Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 12: Ly biệt

Hàn Nguyệt Điện...

Sau khi thu dọn hành lí thì trời đã chiều tà, nàng đến bên thân cây cổ thụ, ngồi xuống và dựa lưng vào gốc cây, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng nàng được ngồi ở đây, đọc sách bên chiếc bàn thạch, ngắm nhìn sư phụ...

Nàng ngước mắt lên nhìn, thì ra sư phụ đã về từ lúc nào, có lẽ kết quả bàn bạc đã có, nàng quyết định ngày mai sẽ khởi hành, dù kết quả có thế nào, sau này nàng cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, nàng khẽ nhắm mắt, khắc sâu khung cảnh này vào tâm khảm...

Khi nàng mở mắt, sư phụ đã đứng trước mặt, người dịu giọng hỏi nàng:

-Hành lý đã thu dọn xong chưa?

-Đã xong rồi thưa sư phụ!

-Tốt, Tống tướng quân đâu?

-Con đã ra lệnh cho ngài ấy ở lại Y Dược Các dưỡng thương, sư phụ, người đã về, vậy kết quả...

-Thỉnh cầu của con đã bị từ chối!

-Con cũng đã đoán trước được.

-Ý kiến của vi sư cũng giống như Chưởng môn sư bá con, một ngày là đệ tử Thái Bạch, cả đời là đệ tử Thái Bạch. Còn về chuyện có mất mặt hay không... vi sư trước giờ nghĩ không ra, con đã làm gì để mất mặt ta?

-Con... trong Kiếm tiên hội, con đã...

-Không phải trước đây vi sư đã từng nói rồi sao? Đồ đệ bất tài là do sư phụ vô dụng...

-Nhưng đó là vì...

-Không cần nói về việc này nữa, vi sư chưa từng nói và cũng không hy vọng sẽ nói vi sư thất vọng vì đã nhận con làm đồ đệ, chính vì vậy, con không cần lúc nào cũng hạ thấp bản thân mình như vậy!

-Con biết rồi.

-Mau về nghỉ ngơi đi.

-Khoan đã... sư phụ, người... có thể để con đàn cho người nghe vài khúc nhạc không?... Cứ xem như là... tiễn biệt?

-Tay con không phải bị thương sao? Còn muốn đàn?

-Chỉ là chút thương nhẹ, sẽ không có vấn đề.

-Không được, mau về nghỉ ngơi đi!

-Sư phụ, chỉ một lần này thôi, cho phép Nghi nhi cãi lời người có được không?

"Vẫn cố chấp như vậy!" Hắn lắc đầu cam chịu.

-Được, nếu thấy không thể thì đừng miễn cưỡng.

-Đa tạ sư phụ!

Hắn phất tay áo, Lam Thương Cầm nằm ngay ngắn trên chiếc bàn thạch. Nàng ngồi xuống, tâm trạng nặng trĩu đàn hết khúc này đến khúc khác. Đến khi trăng đã lên cao.

-Có thể... một khúc nữa không?

"Sau này sẽ không còn cơ hội nữa! "

Nàng ngập ngừng níu tay áo khi hắn dự định rời đi, hắn vẫn lãnh đạm gật đầu, ngồi xuống lại. Nàng rót trà vào chung, hai tay đưa cho hắn.

Rồi nàng đặt tay lên dây đàn, khúc nhạc kí ức, Tiên huyễn chi tâm, một lần nữa vang lên...

Âm đầu tiên phiêu lạc, vị thượng tiên tuyệt mỹ từ trên trời bay xuống trước mặt nàng làm trái tim nàng rung động, dung mạo khuynh thành đó tựa như làn nước tĩnh lặng, lạnh lùng xa cách, lại gần gũi thân thuộc.

Âm thứ hai khuynh đảo, vị sư phụ lãnh ngạo đứng trên nóc điện nhìn xuống thế gian trong ánh chiều tà rực lửa làm tan chảy trái tim nàng, người như ánh mặt trời soi sáng nàng, chỉ lối cho nàng, sưởi ấm nàng.

Âm thứ ba huyễn hoặc, cũng dưới ánh trăng sáng trên cao như hôm nay, nàng ngồi tại nơi này đánh đàn cho người nghe, rồi cũng dưới ánh trăng đó, người dạy nàng luyện kiếm, thân ảnh phiêu lạc xuất trần.

Âm thứ tư tang thương, nàng trong Kiếm tiên hội thua làm mất mặt sư phụ, nàng luyện tập tẩu hỏa nhập ma khiến người uổng phí tu vi trăm năm, nàng tâm tư không trong sạch làm tổn hại thanh danh của người.

Âm thứ năm tiễn biệt, ngay thời khắc này, người đánh đàn, người uống trà, cùng thưởng nguyệt, lòng nặng trĩu tâm sự, sau này khó có ngày tái ngộ...

Những cảm xúc đó giờ đây lại dâng trào trong nàng, từng chút từng chút một, mang hết tâm tư giãi bày trong tiếng đàn. Sư phụ, nàng tôn kính người, ngưỡng mộ người, nhưng nàng lại cảm thấy người giống như mặt trời hùng vĩ trên bầu trời cao, tưởng thật gần nhưng lại rất xa, còn nàng, mãi mãi giống như ánh trăng trên kia, lạnh lẽo, cô độc giữa bầu trời đêm, vĩnh viễn không thể tỏa sáng như người, hiện hữu cùng người, lại càng không thể ở cạnh người...

Khi tiếng đàn kết thúc, nàng vô tình bắt gặp ở người một nét bi thương thật sâu đậm, liệu ai đã để lại trong người một kí ức đau thương đến mức này?

Nàng ngập ngừng hỏi:

-Sư phụ, nghe nói trước đây người... cũng đã từng có một đồ đệ?

Hắn trầm mặc hồi lâu, bi thương lại đậm thêm một chút rồi gật đầu trả lời:

-Đúng vậy!


-Người đó bây giờ ở đâu? Lai lịch thế nào ạ?

Nàng hỏi nhưng cũng không nghĩ người sẽ trả lời, ai ngờ người thoáng một chút suy tư rồi nói:

-Nó không phụ không mẫu được ta đưa về đây dạy dỗ, bây giờ nó...

Người nhìn sang nàng, nàng chưa từng nhìn thấy sư phụ đau lòng như vậy, không, phải nói là chưa từng nhìn thấy người có nhiều biểu tình như vậy mới đúng.

Ánh mắt người dừng lại trên người nàng trong khoảnh khắc rồi rời đi, tiếp tục nói:

-Nó ở đâu, cũng không còn quan trọng nữa!

-Người đó tên là gì?

-Khi ta đưa nó về đây, nó chỉ là một đứa trẻ hoang dã, ngay cả nói cũng không biết, ta liền đặt cho nó một cái tên, là Hạ Băng Nghi.

Hạ Băng Nghi, thì ra là một nữ nhân, trước nàng từng có một nữ nhân ở cùng với sư phụ, hơn nữa còn để lại cho sư phụ nhiều kí ức đến bây giờ người vẫn nhớ rõ như vậy, nàng không thấy ghen tỵ, chỉ cảm thấy trong tim có một cảm xúc gì đó rất mơ hồ, như là ngưỡng mộ lại thật thân thuộc.

-Bây giờ có thể đi nghỉ được rồi chứ?

-Khoan đã, con còn có một thỉnh cầu...

-Cứ nói đi!

-Trước giờ đều là con đàn cho người nghe, bây giờ người có thể đàn cho con nghe không? Chỉ một khúc thôi!

-Được, nhưng sau đó phải đi nghỉ sớm, sáng mai con còn phải khởi hành.

-Vâng!

Người ngồi vào chỗ cạnh nàng, nàng lập tức theo phản xạ lùi ra xa một chút.

Ngón tay thanh mảnh đặt lên dây đàn, âm thanh trầm lắng liền vang lên.

Thanh âm có lúc êm dịu như nước chảy, có lúc lại mạnh mẽ tựa một chiến khúc, có lúc trầm lắng, có lúc vội vã. Tiếng đàn khiến cho lòng người xao xuyến, giống như chứa đựng toàn bộ những bi thương trên thế gian, làm cho nàng rất muốn khóc!

Rồi bất chợt một tiếng rít lanh lảnh vang lên giữa tiếng đàn réo rắt, Hàn Liễu kiếm nằm gọn trong đôi bàn tay ngọc.

Nàng xuất kiếm, thân ảnh dao động, múa một điệu vũ dưới trăng. Cánh hoa trắng muốt bay ngợp trời, hương hoa phiêu lãng trong không khí. Bạch y nữ tử cùng thanh kiếm hòa thành một thể uốn lượn dưới ánh trăng, thân ảnh phiêu vũ trong khúc nhạc tuyệt thế, cảnh tượng đó tựa như một bức họa hoàn hảo khiến lòng người dao động.

Trước mắt hắn hiện ra thân ảnh tuyệt mỹ của nàng, người đã từng khiến hắn lay động...

Khúc nhạc kết thúc trong bao luyến tiếc, nàng cũng dừng thân thủ, gác kiếm sang một bên:

-Bây giờ có thể yên tâm đi nghỉ ngơi rồi chứ?

-Vâng.

-Con giữ Lam Thương cầm này, xem như đây là quà tiễn biệt của vi sư.

-Đa tạ sư phụ!

Sáng hôm sau, nàng thức dậy rất sớm, thực ra là đêm qua nàng không thể ngủ được, trong lòng đầy bất an. Tống tướng quân lần này mang tin đến toàn bộ đều là tin xấu, Đại hoàng huynh hạ sát phụ hoàng đoạt ngôi, mẫu hậu lại ủng hộ, rồi cả những chuyện xảy ra với dân chúng làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Vừa đeo tay nải bước ra khỏi điện thì gặp Ảm Tịch, nàng ta đang quỳ trước cửa giống như đã chờ ở đó rất lâu.

-Ngũ Công chúa vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

-Miễn lễ, đứng lên đi!

-Tiểu nữ có mắt như mù, không thấy thái sơn, đã đắc tội với Công chúa!

-Không biết không có lỗi...

-Đa tạ Công chúa ân điển!

Nhìn bộ dạng nàng ta cúi đầu nịnh nọt, thực khác hoàn toàn với trước đây, ý định của nàng ta đã quá rõ ràng, nàng cũng không có thời gian trị tội hay trách phạt nàng ta. Điều quan trọng là cha nàng ta, nếu như Tống tướng quân không sai, thì tốt nhất là không nên để nàng ta biết.

-Được rồi, ngươi ở lại chuyên tâm tu luyện, ta còn phải khởi hành sớm.

-Vậy tiểu nữ đi tiễn người...

-Không cần!

Nàng đưa tay ngăn lại rồi dự định rời đi. Nhi Song và Tống tướng quân từ xa đi đến, Ảm Tịch vừa nhìn thấy họ lập tức cúi đầu chạy đi.

-Công chúa, người trở lại rồi!

Nhi Song tười cười hớn hở chạy đến, Tống tướng quân cũng nở nụ cười nhưng có điều lại cực kì cứng nhắc, chắc hẳn đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nàng cất giọng trách mắng:


-Được rồi, đừng nghịch nữa, mau đi thôi!

Mọi người tiễn nàng ra đến đại môn rộng lớn, Thiên Kim thượng tiên không thấy tới, Thanh Hiên thượng tiên đang chào tạm biệt Nhi Song, thật khổ cho nó, nàng thấy nó hết bị véo má rồi lại xoa đầu làm cho mái tóc của nó rối tung lên, muốn khóc cũng khóc không xong, liên tục nhìn về phía nàng cầu cứu, nàng chỉ còn nước vờ như không thấy!

"Đó là sư phụ của ngươi, không liên quan đến ta"

Hai người họ thật không giống sư phụ đang tạm biệt đồ nhi, mà giống như một ca ca đang bắt nạt muội muội, làm nàng nhớ đến cái tên chết tiệt nào đó...

-Lạc chưởng môn, nhờ ngài và Thiên Kim thượng tiên để ý đến Ảm Tịch một chút, cha của nàng ta...

-Chuyện đó ta đã biết, Công chúa không cần bận tâm.

-Đa tạ Lạc chưởng môn, thật làm phiền ngài quá!

-Ảm Tịch cũng là đệ tử của Thái Bạch phái.

-Vậy thì ta đã không còn gì lo lắng nữa.

Nàng nhìn xung quanh, không thấy sư phụ, vừa rồi trước khi đi nàng có nhìn qua phòng người và cả thư phòng, vậy mà vẫn không thấy người. Không hiểu sao bây giờ nàng rất muốn ở lại, nàng muốn sư phụ giữ nàng lại, nàng muốn được như Nhi Song, bây giờ chỉ cần một câu nói của người, nàng sẽ lập tức bỏ tất cả mà ở lại, nhưng bây giờ người còn chẳng thấy đâu!

Nhi Song cuối cùng cũng thoát được khỏi ma trảo của Thanh Hiên thượng tiên, chạy đến trốn sau lưng nàng:

-Công chúa, cứu mạng...

-Nhi Song, đừng nghịch nữa, sau này không biết có dịp gặp lại hay không, ngươi cứ như vậy, sau này thấy nhớ thì biết làm sao?

-Nếu nhớ thì về thăm ta là được thôi!

Thanh Hiên thượng tiên từ từ đi đến, nụ cười bất biến nở trên môi.

-Không thể nào, con sẽ không nhớ sư phụ.

-Nhi Song, không được nói bậy, không phải sư phụ ngươi đã dạy ngươi từ không biết gì thành một trong bốn người đứng đầu sao?

-Thần mặc kệ, sư phụ ác độc, sư phụ lúc nào cũng bắt nạt thần, thần ghét sư phụ!

Nàng lắc đầu thở dài, người khác nhìn vào không hiểu nhất định sẽ mắng nó có phúc mà không biết hưởng mất.

-Thiên Nghi, ngươi xem, thực là oan ức cho ta quá mà...

-Hai thầy trò các ngươi có thể thôi diễn vở sư đồ tình thâm đi không?

Hắn từ xa bay đến đã nghe tiếng đùa cợt liền đáp xuống.

-Haha, sư huynh à, huynh thấy tình thâm ở đâu vậy?

Hắn không thèm để ý đến sư đệ lông bông đó nữa, đi đến trước mặt nàng:

-Ta có chút việc nên đến trễ.

-Không sao, dù sao cũng chưa đi.

-Thiên Nghi!

Huyền Linh và Nhất Phiêu sư huynh cũng từ từ đi tới.

-A, có lẽ nên gọi là Công chúa mới đúng.

-Không sao, cũng là ta thôi mà!

-Ây da, thảo nào mấy tên công tử ở nhà ta cứ luôn miệng ca ngợi Ngũ Công chúa, ai ngờ ta được gặp tận mắt rồi, thực là vinh hạnh quá đi!

Nàng giật mình phát hiện ra Nhất Phiêu sư huynh mặt mũi nhăn nhó, tiếc nuối phát khóc đứng bên cạnh Huyền Linh:

-Nhất Phiêu sư huynh, huynh không sao chứ?

-Hừ, chết tiệt, đã nói là nếu không giành trước thì sẽ bị giành mất mà, bây giờ thì hay rồi, ngươi còn là Công chúa nữa, nếu ta...

Nhất Phiêu lập tức ngậm miệng vì nhận ra cả sư phụ lẫn đồ đệ hắn đều đang lườm hắn như muốn lấy mạng, mọi người liền phá lên cười.

Những người xung quanh nàng đều rất vui vẻ hạnh phúc, mà, thấy sư đồ bọn họ thật giống như một gia đình, ấm áp biết mấy, hoàn toàn khác hẳn nàng và sư phụ, có lẽ do nàng và sư phụ đều không giỏi trong việc biểu lộ cảm xúc chăng?

Nàng đứng trước mặt sư phụ, nhìn người thật kĩ, trước giờ nếu đứng trước người, nàng đều không dám nhìn thẳng vào mắt người, nhưng hôm nay, nàng lấy hết can đảm để nhìn người, ghi nhớ thật kĩ hình dáng người trong tâm trí.

Hai người vẫn đứng đối diện một lúc lâu, mặt chạm mặt, đều cùng lúc nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng vẫn là im lặng không nói, cũng chẳng ai dám phá vỡ màn không khí này.

Cuối cùng, nàng chính là người thẳng tay cắt đứt:

-Cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối.

-Vâng

Nhi Song và Tống tướng quân đều đi đến, Lạc chưởng môn cũng đến trước mặt nàng:

-Dù có chuyện gì xảy ra, hai vị vẫn là đệ tử của Thái Bạch, cánh cổng này của bổn môn luôn mở rộng chào đón.

-Đa tạ, bao năm qua thực sự đa tạ sự chiếu cố của mọi người, Thiên Nghi xin khắc cốt ghi tâm. Cáo từ, hẹn ngày tái ngộ!

Nàng chậm chạp quay lưng, vẫn chưa vẫn chưa thể đi được.

-Nghi nhi!

"Đến rồi!" Nàng nhanh chóng quay đầu lại, hai tiếng này nàng đã chờ từ nãy đến giờ, trong lòng thầm kêu gào " Giữ con lại đi, xin người, hãy giữ con lại đi!"

-Bảo trọng!

Trong lòng hắn cũng muốn giữ nàng lại, nàng làm sao biết được hắn phải đấu tranh thế nào, phải khổ sở thế nào để mở miệng nói hai chữ " bảo trọng" đó. Hắn muốn giữ nàng lại, nhưng hắn không thể ích kỉ giữ nàng cho riêng mình, nàng còn thiên hạ của nàng, nàng còn giang sơn của nàng, hắn làm sao có thể ích kỉ như vậy, trước đây là như vậy, sau này cũng là như vậy. Ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng gói gọn lại trong hai chữ " bảo trọng"

-Con biết rồi!

Nàng bây giờ như bị người ta dội nước lạnh, cố gắng giấu cảm giác hụt hẫng vào sâu trong tim mà nở một nụ cười, nàng muốn lưu lại trong lòng sư phụ một Nghi nhi vui vẻ và kiên cường, có điều nụ cười bây giờ lại giống như đang khóc vậy!

Tống tướng quân ngẩn người ra nhìn nàng, nàng trước đây là một người lạnh lùng xa cách, làm việc gì cũng rõ ràng dứt khoát, nhưng hôm nay, trước mặt y, là một Công chúa đang cười rạng rỡ lại có phần muốn khóc, những cảm xúc phức tạp trên gương mặt nàng như mặt nước đang tĩnh lặng bấy lâu lại bị khuấy động dữ dội.

Nàng dứt khoát quay lưng đi, không dám nhìn lại, cố nén nước mắt vào trong lòng, nàng sợ nàng không nỡ rời đi, nàng sợ nàng sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt...

Lần này rời đi liệu có phải là vĩnh viễn?...