Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 32: Nguy cơ

Edit & Beta: Tira

Khi Quý Minh Tây và Lôi Y tìm ra được camera theo dõi mấy tiếng trước từ phòng điều khiển của học viện, cuối cũng phát hiện bóng dáng Mễ Lộ trong một video. Từ hình ảnh bên trong có thể thấy, sau khi Mễ Lộ đi qua một cái chỗ ngoặt bị một người mặc âu phục màu đen đeo kính râm đè cánh tay lại, sau đó người nọ lấy ra một cái lọ để trước mũi Mễ Lộ. Vừa ngửi phải Mễ Lộ liền ngất đi.

Nhưng hình ảnh camera có thể quay được rất hữu hạn, cho nên cũng không thể xác định rốt cuộc cậu bị đưa đi hướng nào.

Manh mối duy nhất hiện tại cũng chỉ còn định vị điện thoại của Mễ Lộ. Có điều, tất cả mọi người đều biết, Hoàng cung là nơi không thể tùy tiện đi vào trừ phi có thành viên Hoàng thất mời tới. Huống hồ, bọn họ cũng không thể hoàn toàn xác định, Mễ Lộ nhất định là bị đưa vào Hoàng cung. Nếu hai người họ tự tiện xông vào hoàng cung, sẽ là tội lớn.

Trong lòng Quý Minh Tây và Lôi Y đều hiện lên một dự cảm không tốt. Đầu tiên Quý Minh Tây lấy ra máy truyền tin muốn gọi cho Lôi Kha đang ở Tra Nhĩ Tinh trước, nhưng máy truyền tin của y báo lại rằng máy của Lôi Kha vẫn ở trong trạng thái tắt.

Quý Minh Tây bất đắc dĩ, trong lòng lường trước đại khái chiến sự chưa có kết quả. Dưới tình huống khẩn cấp chỉ có thể để lại cho Lôi Kha một cái tin nhắn, sau đó liền xoay người trước tiên cùng Lôi Y đến Hoàng cung rồi lại nghĩ biện pháp trà trộn vào.

Quý Minh Tây điều khiển phi hành khí rất nhanh đã đáp xuống cửa Hoàng cung, y và Lôi Y ở trong phi hành khí lẳng lặng quan sát. Quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, Có thị vệ gác ở cửa cung, muốn thần không biết quỷ không hay mà đi vào trên cơ bản là không có khả năng.

Nhưng nếu bọn họ không lập tức hành động, Mễ Lộ sẽ gặp nguy hiểm nhiều thêm một phần. Lúc Quý Minh Tây tính toán trực tiếp khởi động phi hành khí xông vào, Lôi Y vẫn luôn trầm mặc không nói lại đột nhiên túm lấy tay y.

“Làm sao vậy?” Quý Minh tây quay đầu nhìn Omega, lại thấy Lôi Y hơi nheo mắt nhìn ra xa nâng nâng cằm.

“Người kia, hình như là… bạn cùng lớp của Mễ Lộ.”

Quý Minh Tây quay đầu, xuyên qua kính chắn gió của phi hành khí theo hướng Lôi Y chỉ nhìn qua, mày lập tức nhăn lại. “Vương tử Kiều Côn?”

……

Kiều Côn không biết mình say đã bao lâu, dù sao cũng không có người nào thèm để ý cậu.

Giờ phút này Kiều Côn lung lay thân thể đỡ tường đi về nhà, trong tay còn cầm nửa bình rượu chưa uống hết.

Hôm nay cậu không đi học, cậu biết mình như vậy có vẻ thật vô dụng, thật yếu đuối, nhưng chỉ có mình cậu rõ ràng nhất cảm giác đau lòng muốn chết này.

Cậu thế mà lại yêu phải em trai ruột của mình, đây thật sự là chuyện đáng buồn cười.

Đôi mắt Kiều Côn đỏ ửng, cậu thất tha thất thểu đi tới phía trước. Không nghĩ tới vừa mới qua một góc tường lại thấy trước mặt xuất hiện hai thân ảnh màu đen.

Kiều Côn một dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai gương mặt có chút xa lạ.

—— là một Alpha cùng một Omega.

Kiều Côn lắc lắc đầu óc hỗn độn, cậu dùng sức đỡ tường, muốn làm mình đứng thẳng lên một chút. Cậu nhìn hai người trước mặt, đang muốn mở miệng lại bị Omega kia cướp lời trước.

“Vương tử Kiều Côn, ngài có quen biết Mễ Lộ không?”

Kiều Côn trừng mắt, nhanh chóng thanh tỉnh lại.

……

Năm phút đồng hồ sau, Kiều Côn thành công đưa Quý Minh Tây và Lôi Y tiến vào Hoàng cung.

Kiều Côn lập tức xem như hoàn toàn tỉnh khỏi cơn say. Chính xác mà nói, ngay từ lúc cậu nghe thấy Lôi Y bảo Mễ Lộ mất tích thì đã thanh tỉnh.

Vẫn là Quý Minh Tây điều khiển phi hành khí, Kiều Côn cau mày, trong mắt đều là lo lắng. “Máy truyền tin của Mễ Lộ định vị ở nơi nào? Mau cho tôi xem, tôi trực tiếp mang hai ngươi đi!”

Lôi Y gật gật đầu, sau đó đưa máy truyền tin cho Kiều Côn, ở trên còn giữ lại bản đồ định vị máy truyền tin.

Nhưng khi Kiều Côn nhìn thấy chỗ được định vị, trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc, tay cầm máy truyền tin của Lôi Y lập tức cứng ngắc. Trái tim Lôi Y kinh hoàng, khẩn trương hỏi. “Làm sao vậy, đó là chỗ nào?”

Kiều Côn sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn Lôi Y, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Đây… là cung điện của mẫu thân.”

·

Thời điểm Lôi Kha cầm lại máy truyền tin của mình đã là nửa giờ sau.

Quân địch đã bị quân tình nguyện Đế Quốc đánh đuổi hoàn toàn tới một nước bên ngoài ranh giới lãnh thổ. Quân địch không dự đoán được Đế Quốc sẽ có viện binh nhanh chóng như vậy, cho nên để tránh khỏi tổn thất, bọn chúng cũng lui binh rất nhanh.

Cứ như thế, Tra Nhĩ Tinh vẫn để lại rất nhiều quân đội thủ vệ, mà tàn dư quân đội bên kia đã hoàn toàn rút về.

Lúc Lôi Kha tới Tra Nhĩ Tinh không nhìn thấy phụ thân, nhưng lại thấy phó quan của ông. Từ chỗ phó quan kia biết được, phụ thân bị thương cũng không quá nặng, hơn nữa viên đạn đã được lấy ra, hiện tại phụ thân đã được đưa về Ni Đức Cách Lâm tinh tĩnh dưỡng.

Lôi Kha bây giờ mới yên lòng, vội vàng trở lại bộ hậu cần lấy lại máy truyền tin của mình, lại không nghĩ nhận được tin tức Mễ Lộ mất tích do Quý Minh Tây gửi tới.

Trong lòng Lôi Kha cứng lại, giờ phút này hắn phải quay lại chỗ quân đội đang thong thả tập kết, sắp xếp phi hành khí trở về Thủ Đô Tinh. Nếu chờ quân đội an bài, ít nhất phải một giờ nữa mới có thể khởi hành.

Lòng Lôi Kha nóng như lửa đốt, cuối cùng chỉ có thể xoay người đi tới bộ chỉ huy, mặc dù hắn một chút đều không muốn cầu xin người kia.

……

Giờ phút này, Kiều Kim còn đứng ở phòng chỉ huy quân sự bố trí binh lực, nhận được báo cáo trong lòng ông hiện lên một tia kinh ngạc.

Hoàng đế gật gật đầu, trầm giọng nói: “Để cậu ta vào.”

Kiều Kim quay người ngồi xuống chính giữa đại sảnh, ngẩng đầu liền thấy Lôi Kha mặc một thân quân trang đi đến. Kiều Kim cười cười, sau đó nói, “Cậu vậy mà cũng muốn đến gặp ta?”

Sắc mặt Lôi Kha âm u, hắn biết không còn nhiều thời gian, liền vào thẳng chủ đề. “Bệ hạ, xin ngài cho tôi mượn một phi hành khí cao tốc.”

“Hả?” Kiều Kim nhướng mày, “Cậu muốn làm gì?”

Đôi mắt Lôi Kha tối đi, nói, “Mễ Lộ bị bắt cóc.”

Kiều Kim nghe vậy đứng bật dậy, ông gắt gao nhìn chằm chằm Alpha trẻ tuổi trước mặt, trên mặt là bão tố âm trầm. Giây tiếp theo Kiều Kim đã đi nhanh ra ngoài cao giọng hô: “James, chuẩn bị phi hành khí cao tốc, mau!”

·

Hầu gái bưng toàn bộ bữa tối lên bàn ăn, Đồ Na Vương Phi ưu nhã buộc lại khăn ăn, sau đó cầm lấy dao nĩa bắt đầu thịt cừu ngon miệng tối nay.

“Thịt cừu tối nay không tồi.” Vương phi nâng chiếc ly trên bàn nhấp một ngụm nhịn không được ca ngợi một tiếng. Chờ nàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống mới như là nhớ tới chuyện gì, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh nói. “Người đã đưa đi chưa?”

Hầu gái thập phần cung kính khom khom lưng trả lời: “Hẳn là đã đưa đến Phùng gia.”

“Ừ, Tốt lắm.”

Khóe miệng Đồ Na Vương Phi hiện lên một tia mỉm cười, nàng vừa định nâng ly trước mặt lên, cửa cung điện lại đột nhiên bị mở ra.

Đồ Na Vương Phi chau mày nhìn về phía cửa, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên u ám.

“Con trai, sao giờ đã trở về, ăn cơm chưa?”

Đối với câu hỏi của Đồ Na Vương Phi, Kiều Côn trầm mặt không nói gì, lúc Vương phi muốn phân phó hầu gái lấy thêm một phần bộ đồ ăn, Kiều Côn lại dùng ánh mắt run rẩy đột nhiên hỏi: “Máy truyền tin của Mễ Lộ đang ở chỗ người phải không?”

……

Chờ đến khi phi hành khí rốt cuộc dừng lại dưới một hoa viên, Mễ Lộ đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Cậu biết mùi hương kia tất nhiên là có thành phần thuốc kích dục, hiện tại cả người cậu nóng bừng, mềm nhũn vô lực, muốn chạy trốn? cơ bản không có khả năng nào.

Phi hành khí dừng lại, hai Beta hầu gái đi lên trước đỡ chính mình ra ngoài.

Ban đêm gió thổi mát lạnh làm đầu óc Mễ Lộ thoáng thanh tỉnh một ít, nhưng tác dụng của thuốc rõ ràng đã tiến vào trong thân thể. Trên người cậu đang có từng ngọn lửa thiêu đốt.

Trong quá trình bị kéo đi về phía biệt thự đằng trước, Mễ Lộ ngẩng đầu lên quan sát khung cảng bốn phía, nhưng bởi vì không quen thuộc với Thủ Đô Tinh, cậu không có biện pháp phân rõ hiện tai bản thân rốt cuộc đang ở phương nào.

Thời điểm hai cái Beta hầu gái kéo mình đi tới trước cửa biệt thự, cửa biệt thự đồng thời cũng được mở ra.

Mễ Lộ lúc này đã vô lực ngẩng đầu, chỉ có thể nghe thấy hầu gái bên người đang nói với người mở cửa điều gì đó. Nhưng thanh âm của bọn họ rơi vào tai Mễ Lộ đều trở nên mơ hồ không rõ.

Không bao lâu, Mễ Lộ bị mang vào một tòa biệt thự.

Cậu bị kéo xuyên qua hành lang thật dài, sau đó lên lầu, rẽ trái rẽ phải đưa vào một phòng.

Mấy người hầu gái ném Mễ Lộ lên chiếc giường trong phòng rồi trực tiếp xoay người rời đi. Mễ Lộ thống khổ cau mày muốn bò dậy, nhưng sức lực động động ngón tay đều không có.

Cậu thở dốc dồn dập, bị thuốc kích thích làm cả người như thể được vớt ra từ trong nước. Nhưng điều làm Mễ Lộ thống khổ cũng không phải vì thân thể nóng lên, mà là cảm giác tê dại truyền tới từ bên trong cơ thể làm người sắp phát điên. Giống như là từng đợt kích điện không ngừng chạy qua sống lưng.

Mễ Lộ bị cảm giác chưa từng có này tra tấn đến mức theo bản năng mà cọ xát hạ thân xuống khăn trải giường. Cậu thống khổ nhắm mắt lại, trong miệng vô ý thức gọi tên Lôi Kha.

Mễ Lộ liều mạng mở mắt ra, lại phát hiện trần nhà trên đỉnh đầu mình đang không ngừng đong đưa, trong lòng cậu biết cứ tiếp tục như vậy chính mình khẳng định chịu không nổi. Cậu hạ nhẫn tâm, dùng hết sức lực toàn thân cấu thật mạnh vào cánh tay mình.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt rốt cuộc làm trước mắt Mễ Lộ đạt được một tia thanh minh. Đang lúc Mễ Lộ muốn thừa dịp này cố sức bò dậy từ trên giường, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.

Một tiếng nói bén nhọn lại mang theo ý châm chọc truyền đến lỗ tai cậu.”Ôi, tiểu mỹ nhân, đối xử với mình mà cũng xuống tay tàn nhẫn thật đó?”