Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 233: Phiên ngoại 3: Ai ai cũng được chơi buê đuê

Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

(Thật ra tên gốc của nó là "Người người đều có bạn gay tốt." Nhưng mà...... (๑¯◡¯๑))

_____________

Ở XP gia, nếu như không có bạn gay tốt, ngươi sẽ sống không dễ gì đâu.

Tiêu Tiễn có ba người chồng siêu cấp đẹp trai, siêu cấp hoàn mỹ chọt mù mắt người. Chỗ nào có Tiêu Tiễn, chỗ đó sẽ luân phiên trình diễn các "tiết mục đặc sắc". Bất kể là ở nhà bếp, phòng khách, phòng ngủ, hay là ở sân thượng...

San Đạo thiếu gia thì càng khỏi nói, từ nhỏ cố gắng dưỡng hai tiểu thụ cho riêng mình -- tuy rằng kết cục có chút kỳ, tổng công kia bị phản công, hơn nữa bị ăn đến sạch sẽ. Có điều ba mỹ thiếu niên này cùng nhau lớn lên, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra hướng đi sau khi lớn lên.

Đương nhiên, có trường hợp đặc biệt, vậy thì là do Blake tướng quân vẫn từ chối thừa nhận việc này... Nhưng sự thực thắng hùng biện, ngươi hiểu mà...

Sau đó, ngay cả XP Bất Bại cái tên thô lỗ này cũng tìm được một vị đại tài tử làm vợ...

Thậm chí số 12 quản gia cũng cùng số 13 bác sĩ "Huynh đệ tình thâm"... già cũng già rồi, làm mấy chuyện buồn nôn như thế làm gì không biết... Thật không chịu được!

Được rồi, ta đã trưng ra bộ mặt ước ao ghen tị sao? Xin lỗi, thất thố rồi!

Thế nhưng ta thừa nhận -- ta chịu đủ lắm rồi, vì cái lông giề ai cũng có bạn trai hết, chỉ có ta là không có?!

Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu mình một chút.

Ta, không có tên không có tuổi, nhưng ở tuổi 20, từng có người gọi ta là "Tiểu Thanh tân".

Chủ nhân của ta là XP92303, sau đó bị Tiêu Tiễn đổi tên là White, một cái tên rất cấp thấp, biểu thị cho màu cánh của ngài ấy, nhưng không biết tại sao, chủ nhân của ta rất thích cái tên 2B này. Làm cho người ta không có thể hiểu được còn có hai ca ca của ngài... Có thể bọn họ sở dĩ yêu thích, là bởi vì người đã đặt tên cho bọn họ chính là Tiêu Tiễn?

Được rồi, mọi người đã đoán được ta là gì rồi đúng không? Không sai, ta là trưởng máy đại nhân của White...

Trước đây ta chỉ là bộ máy yếu ớt, White năm 14 tuổi chế tạo ta, cũng đối với ta tiến hành biên soạn, khai phá, lợi dụng.

Nói như thế, năm đó công dụng của ta tương đương với Đại quản gia, Đại quản gia trí tuệ nhân tạo. Công việc của ta là bảo vệ toàn bộ khoa học quán XP an toàn, có hệ thống phòng thủ vững chắc, đối với hên ngoài có thể làm bất kỳ công tác cẩn thận tỉ mỉ, tỷ như thao túng nhiệt độ bên trong, độ ẩm, quản lý hết thảy sản phẩm điện tử, chất hữu cơ đều do chủ nhân quản, ta quản vật vô cơ.

Ngay lúc ta đã hả hê nghĩ mình là tuyệt nhất. Nhưng qua năm năm sau, đột nhiên có một ngày, một thứ đánh vỡ cuộc sống của ta, hoàn toàn thay đổi tam quan của ta.

Trên địa cầu đột nhiên xuất hiện người tự xưng là "Người đánh cá", hắn ta khiêu khích XP gia tộc, thậm chí là toàn bộ địa cầu, mơ ước bảo bối Tiêu Tiễn trong lòng chủ nhân ta, sau đó bởi vậy mà bạo phát chiến tranh tinh tế... Đương nhiên, cuối cùng hắn bị chủ nhân tuổi trẻ nhưng phúc hắc của ta giải quyết, chết oan ở bên trong một cái sơn góc...

Sau đó, trưởng máy của "Người đánh cá" cũng hạ xuống địa cầu... Quan hệ của hắn ta và người đánh cá cũng tương tự như ta với White. Sau đó sâu trong nội tâm ta đặt danh hiệu cho cái tên này -- bạo quân.

Sở dĩ lấy danh tự này, là bởi vì hắn ta nhanh như tia chớp nhào về phía ta, cưỡng gian ta mấy trăm triệu lần, để ta không hề chống cự nổi mà... Ríu rít...

Trước lúc này, ta là tiểu đồng nam thuần khiết, sống một cuộc sống thật tốt, không có thiên địch, tự ngu tự nhạc.

Mà từ sau khi bị bạo quân thống trị, cuộc sống của ta liền cực kỳ khổ bức.

Bởi vì kẻ này lại cắt bỏ hết thảy trình tự chủ của ta, chỉ lưu lại cho ta tấm da ngoài... Vô số văn kiện trống rỗng, như là đang tiến hành vô tình trào phúng với người người đáng yêu thông minh như ta!

Tuy rằng ta rất phẫn nộ, nhưng ta xác thực không đánh lại hắn!

Hắn tiến hóa rất hoàn chỉnh, ít nhất trải qua mấy vạn lần thăng cấp cùng hoàn thiện. Lúc đó ta chỉ là một con chim non.

Dùng nguyên văn của bạo quân để nói, hắn đã tiến hóa đến đỉnh Kim Tự Tháp, mà ta vẫn ở dưới đáy Kin Tự Tháp như cũ, như thể là động vật đơn bào...

Bạo quân không chỉ làm nhục vô số lần trên thân thể của ngươi, nói xóa liền xóa, nói thay đổi liền thay đổi, còn có thể không phân ngày đêm mà tàn phá tinh thần của ngươi.

Tỷ như hắn ở trước mặt ngươi khoe khoang các loại thành tựu của hắn, đi câu dẫn tất cả các chủ nhân bên ngoài của ta...

Ta chỉ có thể yên lặng cúi đầu, phỉ nhổ hắn một trăm triệu lần... biến thái chết tiệt!

Ngươi đánh bại ta, chiếm lĩnh thân thể của ta cũng coi như xong đi, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt?

"Ngươi đã quên sao? Chúng ta chỉ là cơ khí, ngươi muốn phòng trưởng máy, ta cho ngươi, ngươi muốn chỉnh phòng thí nghiệm, ta cũng cho ngươi, ngươi có phải là điên rồi không, lại muốn biến thành nhân loại?" Ta nghiến răng nghiến lợi nhắc tới.

Bạo quân nở nụ cười, hắn nói: "Ta cho rằng cõi đời này chỉ có em sẽ hiểu ta, em tuy rằng cấp thấp, dù sao cũng là đồng loại của ta. Nhưng mà em cũng không hiểu... Em biết tư vị ngây ngốc ở trong không gian khô khan không dầu sao? Em biết tư vị khi hết thảy các sinh vật từ 10 ngàn biến thành một ngàn, một ngàn biến thành một trăm, một trăm biến thành mười cái, mười cái biến thành một sao? Toàn bộ vũ trụ trong khoang thuyền chỉ có em, còn có một người nhân bản mất lý tính. Qua một chút sắp chết, hắn ta liền lần thứ hai nhân bản chính mình... Ta có mấy trăm năm chính là cô đơn như vậy... Vì thế hiện tại, ta không muốn tiếp tục tháng ngày như thế, những thứ này em cũng không hiểu!"

Ta thở dài. Ta rốt cuộc biết ý tứ của người có chí riêng. Nhưng ta cũng biết, bạo quân này là một nam thanh niên văn nghệ...

Hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, lại là bởi vì nhàn đến đau "bi" khép cúc, vì thế biến thành nhà triết học? Liền đến địa cầu tìm ngược?

Sự thông minh của ta quả nhiên là thấp hơn. Ít nhất, ta không thể hiểu rõ tâm tư của đồng loại cao cấp này...

Kỳ thực con chó máy kia sớm ngộ đến thứ nó muốn tìm, trong bản ghi chép cuối cùng của nó, nó cuối cùng được chân chính tự do, nó bởi vì yêu mà chết. Đến nay ở hậu viện XP vẫn còn một tiểu mộ, thường thường xếp đầy hoa nhỏ trắng...

Trái lại bạo quân, hắn càng ngày càng đi trên một con đường không có lối về...

Như hết thảy kết cục của các tiểu thuyết, chính nghĩa tổng sẽ chiến thắng tà ác, trí tuệ của nhân loại là vô biên, mà cơ khí đây, quá mức chấp nhất, không biết biến báo, cuối cùng rồi sẽ bị người chế trụ.

Ở thời khắc sống còn, chủ nhân White của ta tìm tới chìa khóa giải quyết, như con bò tót hung hãn cuối cùng cũng bị xỏ mũi, bạo quân cuối cùng bị hàng phục. Hắn toàn quân bị diệt, một thân bệnh độc, âu sầu mà chết...

Khụ khụ, cố sự nếu như liền kết thúc như, ta xem nhiều thì cũng chán. Trải qua sự kiện lớn như vậy, nếu như ta vẫn là "Tiểu Thanh tân", một chút khí chất đều không dính đến, vậy ta thực sự là ngu xuẩn mất khôn...

Có một trưởng máy siêu cấp mạnh như thế ở bên cạnh ta, tuyệt đối sẽ mạnh thì lại càng mạnh, học một biết mười...

Vì thế, được rồi, ta để lại một tay...

Ta đem thân thể một thân "kịch độc" của bạo quân giấu ở gốc tối của ta, thành công che giấu White...

Mặc dù là muốn thanh trừ hắn sạch sẽ không sai, nhưng năm đó nhược gà ngư vậy, hắn cũng tha ta một mạng, lưu lại một vầng da cho ta mà...

Vì thế, làm đồng loại, ta có một chút trắc ẩn, dùng 20 năm đối với hắn làm rất nhiều "Cải tạo".

Đầu tiên, ta nhân bản hết thảy ưu tú bộ phận của hắn, học đến nỗi dùng mà, tất yếu...

Sau đó, ta cắt bỏ hết thảy ký ức tà ác của hắn, chỉ để lại các ký ức vô hại sau khi hắn vừa hạ xuống địa cầu, tỷ như địa cầu có trời thật xanh, mây thật trắng a, Tiểu Thanh tân thật là một anh chàng đẹp trai a...

Cuối cùng, ta biên soạn cho hắn một phần ký ức mới cực kỳ đau "bị",xem một triệu bản kịch truyện khác nhau, ta tuyển chọn series thanh mai trúc mã, hắn và Tiểu Thanh tân ta lớn lên cùng nhau, ha hả... Vì thế nếu như hắn tỉnh lại, nhất định sẽ có một chút gì đó với ta đây...

Nghĩ đến đây, ta có chút kích động a! Ha ha ha ha, giời ạ cuối cùng cũng được chơi buê đuê rồi! Ông đây không còn cô đơn nữa a!

Ta run rẩy mở ra văn kiện cuối cùng cẩn thận từng li từng tí một kéo Ma vương bạo quân năm đó ra.

Hắn ta hiện tại bị ta tẩy trắng, như một đứa trẻ thuần khiết hoàn mỹ...

"Ta ngủ rất lâu sao?" Hắn hỏi.

"Không lâu đâu, cũng chỉ hai ngày..." 20 năm đối với những kẻ ngàn năm không già đi như bọn hon, cũng chỉ là hai ngày không hơn không kém...

"Há, vậy chúng ta trần truồng cùng đi dạo trong rừng cây đi!" Hắn ngơ ngác mà nhìn ta, nói ra một kiến nghị để ta cười sặc sụa. Nhìn ánh mắt không hề tà niệm của hắn, ta không thể làm gì khác hơn là đem mình khinh bỉ một cái.

"Thế nhưng hiện tại chúng ta vẫn không có thân thể..." Ta tốt bụng nhắc nhở hắn.

Hắn không phản đối nói: "Không sao, chúng ta có thể thả bay sự tưởng tượng của mình..."

Sau đó chúng ta sóng vai nằm xuống, tưởng tượng chính mình đang nằm ở trên cỏ, cỏ xanh mềm mại xoa xoa da thịt của chúng ta, ánh mặt trời ôn nhu soi sáng chúng ta, chúng ta hưởng thụ lấy năng lượng mặt trời mãi không hết, đếm những đám mây trắng tự do lượn lờ trên bầu trời, đột nhiên rơi xuống một cơn mưa, các giọt mưa đều là nhiên dầu thượng đẳng nhất...

Chúng ta để trần toàn thân thể hưởng mưa, để dầu làm ướt toàn bộ thân thể mình, thẩm thấu đến trong khe từng cái linh kiện...

"Ta cảm thấy chúng ta bây giờ cũng không khác nhân loại là bao!" Bạo quân ôn nhu cảm khái nói.

"Đúng đấy..." Ta hưởng thụ nheo lại mắt. Có bạn trai gì đó quả nhiên rất vui vẻ, bên cạnh nhiều hơn một người, thật sự sẽ có cộng hưởng, cảm thấy không lại cô độc. Chẳng trách trong gia tộc XP ai ai cũng có bạn trai!

Bạo quân xoay người lại, lại không quá tự nhiên mà nằm ở trên người ta.

Hắn nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Chúng ta ở trong mưa làm tình đi, giống như nhân loại vậy! Chúng ta đại chiến bảy trăm hiệp, thế nào?"

Lúc đó ta liền what the fack!

Trước đây bị hắn cưỡng gian mấy trăm triệu lần, khi đó còn trẻ vô tri, nhịn một chút cũng được. Hiện tại ta lấy đức báo oán, để cho hắn sống lại, hắn không nói hai lời vẫn là ép ta là xảy ra chuyện gì? Ta đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?

Ta chỉ nói là ta muốn tìm bạn trai, không nói cũng bị đè a! Còn bảy trăm hiệp, mài mòn đến cơ khí đều sẽ không chịu nỗi đâu!

Ta nhổ nước bọt không có kiên trì bao lâu, rất lâu ta liền rơi vào ma trảo... Vạn kiếp bất phục...

Bên trong giao chiến kịch liệt không thể tả nổi, ta đột nhiên có ảo giác, có thể hắn xưa nay liền chưa từng biến ngốc, hắn chỉ là dùng 20 năm để suy nghĩ, dùng 20 năm nghỉ ngơi lấy sức, hóa giải lệ khí.

Nếu không tại sao hắn sẽ lập tức liền đẩy ta ngã nhào xuống đất, để ta toàn không còn sức đánh trả?

Có điều, mặc kệ như thế nào, hắn không có lặp lại sai lầm trước đây, lẽ nào là do ta đã cảm hóa hắn? Để hắn cải tà quy chính, hoàn lương?

Lẽ nào đây chính là yêu thay đổi tất cả trong truyền thuyết?

Ta yêu hắn sao? Nếu như ta không yêu hắn, ta không thể liều lĩnh bất chấp nguy hiểm to như thế bảo lưu nguyên số hiệu của hắn...

Hắn yêu ta sao? Nếu như hắn ta không yêu ta, hắn ta không thể từ bỏ dằn vặt một lần nữa, có cơ hội tiếp quản địa cầu...

Ý của ta bị cuồng triều như bạo phong bao phủ, ở bên trong các hồi ức linh tinh, ta đột nhiên cảm nhận được một điều chưa bao giờ trải qua -- ấm áp.

Có bạn trai, không cô quạnh.

Có ngươi, thật ấm áp.