Người đoạt giải thưởng sáng tạo vắng mặt, Sát thần giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản lại đột nhiên đích thân tới hội trường.
Tuy rằng các cô cũng không có mặt hôm đó, nhưng tin tức báo giới đem tin
động trời này trải rộng ra. Tiểu trợ lý của Phỉ tỷ nghe nói lại mà miêu
ta như thật, giống như cô ấy tận mắt nhìn thấy Hạ Tầm Giản.
Trên
thực tế, chính Cao Phỉ cũng chỉ nhìn thấy từ xa, đứng ở cửa phòng khách
quý nhìn thoáng qua, một lúc sau cánh cửa một lần nữa lại đóng lại.
Trong đoàn người của Cao Phỉ, chỉ có Lưu Huy đi vào phòng khách quý, ngay cả Quan Hữu cũng chưa có tư cách đi vào.
Lưu Huy thật ra có tính dẫn vào sau lưng, nhưng bất đắc dĩ anh cũng chỉ là
khách, lực bất tòng tâm. Hơn nữa bản thân anh cũng có chút kích động khi tái kiến đại sư, trong lúc nhấtthời cũng theo đuôi đại sư vào phòng
khách quý chẳng quan tâm đến hai hậu bối ở bên ngoài.
Nghệ thuật chính là như vậy, không hỏi tuổi, không hỏi ở ẩn, không hỏi bối cảnh, chỉ nhìn thành tựu người kia làm được.
Thật ra kế hoạch lúc đầu của cuộc thi vẽ tranh, ông chủ Bá Tường đã dựa vào
tên tuổi bản thân mời Hạ Tầm Giản đang ở thành S. Khi đó ông kỳ vọng đối phương có thể trở thành một thành viên giám khảo, kết quả là bị nhanh
chóng cự tuyệt.
Lần này trước ngày trao giải đối phương chủ động
tỏ vẻ hứng thú trông thấy người đoạt giải, ông chủ Bá Tường thật sự vui
sướng ngây ngất, chẳng sợ yêu cầu không được công khai lộ diện trước
truyền thông, cũng một lời đáp ứng.
Cũng như việc sau Hạ Tầm Giản không hiện thân ở hội trường trao giải, đem quán quân cuộc thi không
đáng một đồng, ông chủBá Tường ngượng ngùng như cũ nửa điểm cũng không lộ ra.
Trong lòng ông rất rõ ràng, cái gọi là trao giải cuộc thi cũng chỉ là một thủ đoạn quảng cáo cho Bá Tường, cho dù là nhiều họa sĩ mới nhưng cũng phải mấy năm sau mới có thể thấy được.
Mà Hạ Tầm Giản, mới có thể đem Bá Tường chính thức hướng tới quốc tế.
Thành S đã đưa tin nhiều ngày, hầu hết các tin là do chính ông đưa ra, dù sao chỉ cần nghe tiếng không cần thấy mặt, ông chủ Bá Tường cảm thấy như
vậy là tốt rồi, chắc đại sư cũng không quá để ý.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Thời gian bữa trưa, tiếp tục thảo luận về Hạ Tầm Giản.
Buổi trưa phòng làm việc đặc biệt đặt cơm bên ngoài, qua mười hai giờ đến
phòng trà nước giải quyết. An Nhan Nhiên lấy một hộp cơm, chỉ thấy một
bên ríu rít không chịu nổi náo nhiệt.
Chủ đề của nhóm trợ lý đã từ trao giải cuộc thi vẽ tranh hoàn toàn chuyển tới sinh hoạt cá nhân của Hạ Tầm Giản.
Các cô vốn tưởng rằng bạn trai Quan Hữu của Phỉ tỷ đã là nhân vật vô cùng
xuất sắc, vẻ ngoài đẹp trai lại có nhiều tài hoa, nào biết đại sư Hạ Tầm Giản trong truyền thuyết không chỉ tuổi tác không lớn, còn tuấn mỹ chói mặt đến thế, quả nhiên giữa người và người chênh lệch không phải một
chút.
Cũng không biết nhân vật như vậy sẽ thích dạng phụ nữ gì,
nếu ai được anh vừa ý, thì thật sự là đồng thoại cô bé lọ lem lãng mạn.
Dù sao lời này vừa mới nói ra liền có phản bác, có một tiểu trợ lý nói
thẳng mọi người quá ngây thơ, loại nhân vật đại sư này, sinh hoạt cá
nhân thường rất hỗn loạn, tìm linh cảm qua nữ nhân quanh mình, càng
không thể nói đến tình yêu.
So sánh một hồi, Quan Hữu trước mắt
tuy rằng có kém cỏi hơn, nhưng dù sao cũng chỉ hai mươi tư tuổi, tiền đồ tốt, thuộc loại có tiềm lực, nếu muốn yêu đương kết hôn đương nhiên là
chọn người như vậy.
Thảo luận xong, cuối cùng mấy tiểu trợ lý thở dài “Dù là người đàn ông nào đều khó có khả năng là của mình” làm dấu
chấm tròn kết thúc.
Các tiểu trợ lý thảo luận cảm xúc dâng trào
cũng không phát hiện, người trong miệng các cô kém cỏi, so sánh với Hạ
Tầm Giản có chênh lệch quá lớn, bạn gái đương nhiệm của người đó, đã
không một tiếng động đứng trước cửa phòng trà nước một lúc lâu.
Trong một lát ngắn ngủi thần thái trên mặt biến hóa lạnh lẽo thế nào, đều bị An Nhan Nhiên yên lặng lọt vào tầm mắt.
Đó là loại, thần thái rất quen thuộc.
Thời còn ở học viện, cô đã cùng nữ sinh chung quanh đàm luận về mình cùng
tình cảm với Quan Hữu thì trên mặt của Cao Phỉ cũng xuất hiện vẻ mặt
lạnh nhạt như thế này.
Không sai, từ sáng đến giờ, chỉ có tiểu
trợ lý đó nhiệt tình nói về Hạ Tầm Giản, mà người tận mắt nhìn thấy Hạ
Tầm Giản – Cao Phỉ lại gần như lạnh nhạt im miệng không nói lời nào về
việc này.
Giống như khi đó, Cao Phỉ đối với thân phận bạn trai Quan Hữu của An Nhan Nhiên từ đầu đến cuối thái độ luôn lạnh nhạt.
An Nhan Nhiên đóng nắp hộp cơm lại, mím môi kẹp cái thìa đem tầm mắt nhẹ nhàng hướng ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ, thời điểm này cô cũng nên làm gì đó. Bằng không, chẳng phải lãng phí tâm ý của Cao Phỉ khi mời cô đến đây làm.
Cô chống tay xuống, có chút thích ý mà cười nhẹ một chút.
So với trước đây, cô quả nhiên tiến bộ rất nhiều, thổi phồng chính mình như vậy ngay cả chính cô cũng có chút ngượng ngùng…
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quán cà phê vỉa hè ngoài trời này nằm ở đối diện với cao ốc Quan Hữu đang ở, một bên là khu buôn bán phồn hoa, một bên là quảng trường thành phố.
Sau khi về nước, hình như là mỗi chiều thứ sáu anh lại đến nơi này ngồi một chút, uống một ly trà Thiết quan âm, bắt đầu ngồi từ quá trưa.
Cà phê không phải là khẩu vị anh yêu thích, thông thường chỉ nhấp vài
ngụm. Sau này về nước, việc vặt nhiều, xã giao cũng nhiều, mỗi tuần chỉ
khi đến nơi này mới thời gian mới chân chính thuộc về mình, có thể lẳng
lặng ngồi, nghĩ về việc, nghĩ về một số người.
Nhưng, dù anh suy nghĩ như thế nào, việc cùng người đã qua đều không bao giờ … có thể lặp lại nữa.
Anh chậm rãi đem tầm mắt nhìn nam nữ có đôi có cặp đi lại trên quảng
trường, trong lơ đãng, lại thoáng nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn mềm
mại. Tim đập mạnh, định thần lại nhìn, phía ngoài quán cà phê có một cây ô, lưng đang đưa về anh thân hình kia quả nhiên là cô!
Gió đầu
thu nhẹ nhàng thôi, trong không khí có mùi hoa nhẹ cùng hương cà phê
nồng đậm, kết hợp cùng một chỗ, là hương vị xa xôi trong trí nhớ.
Cô chống tay xuống, một tay kia đang chạm nhẹ vào chén cà phê trước mặt.
Anh cố gắng bình tĩnh, rõ ràng có chút khống chế không nổi, đứng dậy đi tới.
Trên cái bàn tròn màu bạc, là một ly cà phê đơn giản hình thức đẹp, giống với chiếc trên bàn anh, đều chưa từng uống qua.
Khi đó bọn họ chưa có tiền, tuy nhiên cũng gia cố tình yêu bằng những hành
động như thế này. Cô thích trà Thiết quan âm, bởi vì trà nhỏ trơn mùi
thơm ngát, anh thích cà phê pha, bởi vì giá cả phù hợp.
Có lúc
không đủ tiền, chỉ có thể mua một cốc. Cô mỗi lần đều mua cà phê, chỉ vì anh thích. Mới đầu anh cũng không chú ý, phát hiện ra lần sau, anh sẽ
đi mua trà Thiết quan âm.
“Tiểu Nhiên...” anh nhẹ nhàng gọi cô.
Đối phương kinh ngạc quay đầu lại trong nháy mắt, trong đồng tử có nhiều tình ý chất chứa.
Trong mắt như có sương mù, mềm mại bi thương, lỗi nòng khó nén, rồi sau đó là hận ý buồn bực như vậy bất ngờ đập vào
đáy mắt anh, đánh thẳng tắp lên tim của anh.
Đây tuyệt đối không
phải ngồi ở bàn đối diện nồi lẩu đêm đó, dùng thần thái hờ hững cười yếu đuối nói cho anh biết vật đổi sao dời như vậy tốt lắm Quan Hữu.
Trái tim, giống như bị một vật nặng hung hăng đánh một cái, đau đớn, Nhưng
chờ mong cũng chính là vui sướng mơ hồ, có lẽ cô không phải như chính cô nói phong khinh vân đạm, chẳng lẽ cô đối với anh…
Phía đối diện, cô quay đầu lại một lần nữa, đầu lập tức ngẩng lên, hình như ở trên mắt lau vài cái.
Quan Hữu bỗng nhiên mềm đi, anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tau cô, “Tiểu Nhiên...”
“Buông tay!” Cô giống như điện giật rụt trở về, ngoái đầu trừng mắt nhìn lại anh thì ánh mắt vẫn có chút buồn bã.
“Tiểu Nhiên, chúng ta nói chuyện đi.” Anh phát hiện mình lại có chút ngốc.
“Chuyện này không cần!” Cô vội vàng đứng dậy, bởi vì sốt ruột chút nữa vấp ngã, cô đẩy anh ra nâng đầu, xoay người rời đi.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Trên xe bus đi tới biệt thự, An Nhan Nhiên cố gắng trang điểm lại mắt trên cái gương nhỏ.
Lúc trước Tiểu Như có nói qua, ánh mắt cùng trang điểm có thể xây dựng ra
vẻ điềm đạm đáng yêu mê hoặc hiệu quả, cô lúc đầu còn không cho là đúng, hôm nay thử một lần, quả nhiên phi phàm.
Nghĩ biểu tình của Quan Hữu vừa rồi, ngay cả chính cô cũng nhịn không được bội phục chính mình.
Sau khi mắt mất trang điểm, gương mặt thần thái tử thần lạnh nhạt xuất hiện lần nữa. Di động vang lên, cô xem thấy báo tên người gọi tới cười hờ
hững, tắt máy ném vào trong túi.