hách sạn Flyaway ở số 19 đường Marktgasse là một căn nhà không sang trọng. Kiến trúc thô sơ và tẻ nhạt, tiền sảnh đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Điều hấp dẫn duy nhất là khách sạn này chỉ cách sân bay có năm phút. Vào một đêm tháng hai đầy tuyết như đêm nay, khách sạn là điểm tụ tập bí mật mà chính quyền và cảnh sát địa phương không hay biết gì. Hai người đàn ông đến từ Bỉ, người thứ ba từ Roma và người còn lại từ Luân Đôn. Tất cả bọn họ là chuyên gia giám định vật lí học. Cả nhóm đăng kí phòng bằng tên giả và hộ chiếu giả. Người đàn ông thứ năm đến từ Paris, đăng kí bằng tên thật Moshe. Anh ta chẳng phải chuyên gia giám định mà chỉ là bodel, tức người đưa tin cấp thấp. Anh ta lái chiếc Audi A8, hiện thời chiếc xe đang đỗ ngoài đường. Trong cốp xe là một vali đầy súng, bộ đàm, kính mắt hồng ngoại và mũ bảo hiểm khít đầu và cổ, chỉ hở mặt.
Người đến cuối cùng là người mà các cô tiếp tân biết rõ nhất, vì anh ta là du khách thường xuyên qua lại sân bay Kloten và nghỉ tại Flyaway nhiều lần đến nỗi có lẽ chính anh ta cũng chẳng nhớ rõ. “Chào buổi tối, ông Bridge”. Một cô gái lên tiếng khi vị khách quen xuất hiện trong sảnh khách sạn. Năm phút sau anh ta đã ở trong phòng của mình trên lầu. Hai phút tiếp theo, những người khác đã tập trung ở phòng anh. “Một chiếc máy bay sắp hạ cánh ở Kloten”, anh thông báo cho bọn họ, “Có một cô gái trên máy bay và chúng ta phải cố gắng làm sao để tối nay cô ấy thoát chết”.
Sarah tỉnh dậy lần thứ hai. Cô mở mắt chỉ đủ lâu để nhận diện khung cảnh xung quanh mình, rồi nhắm mắt lại ngay trước khi Jean-Michel có thể tiêm vào chân cô một mũi thuốc mê nữa. Họ đang đáp xuống mặt đất và chiếc trực thăng lắc lư cùng với lớp không khí đang chuyển động. Cô hơi ngả đầu qua một bên, phần thái dương đập thình thịch của cô va mạnh vào tường theo sự lắc lư của chiếc trực thăng. Ngón tay cô tê liệt vì bị còng quá lâu, và lòng bàn chân cô như thể bị hàng ngàn mũi kim chích. Jean-Michel vẫn ngồi đối diện cô, mắt hắn nhắm nghiền và đôi bàn tay đan vào nhau đặt phía dưới bụng.
Sarah mở mắt lần thứ hai. Mắt cô nhoà và mờ như thể bị bao bọc trong một màn sương đen. Cô đưa tay chạm mặt và sờ thấy lớp vải. Mũ trùm đầu, cô nghĩ. Rồi cô nhìn xuống thân thể và thấy một tấm mạng đen quấn quanh mình. Jean-Michel đã mặc cho cô loại áo trùm toàn thân của phụ nữ đạo Hồi. Cô khe khẽ khóc. Jean-Michel nhướng một mắt tàn nhẫn nhìn cô.
“Chuyện gì vậy Sarah?”
“Anh đưa tôi đến Arập Xêút phải không?”
“Chúng ta đến Thụy Sĩ như Zizi đã bảo”.
“Nhưng tại sao lại mặc thứ áo choàng của phụ nữ Hồi giáo cho tôi?”
“Điều đó giúp mày nhập cảnh được dễ dàng. Khi hải quan Thụy Sĩ thấy phụ nữ Arập Xêút che mạng, chúng có xu hướng kính trọng mày nhiều hơn”. Hắn nở nụ cười kệch cỡm. “Tao nghĩ thật là nhục nhã khi bao phủ người mày bằng vải đen thế này, nhưng tao thật sự khoái cái việc mặc loại quần áo này cho mày đấy”.
“Mày đúng là một con lợn, Jean-Michel ạ”.
Sarah chưa bao giờ thấy mắt nổ đom đóm như khi một cái bạt tai trời giáng nện thẳng vào gò má phải vẫn còn sưng tấy của cô. Khi thị giác cô trở lại như cũ thì Jean-Michel đã ngồi dựa vào ghế của hắn. Chiếc trực thăng nảy lên bất thình lình, Sarah thấy cảm giác khó chịu trào lên đến tận cổ.
“Tôi nghĩ tôi sắp bệnh rồi”.
“Giống như ở Le Tetou à?”
Nghĩ nhanh lên Sarah.
“Tao bị bệnh ở Le Tetou thật đấy, đồ ngu”.
“Rồi mày khỏe lại khá nhanh chóng. Thật ra mày có vẻ rất khỏe khoắn khi trở lại tàu Alexandra với tụi tao”.
“Những loại thuốc anh tiêm vào người tôi làm tôi buồn nôn quá. Dẫn tôi đi vào toa-lét đi”.
“Mày muốn kiểm tra có ai nhắn tin cho mày không hả?”
Nhanh lên Sarah, nhanh lên.
“Anh nói gì vậy? Dẫn tôi đi toa-lét nhanh để tôi nôn ra chứ”.
“Mày không được đi đâu cả”.
“Ít nhất cũng nhấc cái áo choàng này giùm tôi”.
Hắn nhìn cô đầy nghi ngờ rồi nghiêng người qua bàn nước và vén bức mạng che mặt lên, Sarah cảm nhận được không khí mát lạnh trong cabin. Đối với Sarah, việc này giống như việc chú rể vén mạng che mặt người vợ tương lai của hắn. Cơn giận chợt bùng lên và cô bất ngờ quất vào mặt Jean-Michel bằng bàn tay bị còng của mình. Hắn dễ dàng né được và quất mạnh lại vào phía bên trái đầu cô. Cô té xuống sàn nhà. Jean Michel đá liên hồi vào bụng Sarah làm cô muốn ngạt thở. Khi cố gắng thở lại được thì cô nôn ra thảm tất cả mọi thứ trong bụng.
“Chó má”, tên người Pháp này cáu kỉnh. “Đáng ra tao phải bắt mày dọn sạch đống đó mới đúng”.
Hắn nắm sợi dây xích cổ tay Sarah và kéo cô về ghế, đoạn đi thẳng vào toa-lét. Sarah nghe tiếng nước chảy trong bồn. Khi Jean-Michel quay trở lại, hắn cầm theo một cái khăn ướt nhẹp để lau và gói gọn đống ói mửa của Sarah. Rồi hắn rút một ống xilanh nữa và một ống thuốc từ chiếc cặp da nhỏ. Hắn bơm thuốc vào xilanh mà chẳng thèm quan tâm đến liều lượng, rồi hắn nắm lấy tay cô. Sarah cố gắng tránh ra nhưng hắn táng vào mồm cô hai cái. Khi thuốc ngấm vào mạch máu, Sarah vẫn tỉnh nhưng cảm thấy người nặng nề như bị vật gì đó đè lên. Mi mắt nhắm nghiền, tuy nhiên cô vẫn ý thức được chuyện gì đang diễn ra.
“Tôi còn tỉnh đấy”. Cô cố nói. “Thuốc của anh chẳng có tác dụng với tôi nữa”.
“Thuốc có tác dụng đấy chứ”.
“Tại sao tôi vẫn còn tỉnh?”
“Để dễ khai thác câu trả lời hơn”.
“Trả lời gì?”
“Tốt hơn hết là mày thắt dây an toàn vào đi”. Hắn sừng sộ bảo cô. “Ta sắp hạ cánh trong vài phút nữa đấy”.
Sarah cố gắng làm theo lời hắn bảo, nhưng bàn tay cứ nằm im trên đùi chứ không tuân theo ý muốn của cô.
Sarah áp mặt vào tấm kính của sổ mát lạnh và nhìn ra ngoài trời. Trời tối đen như mực. Vài phút sau họ đi vào vùng mây, chiếc trực thăng xốc lên xốc xuống. Jean-Michel rót cho mình một ly whiskey và uống cạn chỉ bằng một hớp.
Ra khỏi vùng mây thì gặp ngay bão tuyết. Sarah nhìn xuống và săm soi những ngọn đèn đường. Có một khối gì đó phản quang sáng rực bao bọc phía Bắc của vùng nước này và những sợi dây ít sáng hơn nằm dọc theo bờ biển giống hệt như nữ trang. Cô cố nhớ xem tên trùm Zizi đã nói cô phải đi đâu. Zurich, cô nghĩ. Đúng rồi, đúng là Zurich… Herr Klarsfeld… Bức tranh mà Zizi không trả quá 30 triệu…
Máy bay bay ngang qua vùng trung tâm Zurich và nghiêng về phía phi trường. Sarah cầu cho máy bay bị rớt, nhưng nó vẫn cứ đáp xuống đất một cách suôn sẻ. Máy bay trượt trên đường băng vài phút. Jean-Michel nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi Sarah chìm vào vô thức. Cái thân máy bay có vẻ như dài bằng dãy Alpine, và khi cô gắng sức nói, từ ngữ trong miệng cô không thể hình thành được.
“Loại thuốc tao chích cho mày khi nãy có tác dụng ngắn thôi”, Jean-Michel bảo. “Rồi mày sẽ nói lại được, hi vọng là thế, ít nhất là vì lợi ích của chính bản thân mày”.
Máy bay bắt đầu giảm tốc. Jean-Michel hạ tấm mạng trên mặt cô xuống, tháo còng và đống dây xích. Khi máy bay dừng hẳn, hắn mở cửa cabin và đưa đầu ra kiểm tra xem mọi chuyện có ổn không. Hắn xốc nách Sarah, kéo cô đứng dậy. Máu dồn xuống chân làm cô đau nhói và đầu gối cô khụy xuống. Jean-Michel đỡ lấy Sarah trước khi cô ngã. “Bước từng bước thôi”. Hắn bảo. “Bước đi Sarah, mày nhớ phải bước như thế nào mà”.
Cô nhớ, nhưng hầu như không làm được điều đó nữa. Cánh cửa chỉ cách đó khoảng 3 mét mà Sarah có cảm tưởng dài như một dặm vậy. Được vài bước cô vấp phải gấu áo choàng và ngãá về phía trước, nhưng Jean-Michel lại một lần nữa đỡ cô dậy. Cuối cùng cũng đến được cửa, Sarah cảm thấy luồng không khí lạnh cóng cứa vào da thịt. Trời đang đổ tuyết và cực lạnh. Không thấy nhân viên hải quan hay nhân viên an ninh nào, chỉ có một chiếc Mercedes mui kín màu đen biển số ngoại giao. Tập đoàn AAB và lãnh sự quán Arập Xêút ở Zurich đã thông báo sẽ có một hành khách từ Saint Maarten đến, và phải chuẩn bị chế độ phục vụ ngoại giao đặc biệt cho hành khách đó. Giống hệt như khi khởi hành: không hải quan, không nhân viên an ninh, không đường trốn thoát.
Đỡ Sarah xuống bậc thang, đi qua con đường trải nhựa và chui vào sau chiếc xe Mercedes đang chờ sẵn. Hắn đóng cửa lại và quay đầu về trực thăng ngay lập tức. Khi xe chuyển bánh, Sarah nhìn gã đàn ông ngồi bên cạnh. Diện mạo hắn hiện lên lờ mờ dưới tấm mạng che mặt màu đen. Bàn tay to bè. Mặt tròn. Cái miệng nhỏ lọt thỏm trong đám râu dê xồm xoàm. Một phiên bản khác của bin Talal, cô nghĩ. Một con vượn người ăn mặc sang trọng.
“Ông là ai?”
“Không quan trọng. Tao chẳng là ai cả”.
“Chúng ta đi đâu thế này?”
Gã dứ nắm đấm vào tai cô và bảo cô đừng mở miệng nói chuyện nữa.
Ba mươi giây sau, chiếc Mercedes biển số ngoại giao tăng tốc vượt qua một bóng người phủ đầy tuyết đang lúi húi dưới gầm chiếc xe mui trần chết máy. Người đàn ông có vẻ như không quan tâm khi chiếc Mercedes chạy ngang qua, dù anh ta có liếc nhanh về phía nó. Anh đếm đến năm rồi ném mình qua mui xe vào phía sau tay lái. Khi anh bật chìa khóa, chiếc xe khởi động liền. Anh vào số và lái nó.
Sarah không biết họ đã đi được bao lâu - một giờ hoặc lâu hơn - nhưng cô biết mục đích của chuyến đi này. Những chỗ dừng, những chỗ bắt đầu, những chỗ chạy lùi bất thình lình và những khúc cua làm cô muốn nôn ói: Eli Lavon gọi những ‘cuộc vận động’ như thế là ‘phản giám sát’. Uzi Navot thì gọi đó là ‘tự chùi mông của mình’.
Sarah nhìn ra ngoài cửa kính xe. Cô đã từng ở Thụy Sĩ vài năm khi còn nhỏ và biết thành phố này khá rõ. Đây không phải là những con đường Zurich mà cô còn nhớ được. Đây là những con đường tối tăm và đầy đá dăm ở khu phố phía bắc và khu công nghiệp Quartier. Những kho hàng xấu xí, nhà máy bằng gạch đen đúa, vườn tược ám khói. Không có khách bộ hành trên vỉa hè và không có cả xe cộ lưu thông. Có vẻ như cô đang ở một mình trong cái thế giới mà chỉ có kẻ mang tên “Không Quan Trọng” làm người đồng hành. Cô hỏi gã một lần nữa rằng họ đang đi đâu. Gã trả lời bằng một cú thúc cùi chỏ vào bụng Sarah làm cô hét lên đau đớn.
Gã nhìn qua vai mình thật lâu rồi đẩy Sarah rạp xuống sàn xe và lầm bầm điều gì đó bằng tiếng Arập với gã tài xế. Sarah như tan vào bóng đêm. Cô đẩy lùi nỗi đau đớn vào một góc trong tâm trí và cố gắng tập trung theo dõi sự di chuyển của chiếc xe. Rẽ phải. Rẽ trái. Hai đường ray xe lửa. Một cú dừng đột ngột làm lốp xe ma sát với mặt đường kêu ken két. Người “Không Quan Trọng” kéo cô về băng ghế rồi mở cửa xe. Sarah nắm lấy chỗ để tay và không chịu buông, “Không Quan Trọng” bắt đầu một cuộc chiến để giằng cô ra, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, gã đập cô một cú sắc như dao, cơn đau lan khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể cô.
Sarah rú lên đau đớn và đành phải buông tay. Tên “Không Quan Trọng” kéo lê cô ra khỏi xe và quăng cô xuống nền xi măng lạnh ngắt. Có vẻ như họ đang ở trong một bãi đậu xe hoặc là một bến tàu dỡ hàng của một nhà kho nào đó. Cô nằm im, co rút trong cơn đau đớn cực độ về thể xác lẫn tinh thần, ngước nhìn tên khốn khiếp qua tấm mạng che mặt màu đen. Cái nhìn của một phụ nữ Arập Xêút về thế giới. Một giọng nói ra lệnh cho cô đứng dậy. Cô cố nhấc người lên nhưng không thể.
Tên tài xế bước xe khỏi xe và cùng với tên “Không Quan Trọng” nhấc cô đứng dậy. Cô ngồi bất động, hai cánh tay dang rộng, người cô cuộn chặt trong chiếc áo choàng của phụ nữ Hồi giáo và chờ một cú đánh như búa tạ đập vào bụng. Nhưng không có cú đánh nào cả, cô được đưa vào băng ghế sau của chiếc xe thứ hai. Người đàn ông ngồi trong đó rất quen thuộc với cô - cô thấy hắn lần đầu tiên trong trang viên Surrey - căn nhà chưa bao giờ tồn tại, và lần thứ hai trong ngôi biệt thự có thật ở Saint Bart. “Chào Sarah”, Ahmed bin Shafiq nói. “Rất vui được gặp lại cô”.