng đã sống với nhau lâu năm, nhưng Axl hy vọng sẽ sớm tìm được một chỗ để tránh gió trước khi lên tới đó. Thế nhưng chẳng có chỗ nào cho họ trên sườn đồi trọc lốc này và họ đã phải rất kiên nhẫn leo dốc theo lối đi nhỏ này, trong khi con dê cứ kéo sợi dây dẫn mà hối thúc họ không kém gì những cơn gió đương giật dữ dội. Nhưng khi cuối cùng họ cũng lên tới chỗ hai tảng đá sinh đôi, hình như Chúa đã tạo nên nơi trú ẩn này để dành riêng cho họ, vì mặc dù vẫn nghe những luồng gió gào rú ngoài trời nhưng họ chỉ cảm thấy những làn không khí lay động nhẹ nhàng quanh mình. Mặc dù vậy, hai người vẫn ngồi sát vào nhau như đang bắt chước hai tảng đá ngay phía trên đầu.

“Vậy là vẫn còn cả vùng đất này nằm nguyên vẹn ngay dưới chân núi Axl nhỉ. Con sông chẳng đưa chúng ta đi xa là mấy phải không?”

“Chúng ta đã buộc phải dừng lại trước khi kịp đi xa, công chúa ạ.”

“Và giờ chúng ta lại phải trèo qua núi.”

“Đúng thế, công chúa của anh ạ. Anh sợ rằng bé gái ấy đã giấu chúng ta những thử thách gay go của công việc này.”

“Hẳn là như vậy rồi Axl ạ, nghe nó nói thì dễ như một cuộc dạo bộ. Nhưng làm sao trách được nó? Vẫn chỉ là một đứa bé con mà đã phải lo lắng nhiều thứ hơn những gì độ tuổi của nó có thể cáng đáng. Nhìn kìa Axl. Dưới thung lũng đằng kia, anh có thấy họ không?”

Đưa một tay lên che ánh nắng đang rọi thẳng vào mặt, Axl cố nhìn xem Beatrice đang nói tới cái gì, nhưng cuối cùng đành chịu thua mà lắc đầu. “Mắt anh không tinh được bằng mắt em công chúa ạ. Anh chỉ thấy hết thung lũng này tới thung lũng khác dưới chân núi, chứ chẳng thấy có gì đặc biệt.”

“Ở chỗ kia kìa Axl, nhìn theo ngón tay em mà xem. Có phải là quân lính đang tiến bước theo hàng không?”

“Giờ thì anh thấy rồi, quả vậy. Nhưng họ có di chuyển đâu nhỉ.”

“Họ đang di chuyển chứ Axl, có thể là lính, vì chỉ có lính mới xếp thành hàng dài như thế. “

“Cặp mắt già nua của anh chỉ thấy rằng hình như họ không hề chuyển động. Mà kể cả họ có là lính đi chăng nữa thì họ cũng đang ở quá xa không thể làm phiền tới chúng ta. Đám mây dông ở phía Tây kia mới là điều khiến anh bận tâm, vì chúng sẽ mang phiền toái tới nhanh hơn nhiều so với đám lính ở tít đằng kia.”

“Anh nói đúng lắm, chồng của em ạ, em cũng đang tự hỏi không hiểu chúng ta còn phải đi xa thêm bao lâu nữa. Con bé ấy đã không nói thực lòng với chúng ta, cứ khăng khăng nói rằng sẽ chỉ là một chuyến đi nhẹ nhàng. Nhưng làm sao chúng ta trách nó được chứ? Cha mẹ nó không có nhà và nó còn phải lo lắng cho hai thằng em trai. Chắc hẳn nó đã vô cùng mong mỏi chúng ta làm theo đề nghị của nó.”

“Anh nhìn thấy rõ hơn rồi công chúa ạ, vì mặt trời giờ đã ló ra từ sau đám mây. Chúng không phải lính mà cũng chẳng phải là người, chính là những con chim đang đậu thành hàng.”

“Anh mới ngốc làm sao, Axl ạ. Nếu là chim thì làm sao chúng ta nhìn thấy chúng từ tít tận đây?”

“Chúng ở gần hơn là em tưởng đấy, công chúa ạ. Những con chim lông sẫm màu đậu thành một hàng, ở vùng núi chúng thường đậu như thế.”

“Nếu thế thì tại sao không con nào bay vụt lên trời khi anh với em nhìn chúng thế này?”

“Biết đâu một con lại chẳng sắp cất cánh thì sao hả công chúa. Riêng anh sẽ không trách cứ gì đứa bé ấy đâu, vì hoàn cảnh của nó thực khó khăn còn gì? Và nếu không được nó giúp đỡ thì giờ này chẳng biết chúng ta sẽ ra sao nữa, ướt sũng nước sông và run lập cập như lúc chúng ta mới gặp nó? Hơn thế nữa, công chúa này, anh nhớ là chẳng riêng gì con bé ấy tha thiết muốn đưa bằng được con dê lên tới chỗ ụ đá khổng lồ. Chưa đầy một giờ trôi qua mà em cũng nóng ruột nóng gan kém gì nó đâu?”

“Em vẫn đang nóng lòng lắm đấy Axl ạ. Vì còn gì tuyệt hơn nữa nếu tiêu diệt được Querig và khiến làn sương phủ này tan biến đi? Nhưng khi nhìn con dê sục mũi gặm đất như vậy, em thực khó lòng có thể hình dung nổi một con vật ngu ngốc thế kia lại có thể trừ khử được con rồng cái ghê gớm ấy.”

Con dê vẫn gặm cỏ một cách ngon lành không kém gì buổi sáng lúc nãy, kh i họ bất chợt trông thấy ngôi nhà nhỏ xây bằng đá. Rất dễ bỏ sót mà không nhận thấy ngôi nhà nằm ẩn mình trong hốc tối dưới chân một vách đá lớn. Ngay cả khi Beatrice chỉ cho Axl thấy, ông vẫn lầm tưởng đó chỉ là lối vào một khu dân cư không khác khu làng của họ là mấy, được đào sâu trong sườn núi. Chỉ đến khi họ lại gần hơn, ông mới nhận ra đó chỉ là một căn nhà độc nhất, cả tường lẫn mái đều được dựng lên từ một loại nguyên liệu là những tảng đá xám sẫm màu. Nước đổ từ tít trên cao xuống thành sợi mảnh ngay phía trước sườn vách đá, tụ lại thành một vũng không xa ngôi nhà là mấy, từ đó lại tiếp tục chảy thành dòng nhỏ trên mặt đất dốc xuống mà khuất dần khói tầm mắt. Ngay phía trước ngôi nhà, lúc ấy đang phủ trong ánh nắng mặt trời sáng rực rỡ, là một khu đất được rào kín để giữ gia súc, chủ duy nhất bên trong là một chú dê. Như lệ thường, con vật lúc ấy đang mải ăn, nhưng cũng ngừng lại để nhìn Axl và Beatrice trong vẻ ngạc nhiên tột độ.

Lũ trẻ vẫn không hay biết gì về sự xuất hiện của họ. Cô bé cùng hai thằng em trai đang đứng bên một cái rãnh, quay lưng về phía hai vị khách, mê mải quan sát thứ gì đó phía dưới chân. Có lúc, một trong hai thằng bé con quỳ xuống rồi ném một vật gì đó xuống rãnh, khiến cho cô chị phải lấy tay kéo nó lại.

“Không hiểu chúng nó đang làm gì Axl nhỉ?” Beatrice nói. “Nhìn thì có vẻ là một trò tinh quái nào đó, thằng bé út kia còn nhỏ quá, không cẩn thận lại ngã tòm xuống rãnh ấy chứ.”

Họ đã đi qua chỗ con dê rồi mà lũ trẻ vẫn không hay biết gì. Axl cố hết sức gọi chúng thật nhẹ nhàng: “Chúa phù hộ cho các cháu,” thế mà cả ba đứa hoảng hồn quay ngoắt lại.

Vẻ mặt tội lỗi của chúng là bằng chứng cho thấy Beatrice đã đúng khi cho rằng chúng đang giở trò gì đó, nhưng cô chị - cao hơn hai đứa em hẳn một cái đầu -nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười.

“Cháu chào ông bà! Mời ông bà lại đây! Đêm qua chúng cháu cầu xin Chúa đưa ông bà tới và thế là giờ ông bà đã tới đây! Cháu mời ông bà lại đây ạ!”

Cô bé rảo bước qua chỗ đám cỏ lầy lội để tiến về phía Axl và Beatrice, bùn bắn tứ tung hai thằng em theo sát sau lưng.

“Cháu nhầm ông bà với người khác rồi cháu gái ạ,” Axl nói. “Ông bà chỉ là hai lữ khách đi lạc đường, vừa lạnh vừa mệt mỏi, quần áo ông bà ướt sũng nước sông vì vừa mới bị lũ yêu tinh độc ác dưới đó tấn công. Cháu gọi bố mẹ ra cho ông bà sưởi ấm nhờ và chờ cho quần áo khô ráo được không?”

“Chúng cháu không nhầm đâu ông ạ! Đêm qua chúng cháu đã cầu xin Chúa và giờ thì ông bà đã tới! Cháu mời ông bà vào trong nhà, đám lửa vẫn cháy trong ấy ông ạ.”

“Nhưng bố mẹ các cháu đâu?” Beatrice hỏi. “Tuy mệt mỏi nhưng ông bà không muốn làm khách không mời mà tới, ông bà sẽ chờ đến khi bố hoặc mẹ các cháu mời rồi ông bà mới bước chân vào trong nhà.”

“Chỉ có ba chị em chúng cháu ở đây thôi bà ơi, nên bà cứ gọi cháu là chủ nhà đi cũng được! Mời ông bà vào trong nhà sưởi ấm. Có đồ ăn trong bao tải treo trên xà nhà, có củi xếp sẵn bên bếp lửa để tiện cho thêm vào đấy ạ. Ông bà vào trong đi, chúng cháu sẽ không quấy rầy ông bà đâu, để ông bà nghỉ ngơi cho khỏe một lát, vì chúng cháu phải ra kiểm tra con dê cái đã.”

“Ông bà rất vui và xin nhận lời mời của cháu, cháu gái ạ,” Axl nói. “Nhưng cháu hãy cho ông biết, còn bao xa nữa mới tới ngôi làng tiếp theo.”

Vẻ mặt cô bé tối sầm lại, nó đưa mắt nhìn hai thằng em lúc này đang xếp hàng đứng ngay sau lưng. Rồi nó lại mỉm cười mà nói: “Chỗ này cao tít trên sườn núi, cách xa các ngôi làng khác ông ạ, nên chúng cháu muốn mời ông bà ở lại đây với chúng cháu để sưởi ấm và ăn uống cho no bụng. Ông bà chắc mệt mỏi lắm rồi, cháu thấy gió khiến ông bà run lên cầm cập. Cháu xin ông bà đấy, đừng nói tới chuyện đi tiếp nữa. Hãy vào trong nghỉ ngơi, vì bọn cháu chờ ông bà đã lâu lắm rồi!”

“Có cái gì ở dưới rãnh khiến các cháu chú ý đến vậy?” Beatrice đột nhiên hỏi.

“À, chẳng có gì đâu bà ạ. Chẳng có gì hết. Nhưng sao ông bà cứ đứng giữa gió lạnh trong khi quần áo thì ướt nhoét hết cả thế kia! Ông bà có định nhận lòng hiếu khách của bọn cháu và nghỉ ngơi bên đống lửa trong nhà không ạ? Nhìn kìa, khói từ đám lửa đang bốc lên qua mái nhà kia kìa!”

*

“Thấy rồi kìa!” Đang tựa vào tảng đá, Axl dịch người và đưa tay chỉ ra xa. “Một con chim bay lên trời rồi kìa. Anh đã bảo em rồi còn gì công chúa, đấy là lũ chim đậu thành một hàng. Em có thấy nó bay lên trời không?”

Đã kịp đứng dậy từ khi Axl kêu lên như thế, Beatrice bước một chân rời khỏi chỗ hai người đang ngồi nghỉ và Axl lập tức thấy gió giật thổi thốc quần áo của bà.

“Quả đúng là một con chim,” bà nói. “Nhưng nó có bay lên từ chỗ những hình thù đằng kia đâu. Có lẽ anh vẫn chưa nhìn thấy những gì em đang nói tới Axl ạ. Ý em là ở chỗ kia kìa, trên rìa núi phía xa cơ, mấy hình thù sẫm màu gần sát chân trời kia cơ mà.”

“Anh thấy rõ mà công chúa của anh. Nhưng quay lại đây tránh gió đi cái đã.”

“Dù có phải lính hay không thì họ vẫn đang chậm rãi tiến bước. Con chim không phải là một trong số họ.”

“Quay lại đây tránh gió đi công chúa, ngồi xuống đi. Chúng ta phải lấy lại sức hết mức có thể. Ai biết còn phải lôi con dê này đi bao xa nữa chứ?”

Beatrice quay trở lại chỗ hai người trú chân, quấn chặt chiếc áo choàng mượn được của lũ trẻ. “Axl này,” bà vừa nói vừa ngồi xuống cạnh chồng, “anh có tin nổi không? Rằng không phải các hiệp sĩ và những chiến binh tài ba, mà chính một cặp vợ chồng già nua mệt mỏi, từng bị dân làng cấm dùng nến, rất có thể sẽ là người tiêu diệt con rồng cái? Với sự trợ giúp của con dê bẳn tính này?”

“Chẳng biết thế nào công chúa ạ. Có lẽ đó chỉ là ước muốn của một đứa bé gái. Nhưng chúng ta biết ơn lòng mến khách của nó, nên cũng chẳng ngại ngần làm những gì nó yêu cầu. Mà biết đâu nó lại đúng thì sao, biết đâu Querig sẽ bị tiêu diệt bằng cách này.”

“Axl ạ, anh hãy nói cho em nghe. Nếu cuối cùng con rồng cái bị giết thật và làn sương phủ tan đi, Axl ơi, anh có bao giờ cảm thấy lo sợ trước những gì sẽ sáng tỏ liên quan tới hai ta hay không?”

“Chẳng phải chính em đã từng nói, cuộc sống của chúng ta giống như một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu, dù cho phải trải qua sóng gió gì đi chăng nữa?”

“Đúng là em đã từng nói như thế. Nhưng giờ đây, rất có thể chính tay chúng ta sẽ tiêu diệt Querig, phần nào trong em lại sợ màn sương này tan biến đi. Liệu anh có thấy như thế không hả Axl?”

“Có lẽ vậy công chúa ạ. Có lẽ anh vẫn luôn thấy sợ như vậy. Nhưng những gì em nói khi nãy khiến anh lo sợ hơn cả. Lúc hai ta ngồi nghỉ bên đống lửa trong nhà ấy.”

“Lúc ấy em nói gì vậy Axl?”

“Em không nhớ gì sao, công chúa của anh?”

“Có phải chúng ta đã có một trận cãi cọ ngớ ngẩn không? Giờ em hoàn toàn không nhớ gì cả, ngoại trừ việc giá lạnh đã khiến em cảm thấy mụ mị và chẳng muốn gì hết ngoài nghỉ ngơi.”

“Nếu em không nhớ gì hết thì tốt hơn cả là hãy quên nó đi.”

“Nhưng kể từ khi chúng ta rời khỏi ngôi nhà của lũ trẻ, em có cảm giác lạ lắm Axl ạ. Hình như anh cứ giữ khoảng cách với em, mà không phải là vì bị con dê ấy lôi đi đâu. Có phải vì chúng ta đã cãi cọ trước đó, cho dù em hoàn toàn chẳng nhớ được điều gì?”

“Anh không có ý giữ khoảng cách với em đâu công chúa ạ. Tha lỗi cho anh. Nếu không phải vì bị con dê lôi đi hết đằng này lại sang đăng kia thì hẳn là vì anh vẫn đang mải nghĩ ngợi về những điều dại dột chúng ta đã từng nói với nhau. Tin anh đi, quên đi là tốt hơn cả.”

*

Axl đã khơi cho đám lửa ở giữa nền nhà cháy bùng lên, trong khi khắp bên trong ngôi nhà chìm vào bóng tối. Lúc ấy ông đang hong khô quần áo, hơ từng chiếc một bên trên ngọn lửa, còn Beatrice đang ngủ ngon lành trên một cái ổ làm từ các tấm mền ngay bên cạnh. Nhưng rồi khá đột ngột, bà ngồi dậy và đưa mắt nhìn xung quanh.

“Lửa nóng quá à, công chúa của anh?”

Beatrice vẫn ngơ ngác nhìn thêm một lúc nữa, rồi chậm rãi hạ người nằm xuống đống mền. Mắt bà vẫn mở, Axl định hỏi lại một lần nữa thì Beatrice đã cất lời khe khẽ:

“Em đang nghĩ về một đêm, cách đây đã lâu lắm rồi Axl ạ. Khi anh đã đi, bỏ lại em một mình trên giường, tự hỏi không biết liệu anh có bao giờ trở lại nữa không.”

“Công chúa của anh ơi, mặc dù chúng ta đã thoát khỏi tay lũ yêu tinh ở chỗ dòng sông, anh sợ rằng hình như chút bùa mê còn rơi rớt lại đã khiến em cứ mê man như thế.”

“Em không mơ đâu chồng ạ. Chỉ là một hai mảnh ký ức bỗng trở lại. Đêm đó cũng tối như mọi đêm khác, em ngồi đó, một mình trên giường, trong lúc vẫn biết rõ anh đã bỏ đi với một người trẻ hơn và xinh đẹp hơn mình.”

“Em có tin anh không hả công chúa của anh? Đây chính là những gì lũ yêu tinh kia gây ra nhằm gây bất hòa giữa hai ta.”

“Có lẽ là đúng vậy Axl ạ. Và nếu chuyện đó có xảy ra đi chăng nữa thì cũng đã từ lâu lắm rồi. Nhưng kể cả như vậy thì…” Beatrice bỗng trở nên im lặng khiến Axl tưởng bà đã lại ngủ thiếp đi. Nhưng rồi bà lại nói tiếp: “Kể cả như vậy thì chồng ơi, những gì em nhớ ra khiến em muốn lùi lại tránh xa anh. Khi nào nghỉ ngơi xong xuôi và lại lên đường, hãy để em được đi phía trước và anh cách em một đoạn ngắn nhé. Hãy tiếp tục đi như thế, vì em sẽ không muốn anh sánh bước cùng đâu.”

Thoạt đầu Axl không nói gì. Nhưng rồi ông hạ tấm áo đang hơ trên lửa xuống để quay lại nhìn Beatrice. Mắt bà đã nhắm lại, nhưng ông biết chắc bà vẫn chưa ngủ. Khi cuối cùng cũng cất được nên lời, giọng ông không hơn gì một lời thì thầm.

“Công chúa của anh ơi, khi mặt đất vẫn cho phép hai ta sánh bước bên nhau như từ trước tới nay vẫn thế, thì không được đi bên em sẽ là điều đau buồn nhất trên đời với anh.”

Beatrice hoàn toàn không tỏ vẻ đã nghe thấy gì, và chẳng bao lâu sau, hơi thở của bà đã trở nên sâu và đều đặn. Axl liền khoác lên mình số quần áo vừa hơ rồi nằm xuống một chiếc mền tuy cách chỗ Beatrice đương nằm không xa, nhưng ông không chạm vào người bà. Cảm giác mệt mỏi như nuốt chửng lấy ông, nhưng hình ảnh lũ yêu tinh kéo thành bầy trên mặt sông ngay trước mắt ông, cùng cú chém cuốc trong không khí hạ trúng giữa bọn chúng vẫn hiện ra rõ nét, ông còn nhớ cả những âm thanh như tiếng lũ trẻ chơi ở phía xa vọng lại, nhớ là mình đã chiến đấu như một chiến binh, gầm lên trong thịnh nộ. Và rồi Beatrice đã nói những gì bà vừa nói. Một hình ảnh khác hiện ra trong tâm trí Axl quá rõ ràng và sống động, hai vợ chồng ông bước chân trên một lối mòn quanh núi nhưng Beatrice lại đi phía trước ông dưới một bầu trời xám xịt trải rộng, cảnh tượng ấy khiến cảm giác u uất dâng lên nghẹn lòng Axl. Một cặp vợ chồng già, cúi đầu mà đi như thế, cách nhau tới năm sáu bước.

Axl tỉnh dậy khi lửa vẫn cháy âm ỉ và Beatrice đang đứng ngó ra ngoài qua một lỗ hổng nhỏ trong tường đá, được tận dụng như những ô cửa sổ cho một ngôi nhà loại này. Đúng lúc ông đang nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người thì Beatrice quay đầu lại vui vẻ nói, gương mặt hiện rõ trong ánh nắng mặt trời:

“Thấy buổi sáng cứ dần trôi đi ngoài kia, em đã định đánh thức anh dậy cơ đấy. nhưng rồi em cứ nghĩ tới lúc anh dầm mình ướt sũng dưới sông và hiểu anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn là chỉ gà gật một lúc.”

Chỉ tới khi không thấy ông đáp lại, Beatrice mới hỏi: “Có chuyện gì vậy Axl? Sao anh lại nhìn em như thế?”

“Anh chỉ nhìn em vì thấy trong người thật nhẹ nhõm và hạnh phúc thôi, công chúa của anh ạ.”

“Em thấy khỏe hơn hẳn rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi là ổn cả.”

“Anh thấy rồi. Thế thì hãy sớm lên đường thôi nhỉ, vì như em đã nói, vợ chồng mình ngủ gần hết cả buổi sáng mất rồi.”

“Nây giờ em vẫn đang quan sát bọn trẻ con Axl ạ. Chúng đang đứng ngay gần cái mương hôm qua. Có cái gì đó dưới mương khiến chúng rất quan tâm, em cá với anh nhất định là một trò quỷ quái nào đó vì chúng liên tục ngoái đầu lại phía sau như sợ bị người lớn bắt gặp rồi mắng mỏ ấy. Không biết bố mẹ chúng đâu cả rồi nhỉ Axl?”

“Chẳng phải việc của chúng ta, hơn nữa trông chúng có vẻ được ăn uống đầy đủ và quần áo tươm tất. Cứ ra chào tạm biệt chúng rồi lên đường là xong.”

“Axl này, có phải lúc nãy anh với em cãi nhau hay không? Em có cảm giác có chuyện gì đó giữa hai ta.”

“Chẳng có gì mà chúng ta không để qua một bên được, công chúa ạ. Mặc dù có thể trước khi ngày tàn ta lại cãi nhau lần nữa, làm sao mà biết được? Nhưng hãy lên đường thôi nhỉ, trước khi cái rét và cơn đói lại đánh gục ta lần nữa.”

Khi họ bước chân ra dưới ánh mặt trời giá buốt ngoài trời, Axl thấy nhiều mảng băng rải rác trên cỏ, còn những ngọn núi thì trải dài tới tận chân trời phía xa. Con dê vẫn mải miết ăn trong khu nhốt gia súc, một cái xô dính đầy bùn nằm úp sát chân.

Ba đứa trẻ vẫn đang đứng ngó xuống mương, lưng quay về phía ngôi nhà, có vẻ như đang tranh luận điều gì. Cô chị là đứa đầu tiên nhận thấy Axl cùng Beatrice đang tiến lại gần và cô bé vừa xoay người vừa nở một nụ cười thật tươi.

“Cháu chào ông bà!” Nó kéo theo hai thằng em rồi rảo bước rời xa khỏi cái rãnh thật nhanh. “Cháu hy vọng ông bà thấy dễ chịu khi nghỉ ngơi trong nhà, mặc dù chỉ là một mái nhà thật xoàng xĩnh!”

“Ông bà rất dễ chịu cháu gái ạ, ông bà rất cảm ơn cháu. Giờ thì ông bà sẵn sàng lên đường vì thấy đã khỏe khoắn hẳn lên. Nhưng bố mẹ các cháu đâu mà lại bỏ các cháu lại thế này?”

Cô bé đưa mắt nhìn hai thằng em lúc này đã kịp tiến lên mỗi đứa đứng một bên cô chị. Cô bé đưa tay quàng qua vai hai cậu em rồi lưỡng lự mà nói: “Chúng cháu tự xoay xở được ông ạ.”

“Cái gì ở dưới rãnh khiến các cháu chú ý đến thế?” Beatrice hỏi.

“Chỉ là con dê của chúng cháu thôi bà ạ. Là con dê tuyệt nhất, nhưng nó đã chết mất rồi.”

“Làm sao mà nó chết hả cháu?” Axl nhẹ nhàng hỏi. “Con còn lại ở đằng kia nhìn vẫn khỏe mạnh như thường mà.”

Bọn trẻ lại đưa mắt nhìn nhau rồi dường như đã ngầm thỏa thuận một điều gì đó.

“Nếu muốn thì ông ra nhìn đi ạ,” cô chị nói, buông hai thằng em ra, bước sang một bên.

Beatrice đi theo Axl ra chỗ cái rãnh. Gần được nửa đường, Axl dừng lại nói khẽ: “Để anh đi một mình cái đã, công chúa ạ.”

“Anh tưởng em chưa bao giờ trông thấy một con dê chết hay sao?”

“Biết thế nhưng em cứ đứng lại chờ một chút đã.”

Cái rãnh sâu bằng chiều cao của một người. Tưởng như ánh mặt trời đang rọi thẳng vào bên trong sẽ giúp Axl dễ dàng phân biệt được vật gì đang nằm dưới đó, nhưng trên thực tế những mảng tối sáng lại khiến mọi thứ trở nên khó hiểu, đồng thời tạo nên vô số những điểm sáng đến hoa cả mắt khi gặp những chỗ nước tù và băng đọng. Con dê xem ra thuộc loại có kích cỡ khổng lồ, giờ thì nằm mỗi nơi một mảnh. Chỗ kia là một cái chân sau; chỗ này là đầu và cổ - vẻ mặt thật thanh thản. Mất một lúc nữa Axl mới nhận ra cái bụng mềm mại nằm ngửa lên trời của con vật, vì có một bàn tay khổng lồ thò ra từ đống bùn sẫm màu đè chặt lên chính giữa. Chỉ đến lúc ấy ông mới hiểu ra, rằng phần lớn những gì nãy giờ ông vẫn tưởng là các bộ phận của con vật đã chết lại chính là các mảnh cơ thể của sinh vật thứ hai nằm lẫn lộn với xác con dê. Cái đống kia chính là một bên vai; đằng kia thì là đoạn đầu gối đã cứng lại. Rồi ông bỗng thấy có gì động đậy dưới rãnh và hiểu ra con vật dưới đó vẫn còn sống.

“Anh thấy cái gì thế Axl?”

“Đừng lại gần, công chúa ạ. Cảnh tượng kia sẽ chẳng khiến em vui vẻ gì đâu. Anh nghĩ đó là một con quỷ ăn thịt người khốn khổ đang nằm chờ chết, có lẽ bọn trẻ ngốc nghếch đã ném một con dê xuống vì nghĩ được ăn uống thì nó sẽ hồi phục lại chăng.”

Khi Axl đang nói như thế, một cái đầu to tướng trọc lốc bỗng xoay chậm rãi trong lớp bùn trơn ướt, một con mắt mở to nhờ thế mà cũng di chuyển theo. Rồi lớp bùn lại tham lam nuốt trọn lấy cái đầu khiến nó biến mất tăm khỏi tầm nhìn.

“Chúng cháu có cho con quỷ ăn đâu hả ông,” cô chị nói ngay sau lưng ông. “Chúng cháu biết là không bao giờ nên cho quỷ ăn thịt người ăn mà phải biết trốn cho kỹ trong nhà khi chúng tới. Nên lúc con này tới chúng cháu làm đúng như thế, rồi nhìn từ chỗ cửa sổ ra, chúng cháu thấy nó phá hàng rào rồi lôi con dê béo tốt nhất ra. Rồi nó ngồi xuống ngay chỗ ông đang đứng ấy, hai chân đung đưa cứ như một đứa trẻ sơ sinh, rồi sung sướng mà chén con dê của chúng cháu, ăn sống nuốt tươi đúng kiểu bọn quỷ ăn thịt người. Chúng cháu biết không nên mở cửa, rồi mặt trời hạ xuống thấp dần, con quỷ vẫn ngồi ăn thịt dê, nhưng chúng cháu thấy rõ nó đang yếu dần đi ông ạ. Rồi cuối cùng nó cũng đứng dậy, tay vẫn cầm phần còn sót lại của con dê, và quỵ xuống, đầu tiên là khuỵu gối, rồi ngã lăn ra đất. Tiếp đó, nó lăn xuống rãnh, kéo theo cả con dê, nó đã nằm dưới rãnh hai ngày rồi mà vẫn chưa chết.”

“Tránh xa khỏi chỗ này đi cháu ạ,” Axl nói. “Chẳng phải là cảnh tượng hay hớm gì cho cháu với hai đứa em đâu. Nhưng cái gì đã khiến con quỷ ăn thịt người khốn khổ kia phát ốm đến thế? Con dê của cháu có bệnh à?”

“Chẳng có bệnh tật gì hết ông ạ, nó chỉ bị đầu độc thôi! Hơn một tuần nay, chúng cháu đã cho nó ăn những gì Bronwen đã bảo chúng cháu. Ăn lá sáu lần một ngày.”

“Cháu làm thế để làm gì?”

“Ông hỏi cháu làm thế để làm gì ư, để cho con dê nhiễm độc mà lây sang cho con rồng cái đấy ạ. Con quỷ ăn thịt người khốn khổ kia không hay biết gì nên nó đã tự đầu độc mình. Nhưng có phải lỗi của chúng cháu đâu hả ông, vì lẽ ra nó không nên đi cướp bóc của người khác như thế!”

“Gượm đã cháu gái,” Axl nói. “Có phải cháu cố tình cho con dê ăn lá độc để cả cơ thể nó chứa đầy chất độc không?”

“Chất độc cho con rồng cái ông ạ, nhưng Bronwen đã bảo sẽ không gây hại gì cho bọn cháu. Thế nên làm sao bọn cháu biết được con quỷ ăn thịt người sẽ nhiễm độc chứ? Không thể trách bọn cháu được đâu ông ạ, chúng cháu không có ác ý gì!”

“Sẽ không có ai trách móc cháu hết, cháu gái ạ. Nhưng cháu hãy nói cho ông biết, tại sao cháu lại muốn đầu độc Querig, vì ông nghĩ là cháu đang nhắc tới con rồng cái đó đúng không?”

“Ôi ông ơi! Chúng cháu vẫn thường cầu nguyện vào buổi sáng, ban đêm và suốt cả ngày nữa. Lúc thấy ông bà sáng hôm nay, chúng cháu biết Chúa đã gửi ông bà đến cho bọn cháu. Nên cháu xin ông bà đấy, hãy giúp đỡ chúng cháu, vì chúng cháu chỉ là những đứa trẻ hoàn toàn bị bố mẹ quên lãng! Ông sẽ mang con dê lên núi nhé, con dê duy nhất còn lại ấy, đưa nó đi theo lối mòn kia tới chỗ ụ đá khổng lồ ông nhé? Đường đi rất dễ thôi ông ạ, cả đi lẫn về chỉ mất chưa tới nửa ngày, nếu không vướng hai đứa em thì tự cháu đã đi rồi. Chúng cháu cho con dê này ăn không khác gì con dê đã bị con quỷ ăn thịt người chén mất, con này còn được ăn lâu hơn con kia những ba ngày. Ông ơi, nếu ông mang nó lên chỗ ụ đá khổng lồ, buộc nó lại đó cho con rồng cái thì hay biết mấy, mà đường lên đó chỉ là một cuộc đi dạo dễ như chơi. Cháu xin ông bà đấy, hãy đồng ý giúp cháu, chúng cháu sợ rằng sẽ chẳng còn cách nào khác để đưa cha mẹ yêu dấu về với mình ngoài cách này ông bà ạ.”

“Cuối cùng thì cháu cũng đã nhắc tới cha mẹ mình,” Beatrice nói. “Phải làm gì để có thể đưa cha mẹ cháu về với các cháu hả?”

“Cháu vừa mới nói đấy thôi bà? Cháu chỉ mong ông bà đồng ý mang con dê lên chỗ ụ đá khổng lồ, ai cũng biết thức ăn vẫn thường xuyên được để lại đó cho con rồng cái. Rồi biết đâu đấy, nó sẽ bỏ mạng giống như con quỷ ăn thịt người khốn khổ kia, lúc chưa ăn thịt con dê thì con quỷ ấy nhìn mới to khỏe làm sao! Hồi trước, chúng cháu sợ Bronwen lắm, vì bà ta mới nhiều thủ đoạn mưu mẹo đáng sợ làm sao, nhưng khi thấy bọn cháu bị cha mẹ lãng quên mà bỏ rơi lại đây, bà ta lại thương hại chúng cháu. Nên ông bà hãy giúp chúng cháu nhé, vì rồi chẳng biết sau này có còn ai khác lén tới đây nữa hay không? Chúng cháu rất sợ không dám xuất đầu lộ diện nếu là quân lính hoặc đám đàn ông lạ mặt đi qua, nhưng ông bà chính là những gì bọn cháu đã cầu xin Chúa cho mình được gặp.”

“Nhỏ tuổi như các cháu, cái gì khiến các cháu tin rằng chỉ cần một con dê bị ngộ độc là đủ mang cha mẹ các cháu trở về?” Axl hỏi.

“Nhờ những gì Bronwen nói cho bọn cháu nghe đấy ông ạ, mặc dù già lắm rồi, nhưng bà ta không bao giờ nói dối hết. Bà ta bảo chính con rồng cái sống ở quanh đây đã khiến cha mẹ quên bẵng chúng cháu. Và mặc dù mẹ nổi giận vì những trò nghịch dại của chúng cháu nhưng Bronwen nói khi nào nhớ được ra có chúng cháu tồn tại trên đời, mẹ cháu sẽ nhanh chóng quay trở lại rồi ôm lấy từng đứa bọn cháu một thế này này.” Đứa bé gái đột nhiên siết một đứa bé vô hình vào ngực, hai mắt nhắm nghiền lại mà đung đưa một cách nhẹ nhàng. Rồi nó lại mở mắt ra và nói tiếp: “Nhưng lúc này, con rồng cái đã yểm bùa khiến cha mẹ cháu quên hết bọn cháu và khiến họ không thể trở về nhà. Bronwen bảo lời nguyền của con rồng cái không chỉ dành riêng cho bọn cháu mà cho tất cả mọi người, và nó chết sớm chừng nào thì hay chừng ấy. Nên chúng cháu cố làm thật chăm, cho cả hai con dê ăn đúng như bà ta chỉ dẫn, mỗi ngày sáu bận. Xin ông bà hãy giúp chúng cháu, nếu không chúng cháu sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại cha mẹ mình nữa. Tất cả những gì chúng cháu nhờ chỉ là buộc con dê tại ụ đá khổng lồ, sau đó ông bà lại có thể tiếp tục lên đường.”

Beatrice định nói gì đó, nhưng Axl đã nhẹ nhàng át lời bà: “Ông rất tiếc cháu gái ạ. ông ước gì mình có thể giúp cháu, nhưng trèo lên những đỉnh đồi dốc kia giờ đã quá sức ông bà mất rồi. Ông bà nhiều tuổi rồi, và như cháu thấy đấy, đã quá mệt mỏi sau nhiều ngày đi bộ. Ông bà chắng biết làm sao khác nữa, ông bà phải tiếp tục lên đường thôi, trước khi có chuyện gì nữa xảy ra.”

“Nhưng ông ơi, Chúa đã phái ông bà tới đây cho bọn cháu mà! Đoạn đường lên tới đó thì dễ đi lắm, từ đây lên đó chẳng dốc là bao đâu ông ơi.”

“Cháu gái yêu quý ơi,” Axl nói, “ông bà rất thương các cháu, và khi tới ngôi làng kế tiếp, ông bà sẽ nhờ mọi người ở đó giúp đỡ. Nhưng ông bà mệt lắm rồi không thể làm giúp cháu được đâu, hơn nữa thế nào cũng có những người khác đi qua đây, họ sẽ vui lòng đưa con dê lên đó cho cháu. Việc đó quá sức hai người lớn tuổi như ông bà, nhưng ông bà sẽ cầu nguyện để cha mẹ các cháu quay về và rằng Chúa sẽ luôn phù hộ cho các cháu.”

“Đừng đi ông bà ơi! Con quỷ ăn thịt người bị nhiễm độc thì có phải lỗi của chúng cháu đâu.”

Axl nắm tay Beatrice và dẫn bà đi xa khỏi chỗ bọn trẻ đang đứng. Phải tới khi đi qua bãi quây dê, ông mới quay lại nhìn và thấy bọn trẻ vẫn đứng bên nhau, im lặng nhìn theo họ, những vách đá cao chót vót lừng lững phía sau. Axl đưa tay vẫy tỏ vẻ khích lệ, nhưng cảm giác hổ thẹn - mà cũng có thể là chút ký ức xa xăm nào đó - ký ức của một lần ra đi tương tự thế này - khiến ông rảo bước nhanh hơn.

Nhưng họ đi chưa được bao xa - mặt đất lầy lội bắt đầu đổ dốc và vùng thung lũng mở ra trước mắt họ - Beatrice kéo tay Axl đi chậm lại.

“Em không muốn tranh cãi với anh trước mặt lũ trẻ, chồng ạ,” bà nói. “Nhưng có thực là chúng ta không có đủ khả năng làm việc ấy không?”

“Trước mắt chúng không gặp nguy hiểm gì đâu, công chúa của anh ạ, trong khi chúng ta còn phải lo nhiều việc khác. Em có còn đau không?”

“Em không đau hơn chút nào cả. Axl này, hãy nghĩ tới cảnh bọn trẻ đứng đó khi anh với em bỏ đi, nhìn chúng ta càng lúc càng khuất dần. Hay là ít ra cũng nên dừng lại bên tảng đá kia và bàn thêm một chút xem sao? Đừng vội vã bỏ đi khi chưa suy nghĩ kỹ càng.”

“Đừng nhìn lại công chúa ạ, làm như thế chỉ khiến chúng khấp khởi hy vọng. Chúng ta sẽ không quay lại chỗ con dê đó mà đi xuống thung lũng này, tới chỗ có lửa và đồ ăn những người lạ mặt tốt bụng có thể sẽ dành cho chúng ta.”

“Nhưng anh hãy nghĩ tới những gì chúng nhờ đi Axl,” Beatrice lúc này đã khiến cả hai phải dừng bước. “Liệu có bao giờ chúng ta có một cơ hội như thế nữa hay không? Anh nghĩ mà xem! Chúng ta tình cờ tới một nơi rất gần với hang ổ của Querig thế này. Bọn trẻ này lại cung cấp cho chúng ta một con dê nhiễm độc mà nhờ thế, kể cả hai người già cả và mệt mỏi như anh với em cũng có thể tiêu diệt được con rồng cái kia! Anh nghĩ mà xem, Axl! Nếu Querig chết, màn sương phủ sẽ tan dần. Ai dám khẳng định bọn trẻ kia nói linh tinh và ai dám bảo không phải chính Chúa muốn chúng ta lên tới chốn này chứ?”

Axl im lặng một lát, cố cưỡng cái thôi thúc ngoái lại nhìn túp nhà xây bằng đá. “Không thể biết trước được liệu con dê đó có làm gì nổi Querig hay không,” cuối cùng ông cũng cất lời. “Một con quỷ ăn thịt người không may là một chuyện. Con rồng cái kia lại là chuyện khác, nó khiến cho cả một đạo quân phái chạy tán loạn. Và liệu hai người già cả lớ ngớ tới gần hang ổ của nó có phải là một điều khôn ngoan hay không chứ?”

“Chúng ta không cần phải giáp mặt với nó mà Axl, ta chỉ cần buộc con dê vào đó rồi bỏ đi là xong. Có thể mấy ngày sau Querig mới ra tới đó, lúc ấy chúng ta đã tới làng của con trai an toàn rồi. Axl ơi, chẳng phải chúng ta muốn mọi kỷ niệm của cuộc đời chúng ta chia sẻ cùng nhau bao năm tháng trở về hay sao? Hay rồi chúng ta sẽ trở thành hai người lạ mặt chỉ tình cờ gặp nhau tại một nơi trú chân qua đêm? Em xin anh đấy, chồng của em, hãy nói rằng chúng ta sẽ quay lại và làm những gì bọn trẻ nói.”

*

Vậy là họ tới chỗ này, vẫn tiếp tục leo cao hơn nữa, gió cũng thổi ngày càng mạnh thêm. Vào lúc này, hai tảng đá sinh đôi che chắn cho họ thực kỹ càng, nhưng họ không thể cứ ngồi mãi ở đây. Axl lại tự vấn không biết có phải ông quá ngốc nghếch nên mới chịu nhượng bộ Beatrice như thế hay không.

“Công chúa ơi,” cuối cùng ông cũng nói. “Giả sử chúng ta sẽ thực sự làm việc này. Giả sử Chúa mang tới thành công cho hai ta, và chúng ta tiêu diệt được con rồng cái. Nếu vậy, anh muốn em hứa với anh điều này.”

Beatrice đang ngồi sát bên cạnh Axl, mặc dù mắt bà vẫn hướng ra tít phía xa, tới chỗ hàng dài những dáng người nhỏ xíu.

“Anh muốn em hứa điều gì?”

“Một điều đơn giản thôi, công chúa ạ. Nếu Querig thực sự sẽ chết và màn sương phủ bắt đầu tan. Nếu ký ức quay lại với chúng ta, và trong đó có cả ký ức về những lần anh đã khiến em phải thất vọng. Hay thậm chí là cả những điều xấu xa có thể anh đã từng làm khiến cho em không còn thấy nhìn nhận như anh lúc này nữa. Thì ít nhất xin em hãy hứa với anh điều này. Công chúa của anh, hãy hứa em sẽ không quên những cảm xúc trái tim em đương dành cho anh vào đúng giây phút này. Vì nếu một kỷ niệm quay trở lại khi màn sương tan đi mà chỉ khiến người ta xa cách nhau thì có gì tốt đẹp đâu chứ? Liệu em có hứa với anh không, công chúa của anh? Hãy hứa với anh rằng em sẽ mãi mãi giữ những tình cảm hiện giờ em đang dành cho anh trong trái tim mình, cho dù sau khi màn sương phủ tan đi em có nhìn thấy điều gì đi chăng nữa.”

“Em sẽ hứa Axl ạ, hứa điều này chẳng có gì khó khăn hết.”

“Anh không thể diễn tả thành lời, rằng những gì em vừa nói đã khiến anh an lòng tới mức nào đâu công chúa ạ.”

“Anh kỳ quá đấy Axl ạ. Nhưng không biết bao lâu nữa sẽ tới ụ đá khổng lồ nhỉ? Thôi đừng phí thời gian ngồi dưới hai tảng đá này nữa. Bọn trẻ đã rất nóng ruột khi chúng ta lên đường, nhất định chúng đang mong ngóng đến lúc hai ta quay lại.”