Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 52: Thắng lợi

Edit: Tira

Mấy ngày kế tiếp, quân đội Sạ Hưng liên tiếp thua trận rút về.

Cho dù người Sạ Hưng có dự liệu trước như thế nào, đến bây giờ cũng ít nhiều có chút luống cuống tay chân.

Năm lần bảy lượt gặp bất lợi làm quân Sạ Hưng bắt đầu hoài nghi người nằm vùng ở Đế Quốc của bọn chúng có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không.

Nhưng phía Đồ Đình lại vẫn kiên quyết phủ nhận. Gã tỏ vẻ mình đã hoàn toàn nói hết kế hoạch tác chiến của Đế Quốc, không dấu diếm một chút nào.

Lúc nhận được phong thư mật báo này Hđ Sạ Hưng giận đến mức thiếu chút nữa đập nát bình hoa trong tay.

“Tổ chức tiến công.”

“Cái gì?” Phó quan bên cạnh nghe được mệnh lệnh này của Hđ tựa hồ không tin nổi mà lặp lại một lần. “Bệ hạ, tiến công vào thời điểm này sợ là…”

“Người Sạ Hưng chúng ta không thể bởi vì thất bại mà lùi bước. Tiến công!” Khuông mặt HĐ Sạ Hưng đầy vẻ lạnh giá, giọng nói mang theo hương vị quyết liệt không nói hai lời.

“Vâng…” Phó quan kia cuối cùng gật đầu nghe lệnh. Hắn cắn chặt răng, quỳ gối nhận lệnh ầm một tiếng sau đó rời khỏi.

·

Sáng sớm, Lôi Kha khó được không dậy sớm, chỉ ở trên giường yên lặng ôn tồn ôm eo Mễ Lộ.

Mễ Lộ kỳ thật rất ngượng ngùng, bởi vì mang thai eo mình đã to hơn một vòng hoàn toàn không tinh tế như trước kia. Tay thiếu gia sờ soạng trên người mình làm Mễ Lộ cảm thấy cả người ngượng ngùng.

Lôi Kha nhạy bén phát hiện mặt Mễ Lộ ửng hồng, hắn đã sớm nghe nói qua, khi Omega mang thai sẽ càng mẫn cảm hơn so với thường ngày. Mình chẳng qua chỉ nhẹ nhàng sờ bên hông hai cái, không nghĩ em ấy lại thành cái dạng này.

“Muốn?” Tay Lôi Kha vuốt lên eo Mễ Lộ hai cái. Mễ Lộ bị động tác này làm cho giật mình, nghe được lời thiếu gia lại không khỏi có chút đỏ mặt.

Lúc này Lôi Kha không chờ Mễ Lộ trả lời đã trực tiếp đưa tay ôm eo cậu, nhấc cậu lên người mình. Tư thế này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến đứa nhỏ trong bụng.

Lôi Kha nhìn chằm chằm Mễ Lộ cả nửa ngày, sau đó đẩy đầu cậu lên ngực mình, một bàn tay duối về phía sau sờ lên chỗ rãnh mông, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Mễ Lộ: “Giáo cho anh…”

Mễ Lộ nghe thấy lời này nhịn không được duỗi tay vòng lấy cổ thiếu gia, hai đùi kẹp lấy bên hông người kia, xem như cam chịu với hành động của hắn.

Lúc này đây Lôi Kha cũng không làm quá tàn nhẫn, chỉ ôn nhu mà luật động làm Mễ Lộ thoải mái.

Đương hắn rửa sạch thân thể cho Mễ Lộ xong ôm cậu trở lại giường thì mặt trời đã lên cao.

Mễ Lộ lười nhác vùi trong lòng ngực Alpha, một lúc lâu sau lại đột nhiên như là nhớ tới cái gì bất ngờ hỏi: “Hôm nay anh không cần đến quân bộ sao?”

Lôi Kha thấy Mễ Lộ kinh hoàng thất thố nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu. Trong khoảnh khắc sắc mặt nghiêm túc lại: “Mễ Lộ, chúng ta phải rời khỏi Sạ Hưng.”

“Cái gì?” Mễ Lộ nghe vậy lập tức ngồi dậy, trong mắt cậu hiện lên một mặt vui vẻ không dám tin tưởng. “Đã… Thành công sao?”

“Ừ,” Lôi Kha gật gật đầu, ánh mắt lại dần dần nghiêm túc. “Có thành công hay không, buổi tối hôm nay chính là thời điểm mấu chốt.”

·

Màn đêm chậm rãi buông xuống, Mễ Lộ thay một thân quần áo dễ vận động, đeo balo của mình lên rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

Mễ Lộ biết, hiện tại đã tới thời khắc quyết chiến cuối cùng của Đế Quốc và Sạ Hưng. Tối hôm nay Sạ Hưng là cơ hội cuối cùng để Sạ Hưng tiến hành đánh lén Đế Quốc, nhưng tin tức này đã sớm được thiếu gia truyền lại về phía quân đội của Đế Quốc.

Cho nên, nỗ lực của người Sạ Hưng chú định sẽ hóa thành bọt biển.

Nhưng là, hiện tại còn có một việc Mễ Lộ phải làm.

Ở trong quân doanh Sạ Hưng còn rất nhiều quân nhân Đế Quốc bị nhốt lại, bọn họ đều là vì sự an bình của Đế Quốc mà bị bắt, nhưng lại không đầu hàng cho nên bị người Sạ Hưng cầm tù.

Hôm nay, thiếu gia nói đến những người này ngữ khí có chút thẫn thờ, hắn nói sau khi chiến sự chấm dứt hắn sẽ trở lại Sạ Hưng cứu bọn họ ra cùng hội họp với mình. Nhưng Mễ Lộ biết, đó không phải là thời cơ tốt nhất. Nếu chờ khi Sạ Hưng thất bại mới nghĩ cách cứu viện như vậy liền không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa. (Ý là đã quá trễ). Thời điểm có lợi nhất hẳn là lúc Sạ Hưng vừa mới thua trận đang còn trong tình trạng hỗn loạn đi cứu những người này ra.

Hiển nhiên, thiếu gia không có biện pháp trở về nhanh như thế. Vì vậy, vì kế hoạch hiện tại chỉ có thể để mình hoàn thành chuyện này.

Mễ Lộ cũng không nói trước với thiếu gia bởi vì cậu biết, thiếu gia sẽ không đồng ý.

Nhưng Mễ Lộ cũng sớm đã nghĩ kỹ, cậu tới nơi này bởi vì cậu là Omega của thiếu gia. Alpha cùng Omega kết hợp cũng không chỉ bởi vì về mặt sinh lý thích hợp, càng quan trọng hơn là ở sự giúp đỡ ăn ý lẫn nhau.

Người yêu… Hai chữ này, kỳ thật rất nặng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Mễ Lộ lại nhiều thêm vài phần kiên định, cậu cúi đầu, đè thấp vành mũ che khuất đôi mắt bước nhanh về phía ngục giam Sạ Hưng.

·

Rạng sáng một khắc, một trận tiếng pháo kịch liệt truyền đến từ nơi xa.

Mễ Lộ vẫn luôn nấp ở góc tường âm u nghe thấy âm thanh vang lớn lần này thân thể nhịn không được mà run lên một chút. Ước chừng khoảng nửa phút sau, trong Hoàng cung Sạ Hưng truyền đến từng đợt từng đợt tiếng vòi bén nhọn.

Mễ Lộ biết, đây là tín hiệu Sạ Hưng bại trận. Tiếng còi này vang lên biểu thị rằng thủ đô Sạ Hưng phải tiến vào trạng thái đề phòng.

Trái tim Mễ Lộ đột nhiên như là được thả lỏng, hòn đá vẫn luôn đè nặng trên ngực mình cũng được bỏ ra.

Đế Quốc… Rốt cuộc thắng lợi.

Hốc mắt Mễ Lộ cay cay, đêm khuya tại nơi tha hương dị quốc này làm cậu đột nhiên nhận ra cậu thấy nhớ đất nước của mình.

Nhưng hiện tại không phải là lúc để thương cảm, bởi vì cậu còn chưa hoàn thành chuyện quan trọng phải làm.

Mễ Lộ hít sâu một hơi tiếp tục trốn ở góc tường. Dần dần, đêm khuya nguyên bản yên tĩnh bắt đầu có tiếng ồn ào, chắc bởi vì chiến sự quấy rầy sự yên bình của Hoàng cung, mọi người đều lo sợ bất an.

Mễ Lộ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc một lúc sau, có một đội quân mặc quần áo hộ vệ Hoàng gia của Sạ Hưng vội vàng chạy tới, sau đó trực tiếp đi vào ngục giam.

“Tất cả những người đang canh giữ bên trong, lập túc ra tiếp viện!”

Giọng nói quân nhân kia mang theo vội vàng cấp bách, điều này làm Mễ Lộ theo bản năng cong cong khóe miệng.

Đúng như cậu dự đoán, người Sạ Hưng quả nhiên sẽ đem toàn bộ binh lực chi viện tiền tuyến.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ quân nhân phụ trách trông coi ngục giam liền chạy chậm rời khỏi nơi này. Mễ Lộ nhìn nhìn thời gian, thân ảnh cậu rốt cuộc ló ra từ góc âm u. Cơ hồ không gặp chút khó khăn nào cậu đã tiến vào ngục giam của Sạ Hưng.

Tất cả quân nhân Đế Quốc đều bị giam ở khu trọng tội bên trong cùng ngục giam. Mễ Lộ đi xuyên qua vài cánh cửa cuối cùng cũng tới nơi giam giữ quân nhân Đế Quốc.

Cũng may, Sạ Hưng cũng không giàu có như Đế Quốc, năng lực khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng không phải rất mạnh, cho nên cửa ngục giam cũng không dùng khóa điện tử, chỉ là khóa cửa bình thường.

Mễ Lộ mở balo ra, bên trong có dụng cụ mình đã liệu trước mà đem đến.

Bị giam giữ trong này đều là quân nhân của Đế Quốc, phần lớn bọn họ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Hiện tại dưới tình huống không có quân đội canh giữ, dùng công cụ cạy khóa cửa đối với bọn họ cũng không phải việc khó khăn gì.

“Người là… Vương tử điện hạ!”

Trong đó một người nhận ra Mễ Lộ, lập tức kinh ngạc nhìn cậu.Mễ Lộ chỉ gật gật đầu, nhưng nơi này hiển nhiên cũng không phải nơi để nói chuyện.

“Mọi người mau rời khỏi đây,Đế Quốc vừa mới thắng lợi, mọi người chạy về phía biên cạnh Sạ Hưng đi, nơi đó hẳn sẽ có tiếp ứng của Đế Quốc”

Mọi người gật gật đầu, việc này không nên chậm trễ, ngắn ngủi trong vòng hơn mười phút, tất cả quân nhân bị bắt của Đế Quốc đã trốn khỏi ngục giam thành công.

Mễ Lộ là người cuối cùng rời khỏi ngục giam, cậu kéo vành nón thật thấp. Khi bóng dáng cậu lâm vào bóng tối chợt nghe thấy tiếng còi trong hoàng cung Sạ Hưng lại vang lên lần nữa.

Sạ Hưng đầu hàng.

Bước chân Mễ Lộ trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu nghe được âm thanh hỗn loạn xung quanh, bước chân dần nhanh hơn. Mễ Lộ biết, giờ này thiếu gia hẳn là đang chờ mình ở rừng cây ngoài hoàng cung.

·

Lôi Kha hoàn thành mệnh lệnh quan trọng cuối cùng, thay đổi đầu pháo bắn rơi phi hành khí của quân đội Sạ Hưng, quân Sạ Hưng cũng biết đại thế của bọn họ đã mất. Mấy phi hành khí chở những những tướng lĩnh cao cấp còn lại cũng lập tức quay đầu bay về phía lãnh thổ Sạ Hưng.

Lôi Kha kéo kính bảo vệ mắt xuống, sửng sốt nhìn chằm chằm khói súng tràn ngập chiến trường nửa ngày, sau đó nặng nề mà ấn nút thao tác, nhanh chóng tiến vào hình thức phi hành ở tầng trời thấp.

Ngay khi Lôi Kha định trở lại Hoàng cung Sạ Hưng giải cứu những quân nhân bị bắt giữ, tiếng máy truyền tin lại vang lên.

Lôi Kha nhìn thấy người phát tin không khỏi nhíu nhíu mày. Một tay nhấn mở, lời nhắn của Mễ Lộ mấy giờ trước gửi cho mình liền truyền ra.

“Thiếu gia, em sẽ đi cứu quân nhân bị bắt giữ tại ngục giam Sạ Hưng. Anh yên tâm, chúng ta hẹn gặp ở rừng cây nhỏ nha.”

Một câu ngắn ngủn một lại làm Lôi Kha mãnh liệt kéo tai nghe xuống. Trái tim hắn nhảy điên cuồng, Mễ Lộ nhất định đoán được mình sẽ không kịp, nên đã tự lấy thân mạo hiểm!

Lôi Kha không có biện pháp bình tĩnh lại. Hắn trực tiếp gọi đến máy truyền tin của Mễ Lộ, vài giây ngắn ngủi chờ đợi đối với hắn lại giống như đang bị lăng trì.

Rốt cuộc, sau một lúc chờ đợi kéo dài vô hạn máy truyền tin cũng thông.

“Mễ Lộ!” Lôi Kha cuống quít gọi tên Mễ Lộ, tiếng thở dốc rõ ràng của đối phương làm trái tim hắn nhảy tới cổ họng.

Sau thời gian nín thở dài đằng đẵng, giọng nói mang theo sung sướng của Mễ Lộ truyền đến từ máy truyền tin. Lôi Kha nghe được tiếng bước chân, đối phương rõ ràng đang chạy như điên.”Thiếu gia, em thành công rồi…” Lôi Kha rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tay cầm máy truyền tin tay đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

“Em đang chạy tới rừng cây nhỏ, thiếu gia, chờ em!”

“Được!”

Lôi Kha tắt máy truyền tin, tay khẽ vuốt lồng ngực đang kinh hoàng không ngừng. Lúc này đây hắn không do dự thêm nữa, khởi động phi hành khí với tốc độ lớn nhất, bay thẳng một đường về phía địa điểm ước hẹn!