Trần Điệp bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó khi cô nói với Hạ Anh là mình muốn chia tay, Hạ Anh còn thuyết phục cô rằng cô ấy cảm thấy bạn trai cô khá tốt, không đến mức phải chia tay.
Lúc ấy Trần Điệp nói cô không muốn vì Văn Lương mà đánh mất chính mình, cô đã thay đổi quá nhiều vì anh rồi.
Văn Lương không thích con gái hay khóc, cô dần dần không còn hay khóc nữa. Văn Lương thích con gái có cá tính, vì thế không biết từ lúc nào cô ngày càng giống anh, nhưng lại chỉ có thể hờn dỗi trước mặt anh.
Thế mà Văn Lương trước mặt cô vẫn là dáng vẻ kia, kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, vui buồn thất thường. Lúc vui vẻ sẽ nói những lời dỗ dành khiến trái tim người ta muốn tan chảy, nhưng lúc tức giận thì mặc kệ không quan tâm, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Cô làm bộ làm tịch, Văn Lương nhíu mày mắng cô một câu, cô cố ý chọc anh tức giận, Văn Lương dứt khoát cho cô thời gian bình tĩnh.
Tuy bên ngoài có rất nhiều người nói rằng Văn Lương và nàng ‘kiều’ giấu trong nhà vô cùng ân ái, nếu không cũng sẽ không giữ mối quan hệ này nhiều năm như vậy. Người đẹp nhiều vô số mà chưa bao giờ thấy anh coi trọng ai khác. Ở trong giới làm ăn kinh doanh hỗn loạn, đây có thể coi như một chuyện tình đẹp.
Nhưng Trần Điệp biết không phải như vậy.
Trong mối quan hệ này, Văn Lương quá thản nhiên cũng quá kiêu ngạo. Tùy hứng không phải là tình yêu, điên cuồng mất kiểm soát mới là yêu, một tình yêu thật sự.
Giống như lúc trước, Trần Điệp như mất trí đêm khuya leo lên giường anh. Còn Văn Lương, từ sau câu nói ban đầu “Đi theo tôi” được Trần Điệp gật đầu đáp ứng kia, chỉ coi Trần Điệp như đồ vật khiến anh an tâm thoải mái. Anh có ham muốn chiếm hữu và bảo vệ cô, nhưng không liên quan đến tình yêu. Chỉ là đối với một người điên như anh, đồ vật của mình sẽ không muốn bị người khác đụng vào.
Trần Điệp dùng sức vùi đầu vào trong cánh tay, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cảnh sát gọi: “Trần Điệp!”
Cô ngẩng đầu lên.
Vóc người Văn Lương cao lớn đang cúi người ký tên vào sổ của cảnh sát, sau đó anh đứng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn Trần Điệp một cái, không có biểu cảm gì rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Trần Điệp xách túi lên đi theo ra ngoài.
Văn Lương đang đứng trên bậc thang phía trên, ngậm điếu thuốc giữa môi, tay khép lại châm lửa. Làn khói trắng nhạt bay từ giữa mày anh hướng lên trên như ẩn như hiện. Anh thở ra một luồng khói, quay đầu nhìn Trần Điệp. Hàng mi đen nhíu lại, từ trên xuống dưới khép ánh đèn mờ nhạt.
“Đói không?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Trần Điệp bỗng thấy chua xót ở mũi.
Vừa rồi một mình nằm sấp trên bàn suy nghĩ miên man, cô còn muốn bỏ mặc tất cả, lập tức chia tay với anh, nhưng bây giờ lại vì một câu “Đói không?” tràn ngập hương vị này của anh mà những suy nghĩ đó đã tan thành mây khói.
Thật không có tiền đồ.
Cô vô thức gật đầu: “Ừm.”
“Đi ăn cơm tối.” Anh nói rồi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đi xuống bậc thang.
Trên đường đi, hai người đều im lặng. Xe chạy qua một con đường nhỏ, Văn Lương bỗng nhiên mở miệng nói: “Dừng xe ở đây.”
Chu Kỳ Thông nhìn xung quanh không thấy nhà hàng nào có thể ăn, chần chừ hỏi lại: “Nơi này ạ?”
“Ừ.”
Chu Kỳ Thông dừng xe bên đường. Trần Điệp xuống xe, đánh giá xung quanh một lượt, trái tim bỗng nhiên đập mạnh hai cái.
Nơi này…
Văn Lương mặc áo sơ mi, tay áo xắn tới khuỷu tay, trên cổ tay trái có một chiếc đồng hồ tinh xảo, vạt áo sơ mi ngay ngắn trong lưng quần, thân hình cao lớn vượt trội. Anh như vậy thật không phù hợp với nhà hàng nhỏ cũ nát kia.
Anh sải bước đi trước, vén rèm cửa đi vào, Trần Điệp nhanh chóng theo sau.
Cô thích Văn Lương đến mức nào ư?
Chính là cái ngày Văn Lương dẫn cô đi vào đây, ngày đầu tiên cô đến thành phố này. Ngày đầu tiên cô gặp anh, lần đầu tiên anh dẫn cô tới đây ăn, trong nháy mắt đã khiến cô quên hết những ấm ức phải chịu đựng.
“Sao lại đến đây ăn cơm?” Trần Điệp ngồi cạnh anh hỏi.
“Quên rồi?” Văn Lương nhìn cô một cái, xem menu lần nữa: “Lần đầu tiên gặp đã đưa em đến đây ăn cơm.”
“Không quên.” Trần Điệp dùng sức mím môi, nghiêng người nhìn về phía menu, rất nhanh gọi bốn món. Gọi xong, cô cố đè nén nụ cười trên miệng: “Đây là những món chúng ta ăn lần đó.” Nụ cười bị che giấu trên môi nhưng lại hiện lên trong đôi mắt cô. Đôi mắt cô rất đẹp, sáng ngời lại rất quyến rũ, lúc này tràn ngập ý cười nên sáng lấp lánh, dù là ở nhà hàng cũ kỹ nhưng như có một tầng ánh sáng bao quanh.
Văn Lương nhìn cô thêm một chút, ngọn lửa tức giận kia vì vậy mà biến mất. Anh nhích lại gần, giơ tay nhéo nhéo mặt cô.
“Cô gái nhỏ.” Anh thong thả nói.
Trần Điệp ngẩn ra. Cô không nhớ rõ Văn Lương gọi cô như vậy từ khi nào, chắc là khi cô còn học trung học. Đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc, Trần Điệp leo lên giường anh, quan hệ giữa hai người họ trở nên mập mờ không rõ ràng, Văn Lương không còn gọi cô như vậy nữa.
Trần Điệp chớp chớp mắt: “Ừm?”
Anh lại nhéo nhéo mặt cô: “Gần đây em rất không thành thật.”
“…”
Trần Điệp nhất thời phản ứng không kịp, đành phải giải thích: “Không phải đã nói với anh rằng Phương Gia Mậu là bạn cấp ba của tôi sao. Hôm nay có một buổi gặp mặt bạn học cũ, tôi rảnh rỗi không có việc gì nên tới. Vào đồn cảnh sát là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng biết mà.”
Đối với việc này, Văn Lương chỉ khẽ cười một tiếng.
“…?”
Không đúng! Cô khẩn trương thành thật giải thích sự việc với anh làm gì chứ. Trần Điệp nhanh chóng phản ứng lại, quay sang châm chọc anh: “Chính anh cũng ở cạnh người đẹp đó thôi!”
“Như thế mà gọi là người đẹp à?” Văn Lương nhướng mày.
“…”
Văn Lương thờ ơ nói: “Chỉ tham dự sự kiện thôi, là em không muốn đi cùng tôi.”
Rất nhanh, bà chủ cửa hàng đã bưng bốn đĩa thức ăn còn nóng hổi tới, hai mặn một nhạt một canh. Đây là những món cơm nhà giản dị, cách nấu cũng đơn giản, trên mặt còn phủ một lớp dầu mỏng.
Bà chủ nhìn trang phục của hai người, liền biết rằng đây là người không giàu thì cũng có quyền trong tay. Sự xuất hiện của họ ở nhà hàng nhỏ này khiến bà không dám chậm trễ, sợ đắc tội người ta.
“Đây đều là mấy món ăn gia đình tôi tự tay nấu, rau xanh là trồng trong vườn phía sau đấy.” Bà chủ lau tay trên tạp dề, câu nệ nói: “Hai người nếm thử có quen hay không?”
Văn Lương rút một đôi đũa từ trên giá đưa cho Trần Điệp, nhàn nhạt nói cảm ơn bà chủ. Văn Lương lúc ăn cơm rất yên lặng, không thích nói chuyện. Ngày hôm nay sau khi tham gia sự kiện liền trở về công ty xử lý chuyện của Cù Hoàn, nhìn thì như bất chợt có ý định nhưng thực tế đã chuẩn bị từ lâu. Cho nên cơm tối còn chưa ăn, bây giờ thật sự cảm thấy mệt mỏi.
Trần Điệp thực ra đã ăn tối rồi, hơn nữa còn là diễn viên chuyên nghiệp bốn năm nên đối với bữa khuya có chút không muốn ăn. Ăn được mấy miếng đã buông đũa xuống.
Bà chủ nhà hàng đi ra ngoài vứt rác trở về, thấy cô không động đũa thì dè dặt hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị của cô sao?”
“Không phải.” Trần Điệp xua xua tay, lễ phép cười với bà: “Là cháu sợ béo, đồ ăn rất ngon ạ.”
Bà chủ ừ ừ đáp lại rồi ôm nhóc con vừa đùa giỡn vừa đi vào bếp.
Văn Lương: “Vừa nãy ai kêu đói, giờ chỉ ăn có chừng đó.”
Trần Điệp nghĩ tới vừa rồi mình vì nghe Văn Lương hỏi một câu “Đói không?”, thiếu chút nữa đã trào nước mắt liền cảm thấy rất mất mặt, cô vờ như không nghe thấy, cúi đầu mở điện thoại. Điện thoại vừa mới mở lên đã bị Văn Lương lấy đi, anh bắt lấy bàn tay cô, kéo lên đùi mình: “Ăn cùng tôi.”
“Tôi ăn no rồi.”
“Vậy thì nhìn tôi ăn.” Văn Lương thản nhiên nói.
“”
Trần Điệp cảm thấy trên trán mình dán ba dấu hỏi chấm cùng câu hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”
Có điều nhìn Văn Lương ăn cơm quả thật rất có cảm giác thèm ăn, anh ăn miếng lớn, có chút không giống những công tử thanh nhã. Ăn hết sạch bát cơm, uống thêm hai ngụm canh xong thì đứng dậy ra ngoài trả tiền.
Ra khỏi quán.
Đường bên này cấm đỗ xe nên Chu Kỳ Thông đỗ xe ở đường bên kia. Trần Điệp và Văn Lương đứng trước vạch kẻ ngang cho người đi bộ đợi đèn đỏ.
Đã muộn rồi, xung quanh đây lại không có các điểm vui chơi giải trí cho nên rất yên tĩnh, xe cộ qua lại cũng thưa thớt. Những suy nghĩ nhỏ bé của Trần Điệp dần dần biến mất. Cô cúi đầu nhìn bàn tay của Văn Lương bên cạnh rồi sau đó liếc mắt nhìn dây giày trắng của mình bị tuột từ bao giờ. Trần Điệp ngồi xổm xuống, Văn Lương cúi nhìn. Hôm nay cô mặc quần jean ngắn, lúc ngồi xuống mép quần co lên lộ ra một mảng da thịt tinh tế trắng nõn, có chút chói mắt. Ánh đèn đường chiếu xuống, giống như một miếng ngọc.
Anh nhẹ nhàng nhíu mày. Trần Điệp vừa định buộc dây giày thì đã bị nâng bả vai kéo cả người lên. Văn Lương lùi lại vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng chân cô lên. Trần Điệp mất trọng tâm, thân mình hơi đảo, ngã về phía sau, ngồi lên băng ghế dài màu xanh. Văn Lương cúi đầu, ngón tay thon dài rất nhanh đã buộc lại dây giày cho cô.
Trái tim Trần Điệp đột nhiên đập thình thịch, chớp chớp mắt. Mắt cá chân vẫn bị anh nắm trong tay, ngón tay anh hơi nóng, còn hơi thô ráp. Cô bất chợt muốn thu chân về, lại bị Văn Lương kéo lấy. Anh giương mắt, đáy mắt đen thẫm, vết sẹo nơi khóe mắt càng thêm lạnh thấu xương.
“Văn Lương?” Trần Điệp gọi tên anh.
“Dám cùng đám bạn vô tích sự đó của em náo loạn đến mức vào đồn cảnh sát lần nữa thì…” Anh bất chợt nở nụ cười, lưu manh cực độ: “Xem ông đây còn đi cứu em hay không.”
“…”
Văn Lương buông chân cô ra, xoay người lại trước vạch kẻ sang đường, đèn đã chuyển từ đỏ sang xanh rồi lại lần nữa chuyển đỏ.
Trần Điệp chỉ cảm thấy mắt cá chân bị anh chạm đến nóng cả lên, trái tim cũng đập vừa nhanh vừa mạnh. Cô quay lại đứng bên cạnh anh, những tình cảm nhỏ bé bị chôn sâu dưới đáy không ngừng trào lên như những bọt khí trong đồ uống có ga.
“Văn Lương.”
“Ừ?”
Cô hít sâu một hơi: “Anh sẽ thích tôi chứ?”
Một chiếc xe thể thao tiếng động vô cùng lớn chạy vèo qua với tốc độ rất nhanh. Vài sợi tóc của Trần Điệp bị thổi bay lên, câu nói mỏng manh kia cũng theo đó mà bị cuốn bay.
Văn Lương không nghe rõ: “Gì cơ?”
Dũng khí để hỏi câu đó chỉ có một, vô cùng quý giá. Hỏi ra khỏi miệng cô liền tỉnh ngộ, sự kiêu ngạo và lòng tự trọng lại dâng lên, người như Văn Lương thì làm sao hiểu được thích là gì.
Cô lắc đầu: “Không có gì.”