Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 40: Kí ức, sự thật, giải đáp! (3)

Đường Nhược Phi kéo kéo đẩy đẩy, cuối cùng hai người hóa thành hai đạo thanh quang hướng phía Tây mà bay tới, đáp xuống bên một con suối nhỏ. Ở đó có một nam nhân vận hắc y đang tiêu sái nằm trên tảng đá lớn, nhìn chằm chằm xuống nước.

-Hắc ca ca!

Nam nhân cảm giác có hai người đến liền lười biếng ngẩng mặt lên, đó là một khuôn mặt đẹp đến mức dù có dùng trăm nghìn chữ đẹp cũng không thể hình dung, làn da trắng mịn như ngọc, mày ngài thanh tú, đôi mắt phượng đỏ rực mê mị lòng người, ấn kí đen sậm giữa mi tâm, mái tóc đỏ rực tùy tiện buông thả dọc theo cánh tay, đôi môi mỏng nở nụ cười duyên dáng, lại thêm dáng vẻ kiều mị tiêu sái nằm trên đá càng thêm dụ hoặc, đẹp đến mê mẩn. Con người khuynh thành đó, chính là Hắc Huyết Thương, Ma quân của Ma giới. Tại sao nàng lại quen được y ư? Chuyện này phải quay lại nhiều năm trước, khi nàng vừa nhận Đường Nhược Phi làm nghĩa ca không lâu...

-Ngươi nhường tiểu muội muội này cho ta đi~~~

-Không được, ngươi đang mơ sao? Ta phải mặt dày một năn nỉ hai khóc lóc ba thắt cổ trên Hàn Nguyệt điện, Hạ Tử Thiên mới chịu cho ta nhận muội muội, tuyệt đối không nhường cho ngươi!

-Ngươi... ta với ngươi cũng coi như bạn (già) lâu năm, không thể nhường ta một lần sao?

-Nhường? Đương nhiên không thể! Nhưng mà...

-Nhưng mà?

-Chia sẻ thì được...

-Haha, chỉ có ngươi là hiểu ta nhất, tri kỉ a, hảo tri kỉ!

... Và không thể phản kháng... đó là lý do hiện tại nàng có hai vị ca ca...

-Hai người làm ta đợi sắp mốc meo rồi!

Hắc Huyết Thương lười biếng trách móc, lăn lộn trên tảng đá...

-Xin lỗi xin lỗi, Tử Thiên hắn... ngươi biết mà... dài dòng lắm, giữ ta lại dặn dò mãi mới cho đi!

-E hèm, làm phiền hai vị ca ca, tuyệt - đối đừng nói xấu sư phụ muội có được không?

-A~~ được được, biết lỗi rồi, xin lỗi, sư phụ muội là tốt nhất!

-Biết vậy thì tốt! Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?

-Đi kinh thành!

-Kinh thành?

-Có rất nhiều đồ ăn ngon!

-Vậy mau đi~~~

Từ lúc nhận hai vị ca ca này đến giờ, mười lăm mỗi tháng Đường Nhược Phi lại đến đón nàng, hai người đưa nàng đến những nơi rất thú vị!

Mặt trời đã gần xuống núi, nàng nhất định phải quay trở về, nếu không... sư phụ khi nổi giận rất đáng sợ...

Lưu luyến từ biệt Hắc Huyết Thương, nàng cùng Đường Nhược Phi đáp xuống gốc đại thụ trong Hàn Nguyệt điện. 

-Sư phụ, con về rồi...

Nàng đang định chạy đi tìm sư phụ, lại bị Đường Nhược Phi kéo tay giữ lại:

-Có chuyện gì sao?

-Nghi nhi, muội...

-Hửm?

-Muội gả cho ta đi!


-Cái gì?

Nàng tròn mắt nhìn Đường Nhược Phi, miệng há có thể nhét vừa một quả trứng gà. Vậy mà, Đường Nhược Phi vẫn bình tĩnh nhắc lại: 

-Muội gả cho ta đi có được không? Ta thích muội, rất rất thích muội, gả cho ta, ta sẽ hảo hảo chăm sóc muội!

-Muội... cái kia... 

-Tại sao muội còn do dự?

-Muội...

-Muội ghét ta sao?

-Không có, muội không ghét huynh...

-Vậy sao còn do dự không gả cho ta?

-Đường ca ca, không ghét và thích là hai thứ khác nhau. Trong lòng muội trước giờ chỉ xem huynh như ca ca, muội không thể...

-Muội không thể gả cho ta? Được, ta hiểu, là vì Tử Thiên...

-Cái này... không có liên quan đến sư phụ...

-Thái độ muội như vậy, chính là vì muội yêu Tử Thiên, không muốn gả cho ta...

-Không có mà! Muội làm sao... làm sao có thể yêu sư phụ được?

-Được, yêu hay không yêu là chuyện của muội, ta không thể quản được, nhưng ta khuyên muội, yêu người như hắn, hoàn toàn không có kết cục tốt, muội không thấy Thiên Kim sao? Chính là vì yêu hắn mà suýt nữa đọa tiên, phải bế quan tu luyện biết bao nhiêu năm vẫn không thể buông bỏ, trở thành cái bộ dáng thảm hại như vậy! Muội yêu hắn, kết cục chỉ có thể thảm hơn chứ không kém!

-Muội không quan tâm, muội không có yêu sư phụ, muội không cần biết, chỉ muốn ở bên cạnh sư phụ như bây giờ là quá đủ rồi!

-Muội... tại sao ta nói muội lại không nghe?

Đường Nhược Phi thực sự tức giận, bàn tay nắm cổ tay nàng dùng lực siết chặt, khiến trên tay nàng đỏ thành một mảng, dưới ánh trăng lại thập phần khủng bố:

-Đau... 

Nàng cố sức giãy dụa, Đường Nhược Phi trong mắt hằn lên tia máu, bàn tay lại tiếp tục siết chặt hơn:

-Sư thúc, hai người ở đây ầm ĩ cái gì?

-Sư phụ?

Nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi tay còn bận thoát khỏi bàn tay của Đường Nhược Phi. Hắn nhíu mày nhìn hai người, cuối cùng tiến nhanh đến, kéo nàng ra khỏi ma trảo, ánh mắt chợt lóe lên tia giận dữ. Thấy nàng bị giật ra khỏi bàn tay, Đường Nhược Phi tỉnh táo lại đôi chút, gắt gao đối mặt với hắn. Hắn giọng điệu có chút tức giận:

-Người làm đau Nghi nhi?

-Ta muốn ngươi gả Nghi nhi cho ta!

-Gả cho người? Không thể!

-Tại sao không thể? Ngươi dựa vào cái gì ngăn cản?

-Dựa vào ta là sư phụ nó, dựa vào nó không muốn gả cho người!

-Ngươi ích kỉ...


-Ta không ích kỉ, Nghi nhi còn nhỏ, vướng vào chuyện tình ái sẽ ảnh hưởng đến con đường tu tiên!

-Biện hộ!

-Ta không biện hộ, sư thúc, người đã đạt đến cảnh giới cuối cùng của tu tiên, lẽ ra đã sớm trút bỏ thất tình lục dục mới phải, sao có thể u mê bất ngộ, chấp niệm mãi không quên?

-Buông bỏ chấp niệm, buông bỏ thất tình lục dục, giống như ngươi sao? Muốn ta tu tiên để trở thành kẻ tự cao tự đại, luôn cho bản thân là đúng như ngươi, xin lỗi ta không làm được!

-Nếu người còn đề cập đến chuyện gả hay không gả này, ta với người nhất định trở mặt, lúc đó đừng trách ta không khách khí trưởng bối!

-Ta cũng không sợ ngươi!

-Đủ rồi, hai người không cần thiết phải cãi nhau nữa!

Hai người ngươi ngươi ta ta, cãi nhau lớn tiếng như vậy, đều là vì nàng hết! Trước giờ sư phụ, Đường ca ca, Hắc ca ca là tri kỉ, hiện tại lại muốn trở mặt vì nàng. Đủ rồi, quá đủ rồi!

Nàng che hai tai lại, một đường chạy đi. Nàng không phải trẻ con, đã sớm không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện bên bờ suối năm đó, nàng biết yêu là gì, rõ ràng nàng biết mình yêu sư phụ, nhưng nếu sư phụ không chấp nhận nàng? Nếu trước giờ người thật sự chỉ xem nàng là đồ đệ thì thế nào? Sau đó nàng làm sao đối mặt với người? Làm sao có thể ở bên cạnh người được nữa?

Sau khi nàng một đường chạy đi, hắn quay mặt đến một hướng khác, không muốn nhìn mặt Đường Nhược Phi:

-Sư thúc, người rảnh rỗi quá độ, đang sợ thiên hạ không loạn? Hận thế gian quá thái bình sao?

Đường Nhược Phi thu lại vẻ tức giận vừa rồi, thái độ bỡn cợt cũng sớm vứt ra sau đầu, chắp tay ra sau lưng, giọng nói thập phần nghiêm chỉnh:

-Ta là đang rất nghiêm túc!

-Người... ta vốn không thể hiểu nổi người, còn có Thiên Kim, tại sao hai người vẫn cứ chấp mê bất ngộ như vậy?

-Kẻ có trái tim làm bằng băng như ngươi, vĩnh viễn cũng không thể hiểu được!

-Ta vẫn sẽ không gả Nghi nhi cho người!

-Ta chỉ muốn hỏi ngươi... thực ra trong lòng ngươi, từ trước đến giờ xem Nghi nhi là gì?

-Đồ đệ!

-Chỉ vậy thôi?

-Không hơn không kém!

-Không có tình riêng?

-Hoàn toàn không có!

-Ngươi nên nhớ kĩ những lời mình nói hôm nay, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trách ngươi tự làm tự chịu!

-Ta tuyệt đối không hối hận!

-Được, vậy ta lại hỏi ngươi, tại sao không thể gả Nghi nhi cho ta?

-Người nếu cứ tiếp tục lặp lại vấn đề này, ta với người nhất định sẽ trở mặt!

-Nếu ngươi không hề có một chút tình riêng gì với Nghi nhi, tại sao cứ một mực không gả cho ta?

-Người thật sự muốn đánh nhau sao?

-Hạ Tử Thiên, thiên kiếp của ngươi chỉ còn mấy ngày nữa, ngươi thực sự muốn đem Nghi nhi bỏ lại một mình?

-Không liên quan người!

-Theo tính toán của ta, ngươi hứng chịu thiên kiếp này, phần lớn là mất mạng? Đến lúc đó, Nghi nhi phải làm sao?

-... Ta tự có sắp xếp!

-Vốn chỉ cần gả Nghi nhi cho ta, sau này ta có thể chăm sóc muội ấy!

-Nhất định phải đem gả cho người, người mới có thể chăm sóc?

-...

-Ta không hiểu người có suy tính gì, đầu tiên muốn nhận nghĩa muội, hiện tại lại muốn ta gả cho người?

-Ta chỉ là không thể thấy ngươi chết rồi, Nghi nhi lại không nơi nương tựa, ngươi thực sự đành lòng bỏ lại muội ấy một mình bơ vơ?

Leng keng...

Âm thanh ngọc bội khẽ vang lên...