Trần Điệp giơ tay lên vẫy vẫy trước mắt Văn Lương, lúc này anh mới hoàn hồn, ánh mắt nặng nề rơi trên người cô, sau đó mới chậm rãi di chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng của cô.
Thai đôi.
Thật khó để tưởng tượng.
Văn Lương nắm lấy tay cô, kéo lại, khom lưng ôm cô vào lòng.
Cằm anh đặt trên vai cô, một lúc lâu cũng không nói gì.
Trần Thiệu chịu không nổi hai người này, trợn trắng mắt, hỏi bác sĩ: “Những chỗ khác đều khỏe mạnh chứ?”
Bác sĩ mỉm cười trả lời: “Không có vấn đề gì, bà Văn và các bé đều khỏe mạnh.”
Cuối cùng Diệp Sơ Khanh kiểm tra xong đi ra, nghe nói Trần Điệp mang thai đôi cũng giật nảy mình y chang, việc mang thai song sinh xung quanh bọn họ quá hiếm thấy.
“Lúc trước chị còn nghe nói có rất nhiều người có thể mang thai song sinh, có khả năng liên quan đến gen, bình thường đều là những người trong gia phả từng sinh đôi mới tương đối có khả năng.” Cũng không biết Diệp Sơ Khanh nghe những lời ngụy biện đó từ đâu.
Trần Điệp đứng bên cạnh Văn Lương, suy nghĩ một chút tình hình trong gia đình cô và Văn Lương: “Hình như chưa sinh đôi bao giờ.”
Diệp Sơ Khanh giơ ngón tay cái: “Chị em lợi hại thật.”
Trần Thiệu bên cạnh khinh bỉ cười nhạo.
“……”
Lúc rời khỏi bệnh viện, Trần Điệp không có việc gì làm, cũng không cảm thấy mệt, vì thế cô đi cùng Văn Lương đến công ty.
Tin Trần Điệp mang thai rất kín, trong công ty chỉ có Chu Kỳ Thông lúc trước đi sắp xếp khám thai mới biết, những người khác hoàn toàn không biết.
Mà cô mới mang thai một tháng nên vẫn chưa lộ rõ, bây giờ mọi người thấy cô đến công ty cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Trần Điệp vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cửa vừa đóng lại đã bị Văn Lương ôm lấy, lùi về phía sau vài bước, đè lên vách tường.
Anh cúi đầu, hôn môi Trần Điệp, tay theo cổ tay và ngón tay của cô từ từ đi xuống, đan mười ngón tay vào nhau, tay kia siết lấy eo cô.
Hôn một lát, Trần Điệp chịu không nổi, cười nghiêng người né tay anh: “Anh đừng siết, ngứa quá.”
Phần lớn thời gian Văn Lương đều không biểu đạt tình cảm, ngay cả cảm xúc cá nhân của anh cũng rất ít khi lộ ra ngoài, nói không nên lời, cũng chỉ có thể dùng hành động đơn giản và thô bạo nhất để biểu đạt.
Hai người kề sát nhau rất gần, hơi thở đan xen nóng bỏng, Trần Điệp cảm giác được một đôi tay dán vào bụng cô, vuốt ve qua lại.
Qua hồi lâu, Văn Lương mới lùi về phía sau một chút, chạm vào chóp mũi cô.
Trần Điệp giơ tay túm lấy vạt áo anh, ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Nếu em sinh hai bé gái, vậy chẳng phải anh sẽ bị các con ầm ĩ đến chết, mỗi ngày đều khóc ở chỗ anh.”
Anh cười, lại chạm vào môi cô: “Quên đi, ầm ĩ thì ầm ĩ, dù sao trước kia em cũng đã từng khóc lóc với anh, đâu phải chưa từng bị ầm ĩ.”
“……”
Trần Điệp véo mạnh thắt lưng anh một cái.
Tin Trần Điệp mang thai đôi rất nhanh đã truyền đến chỗ Trần Lão gia tử và Trần Kiến Bình, Vương Miên ở Vu Khê, nhất thời càng thêm xem Trần Điệp là quốc bảo mà trông nom.
Nhưng Trần Điệp vẫn mảnh mai như trước, cũng không tăng cân, chỉ cần mặc quần áo rộng thùng thình một chút là nhìn không ra đang mang thai.
Cô vốn còn lo lắng em bé không khỏe mạnh, nhưng mỗi lần đi khám thai đều rất tốt.
Hai đứa bé trong bụng cũng rất nghe lời, không ồn ào không ầm ĩ, Trần Điệp không bị những tật xấu nôn mửa của Diệp Sơ Khanh lúc mang thai thời kỳ đầu, vẫn luôn ăn uống ngon lành, có khi suýt quên mất mình đã mang thai.
May mà cục cưng nghe lời, không ảnh hưởng tới việc Trần Điệp tiếp tục theo đoàn kịch biểu diễn.
Lại hai tháng rưỡi trôi qua, vở kịch này của bọn họ kết thúc lượt biểu diễn đầu tiên, đã thành công có được danh tiếng.
Đúng lúc Trần Điệp bắt đầu cần giảm bớt gánh nặng công việc để dưỡng thai.
Sau khi kết thúc công việc ở đoàn kịch thì đột nhiên bụng mới bắt đầu lộ, khi biểu diễn kịch mặc quần áo rộng thùng thình căn bản nhìn không ra, nhưng vừa kết thúc thì bụng đã nhanh chóng trở nên tròn trịa.
Song thai, bụng lớn hơn bình thường một chút.
Mỗi ngày Trần Điệp đều dành rất nhiều thời gian để bôi kem, cũng may, tuy bụng cô phồng lên rất nhanh, nhưng không có vết rạn da rõ ràng gì, đại khái là do cơ địa.
Công việc chấm dứt, ở nhà nghỉ ngơi không được mấy ngày, một buổi chiều Trần Thiệu bỗng nhiên gọi điện thoại tới, giọng điệu anh hiếm khi bối rối, nói với Trần Điệp rằng Diệp Sơ Khanh hiện tại đã vào phòng sinh.
Trần Điệp vừa định ngủ trưa, nghe vậy thì bật dậy: “Tình huống gì thế, không phải còn một thời gian nữa mới đến ngày dự sinh sao?”
Trần Thiệu: “Sinh non, hôm nay tự dưng đau bụng.”
Trần Điệp mặc quần áo, vác bụng lớn vịn vào tay vịn cầu thang xuống lầu, lại nói vài câu với Trần Thiệu rồi cúp điện thoại.
Văn Lương sợ cô ở nhà sẽ buồn bực, thân phận lại không cho phép đi dạo trên đường lớn, chỉ thỉnh thoảng có thể ra ngoài dạo một vòng nên dứt khoát cử một tài xế ở nhà.
Tài xế lập tức đưa Trần Điệp đến bệnh viện, ngồi trên xe Trần Điệp mới nhớ, gọi điện thoại cho Văn Lương.
Lúc Văn Lương nhận điện thoại thì đang họp, anh giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, nghe Trần Điệp nói xong thì nhíu mày: “Đầu tiên em đừng nóng vội, bảo tài xế đừng đi vào từ cửa chính bệnh viện, bên đó có quá nhiều người, anh tới ngay.”
Ở công ty, trong mắt mọi người Văn Lương luôn máu lạnh vô tình, không có tình người, ngay cả quan hệ với lão Văn tổng cũng rất không tốt, mọi chuyển biến đều là sau khi Trần Điệp xuất hiện trước mặt mọi người.
Bây giờ vừa nhìn tư thế này cũng đã hiểu được đầu dây bên kia là ai.
Cuộc họp chắc chắn sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Văn Lương giao toàn bộ nội dung còn lại cho Chu Kỳ Thông chủ trì, lập tức xuất phát đến bệnh viện.
Lúc Trần Điệp đến bên ngoài phòng sinh đã có rất nhiều người, cha mẹ hai bên Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu, Trần lão gia tử đều ở đây.
“Sao Tiểu Điệp cũng tới.” Trần lão gia tử khẽ nhíu mày, “Văn Lương đâu?”
“Anh ấy còn trên đường, cháu từ nhà tới thẳng, bây giờ thế nào rồi ạ?” Trần Điệp hỏi.
“Vừa mới vào trong được một lát, bác sĩ đã hẹn trước đều ở bên trong.”
Không lâu sau Văn Lương cũng đến, đỡ Trần Điệp sang một bên ngồi xuống, còn lo lắng cảm xúc cô lên xuống thất thường sẽ ảnh hưởng đến thân thể, nắm tay cô suốt.
Trần Điệp cũng không biết đã qua bao lâu, bác sĩ mới từ phòng bệnh đi ra, tuyên bố sinh thuận lợi, mẹ con bình an, sinh ra một cậu nhóc mập mạp.
Mọi người lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sinh xong, Diệp Sơ Khanh được đưa về phòng bệnh, cả người giống như được vớt ra từ trong lò mồ hôi, có điều ý thức rất tỉnh táo, sau khi nhìn bảo bối còn có sức lực chửi một câu: “Sao xấu thế.”
Trần Điệp chỉ ở lại một lát, không tiếp tục quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi nữa, theo Văn Lương trở về.
Việc này đối với Trần Điệp mà nói là thở phào nhẹ nhõm, Diệp Sơ Khanh sinh con thuận lợi, nhưng đối với Văn Lương mà nói lại là tiến vào giai đoạn lo âu.
Lúc trước anh còn có chút tự đắc đối với việc Trần Điệp mang thai đôi, tuy 80% là bị tên ngốc Trần Thiệu kia khơi dậy lòng tự trọng chả hiểu nổi kia của đàn ông, nhưng một phần cũng bởi vì hai đứa nhỏ này sẽ trở thành sợi dây liên kết và kế thừa vững chắc giữa anh và Trần Điệp.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Sơ Khanh từ phòng sinh đi ra, anh khó có thể tưởng tượng dáng vẻ của Trần Điệp lúc đó.
Anh làm sao nỡ để Trần Điệp chịu nỗi đau này.
Linh Linh của anh, lúc ấy chỉ cần khâu đã đau phát run, uống thuốc chê đắng, ngay cả thuốc dán cũng cảm thấy hôi, yếu ớt không chịu nổi, sao có thể chịu đựng loại đau đớn này.
Anh không biết, lúc Trần Điệp nói với anh rằng “Chúng ta sinh con đi” có cảm xúc gì.
Văn Lương ôm loại tâm tình này, mấy ngày sau đúng kiểu Trần Điệp bảo sao thì làm vậy.
Trước khi Trần Điệp mang thai, anh không ngừng động tay động chân, nhưng bây giờ anh thật sự quá nghe lời, quá mức nghiêm chỉnh, thậm chí còn có thể gọi là cứng nhắc.
Không cãi nhau với Trần Điệp dù chỉ một câu.
Trần Điệp trải qua thời kỳ mang thai thật sự là có chút an nhàn, vô cùng tẻ nhạt.
Những ngày này chẳng có ai đấu võ mồm…
Ngày qua ngày, mùa hè đến mùa thu, thời tiết lạnh hơn từng ngày.
Buổi chiều hôm đó, Văn Lương về đến nhà, vừa vào phòng đã nhìn thấy Trần Điệp tựa vào sofa ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hoàng hôn tràn ngập màu cam ấm áp, giống như vẩy mực từ một bên của cửa sổ sát đất hắt vào, trải lên người Trần Điệp, trong tay cô còn cầm một quyển sách, cổ tay buông xuống mép sofa.
Trong phòng không lạnh như bên ngoài, Trần Điệp chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bụng lộ ra, nhìn qua vừa an tĩnh vừa nhẹ nhàng.
Văn Lương lẳng lặng nhìn ở cửa một lát.
Trên khắp thế gian này, không có cảnh tượng nào có thể khiến anh lộ ra sự xúc động.
Anh tiến lên phía trước, cúi người xuống, nửa quỳ trên sofa, nhẹ nhàng giơ tay vuốt cằm Trần Điệp, khi tới gần có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người cô, phủ lên mùi sữa tắm, là mùi đến giai đoạn sau của mang thai mới có.
Văn Lương vùi đầu ngửi một lát, giống như người nghiện, sau đó mới cực kỳ kiềm chế dịu dàng hôn cằm cô, lại hướng lên trên cằm.
Anh cố ý hô hấp thật nhẹ, một bên hôn một bên lại giống như sợ đánh thức cô.
Trần Điệp ngủ say như chết, mãi đến khi quyển sách trong tay “lạch cạch” một cái rơi xuống đất, cô nghe thấy tiếng động mới run lên, lập tức tỉnh lại.
Cô mở to hai mắt, nhìn Văn Lương gần trong gang tấc, anh nhắm mắt tiếp tục hôn cô, thấy Trần Điệp đã tỉnh, anh dứt khoát ấn gáy cô hôn sâu hơn.
Trần Điệp chớp chớp mắt, từ từ tỉnh táo.
“Văn Lương.” Cô nói với giọng nói mơ hồ, “Anh đang làm gì đấy.”
Cuối cùng Văn Lương cũng buông cô ra một chút, ánh mắt rất nặng nề, rơi trên khuôn mặt cô, một lát sau lại hôn lên, hô hấp càng nặng hơn, hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Có thể làm được không?”
“……”
Quá thẳng thắn.
Nhưng từ sau khi Diệp Sơ Khanh sinh con, Văn Lương rất cẩn thận với cô, tính ra thì cũng trống trải lâu ngày.
Trần Điệp đỏ mặt, ấp úng không biết trả lời như thế nào mới có thể tỏ ra vừa quan tâm vừa kín đáo.
Cuối cùng đành phải nghẹn lời nói: “Vậy, vậy anh cẩn thận một chút.”
Nói xong lại cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, phảng phất như đang truyền bá tư tưởng có hại gì đó cho hai đứa bé trong bụng, cô nhanh chóng đẩy Văn Lương ra đứng lên, đổi ý: “Quên đi, xem như em không nói, không…”
Lời còn chưa dứt đã bị Văn Lương giữ chặt cổ tay.
Trần Điệp đứng đó, Văn Lương quỳ một gối trên sofa, đang ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt rất tối.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ trong chốc lát, anh cười: “Anh cẩn thận một chút.”
“……”
Văn Lương nói được làm được, vô cùng cẩn thận, chậm chạp, giày vò người khác, khiến Trần Điệp vô cùng muốn chết.
***
So với Diệp Sơ Khanh, Trần Điệp mang thai rất thuận buồm xuôi gió, không có nôn mửa, cũng không có một chút tật xấu kỳ quái nào, ngoại trừ giai đoạn sau của thai kỳ bởi vì bụng quá lớn, đi lại dễ mệt thì không còn vấn đề gì khác.
Ngay cả sinh đẻ cũng cực kỳ trơn tru.
Trần Điệp không muốn sau này để lại sẹo trên bụng, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến một số yêu cầu chụp ảnh, sau khi bác sĩ xác định tình trạng của cô có thể sinh thường, cô lập tức chọn sinh thường.
Nghe bác sĩ nói, đây là lần đầu tiên gặp ca song sinh có thể sinh nhanh như vậy.
Chờ đến khi bác sĩ nói sinh suôn sẻ, Trần Trập vẫn còn lơ mơ, đau đớn kịch liệt lúc ấy cũng giống như đã biến mất, cứ thế là sinh xong rồi à?
Trần Điệp không có sức lực nhìn hai đứa nhỏ trông thế nào, hai đứa trẻ sơ sinh cũng được y tá ôm đi tắm rửa, rất nhanh Trần Điệp đã được bố trí ổn thỏa trở lại phòng bệnh.
Sau đó Trần Điệp nghĩ, có lẽ cô mãi mãi không quên một màn này.
Trong phòng VIP của bệnh viện rất yên tĩnh, những người khác đi thăm đứa bé, Văn Lương lẻ loi đứng thẳng ở cửa, hốc mắt anh hơi đỏ, cứ lẳng lặng nhìn Trần Điệp.
Đi tới bên giường, còn chưa kịp nói chuyện, anh đột nhiên dùng hai tay ấn chặt hai mắt lại, ngồi xổm xuống vùi vào trong lòng bàn tay Trần Điệp.
Mùa đông năm nay, Văn Lương 30 tuổi, Trần Điệp 24 tuổi, sinh một trai một gái.
*
Dollan: Người đẹp trong tay...