Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 25: Nghiệt chủng

Edit: Tira

Sáng sớm hôm sau, Mễ Lộ theo giờ sinh học sớm đã tỉnh lại, phát hiện mình đang bị thiếu gia ôm chặt cứng.

Cậu vừa khẩn trương vừa thẹn thùng. Loại chuyện này cậu và thiếu gia làm đã làm qua không chỉ một hai lần, nhưng lần này lại có điểm bất đồng.

Từng câu từng chữ thiếu gia nói đêm qua rành mạch khắc sâu trong lòng cậu. Mễ Lộ sợ những lời đó là do Lôi Kha nhất thời xúc động nói với mình, giờ phút này muốn hỏi cho rõ nhưng rồi lại không dám.

Lôi Kha bởi vì ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Omega trong lòng ngực đang khẩn trương giả bộ ngủ.

Lôi Kha nhịn không được cảm thấy buồn cười, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo ở trên tường. Đã tới giờ đi học rồi, nhóc con này khẳng định trong lòng mong ngóng được đi học nhưng lại không dám đánh thức mình.

Lôi Kha biết Mễ Lộ luôn luôn nghiêm túc, cũng không làm cậu khó xử nữa. Vờ như mình không có phát hiện cậu đang giả bộ ngủ, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu.

“Mễ Lộ, nên dậy rồi.”

Mễ Lộ có điểm hoảng loạn mở mắt ra, tựa hồ vừa mới tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng ánh mắt trốn tránh lại bán đứng cậu.

Ngược lại, Lôi Kha lại khá bình tĩnh tự nhiên, hắn đứng dậy không chút ngại ngùng để lộ thân thể của mình mặc quần áo vào làm trò trước mặt Mễ Lộ, sau đó xuống giường muốn giúp Mễ Lộ mặc đồ.

Hành động của Lôi Kha làm Mễ Lộ theo bản năng nắm chặt lấy cái chăn, Lôi Kha bị phản ứng của cậu chọc cười, nhóc con này phỏng chừng lại ngượng ngùng rồi.

Nhưng Lôi Kha chỉ nhẹ nhàng mà mở tay Mễ Lộ ra khỏi chăn, ôm cậu ra ngoài, sau đấy cúi đầu, nghiêm túc mặc quần áo vào giúp cậu.

Ngón tay Lôi Kha chạm vào người Mễ Lộ cảm giác thân thể cậu hơi hơi run rẩy.

“Sao vậy, có lạnh không?”

Còn không chờ nghe được đáp án, Omega trên giường đã tự vươn tay muốn lấy quần áo của mình. Cậu hơi rũ mắt xuống, làm Lôi Kha không rõ cảm xúc nơi đáy mắt.

“Thiếu, thiếu gia, để tự em mặc.”

Mễ Lộ nói lời này giọng nói hơi run rẩy, tức khắc Lôi Kha trầm mặt, đè lại tay Omega.

“Mễ Lộ, ngẩng đầu.”

Thân mình Mễ Lộ nhẹ nhàng lung lay hai cái, nhưng lại không cử động.

“Mễ Lộ, ngẩng đầu lên… ” Lôi Kha trầm giọng lặp lại một lần.

Nhưng người trước mặt lại như đã hạ quyết tâm, chính là không làm bất cứ hành động nào. 

Ánh mắt Lôi Kha càng tối đi, trong lòng loạn thành một đống, trực tiếp duỗi tay nắm lấy cằm Mễ Lộ nâng đầu cậu lên. Quả nhiên, hắn thấy được một gương mặt ngập nước mắt.

Lôi Kha thở dài một hơi, rồi lại nhịn không được hỏi cậu: “Sao em lại khóc?”

Mễ Lộ nghe lời này xong lại hoàn toàn không có ý định trả lời, chỉ lắc lắc đầu, sau đó đoạt lấy quần của mình từ trong tay Lôi Kha, muốn nhanh mặc vào rồi rời đi. Lôi Kha không hề làm thêm động tác gì, chỉ im lặng nhìn cậu luống cuống tay chân mặc quần áo vào.

Động tác Mễ Lộ vừa gấp gáp vừa rối loạn, nước mắt ngăn không được liên tục chảy xuống.

Cậu cảm thấy hiện tại chính mình cực kỳ ngu ngốc, rõ ràng biết không nên chờ mong gì, nhưng lại vẫn không làm được.

Lời nói đêm qua Thiếu gia nói với mình từng câu từng chữ đều được Mễ Lộ khắc sâu ở trong lòng, hiện tại lại trở thành vết sẹo trí mạng.

Mễ Lộ tưởng tượng trong đầu, nước mắt rớt xuống càng nhiều. Cậu không muốn để mất mặt trước mặt thiếu gia, nên chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng còn chưa kịp tới cửa phòng ngủ, lại đột nhiên bị thiếu gia kéo tay lại. Ngay sau đó, một lồng ngực rắn chắc dán lên sau lưng cậu, nụ hôn ấm áp ở sau tai không ngừng rơi xuống, lời nói kế tiếp lại càng làm cậu khóc lợi hại hơn.

“Mễ Lộ, em nghĩ gì thế? Anh không quên… Đêm qua, mỗi một câu một chữ anh nói, đều là nghiêm túc. Anh yêu em, Mễ Lộ…, Anh yêu em, Mễ Lộ.”

“Tin tưởng anh được không? Anh yêu em”

“Anh yêu em… “

“… dạ.”

·

Mễ Lộ bị Lôi Kha ôm chặt lấy, mặt đỏ tim đập nghe hắn nói lời âu yếm lúc sáng sớm với mình.

Mãi đến khi Mễ Lộ sắp ngượng ngùng không chịu nổi trốn vào trong lòng ngực Lôi Kha, cuối cùng hắn mới dừng lại.

Sau khi Mễ Lộ bình tĩnh lại liền nghĩ tới bộ dáng mình giận dỗi lúc nãy, lập tức lại ngượng ngùng.

Lôi Kha không cho là đúng, hai người ăn sáng xong, hắn liền đưa Mễ Lộ đến Học viện y học.

Sát giờ Mễ Lộ mới tới phòng học, trên mặt còn mang tươi cười ngọt ngào.

Vừa rồi trước khi đi thiếu gia còn hôn mình… Nghĩ đến đây, Mễ Lộ lại nở nụ cười. Có điều, cậu đi được hai bước mới kịp phản ứng, trong lớp vốn đang cực kỳ ầm ĩ hiện tại đột nhiên an tĩnh lại. Mễ Lộ ngẩng đầu, lại phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt đánh giá nhìn cậu chằm chằm.

Mễ Lộ bị mọi người nhìn như vậy vội vàng cúi đầu nhìn một lượt người mình, cũng không có phát hiện có gì không ổn. 

Thế nhưng tất cả mọi người lại vẫn đang nhìn cậu, hơn nữa còn chụm lại nói nhỏ khe khẽ. Điều này làm Mễ Lộ có điểm không biết làm sao, cậu chạy nhanh về chỗ ngồi, rồi lại phát hiện Kiều Côn trầm mặt gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Trong lòng Mễ Lộ cả kinh, lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua hình như mình tham gia tiệc sinh nhật Kiều Côn, nhưng sau khi nhìn thấy thiếu gia mọi chuyện đều trở nên không đúng rồi… mình rời đi mà quên không nói với Kiều Côn một tiếng nào.

Mễ Lộ tức khắc có chút không dám đối mặt Kiều Côn, cậu cảm thấy Kiều Côn khẳng định là đang giận mình. Mễ Lộ bất an thoáng dịch sang chỗ Kiều Côn, nội tâm rối rắm vừa định mở miệng, lại không nghĩ đột nhiên Kiều Côn lại bắt lấy cổ tay cậu.

“Trên người cậu có hương vị của Lôi Kha.”

Những lời này không phải nghi vấn, mà là một câu trần thuật chắc chắn.

Một câu này làm Mễ Lộ khiếp sợ, cậu hiển nhiên không rõ cái “hương vị” trong lời nói của Kiều Côn rõ ràng là vị tin tức tố thuộc về một Alpha cường đại.

Người khác có khả năng không biết là ai, nhưng Kiều Côn thì biết rất rõ, Alpha kia chính là Lôi Kha.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Kiều Côn càng thêm khó coi.

Về chuyện Mễ Lộ là Omega nhân tạo Kiều Côn cũng biết, tuy rằng Omega nhân tạo bề ngoài không khác gì Omega bình thường nhưng Omega nhân tạo vốn dĩ không có tuyến thể sau cổ giống Omega thuần khiết. Vì thống khoái nhất thời của bản thân mà mạnh mẽ tiến hành ký hiệu Omega nhân tạo chỉ tạo thành thương tổn đối với thân thể Omega kia.

Nghĩ đến đây, Kiều Côn tự nhận định Lôi Kha đã cường ngạnh đánh dấu Mễ Lộ. Hai tay nắm chặt lại, trong ánh mắt cũng lộ ra một vẻ tức giận.

Nhưng Mễ Lộ lại không phát hiện khác thường của Kiều Côn, cậu chỉ cho rằng chuyện mình và Lôi Kha trộm rời đi đêm qua đã bị phát hiện, bèn đỏ mặt cười cười, sau đó cẩn thận rút tay ra, vẻ mặt xin lỗi giải thích. “Thật xin lỗi, Kiều Côn, đêm qua… tôi cùng thiếu gia về trước.”

Kiều Côn còn chưa kịp phát ra lửa giận, đã thấy Mễ Lộ dáng vẻ rụt rè mỗi một câu đều nhắc thiếu gia, tức giận lại càng tăng thêm. Vừa định mở miệng hỏi Mễ Lộ cho rõ ràng thì tiếng chuông báo vào học vang lên.

Mễ Lộ hơi mỉm cười với Kiều Côn rồi mở ra sách vở ra bắt đầu nghe giảng. Sắc mặt Kiều Côn cứng đờ, lời đã tới bên miệng lại bị buộc đè xuống

·

Hoàng cung Đế quốc thủ đô.

Vương phi Đồ Na ngồi đối diện Hoàng đế Đế Quốc Kiều Kim, sắc mặt hai người đều rất kém.

“Đứa bé đó chính là nghiệt chủng kia phải không?” Vương phi gắt gao nắm lấy chén trà trong tay, không thèm giữ lại một chút tình cảm với Alpha ngồi đối diện.

“Nó không phải nghiệt chủng.” Trên mặt Kiều Kim mang theo hối hận thật sâu, cho dù sắc mặt Vương phi đã cực kỳ khó nhìn, nhưng ông vẫn nói một cách thập phần kiên định như cũ.

“A… ” Vương phi đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Không phải nghiệt chủng? Cũng phải… Mặc kệ thân thế mẫu thân của nó có bao nhiêu thất kém, nó rốt cuộc vẫn là con trai ngài.”

Vương phi nói ra những lời này làm không khí lập tức trở nên áp lực. Nhưng Kiều Kim vẫn áp chế lửa giận, không muốn cùng nàng tranh luận.

Trong đại sảnh không khí khẩn trương, Kiều Kim cau mày muốn rời đi trước, không nghĩ mới vừa đi vài bước tiếng Vương phi lại đột nhiên phát ra: “Nếu không phải nghiệt chủng, vậy thì nhận trở về đi.”

Nói xong, Vương phi buông chén trà trong tay, rời khỏi đại sảnh trước.

Kiều Kim đứng ở đại sảnh trống vắng, suy nghĩ thong thả trôi về hai mươi năm trước.

Hoàng đế của Đế Quốc cả đời như ngựa chiến giờ phút này bóng dáng lại có vẻ có chút cô tịch.

·

Giáo sư còn đang giảng bài trên bục, ở phía dưới Mễ Lộ lại đang trộm xem máy truyền tin.

Cậu nhìn nhìn rồi lại nhịn không được cười trộm, nguyên nhân bởi vì thiếu gia nói trưa này ăn cơm cùng nhau.

Mễ Lộ vui mừng không thôi, lặng lẽ thu dọn đồ vật, chỉ chờ tan học.

Rốt cuộc, lời lải nhải của giáo sư đột nhiên dừng lại sau tiếng chuông tan học phấn chấn lòng người. Mễ Lộ không hề tự biết, mang cả người tràn ngập khí vị bị Alpha dấu hiệu, khiến cho mọi người tròn mắt chạy ra khỏi phòng học đầu tiên.

Mà Kiều Côn bên cạnh đã nghẹn muốn nói chuyện cùng Mễ Lộ suốt một tiết học, giờ phút này cũng gấp gáp thu thập đồ vật của mình, đuổi theo Omega phía trước.

Mễ Lộ chạy như bay ra khỏi Học viện y học mới phát hiện hình như thời gian còn sớm bèn bước chậm lại, từ từ đi tới phía trước. Mới đi được chốc lát, lại đột nhiên bị người chặn đường.

Mễ Lộ theo bản năng lùi lại nửa bước, vừa ngẩng đầu lại phát hiện trước mắt là một vị nam Beta trung niên diện mạo hòa ái. Đối phương đầu tiên hơi cúi xuống chào mình sau đó vô cùng lễ phép nói: “Xin chào, chủ nhân của tôi muốn mời ngài qua phi hành khí bên kia ngồi một chút.”

Mễ Lộ cẩn thận nhìn theo hướng Beta chỉ, khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Mình ở Thủ Đô Tinh cũng không quen biết bao nhiêu người, là ai tìm mình vậy?

“Chủ nhân của chú là ai?”

Beta nghe xong cười cười, sau đó lại làm tư thế “mời” một lần nữa, “Ngài đi cùng tôi sẽ biết.”

Đôi mắt đen lóng lánh của Mễ Lộ nhìn qua một vòng, cảm thấy vị tiên sinh trước mắt này thật sự không giống người xấu, rốt cuộc gật gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng người đó.

Vị Beta kia đem cậu tới một chiếc phi hành khí màu đen đỗ ven đường, sau đó giúp cậu mở cửa. “Mời ngài vào, chủ nhân của tôi đã ở bên trong chờ ngài.”

Mễ Lộ gật gật đầu, sau đó đi vào phi hành khí, cậu nhìn thấy một Alpha thân hình cao lớn ngồi ở chính giữa đang đưa lưng về phía mình.

“Ngài là…”

Lúc Mễ Lộ vẫn còn nghi hoặc, người nọ quay người lại, Mễ Lộ đột nhiên ngây ngẩn cả người. Trong khoảng thời gian ngắn lắp bắp nói, “Ngài, ngài không phải là…”

Alpha ở trong phi hành khí chờ đợi đã lâu lại ôn hòa mà cười, sau đó liền vẫy tay với cậu. “Lại đây, tới bên này ngồi.”