Người Cô Độc

Chương 15

George muốn giải thích tất cả những điều này cho Kenny, nhưng nó quá rối rắm và ông sợ không muốn mạo hiểm xem Kenny có hiểu ông hay không. Hơn bất cứ điều gì, ông rất muốn được Kenny hiểu, ông muốn tin rằng Kenny biết cuộc trò chuyện đó là gì. Và thực tình mà nói, vào lúc ông nghĩ Kenny phần nào hiểu. George gần như có thể cảm nhận được sự tê giật của cuộc hội thoại đó xung quanh hai người, đang sáng rọi vào họ. Ông chắc chắn thấy đang được soi sáng. Thứ ánh sáng toát ra từ Kenny không phải là sự thông minh sắc sảo, cũng không phải sự thu hút quyến rũ. Chỉ đơn thuần là hai người bọn họ, ngồi đối diện nhau, mỉm cười đầy ngụ ý. Quan trọng hơn thế, họ rạng ngời vì sự thấu hiểu chung.

“Hãy nói gì đi,” ông ra lệnh cho Kenny.

“Có bắt buộc không ạ?”

“Có.”

“Em nói gì bây giờ?”

“Bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì có vẻ như quan trọng, ngay tức khắc.”

“Khó ở chỗ đó. Em không biết điều gì là quan trọng hay không. Em có cảm giác như đầu óc mình đã dừng lại, không còn chỗ cho những việc quan trọng, đối với em.”

“Như là...”

“Em không có ý gì khác, thưa giáo sư, nhưng mà các vấn đề trên lớp của chúng ta…”

“Là không quan trọng đối với cậu?”

“Em đã bảo không có ý gì khác. Lớp của giáo sư thú vị hơn các tiết học khác rất nhiều, ai cũng nghĩ vậy. Và giáo sư còn cố làm cho những cuốn sách này phù hợp hơn với những gì đang diễn ra bên ngoài hiện nay. Chỉ có điều, không phải lỗi của thầy, nhưng bọn em có vẻ như lúc nào cũng kết thúc bằng sự sa lầy trong quá khứ, như sáng nay vậy, với Tihonus. Em không có ý xem nhẹ quá khứ, có thể nó sẽ trở nên ý nghĩa hơn khi em trưởng thành hơn. Ý em muốn nói là, quá khứ không thực sự là quan trọng với bọn trẻ chúng em. Khi bọn em nói là nó có quan trọng, thì đó chỉ là vì lịch sự mà thôi. Em nghĩ có thể vì bọn em không có bất kỳ quá khứ nào của riêng mình, trừ những việc mà bọn em muốn quên đi, như những điều ở trường và những lần bọn em đã hành động như một lũ khùng điên.”

“Tôi có thể hiểu điều đó. Các cậu không cần quá khứ, các cậu có hiện tại.”

“Ôi, nhưng hiện tại cũng là một đống bầy hầy vô vị dài lê thê. Em chán ghét hiện tại. Ý em là, cái cách mà nó đang diễn ra, dĩ nhiên tối nay là một ngoại lệ. Giáo sư cười gì ạ?”

“Tối nay! Hiện tại. Ôi trời.” George đang dần trở nên to tiếng hơn. Một vài người đã ngoái đầu lại để nhìn họ. “Uống vì tối nay!” ông uống cạn ly.

“Vì tối nay, thưa giáo sư.” Kenny cười rồi uống cạn.

“Được rồi, quá khứ - vô dụng, hiện tại - tẻ ngắt,” George lại nói. “Nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận, cậu mắc kẹt lại với tương lai. Cậu không thể nào giũ bỏ nó.”

“Em nghĩ có lẽ đúng là tất cả chúng ta mắc kẹt với tương lai. Hay ít nhất là chút gì còn sót lại cho nó. Mà có thể sẽ chẳng còn gì nhiều với nào những tên lửa, bom đạn đó.”

“Cái chết.”

“Chết?”

“Đúng vậy.”

“Giáo sư nói rõ hơn đi ạ. Em không hiểu ý giáo sư.”

“Cái chết. Cậu có thường nghĩ đến cái chết?”

“Không. Hầu như không một lần. Tại sao ạ?”

“Tương lai, đó là nơi cái chết đang chờ đợi.”

“Ồ, phải rồi. Có thể giáo sư nói đúng.” Kenny cười. “Thầy biết không? Có thể các thế hệ đi trước chúng ta đã nghĩ về cái chết nhiều hơn chúng ta ngày nay. Trẻ con hồi đó hẳn phải phát khùng khi nghĩ đến việc chúng sẽ bị gửi đến một cuộc chiến vô nghĩa nào đó và hy sinh vì nó, trong khi bố mẹ chúng ở nhà thì tỏ ra ái quốc. Nhưng sẽ không còn những cảnh như vậy nữa. Tất cả chúng ta sẽ cùng sống chung trong một điều kiện.”

“Cậu vẫn có thể giận dữ với người lớn. Vì họ đã sống nhiều hơn, trước khi họ bị thổi bay đi.”

“Phải rồi, em có thể, đúng không? Có lẽ em sẽ. Có thể em sẽ giận dữ với thầy.”

“Kenneth...”

“Dạ?”

“Chỉ là sự tò mò trong sáng, tại sao cậu cứ thích gọi tôi một cách kính cẩn như vậy?”

Kenny mỉm cười trêu chọc. “Em sẽ thôi nếu thầy muốn em thôi.”

“Tôi không bảo cậu ngừng. Tôi chỉ hỏi cậu tại sao.”

“Tại sao thầy lại không thích ạ? Em đoán chẳng có ai trong các thầy thích vậy.”

“Ý cậu là không có ai trong số những ông già bọn tôi?” George cười với vẻ không sao cả, tôi đã không bị tổn thương vì lời nói của cậu đâu.

Tuy vậy, ông cảm thấy mối quan hệ tượng trưng đang dần vượt ra tầm kiểm soát. “Lý do thông thường là vì chúng tôi không thích được gợi cho nhớ đến sự thật phũ phàng.”

Kenny lắc đầu kiên nghị, “Không.”

“ ‘Không’ nghĩa là làm sao?”

“Thầy không phải người có thể nghĩ như vậy.”

“Tôi có nên coi đó là một lời khen?”

“Có thể. Ý em là, em thích gọi thầy một cách kính cẩn.”

“Cậu thích?”

“Điều nực cười của xã hội ngày nay là, họ có vẻ như thân mật quá đáng, nó trở thành suồng sã. Vờ như không có gì khác biệt giữa người và người. Giống như những gì thầy nói sáng nay về thiểu số vậy. Nếu giữa hai người không có sự khác biệt, vậy thì chúng ta có gì để đem lại cho nhau? Làm sao chúng ta thậm chí có thể là bạn?”

Cậu ta hiểu, George khoan khoái nghĩ. “Nhưng chẳng phải hai người cùng trẻ tuổi cũng có thể trở thành bạn?”

“Đó lại là chuyện khác. Phải, họ có thể. Nhưng luôn luôn có một sự ganh đua lẫn nhau chen vào giữa tình bạn. Tất cả những người trẻ tuổi khá cạnh tranh với nhau, chẳng lẽ thầy không biết?”

“Phải, tôi nghĩ là vậy. Trừ phi họ yêu nhau.”

“Thậm chí cả khi họ yêu nhau. Có thể đó là điều sai lầm với...” Kenny dừng lại bất chợt. George dõi theo cậu ta, chờ đợi được nghe về Lois. Nhưng cậu vẫn giữ im lặng. Chắc hẳn Kenny đang đuổi theo một dòng suy nghĩ khác trong đầu chính cậu ta. Cậu chỉ ngồi đó mỉm cười im lặng một hồi, cậu đang đỏ mặt ngượng ngùng. “Có thể điều này nghe hơi kỳ khôi, nhưng...”

“Cậu cứ nói đi.”

“Đôi khi em ước, ý em là, khi đọc những cuốn tiểu thuyết của Victoria, em nghĩ mình sẽ chán ghét nếu phải sống vào thời đại đó, ghét tất cả trừ một điều. Ôi trời, em không thể nói được.” Cậu lại ngưng giữa chừng, cười thẹn thùng.

“Đừng có ngớ ngẩn.”

“Thầy đừng cười, nhưng... em sẽ thích sống vào thời mà em có thể gọi cha bằng ‘ngài’. Cha của thầy còn sống không ạ?”

“Ồ còn.”

“Tại sao thầy không gọi ông ấy là ngài? Một số cậu con trai ngày nay vẫn gọi như vậy.”

“Không phải cha tôi. Ông sẽ không thích. Chưa kể, ông đã không ở gần. Ông ấy bỏ chúng tôi đi vài năm trước rồi... Trời!”

“Sao vậy ạ?”

“Tại sao tôi lại kể cho cậu nghe chuyện này nhỉ? Có phải tôi say mèm rồi chăng?”

“Không say hơn em là bao đâu ạ.”

“Có thể tôi đang phê.”

“Nếu thầy không thấy thoải mái, hãy coi như thầy chưa nói gì với em cả.”

“Tôi sẽ không thể quên.”

“Ồ có, thầy sẽ. Thầy sẽ quên nếu em bảo thầy quên.”

“Tôi sẽ?”

“Chắc chắn.”

“Nếu cậu đã nói vậy thì được thôi.”

“Được rồi, giáo sư.”

“Được rồi, giáo sư.” Kenny bỗng nhiên rạng rỡ. Cậu ta đang thích thú, thích thú đến độ sự hài lòng của chính cậu đang làm cậu xấu hổ. “Thầy biết không, khi em đến đây, khi em nghĩ em sẽ có thể tình cờ gặp thầy vào buổi tối nay, có việc em đã muốn hỏi thầy. Và em mới nhớ ra.” Cậu ta uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly bằng một hớp. “Đó là về trải nghiệm. Họ không ngừng nói, khi ta trưởng thành hơn, ta sẽ có nhiều trải nghiệm hơn. Và đó được định là sẽ rất tuyệt vời. Thầy nghĩ sao về điều đó ạ? Liệu nó có đáng tin?”

“Trải nghiệm gì?”

“Thì những nơi đã đi qua, những con người đã gặp. Những tình huống đã trải qua, để ta có thể biết cách đối phó với nó khi nó lại xuất hiện một lần nữa. Tất cả những điều sẽ khiến ta trở nên sáng suốt trong những năm về sau của cuộc đời.”

“Để tôi nói cậu nghe, Kenny. Tôi không biết người khác thế nào, nhưng cá nhân tôi mà nói, tôi chưa trở nên sáng suốt hơn trong bất kỳ việc gì. Chắc chắn tôi đã trải qua điều này điều nọ, và khi nó lại xảy đến với tôi, tôi đơn giản chỉ nói với chính mình. Nó lại đến. Nhưng nó không thực sự giúp ích được gì nhiều cho tôi lắm. Theo quan điểm của tôi, cá nhân tôi mà nói, tôi đã chỉ càng trở nên ngu độn hơn, ngờ nghệch và u mê hơn. Đó là sự thật.”

“Không thể nào. Thầy không thể thực sự nghĩ vậy. Ý thầy là ngốc nghếch hơn cả khi thầy còn trẻ?”

“Hơn rất nhiều.”

“Ôi chết tiệt. Vậy là trải nghiệm chẳng có ích lợi gì? Thầy nói như thể thà nó đừng xảy ra còn hơn?”

“Không, tôi không nói như vậy, ý tôi chỉ là, cậu không thể sử dụng nó để đối mặt với chính nó một lần nữa. Nhưng nếu cậu không cố dùng nó nếu cậu chỉ đơn thuần nhận ra rằng nó đã đang ở đó và cậu đã có nó, thì nó có thể trở nên khá phi thường.”

“Hãy đi bơi chút đi,” Kenny đột ngột nói, như thể cậu đã chán với cuộc đàm luận này.

“Được thôi.”

Kenny quay đầu lại và cười ngặt nghẽo, “Tuyệt vời.”

“Cái gì tuyệt vời?”

“Đó là một bài test nhỏ. Em tưởng thầy chỉ đang phỉnh lừa em về chuyện ngờ nghệch. Nên em nói với chính mình, em sẽ đề nghị làm một việc gì đó điên khùng, hoang dại, và nếu thầy phản đối, thậm chí là nếu thầy chỉ cần có chút ngần ngại, thì em sẽ biết tất cả những gì thầy vừa nói chỉ là nói dóc. Thầy không phật lòng khi em nói vậy chứ ạ?”

“Tại sao tôi phải thế?”

“Ôi, chỉ thật là tuyệt.”

“Tôi không có nói dóc, vậy nên chúng ta còn chờ gì nữa? Cậu đã không nói dóc đấy chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Họ đứng bật dậy, trả tiền và chạy ra khỏi quán bar, băng ngang qua xa lộ, Kenny nhảy vọt qua thanh chắn và lao bổ xuống bãi biển cách tám sải chân bên dưới. Trong khi, George vụng về trèo qua từng bậc chắn một, hơi chút vất vả. Kenny ngước nhìn lên, khuôn mặt cậu vẫn sáng lên dưới ánh đèn pha. “Dẫm lên vai em đi, giáo sư.” George làm theo, và Kenny, bằng sự khéo léo của một vũ công ba lê, nắm lấy cổ chân ông rồi đỡ ông xuống tức thì. Trong khi làm điều đó, thân thể của họ chạm vào nhau, ngắn ngủi nhưng mãnh liệt. Rào cản của cuộc hội thoại đã vỡ vụn. Mối quan hệ của họ, bất kể nó là thứ gì, vào lúc này, đã không còn là tượng trưng nữa. Họ quay người và bắt đầu chạy về phía đại dương.

Những ánh đèn đường đã bị bỏ lại phía sau. Chúng vẫn sáng nhưng chẳng rọi được vào ai nữa, có lẽ, nó vẫn đang bừng lên trong lớp sương mù dày đặc. Chẳng thể nhìn thấy những con sóng ngoài khơi. Sự tối tăm của nó thật lạnh lẽo và ướt át. Kenny đang trút bỏ quần áo của mình, hét lên sung sướng. Chút cảnh giác cuối cùng của George hướng về phía những chiếc xe tuần tra và cảnh sát trật tự có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, nhưng ông không hề ngần ngại, ông không thể nào kiềm hãm thêm được nữa, sự hăm hở mà những ly rượu mang lại chỉ có thể được kết thúc trong nước biển. Ông vụng về cởi bỏ từng mảnh áo, cái quần của mình. Kenny đã bắt đầu trần trụi lao bổ xuống nước, lội qua từng con sóng đã gần tàn khi dạt vào bờ, cậu như một chiến binh dũng cảm đang chiến đấu lại những con sóng. Sóng vỗ dữ dội. George luống cuống một lúc khi bị một con sóng tạt mạnh và nhấc bổng ông lên. Ông vật lộn một hồi rồi lại thấy cát dưới chân mình lạo xạo trở lại. Kenny phi vào màn đêm, vượt qua mặt ông mà không thèm ngoái nhìn, cậu chăm chú vào những hình dáng cứ không ngừng thay đổi của nước.

Những con sóng này là quá lớn với George. Nó dữ dội, giận dữ và cuồng bạo cuộn mình trong màn đêm, nó rực sáng lên bí ẩn, vươn mình vồ lấy ông, dậy lên muôn vàn những bọt biển li ti trắng xóa sáng ngời đính vào người ông như thể những viên kim cương trong đêm. Ông cười sảng khoái, thích thú với ý nghĩ mình được chạm ngọc trai khắp người. Cười đùa, thở dốc và ho sặc sụa, ông đã quá say để sợ hãi. Nước biển mặn chát mà ông đã nuốt không biết bao lần trở nên say sưa chẳng khác gì whiskey. Thi thoảng, ông bắt gặp những cái nhìn chăm chú của Kenny về phía ông khi những con sóng đang đổ ầm lên ông, lóng lánh những bọt biển. Để tẩy rửa những bụi trần đeo bám, George loạng choạng bước tới con sóng đang ào ạt ùa tới, dang rộng hai tay để đón nhận nước tẩy trần tuyệt diệu trút lên mình. Dồn cả tấm thân vào con sóng, ông rửa trôi tất cả những suy tư, thuyết giáo, tâm trạng, cảm hứng và rửa trôi cả con người ông, cả cuộc đời ông. Hết lần này đến lần khác, cứ mỗi khi chìm dưới một con sóng dữ dội, là một lần ông trở nên sạch sẽ hơn, tự do hơn. Ông hoàn toàn hạnh phúc với bản thân vào lúc này, và ông thầm cảm ơn vì Kenny đã cùng ông chia sẻ khoảnh khắc này. Những con sóng, màn đêm và tiếng động tồn tại chỉ để cho hai người bọn họ chơi đùa. Trong khi đó, chỉ chưa đến hai trăm thước phía xa kia, ánh đèn vẫn rực sáng trên bờ cát, những chiếc xe vẫn vội vã qua lại trên cao lộ, lóe lên ánh sáng của riêng họ. Phía bên những ngọn đồi tối mù, ông vẫn thấy những ánh đèn le lói từ ô cửa sổ của những ngôi nhà cằn cỗi, nơi những con người khô khan đang khô khan chìm trong giấc ngủ trên những chiếc giường khô khan của họ. Nhưng đêm nay, George và Kenny từ chối sự khô cằn, họ trốn chạy khỏi nó để bước vào thế giới của nước, bỏ lại tất cả quần áo phía sau như những phục trang cho vai diễn họ phải diễn.

Rồi bất chợt, một con sóng dữ tợn hung hăng đang từ từ tiến đến, George quá nhỏ bé và bất lực trước nó, ông cứ trần truồng đứng đó, bên dưới những tiếng gầm gừ giận dữ phát ra mỗi khi nó di chuyển và đe dọa chuẩn bị vồ tới. Ông cố lặn qua nó, ngay cả lúc này đây ông vẫn không thấy sợ hãi một chút nào hết, nhưng nó quá lớn, nó đã cuốn ông lên, xoay tròn ông thành nhiều vòng lộn nhào vỗ đen đét và đập mạnh vào từng thớ thịt, tảng da trên người ông, trên, dưới, ngang dọc, ông không còn ý thức được nó nữa.