Người Cô Độc

Chương 17

George nhìn thẳng vào Kenny. Kenny cười nhút nhát lại với ông. Phải, cậu ta đang xấu hổ.

“Giờ thì đi lấy cho tôi thêm một ly rượu khác.”

“Vâng, giáo sư.” Kenny vội vã đứng dậy như thể cậu không thể chờ thêm được nữa để phá vỡ không khí ngượng nghịu này. Cậu nhặt chiếc ly của George lên và đi vào trong bếp. George gọi với theo, “Lấy cho cậu một ly nữa.”

Kenny ló đầu qua ngưỡng cửa, cười, “Đó có phải là mệnh lệnh không ạ?”

“Còn là gì khác nữa? Tôi chắc cậu đã quyết định tôi là một lão già tục tĩu.”

Trong lúc Kenny đi lấy đồ uống trong bếp, George cảm thấy chính mình đang bước sang một phương diện mới. Khi Kenny trở lại và ngồi xuống chỗ của mình, cậu đang nằm trong sự biến đổi đó của George, mặc dù cậu chưa hay biết gì: một George ghê gớm, người đã bắt đầu líu lưỡi nhưng vẫn rõ ràng, với sự uy hiếp trong từng câu nói của ông. Một thẩm phán George đang an tọa trên cao và sắp sửa đưa ra bản án. Một George bí hiểm, người đang dần lấy lại sự kiểm soát cái lưỡi của chính mình.

Lúc này đây không giống với khi ở quán Phía Mạn Tàu một chút nào hết. Kenny và ông không còn ở trong mối quan hệ đối thoại tượng trưng, phương thức chuyện trò mới này thật hơn, người hơn nhiều. Ấy vậy mà, Kenny dường như ngày càng xa cách, cậu đang lùi dần ra xa khỏi ánh sáng tỏa ra từ cuộc trò chuyện. Chỉ đôi lúc George mới thấy rõ cậu, đó là những khi căn phòng trở nên bừng lên trong ánh sáng và khuôn mặt Kenny cứ trôi dạt trong sự chói lòa. Tiếng vi vu cứ không ngừng vang lên trong tai George, lớn đến mức ông chẳng thể nghe được Kenny đã trả lời câu hỏi của ông hay chưa.

“Cậu không cần phải nói gì cả,” để tốt hơn cho cả hai trường hợp, George bảo Kenny, “Tôi thừa nhận, ồ phải, dĩ nhiên tôi thừa nhận tôi là một lão già tục tĩu. 98% đàn ông già là tục tĩu. Thế đấy, nếu cậu muốn dùng kiểu ngôn ngữ đó, nếu cậu thích vẻ thê lương đó. Tôi chẳng phản đối nếu cậu gọi tôi bằng gì. Tôi chỉ phản đối thái độ, không phải để cho tôi, mà là cho cậu.

Nghe này, hiện nay, mọi chuyện không đến nỗi quá tệ, chúng ta đã đang ở trong một đống bầy hầy đủ rối rắm, không cần phải làm cho bản thân vướng thêm vào những phạm trù u ám đó thêm làm gì. Cuộc sống của chúng ta để làm gì? Có phải chúng ta dành nó để nhận dạng lẫn nhau, xếp loại lẫn nhau vào từng danh mục, giống như những vị khách ghé thăm phòng tranh đang cố phân biệt tranh thể loại gì? Hay chúng ta cố trao đổi một loại tín hiệu nào đó, dù là lộn xộn, trước khi là quá muộn? Cậu trả lời tôi xem.

Rất dễ cho bọn trẻ các cậu đến trước mặt tôi giữa khuôn viên trường và nói với tôi rằng tôi kín đáo khó gần. Lạy Chúa trên cao, khó gần! Các cậu không thể nghĩ gì tốt đẹp được sao? Các cậu không hề một lần nghĩ tới những điều tôi cảm nhận, những khao khát tôi muốn được nói?

Cậu hỏi tôi về trải nghiệm. Thì tôi đã nói cậu nghe. Sự từng trải chả có ích lợi khỉ khô gì. Ấy thế mà, trong một khía cạnh nào đó, nó có thể là hữu dụng. Chỉ nếu chúng ta không phải là những kẻ ngu ngốc khôn cùng, giả bộ đoan trang và hèn nhát. Phải, cả cậu cũng vậy, cậu trẻ ạ. Đừng có chối làm gì. Những điều tôi vừa nói với cậu, về cái giường trong phòng đọc của tôi đã khiến cậu bàng hoàng. Vì cậu đã định sẽ bàng hoàng. Cậu hoàn toàn khước từ không thèm muốn hiểu động cơ của tôi. Ôi Chúa, chẳng lẽ cậu không hiểu? Giường. Giường có nghĩa gì? Trải nghiệm chính là đó.

Tôi không trách cậu. Cậu mà hiểu thì đã là phép màu. Quên nó đi. Tôi ở đây. Cậu ở đây, trong cái chăn chết tiệt đó. Tại sao cậu không cởi quách nó ra cho rồi? Điều gì khiến tôi nói vậy? Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu sai ý tôi. Nhưng nếu cậu có hiểu sai, thì tôi cũng chẳng bận tâm. Dù sao thì, tôi ở đây, cậu ở đây, không có ai làm phiền chúng ta cả. Chắc sẽ không bao giờ có lần thứ hai như thế này. Thời gian có hạn, nên hãy ngửa bài ra đi. Tại sao cậu lại ở đây, trong căn phòng này vào lúc này? Bởi vì có thứ cậu muốn tôi nói với cậu. Đó là lý do vì sao cậu đi khắp nửa vòng thành phố để đến đây. Có lẽ cậu thực sự nghĩ rằng để Lois lên giường với cậu. Đừng hiểu lầm, tôi không nói một lời chống lại cô ấy. Cô ấy thực sự là một thiên thần xinh đẹp. Nhưng cậu không thể qua mặt một lão già tục tĩu được đâu, ông ta không ủy mị trước tình yêu tuổi trẻ, ông ta biết giá trị thực sự của nó - rất lớn, nhưng không phải tất cả. Không, Kenneth kính mến ạ. Cậu đến đây để gặp tôi, cho dù cậu có nhận ra nó hay không. Một phần trong cậu đã biết Lois sẽ từ chối bước vào nhà nghỉ đó một lần nữa, và nó sẽ cho cậu một lý do để bảo cô ấy về nhà và cậu có thể được bị bỏ rơi ở đây. Cô gái tội nghiệp hẳn đang cảm thấy tệ hại lắm vào lúc này, hẳn đang khóc ướt gối đêm nay. Cậu phải bù đắp lại cho cô ấy vào ngày mai...

Nhưng tôi đang đi lệch ý chính của tôi rồi. Tôi muốn nói, cậu đi cả quãng đường đến đây để hỏi tôi điều gì đó thực sự quan trọng. Vậy tại sao phải xấu hổ mà chối bỏ? Cậu thấy đấy, tôi nhìn thấu tâm can cậu. Tôi biết chính xác cậu muốn gì. Cậu muốn tôi nói cho cậu biết điều tôi biết.

Ôi Kenneth, Kenneth, tin tôi đi, tôi chẳng muốn gì hơn thế. Tôi thèm khát ghê gớm được nói với cậu. Nhưng tôi không thể. Hoàn toàn không thể. Bởi vì, cậu không nhận thấy sao, điều tôi biết là thứ làm nên con người tôi. Nên tôi không thể nói cho cậu điều đó được. Cậu phải tự bản thân tìm lấy. Tôi như một quyển sách cậu phải đọc. Quyển sách không thể tự đọc cho cậu nghe. Nó thậm chí không biết nó là cái gì. Tôi thậm chí không biết tôi là ai.

Cậu có thể biết tôi là ai. Cậu có thể. Nhưng cậu không thèm biết. Cậu là chàng trai duy nhất tôi gặp trên giảng đường mà tôi tin là có thể. Thế mới thật bi kịch làm sao. Thay vì thử tìm hiểu, cậu lại tìm đến sự tầm thường không thể tha thứ bằng câu nói, ‘Ông ta là một lão già tục tĩu’, và biến buổi tối nay, thay vì là một đêm trân quý và không thể quên của tuổi trẻ của cậu, thành một sự tán tỉnh.Cậu không thích từ đó phải không? Nhưng nó chính xác là từ thích đáng nhất. Nó là một bi kịch tàn ác của thời đại ngày nay: tán tỉnh. Tán tỉnh thay vì ân ái. Tất cả những gì các cậu làm là tán tỉnh, và choàng tấm chăn để hở ra một bên vai, càu nhàu về chuyện nhà nghỉ. Và bỏ lỡ một điều có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của cậu, và Kenneth ạ, tôi không ngẫu nhiên nói vậy đâu.”

Trong giây lát, mặt của Kenny rõ ràng hơn. Nó cười sửng sốt. Rồi nụ cười vỡ ra thành từng hạt sáng của cầu vồng. Cầu vồng chói lòa rực rỡ. George đui mù trước nó. Ông nhắm mắt lại. Và tiếng ầm ầm trong tai ông giờ đây nghe như tiếng nước đổ của thác agara.

Nửa giờ, một giờ sau… George tỉnh giấc.

Đêm vẫn tối. Ấm áp. Giường. Ta đang nằm trên giường! Ông nhổm người dậy, chống mình bằng hai khủy tay. Bật chiếc đèn nơi đầu giường. Tay của ông đã tự động với ra, cánh tay trong bộ quần áo ngủ. Ta đang mặc quần áo ngủ. Tại sao? Làm thế nào?

Cậu ta đâu rồi?

George lảo đảo bước xuống giường, chóng mặt, rồi giật mình tỉnh giấc, sẵn sàng để tròng trành bước vào phòng khách. Khoan, đợi đã. Có một mẩu giấy ở kệ đèn:

Em nghĩ rốt cuộc em nên đi thì hơn. Dù sao em cũng thích lòng vòng trong đêm. Nếu có bị cảnh sát bắt, em sẽ không nói em đã ở đâu cả đêm nay. Hứa chắc. Thậm chí nếu họ có bẻ tay em!

Buổi tối hôm nay thật tuyệt. Hãy lặp lại nó vào một ngày khác. Hay thầy không tin vào những điều trùng lặp?

Em không thể tìm được bộ đồ ngủ thầy đã mặc, nên em lấy một bộ mới trong ngăn tủ. Hay thầy thích ngủ mà không mặc gì? Dù sao em cũng không muốn liều. Không thể để thầy bị cảm lạnh được, có phải không ạ?

Cảm ơn thầy về mọi thứ,

KENNETH

George ngồi trên giường đọc nó. Rồi với một chút thiếu kiên nhẫn, như ông giám đốc bận rộn vừa liếc nhìn qua một thông cáo chẳng quan trọng gì, ông để tờ giấy trượt xuống sàn nhà, đứng dậy, đi vào nhà tắm và xả trống bàng quan, không thèm liếc vào gương, thậm chí không thèm bật điện, quay trở lại giường, trèo lên, tắt đèn.

Nằm trong bóng đêm, có chút gì đó ngăn ông không thể chìm vào giấc ngủ: sự ngứa ngáy trong máu và từng tế bào ở giữa háng. Hơi men khiến ông ngứa ngáy, ở dưới đó.

Vẫn nằm trong bóng đêm, ông tưởng tượng ra Kenny và Lois ngồi trong xe của họ, rồi bắt họ lái đến Hẻm cây Nhãn, đỗ xe tít cuối con đường, đề phòng có người hàng xóm tọc mạch nào để ý, chúng vội vã băng qua cây cầu, mở cửa, cô ta cười khúc khích, nhảy chân sáo lên trên lầu mà không cần bật điện...

Không được. George cố vài lần nhưng ông không thể khiến Lois đi lên trên lầu. Mỗi lần ông cố khiến cô trèo lên những bậc thang, cô lại kháng cự. Giờ thì ông biết chắc chắn, rằng Kenny sẽ không bao giờ có thể dụ dỗ cô ta thậm chí là bước vào căn nhà này.

Nhưng cuộc chơi đã bắt đầu, George không chịu ngưng lại. Kenny phải được cấp cho một đối tượng thứ hai. Thế là George biến Lois thành con mèo vàng gợi cảm, cầu thủ tens người Mexico ban sáng. Chẳng khó khăn để đưa cậu ta lên lầu. Giờ thì cậu ta và Kenny đã đi tới phòng ngoài. George nghe thấy tiếng thắt lưng rơi xuống sàn. Họ đang lột trần lẫn nhau.

Máu dồn vào háng George. Cái thân thể bắt đầu nhúc nhích, ưỡn lên và quằn quại rồi đột nhiên nổi hứng. Bộ đồ ngủ đã được ông lột bỏ, ném ra khỏi giường.

George nghe thấy Kenny thì thầm bằng tiếng Mexico. Tiếp tục đi, các chàng trai. Ông biến mình thành vô hình, bước vào căn phòng. Ông thấy hai người bọn họ bắt đầu nằm xuống cùng nhau.

Không. Cũng không được. George không thích thái độ của Kenny. Cậu ta không thực sự nghiêm túc với khát dục; thậm chí, cậu ta còn có vẻ chuẩn bị cười khúc khích. Nhanh nào, cần phải có sự thay thế khác. George biến Kenny thành cậu thanh ên tóc vàng trên sân tens. Ồ, tuyệt hơn nhiều. Hoàn hảo! Giờ họ có thể ôm ấp lẫn nhau. Cuộc đấu nhục dục có thể bắt đầu. George lượn lờ bên trên họ và ngắm, ông bắt đầu biến vào rồi lại ra ngoài thân thể quằn quại, thở dốc của họ. Có lúc ông là người này, lúc là người kia, có lúc là cả hai. A, thật tuyệt! A! A!

Lão già ngốc nghếch, trí óc George lên tiếng. Nhưng ông không thấy xấu hổ với chính mình, ông nói với cái thân thể đang chùng ra, ướt đẫm mồ hôi của mình bằng một vẻ hài hước, bao dung, như thể nói với một con chó già vừa nuốt cả một tảng thịt to hơn cả nó đã mong muốn. Giờ thì mày có thể để cho chúng tao ngủ được rồi chứ? Tay ông với lấy chiếc khăn tay bên dưới gối, lau sạch thứ nước đang nhỏ giọt trên bụng và ngực.

Khi giấc ngủ dần chiếm lấy ông, ông hỏi chính mình, liệu ta có nên nhìn thẳng vào mắt Kenny trên lớp vào thứ Hai?

Không, dù chỉ một chút. Thậm chí nếu cậu ta có nói với Lois (mà ta tin là không đời nào) rằng ta đã lột trần cậu ta, đặt cậu ta lên giường, vì cậu ta say không biết trời đất. Nếu thế cậu ta cũng sẽ nói với Lois về chuyện họ đi bơi: Em phải nhìn ông ta vờn trong nước, như một đứa trẻ điên.Họ không nên để ông ta ra ngoài một mình như vậy, anh đã nói với ông ta như thế.

George cười với chính mình, tự mãn nguyện. Phải, ta điên, đó là bí mật của ta, sức mạnh của ta.

Và ta sẽ còn điên hơn rất nhiều. Cứ chờ ta, tất cả các người. Phải rồi. Ta sẽ bay đến Mexico vào Giáng sinh. Không tin hả? Ta sẽ đặt vé ngay sáng mai.

Ông chìm vào giấc ngủ, vẫn mỉm cười.

Từng bộ phận cơ thể trở nên yên lặng, hầu như chẳng tạo nên bất kỳ chuyển động nào dưới ga giường. Hầu hết phần cơ thể thuộc về George đã yên giấc.

Chỉ còn bộ não trong hộp sọ đang nằm trên gối là vẫn dập dìu, không còn là nó của ban ngày. Nó không đủ sức đưa ra bất kỳ hiệu lệnh nào nữa. Nhưng có lẽ vì thế mà nó, ở trong trạng thái này, lại có thể nhận thức những quyết định nó chưa đưa ra ban ngày. Những quyết định như thể phụ lục mà nó được giao nhận, chứng kiến rồi để sang một bên chờ cho đến giờ hành quyết.

George của ban ngày thậm chí có thể chất vấn quyết định được đưa ra, nhưng hắn sẽ không được quyền nhớ câu trả lời khi bình minh tới.

Nếu Kenny sợ thì sao? Sẽ ra sao nếu cậu ta không trở lại? Thì cứ mặc cậu ta. George không cần cậu ta hay bất kỳ đứa trẻ nào khác. Ông không có ý định tìm cho mình một đứa con trai.

Nếu Charlotte trở về Anh thì sao?

Ông có thể sống mà không có bà nếu cần. Ông không cần một đứa em gái.

George có trở về Anh không?

Không, ông sẽ ở lại đây.

Vì Jim?

Không, Jim giờ đây đã là quá khứ. Jim đã là vô dụng với George.

Nhưng George nhớ anh chân thành.

George bắt chính mình phải nhớ. Ông sợ phải quên đi. Jim là cuộc sống của ông. Nhưng ông sẽ phải quên nếu ông muốn sống tiếp chặng đường còn lại. Jim đã chết. Vậy tại sao George còn ở lại đây?

Đây là nơi ông đã gặp Jim. Ông tin mình sẽ tìm thấy một Jim khác ở đây. Ông chưa biết đâu, nhưng ông đã bắt đầu tìm kiếm.

Tại sao George tin rằng ông phải tìm một Jim thứ hai?

Ông chỉ biết rằng ông phải tìm. Ông tin rằng ông sẽ tìm vì ông phải làm thế.

Nhưng George đang già đi mỗi ngày. Chẳng phải sẽ là quá muộn?

Đừng bao giờ nói những lời đó với George. Ông sẽ không nghe. Ông không dám nghe. Tương lai chết tiệt. Hãy để Kenny và lũ trẻ có nó. Hãy để Charley giữ lại quá khứ. George chỉ cần hiện tại. Vì hiện tại mà ông phải tìm một Jim khác. Hiện tại rằng ông phải yêu. Hiện tại rằng ông phải sống...

Trong khi đó, cái thân thể được biết đến của George đang nằm đây, chìm trong giấc ngủ trên chiếc giường trong màn đêm cô độc, rung lên từng tiếng ngáy vang rền. Sự ẩm ướt của thời tiết gần đại dương đã tác động đến xoang mũi của nó và bằng cách nào đấy, nó ngáy to hơn mỗi khi có men rượu. Jim thường đá cho ông tỉnh giấc, xoay người ông về phía kia của chiếc giường, có lúc giận dữ ngồi dậy đi ra phòng ngoài để ngủ.

Nhưng George có trọn vẹn hiện hữu trong hiện tại này?

Dọc bờ biển vài dặm về phía Bắc, trong dãy dung nham ngầm dưới những tảng đá, có rất nhiều hồ đá. Bạn có thể nhìn thấy chúng khi thủy triều rút. Mỗi hồ có sự tách biệt và khác biệt riêng. Bạn có thể đặt tên cho chúng nếu bạn có chút tưởng tượng, là George, Charlotte, Kenny, bà Strunk như một thực thể riêng lẻ. Dòng nước biển với ý thức riêng của nó, đang đổ đầy những lo âu, chán nản, sự tham lam, dục vọng, đấu tranh, cuồng bạo dai dẳng cuộn vào từng vách đá. Có bao giờ bạn tự hỏi làm thế nào mà thật nhiều những vật thể riêng lẻ lại có thể cùng tồn tại, dưới những phong ba bão táp như vậy? Bởi vì chúng buộc phải thế. Từng tảng đá buộc phải tựa vào nhau để giữ cho hồ đá có thể chống chọi được với dòng chảy hung hãn. Và trong những ngày triều tàn yên bình, chúng cũng chỉ biết có nhau.

Nhưng sau khi ngày dài đã hết, đã đầu hàng trước màn đêm đến cùng những cơn triều cường giận dữ. Cũng như nước biển đang cuồn cuộn trào dâng đem bóng tối đến cho các hồ đá đó, George và những người khác chìm trong giấc ngủ dưới những con sóng đời vồ vập. Sự ý thức không phải là riêng ai nhưng lại chứa đựng tất cả mọi người, mọi chuyện, quá khứ, hiện tại và tương lai, cứ kéo dài miên man dưới bầu trời đêm đầy sao. Hiển nhiên rằng, dưới bóng tối của những cơn triều cường hung bạo, một vài kẻ sẽ bị nhấc lên khỏi bể của họ, bị cuốn trôi và chìm sâu vào mình đại dương sâu thẳm. Có thể nào họ tìm được lối quay về khi ánh sáng ban ngày trở lại lúc triều tan? Có thể nào ta lại thấy họ đoàn tụ? Có thể nào họ sẽ kể cho ta nghe về cuộc hành trình của họ? Mà liệu họ có gì để kể ngoài chuyện nước đại dương cũng chỉ như nước trong bể này đây?

Trong cái thân thể đang nằm bình lặng trên giường kia, tim vẫn đập, máu vẫn chảy liên hồi không ngừng nghỉ. Cả bộ máy vẫn rậm rịch hoạt động trong yên ả, tất cả đều tự động chạy guồng nhịp với nhau. Các vỏ não đang lơ mơ ngủ, chỉ riêng thân não đôi khi rục rịch mang lại một cơn ác mộng. Mọi việc đều yên ả, sẵn sàng cho một ca làm việc đến sáng như mọi lần. Chẳng có dấu hiệu nào cho một cuộc tai nạn, lý lịch an toàn của cỗ máy này là hoàn hảo từ trước đến nay.

Chúng ta hãy cứ tưởng tượng là thế.

Hãy nhớ về thời điểm mười sáu năm trước, khi George bước vào quán Phía Mạn Tàu và trao ánh mắt đầu tiên cho Jim, khi Jim vẫn còn chưa giải ngũ và trông thật quyến rũ không lời nào tả xiết trong đồng phục Hải quân. Hãy cứ tưởng tượng là, vào đúng giây phút đó, sâu trong một nhánh động mạch vành nào đó của George, một quá trình phi thường đã âm ỉ bắt đầu rồi cứ dần mãnh liệt lên mà không một bác sĩ nào có thể giải thích được. Rồi từng cái một, trên bề mặt của màng trong mượt mà, các i-ôn can-xi được mang tới bởi những dòng máu nóng chảy trong cơ thể bắt đầu đọng lại. Rồi từ từ, chậm rãi, vô hình, bằng sự thận trọng kỹ lưỡng không để cho những kẻ già nua om sòm cảnh giác trong bộ não hay biết, một scan-đan chấn động đã diễn ra: sự hình thành của lớp màng vữa động mạch vành.

Hãy cứ tưởng tượng là thế. Cái thân thể nằm trên giường vẫn ngáy những tiếng đều đặn. Điều sắp xảy ra đây thật khó có thể tin được nó sẽ xảy ra. Bạn có thể cược hàng trăm nghìn đô la rằng nó sẽ không xảy ra. Nhưng có đấy, chỉ trong năm phút nữa thôi.

Hãy cứ tưởng tượng là đêm nay đây, giây phút này đây là giờ khắc đã được định trước.

Giờ.

Cái thân thể trên giường khẽ động đậy, nhưng nó không vùng vẫy, nó không thức dậy. Nó không biểu hiện ra ngoài một chút gì tỏ vẻ là nó chuẩn bị bị tiêu diệt. Các vỏ não và thân não vị thủ tiêu bằng tốc độ của một sát thủ Ấn Độ. Bóp nghẹt ô-xy đến mọi nơi trong cái thân xác đó, tim siết chặt lại rồi ngừng đập. Phổi cũng thôi phì phò bởi nguồn điện của chúng không còn nữa. Khắp thân thể, các động mạch co cụm lại. Giá mà sự đánh phá này không phải là ồ ạt toàn diện, giá mà nó chỉ diễn ra ở một nhánh nhỏ của động mạch thì bộ máy điều khiển thân thể có thể ứng phó được với nó, chúng hoàn toàn có khả năng tạo ra phép màu. Nếu có thời gian, chúng sẽ dựng lên một dòng chảy thay thế cho dòng máu chảy qua, tạo ra một hệ thống kết nối bổ sung, phong tỏa vùng bị tổn thương bằng một vết sẹo. Nhưng thời gian là thứ xa xỉ. Chúng chết mà không được cảnh báo trước.

Trong vài phút, có lẽ, sự sống còn yếu ớt nán lại ở một số vùng xa xôi hẻo lánh trên cơ thể. Nhưng rồi, từng phần, từng phần một cứ dần buông xuôi, tất cả chìm vào trong bóng tối. Và nếu có chút nào còn sót lại của kẻ tầm thường mà chúng ta gọi là George đang bị cuốn đi xa cùng dòng chảy của đại dương ra xa, tránh được khỏi khoảnh khắc nghiệt ngã bất ngờ này, thì khi nó trở về, nó cũng không còn nơi trú ngụ. Nó sẽ không còn có thể kết nối với cái đang nằm không nhúc nhích, không còn ngáy, trên giường kia. Cái thân xác cồng kềnh kia giờ đây đã cùng là một loài với đống rác trong thùng ngoài hiên sau nhà - đều cần phải được chở đi xa và tiêu hủy trước khi bốc mùi thối rữa.