Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 42: Kí ức, sự thật, giải đáp! (5)

Nàng vừa về đến Hàn Nguyệt điện, vừa đúng lúc sư phụ có khách, là Thanh Nhân thượng tiên cùng Thiên Kim thượng tiên, nàng tình cờ nghe được ba người nhắc đến thiên kiếp của sư phụ, vì vậy liền che giấu khí tức, đứng bên ngoài lắng nghe:

-Tử Thiên, lần này... nắm được bao nhiêu phần? 

Thanh Nhân thượng tiên nhíu mày vừa uống trà vừa lo lắng hỏi.

-Thiên kiếp là chuyện khó tránh, chỉ là sớm hay muộn, dùng để thanh tẩy nhục tâm, không cần phải lo lắng, biết đâu lại là hảo sự?

-Bị sét đánh cũng có thể xem là hảo sự?

Nàng bên ngoài thầm thắc mắc “Không phải nói là Thiên Hỏa sao? Cái gì sét đánh?”

Bất quá là nàng không biết, thứ gọi là Thiên Hỏa, chính là bị sét đánh trúng tạo thành, chẳng qua cái tên nghe qua... thực có chút không phù hợp!

-Tùy suy nghĩ của mỗi người thôi!

Hắn lắc đầu, trên môi nở một nụ cười khổ:

-Ý trời đã định, không thể thay đổi, nếu sợ có ngày này ta đã sớm không tu tiên!

Thanh Nhân thượng tiên lại nhấp một ngụm trà:

-Sư phụ muốn truyền lại ngôi vị chưởng môn cho đệ, còn có Nghi nhi, đệ dự tính thế nào?

Thiên Kim thượng tiên nghe đến nàng liền “hừ” một tiếng, hắn cũng không để bụng, trực tiếp lơ đi:

-Ta dù không có thiên kiếp này cũng sẽ từ chối ngôi vị chưởng môn, còn Nghi nhi... - Hắn dừng lại một chút – nó có thể tự lo cho mình. Sư huynh, nếu vạn nhất có chuyện, nhờ huynh thay ta chiếu cố nó!

-Được!

-Còn Thanh Hiên đâu?

-Nó xuống núi dạo chơi, không hiểu sao liền phải lòng một tiểu thư khuê các nào đó, bị người ta một mực từ chối, hiện tại đang ôm gối trốn một góc ở Thanh Hoan điện rồi! (Tg: Thanh Hiên... không phải ta bạc đãi ngươi... nhưng ngươi quả thực không có tiền đồ!)

Quả nhiên hắn nghe xong liền lắc đầu:

-Đệ ấy cứ suốt ngày rong chơi như vậy, không biết khi nào mới trưởng thành. Cùng với Đường sư thúc... thật khiến người ta lo lắng!

-Đệ không cần lo lắng cho hai người họ, sớm muộn cũng sẽ đến lúc tự mình trưởng thành thôi!

Thiên Kim thượng tiên bồi thêm một câu:

-Hiện tại chàng giống như bản thân đã bước vào tử lộ, chỉ là một cái thiên kiếp thôi, có gì ghê gớm?

-Cũng xem như đã bước được nửa chân rồi!


-Chàng... 

-Được rồi, hai người không cần cãi nhau lúc này, Tử Thiên nghỉ ngơi đi, hai ta không làm phiền đệ!

-Ta tiễn hai người...

Cả ba người đứng lên ra ngoài, nàng vội trốn vào một góc tối, sau khi họ đi khuất mới rón rén về phòng, nhưng chỉ được vài bước:

-Con đã về?

-Ơ... dạ...

Nàng giật mình quay lại, sư phụ đang đứng sau lưng nàng, nét mặt vẫn không một gợn sóng. Quả nhiên, nàng vĩnh viễn không thể đoán được người đang nghĩ gì.

-Con cùng ta vào thư phòng!

-Dạ...

Nàng theo hắn vào thư phòng, hắn ung dung ngồi xuống bên bàn trà, tự tay rót cho mình một chung, bình thản khoát tay:

-Ngồi xuống đi!

Nàng vẫn không dám ngước mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống. Cả hai vẫn trầm mặc không nói, nàng hai tay vân vê góc áo, nhiều lần hé miệng định nói, lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, hắn mở miệng nhàn nhạt nói:

-Tay của con?

-Dạ?

-Đưa tay của con cho ta!

Hắn đưa tay về phía nàng, nàng rụt rè đặt tay lên tay hắn, bàn tay hắn bình thường rất lạnh nhưng vẫn mang một chút ấm áp khi chạm vào nàng, tuy vậy ngón tay vẫn lạnh như băng, nhanh như chớp đổi tư thế bắt mạch cho nàng. Nàng kinh ngạc theo phản xạ mà rụt tay về:

-Con định khi nào thì nói với ta?

-Con đã định nói... nhưng vẫn chưa có cơ hội!

-Tại sao phải phong ấn?

Đã đạt đến ngưỡng tu vi này, cư nhiên lại không có người phát hiện, ngay cả hắn lẫn Đường Nhược Phi cũng vô phương cảm nhận, chỉ còn nước trực tiếp bắt mạch mới mơ hồ nhìn ra một chút!

-Con... chỉ muốn cho sư phụ một cái bất ngờ...

-Con thành công rồi, ta rất bất ngờ!


-Con xin lỗi, con không có ý giấu người – Nàng ngừng lại một chút lại đưa mắt khẩn cầu - Người đừng giận...

-Con có thể tiến nhanh như vậy, người làm sư phụ này vui mừng còn không kịp, vì cớ gì lại đi giận?

-Người thật sự không giận?

-Đương nhiên là thật, con như vậy, ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa!

-Người có thể đừng nói như mình sắp chết có được không? 

-Con không cần lo lắng, nếu vạn nhất có chuyện...

-Những lời này người trăm vạn lần cũng đừng nói ra!

Nàng nhanh chóng ngắt lời, nàng tin tưởng hắn, sư phụ nàng là ai chứ, làm sao có thể có chuyện được?

-Được, về nghỉ ngơi đi, cả ngày mệt mỏi rồi!

-Vậy con về phòng...

Hắn chỉ nhẹ gật đầu thay cho đồng ý.

Một buổi sáng sớm của ba ngày sau, gió hiu hiu thổi làm cánh hoa bay khắp chốn. Nàng khẽ mở toan cánh cửa phòng, gió ấm áp lùa vào mơn trớn trên khuôn mặt bạch y nữ tử, không còn ngây thơ, không còn tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ đã thập phần lãnh ngạo, thập phần kiên định. Trước mắt nàng, một nam tử bạch y thanh thoát đang xoay lưng lại. Nàng ngước mặt nhìn lên, Ngũ niên hoa mỗi lần khai hoa, hương hoa nhẹ nhàng lãng đãng phiêu bồng, khiến lòng người thanh tịnh, thoải mái tận tâm can, tựa như trên đời không còn gì phải lo âu phiền não. Cánh hoa một màu trắng muốt, bên trong lại phơn phớt hồng, tựa như thiếu nữ e thẹn mà đỏ mặt. 

Nàng tiến lại gần hắn, ba cái sắc trắng ở cạnh nhau, tưởng như đang trộn lẫn, thế nhưng, một bạch y nữ tử tuyệt thế khuynh thành đứng cạnh một bạch y nam tử lãnh diễm cao ngạo, sắc hoa trắng ngợp trời cũng chỉ để tô điểm thêm cho khung cảnh diễm lệ ngàn năm khó gặp này.

-Có hứng thú cùng vi sư uống một chung không?

Nàng nhẹ gật đầu xem như đồng ý, hai người ngồi bên bàn thạch dưới gốc cây. Từng chung rượu hết cạn lại đầy nhưng chung quy lại không ai nói với ai lời nào. Đến khi hương rượu điểm thêm một màu phơn phớt hồng trên khuôn mặt nữ tử càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ:

-Người không sợ sao?

Hiện tại khi nàng nói chuyện với hắn, đã không còn giọng điệu như một đồ nhi, là một tri kỉ... hay một phận ngang bằng...

-Sợ? Sợ gì chứ?

Hắn hiện tại cũng vứt bỏ tôn nghiêm xa cách thường lệ, nhếch môi cười nhạt...

-Trên đời có rất nhiều thứ để sợ, người sợ cái gì?

Nàng cũng nhếch môi cười nhạt, bàn tay ngọc khẽ lắc chung rượu trong tay, rượu bên trong cũng vì vậy mà dậy sóng.

-Sợ cái gì? Tùng lộ nhân sinh, triêu hoa trịch thệ (1), thiên địa vạn vật, có gì là trường cửu bất diệt? Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cần gì phải lo nghĩ? Chỉ chuốc thêm phiền não!

-Hahaha...

Nàng cười, tiếng cười sảng khoái lại không hề mang một chút tiếu ý, khiến kẻ nghe không khỏi một phen lạnh sống lưng. Nhưng hắn vẫn thủy chung cầm chung rượu trên tay, nét mặt không đổi nhìn chăm chú.

-Hay cho một câu “Chỉ chuốc thêm phiền não”, hảo, ta bồi người, chẳng còn gì phải sợ, chẳng còn gì phiền não...

Nàng trong lòng quặn thắt, rõ ràng hai người cùng nhau uống rượu, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, màn này không khác gì một đại hí kịch, hoàn toàn vô nghĩa!

Nàng lại rót đầy thêm một chung rượu, khung cảnh trước mắt như nhòe đi, cứ nhạt dần nhạt dần. Trong mắt nàng lúc đó, chỉ có bạch y nam tử đang ngồi dưới làn mưa hoa ngợp trời, cánh hoa trắng muốt nhẹ đáp lên mái tóc dài đen nhánh rồi vô lực trượt xuống. Chỉ định mở miệng nói một câu, lời chưa ra khỏi đã gục xuống bàn, chìm vào mộng mị.

-Nghi nhi, ta không thể để con vì ta mà mạo hiểm, xin lỗi...

************************

(1): Tùng lộ nhân sinh, triêu hoa tịch thệ (松露人生, 朝花夕逝): hạt sương trên cây, cuộc sống con người, hoa nở ban sớm, nắng tắt chiều tà, tất cả đều hữu hạn, sương sẽ bay mất, người phải chết đi, hoa nở lại tàn, ngày qua đêm tới, đều là quy luật không thể thay đổi được.