Người Chồng Mạo Danh

Chương 44

Bầu ko khí căng thẳng, bao trùm cả không gian bên trong, Phương Anh sốc tới tận óc khi biết sự thật kinh hoàng. Nào ngờ anh đồng chí bề ngoài trông có vẻ nhút nhát, gặp nguy hiểm là phải mời sếp lên trước còn mình núp ra chỗ an toàn nhất lại chính là tên tội phạm máu lạnh, giết người ko ghê tay Hắc Long. Thậm chí anh sẵn sàng bắt cóc cô để ép bố cô. Thực sự chuyện này cô ko thể nào chấp nhận nổi. 

" Anh biết em đang giảm lỏng Minh Hoàng, anh chỉ muốn nhắc nhở em đừng sa vào con đường tội lỗi như anh " Phong đứng dậy, ánh mắt anh hạ xuống đúng với tầm mắt ở tầng hầm. Anh đoán Minh Hoàng bị nhốt ở trong. 

" Em còn nhớ chiếc kẹo mút vị dâu mà ngày xưa em thường hay ăn ko? Đối với anh nó đã đắng và chát theo từng năm tháng " Câu nói đầy ẩn ý của Phong trực tiếp giáng một đòn tấn công mạnh mẽ vào tâm trí Phương Anh. 


Kẹo mút? Là cái gì chứ? Đầu cô bình thường vậy mà nghe Phong nhắc về kẹo mút thì cơn đau kéo đến triền miên, ko dứt: " Anh có ý gì? " Cô bất mãn, ôm đầu tra hỏi. 

" Rồi em sẽ hiểu khi em nhớ lại tất cả mọi chuyện " 

Phong ra về, theo sau anh là cơn mưa rào đầu mùa hạ. Năm tháng ấy, kỉ niệm ấy và những cuộc rong chơi quên lối về. Anh cười nhạt vì hiện thực quá vô vị, nhàm chán. Con người từ khi sinh ra cho tới lúc trưởng thành sẽ quên đi một số thứ quý giá đối với mình mà ko thể nhận ra giá trị đích thực của nó. 


Nếu có ai hỏi kẹo mút chup pa chip vị dâu ngọt như thế nào? Chắc chắn anh sẽ trả lời: " Đắng lắm! ". 

Lại là mưa Phương Anh ghét mưa, ghét đôi bạn sấm sét mỗi lúc mưa to thì ko thể ko xuất hiện. Cô mở cửa tầng hầm, ngồi xuống dưới đất dựa tay lên đôi chân dài của Minh Hoàng và bắt đầu thiếp đi. Cô hận anh vì anh là anh trai của Trần Minh Đức, là con trai của Trần Minh Sơn và cuối cùng là cháu nội của Trần Minh Thanh. Có lẽ nếu anh sinh ra trong một gia đình khác, chắc chắn cô và anh đã đường đường chính chính trở thành vợ chồng trên danh nghĩa lẫn tình cảm. 

Minh Hoàng cố gắng chống chọi với đôi chân mỏi rã rời của mình để cô có giấc ngủ ngon mà ko bị đánh thức, anh biết Phương Anh sợ bóng tối, sợ phải ở một mình và sợ nhất là bị bỏ rơi. Ở với cô lâu như thế, vậy mà chưa một ngày nào anh ở bên cô, đưa cô đi chơi. Nghĩ lại anh thấy rất hối hận, anh muốn đền bù cho cô những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp chỉ có một lần duy nhất của đời người con gái. 

" Liệu em sẽ tha thứ cho gia đình anh sau tất cả lỗi lầm mà Minh Đức gây ra? Anh mong là em sẽ đồng ý Phương Anh, làm ơn "