Người đẹp thượng lưu

Chương 14

Vieri, Rome, tháng Hai 1970

Suốt mấy tháng ròng, các bác sĩ đã phải làm tất cả những gì có thể làm được. Họ đã phải lắc đầu khi không một phương pháp truyền thống nào có kết quả. Giờ đây đã rõ ràng là bệnh nhân không muốn trở lại tình trạng bình thường. Nhiều tuần lễ sau khi Vieri được thả về, Elio đã luôn ở bên anh, cố phá vỡ cái rào chắn dường như không thể vượt qua được giữa người anh trai và thế giới bên ngoài. Sau cùng anh đã liên hệ với Sarah và yêu cầu cô viết thư cho Vieri. Những bức thư của cô đều được đọc cho Vieri nghe, thế nhưng anh không có dấu hiệu nào tỏ ra là đã hiểu. Tuy nhiên một biểu hiện cho thấy anh có vẻ buồn khi người ta mang những bức thư này ra khỏi phòng. Và nhằm kích thích anh, Elio đã bỏ chúng trong ngăn kéo của chiếc tủ để cạnh giường. Các hộ lý cho biết rằng Vieri đã cố gắng một cách có ý thức bằng việc với tay ra để cố chạm đến những bức thư. Elio buồn bã nghĩ đến lời bác sĩ mô tả sự hành hạ mà Vieri đã phải chịu trong thời gian bị cầm tù: sự đánh đập tàn nhẫn và thường xuyên, hàng tuần bị bỏ đói, căn hầm tối đen, những con bọ cạp và cơn viêm phổi đã làm anh hoàn toàn suy kiệt. Elio lắc đầu một cách mệt mỏi. Các bác sĩ giờ đây lo ngại rằng Vieri có thể sẽ không bao giờ thoát ra khỏi được tâm trạng u uẩn và tuyệt vọng nữa. Do vậy mà Elio đã nắm lấy sợi rơm do Sarah chìa ra. Điều đó có vẻ như kỳ quặc, thế nhưng tất cả các biện pháp truyền thống đều đã bó tay, vậy thì còn gì để mà mất nữa? Phải chờ mấy tuần để thu xếp mọi thứ mà Sarah muốn có. Rồi hàng tuần lễ tìm kiếm, chuyên chở đến Rome những nhân vật sẽ sáng tạo lại quang cảnh mà cô muốn tạo ra. Đối với Elio thì đó có vẻ như là kết quả xuất phát từ một giấc mơ lãng mạn kiểu đàn bà, thế nhưng sự tuyệt vọng làm anh ưng thuận. Nếu thành công thì anh sẽ có lại được người anh trai. Vieri với tay chạm vào những bức thư mà anh luôn luôn muốn giữ trong tầm mắt, ngày cũng như đêm. Buổi sáng nay, khi tuyết bắt đầu rơi và tiếng chuông nhà thờ ngân nga trên những quảng trường cổ kính, bộ óc anh đang vật lộn để thoát khỏi cái hang tối om, nơi nó đã bị giam giữ. Cầm lấy bức thư ở trên cùng, Vieri đọc và đọc lại mỗi dòng khi bị mất tập trung. Vieri yêu quý, Hôm nay em và Lexy đi mua sắm ở London. Thời tiết rất lạnh và sáng sáng cây cối bên đường cứ như được dát bạc vì băng phủ lấp lóa. Cảnh rất đẹp, nhưng buồn, bởi lẽ duy nhất em muốn là được ở bên anh thôi. Em đã hiểu ra rằng cuộc đời là những núi cao và vực sâu, đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Em luôn luôn nghĩ đến anh trong khi lòng thầm nhắc là không được như thế. Sao anh không đến với em, ít nhất là trong trí tưởng tượng của anh. Chúng mình sẽ cùng ăn sáng và dạo chơi trong rừng, ngắm những con sóc băng mình trên những cành cây. Tối đến chúng mình sẽ làm tình vào đêm, bên lò sưởi ấm áp, em sẽ trao cho anh hàng ngàn nụ hôn và nói với anh những lời em đã luôn luôn muốn nói, mà chưa bao giờ nói được, rằng em muốn anh, ngưỡng mộ anh và em yêu anh. Em không còn tự do và không còn anh nữa nhưng em sẽ yêu anh cho đến khi em trở thành cát bụi. Hãy viết cho em một lời và em sẽ hạnh phúc. Sarah. Mariannina bước vào phòng và thấy Vieri nằm ngửa người, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà với vẻ trống rỗng thường lệ. Anh đang cầm trong bàn tay trái một phong thư và một giọt nước mắt đang lăn xuống má. Ngạc nhiên rằng sau ngần ấy tháng trời, giờ đây anh đang làm một việc gì đó, dù chỉ là cầm phong thư và ứa một giọt nước mắt, cô toan cấm lấy mảnh giấy từ tay anh.

“Cái gì vậy, Vieri? Anh lấy nó ở đâu ra thế?” Anh nhìn cô trừng trừng với vẻ căm ghét khiến Mariannina phát hoảng lên. Rồi cô đòi xem bức thư, giọng rít lên bực tức đúng vào lúc Elio xuất hiện, ngạc nhiên nhìn cô rồi nhìn anh trai mình. “Đang có chuyện gì vậy? Vieri có vẻ không vui.” “Tôi không biết. Tôi chỉ là vợ thôi mà.” Giọng cô mỉa mai lạnh nhạt. “Khi tôi đến, anh ấy đang cầm một bức thư và có một giọt nước mắt trên gò má. Đó là một tiến bộ, Elio, cậu biết thế đấy. Tôi hỏi xem thì Vieri nhìn tôi như thể tôi là một con vật kinh tởm. Còn những bức thư ở trên bàn kia nữa. Tôi muốn biết chúng được ai gửi đến vây.” Cô đưa tay ra, nhưng Elio đã đứng chắn vào khoảng trống giữa cô với chiếc bàn. Gương mặt anh bình thản nhưng giọng nói thì đầy quả quyết. “Đừng động vào, chị Mariannina. Chúng được để đó theo yêu cầu rất đặc biệt của các bác sĩ.”

“Tôi đòi phải biết ai gửi chúng đến đây.” “Xin đừng, ít nhất là trước mặt Vieri.” “Cậu Elio, suốt những tháng trời chồng tôi nằm ở đây, luôn ủ ê và không chịu bình thường trở lại, tôi đã là một phụ nữ kiên nhẫn. Nhưng dù Vieri có thoát khỏi tình trạng này và trở về nhà hay không thì thôi cũng đã bắt đầu nản lòng vì chờ đợi. Nếu anh ấy có thể phản ứng với một lá thư thì sao lại không thể phản ứng với tôi được? Tôi yêu Vieri, tôi đã luôn luôn như vậy, và tôi là vợ anh ấy mà.” Mariannina đột ngột giơ tay chộp lấy bức thư trong tay Vieri và được đáp lại bằng một tiếng thét dữ dội vang khắp các hành lang bệnh viện. Các bác sĩ và hộ lý vội đến bên người bệnh trong lúc tiếng kêu như xé ruột cứ tiếp tục vang lên thảm thiết. Khuôn mặt Vieri méo xệch đi như đang trong một trạng thái vừa đau khổ xen với giận dữ, tuyệt vọng và hận thù. Elio lao ra khỏi phòng đuổi theo Mariannina. “Tôi muốn chị về nhà. Chị không được đến đây nữa, chừng nào chưa được phép của các bác sĩ. Đây là lần thứ ba chị đã quấy rầy anh Vieri và nó sẽ phải là lần cuối cùng.” “Tôi không thể chờ đợi mãi, cậu biết rồi đấy. Anh ấy không có lòng dũng cảm, đó là thực chất vấn đề.” “Vieri luôn luôn có lòng dũng cảm. Theo chỗ tôi hiểu thì anh tôi đã chịu đựng những đánh đập không một lời kêu xin và ngay cả khi bị chặt đứt ngón tay cũng không hề kêu một tiếng. Anh tôi bị đói khát và phải chịu đựng một cách âm thầm trong ngần ấy tháng trời mà không hề biết ngày nào sẽ là ngày cuối cùng của đời mình. Hãy cố mà hình dung sự căng thẳng và những tàn phá đối với hệ thần kinh của anh tôi. Giờ đây anh ấy đang vật lộn để có khả năng nhận biết và trở về với cuộc sống. Nhưng anh tôi đang bị trói chặt trong một cuộc vật lộn với chính bản thân mình. Cũng có thể là anh ấy sẽ trở về, song sẽ không phải là Vieri mà chúng ta đã mất ở cái nhà thờ tại Paris ấy.” “Ý cậu muốn nói gì?” “Anh ấy sẽ phải thay đổi, chị Mariannina. Anh ấy có thể không còn yêu chị nữa. Anh ấy có thể không còn yêu bản thân mình và gia đình. Anh ấy có thể quyết định việc du ngoạn một mình, trên khắp thế giới, vào một tu viện nào đó, để trở thành con người khác với xưa kia. Chị hãy tự chuẩn bị cho mình những khả năng xấu nhất.” “Lạy Chúa, tôi đang mất anh ấy mà không có được một lời từ biệt.” Sau một giấc ngủ dài và sâu, Vieri thức giấc và thấy căn phòng của anh đầy những bông hồng Anh tuyệt đẹp. Anh nhắm mắt, rồi lại mở ra, nắm chặt một trong những bức thư của Sarah trong bàn tay trái, cặp mắt anh nhìn vào chồng thư trên bàn đầu giường, Không có cái gì bị di chuyển hay lất mất cả. Anh hoàn toàn bình an, trong hương thơm ngát. Anh nhắm mắt lại, cố hết sức để tập trung trí óc của mình. Bản năng mách bảo rằng Sarah đang ở gần đâu đó và anh muốn được gặp cô với tất cả trái tim mình, nhưng dòng suy nghĩ của anh cứ liên tục bị trượt đi và anh thấy rằng ngay cả những hồi ức quý báu nhất của mình cũng cứ bị vỡ ra thành từng mảnh vụn. Anh giật mình khi Elio xuất hiện trong bộ trang phục trịnh trọng cho bữa ăn tối. Rồi những cô hộ lý đi vào và cũng mặc cho anh một bộ đồ tương tự. Anh được đặt lên một chiếc xe đẩy, đưa ra thang máy và ra khỏi tòa nhà. Vieri muốn thét lên để được mang trở lại, được ẩn náu, thế nhưng anh đã nhìn thấy người tài xế của gia đình, Tassilio, cúi chào anh và anh hiểu rằng anh phải giừ gìn phần còn lại của lòng tự trọng nơi con người mình. Vieri không nhớ được gì về chuyến đi từ bệnh viện tới trung tâm thành phố, chỉ bừng mở mắt và cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra khi anh thấy cảnh sát mở những chiếc barie nơi cổng vào quảng trường Navona. Anh nhìn thấy cái quảng trường mà anh luôn luôn yêu mến, nhìn những cây đèn cổ kính tỏa ánh sáng vàng rực xuống hè đường, và nhìn những người phục vụ mặc đồng phục trắng và đen đang đứng nghiêm trang chờ đợi. Không có một chiếc xe nào trong quảng trường, tất cả các lối ra vào đều bị cảnh sát cản lại. Không có khách hàng trong tiệm cà phê, và âm thanh duy nhất và những tiếng ồn của xe cộ xa xa và tiếng nước chảy trên sườn núi. Vieri được đưa vào tiệm Trescallini và được đặt ngồi đối diện với những ngôi nhà cổ mà anh yêu thích. Thứ rượu sâm banh và những chiếc bánh quy và anh vẫn hay dùng được đưa đến. Không có một cố gắng nào để cho anh ăn hay giúp cho anh uống, chiếc ly được để nguyên trên bàn trong lúc anh ngắm cảnh. Anh bắt đầu lại rơi vào tâm trạng trốn chạy thực tế thì chợt nghe thấy tiếng nhạc và nhìn thấy ba thanh niên ăn mặt trang phục thời trung cổ đang tiến vào quảng trường. Một người trong số họ đang chơi balalaika, một chơi măngđôlin và một chơi violin. Họ tươi cười dừng lại dưới một hàng cây trơ trụi và bắt đầu chơi những bản tình ca thắm thiết với tất cả những người dân Ý. Vieri nhìn chằm chằm vào những nhạc công và rồi vào cái cổng vòm, nơi anh đã từng ôm hôn Sarah, trái tim anh đập mạnh khi cô xuất hiện trong bộ váy áo trắng tinh ấy và vòng nụ hồng trên đầu cô đã mang trong cái đêm huyền diệu xa xôi ấy. Vieri thấy trên gương mặt cô một nụ cười và thấy những ánh sao trong đôi mắt cô khi cô đến gần. Anh không hề biết anh đã tìm thấy nguồn sức mạnh ở đâu để mà đứng dậy và ôm lấy cô, mắt nhắm lại sung sướng khi nghe cô cất tiếng. “Chào anh, Vieri, em hạnh phúc biết bao khi gặp lại anh.” “Sarah,... Sarah yêu quý của anh...” Tiếng nhạc vẫn ngân vang và cô ngồi xuống bên anh khi anh loạng choạng thả rơi người xuống ghế. Hai mắt anh nhắm chặt, tay nắm lấy tay cô và trên gương mặt anh mà một nụ cười. Sarah không hề nói gì, chỉ nhấm nháp một chút sâm banh và vuốt ve hai cổ tay anh. Rồi cô làm theo những điều các bác sĩ đã dặn phải làm, là hôn lên hai má Vieri, đứng dậy và nói lời tạm biệt. “Lần sau chúng ta gặp nhau ở quảng trường Navano này, chúng ta sẽ khiêu vũ giống như lần trước ấy, anh hay mau khỏe mạnh nhé. Hãy hứa là anh sẽ khỏe vì em nhé.” Mở bừng hai mắt, Vieri dõi nhìn cô đi dần xa, ngang qua quảng trường rộng lớn. Nửa chừng cô quay lại chụm miệng gửi anh một cái hôn gió. Rồi cô biến mất trong cái cửa vòm tối, nơi anh đã một lần hôn cô say đắm. Các nhạc công bắt đầu đứng dậy, tiếp tục với một bản van xơ huyền diệu. Chỉ trong vài giây, Vieri không còn nghe thấy gì ngoài những âm thanh vang vọng của một giấc mơ. Lúc này là 5 giờ sáng một ngày mùa đông giá lạnh. Tay Vieri đặt trên lá thư mới nhất của Sarah. Những lá thư khác ở trên chiếc bàn bên giường và cái vòng hoa cô từng mang trên đầu được để trong bình pha lê cạnh đó. Anh với tay ra chạm vào nó. Rồi nhắm mắt lại, anh vật lộn để khỏi thấy mình bị cuốn trở lại cái lỗ đen ngòm trong những hang động ở Calcelrama. Nằm im trong bóng tối, rũ bỏ mọi trách nhiệm là điều thật cám dỗ, nhưng giờ đây anh biết là phải có một cố gắng để sống tiếp. Bằng cách nào đó, anh phải tìm được sức mạnh để buộc trí óc anh phải tuân theo. Nhưng phải mất bao lâu cơ chứ? Và để làm gì? Dù sao thì Sarah cũng đã có chồng và đã có con rồi. Thế nhưng cô đã nói là họ sẽ khiêu vũ ở quảng trường Navona trong lần gặp tới và cô đã yêu cầu anh hãy khỏe mạnh vì cô đấy thôi.

Hai mắt Vieri khép lại và rồi anh thiếp đi. Lần này, thay vì mơ thấy lưỡi dao đã chém phập vào bàn tay mình, anh mơ thấy như đang chạy trên những cánh đồng ngô trải dài hết tầm mắt và mơ gặp Sarah, hay cánh tay cô dang rộng, nụ cười của cô hút anh lại gần... Anh đã không nhìn thấy người y tá, mà Mariannina nhái tới. Đi vào trong phòng, đọc từng bức thư của Sarah và rồi biến mất trong đêm tối như bóng ma.