Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 222: Muốn thi trị quốc? Muốn thi đối kháng? Ngươi đều thua!

Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

_______________

Thi đấu có vài hạng mục, một ngày sẽ thi đấu một hạng mục.

Ngày thứ nhất, Tiểu Bạch ngược xong Tiểu Ái.

Ngày thứ hai, cũng không ngoại lệ. Bởi vì tỷ thí chính là trí tuệ cùng lực ứng biến, chủ khảo sách lược chiến thuật.

Năm đó Hải Hoàng có chút cảm thán, một trai một gái của mình, con gái thông tuệ như vậy, con trại lại khá... ngốc.

A Châu trời sinh đã có tầm nhìn xa và năng lực phán đoán, mà tiểu vương tử lại đơn giản thuần túy.

Vì thế đứa nhỏ mà hai người bọn họ dưỡng dục ra cũng không giống nhau. Dường như Quách Phù cùng Quách Tương, cùng cha cùng mẹ, nhưng khác nhau một trời một vực.

Tiểu Bạch chính là loại im im nhưng một khi ra tay đều khiến người khác sợ ngây người. Bình thường nhìn tựa hồ không có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì, nhưng thời khắc mấu chốt một khi ra tay đều có thể giải quyết mọi chuyện!

Tiểu Ái là loại đơn giản thô bạo, thô bạo lộ ra ngoài, có một chút âm mưu quỷ kế gì đều bị người nhìn thấu rồi, một chữ hình dung – ngốc!

Vì thế ngày thứ hai mặc kệ là thi hạng mục gì, là giả lập bài binh bày trận, Tiểu Bạch đều ngược cậu ta cho kêu quang quác.

"Thân ái, tụi nhỏ đang chơi game sao? Sẽ không có vụ đứa nào chơi hay hơn là thắng nha..." Tiêu Tiễn đánh đánh khóe miệng, nếu là như vậy, cuộc tranh ngôi vị Hải Hoàng này không cũng chẳng khác gì một cuộc chơi.

Blake mắt cũng không chớp mà nhìn hai bên đang xây dựng lực lượng trên màn ảnh bị chia đôi, ngắn gọn đáp: "Đây là thi trị quốc!"

White cũng nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt biểu lộ hiểu rõ: "Không sai, cả hai đứa sẽ có cùng số lượng tài nguyên, cùng số lượng nhân khẩu, ở cùng một lúc lựa chọn phương hướng phát triển. Phải chăm chú với cơ sở nông nghiệp, còn phải chăm chú với khuếch trương quân sự, nhưng cuối cùng đều muốn phát triển quân bị, nuốt lấy đối phương... Rất tàn khốc a, thua trận cuối cùng sẽ bị đoạt đi hết thảy thổ địa, tất cả đều sẽ bị diệt hết..."

Reid cũng nâng cằm tỉ mỉ nhìn màn hình, cảm khái nói: "Lúc nên làm ruộng phải làm ruộng, lúc nên xây quân đội mới xây quân đội, Tiểu Ái sốt ruột xây dưng một tiểu đội binh đánh lén như thế làm gì? Giết người chậm như thế, không hữu dụng!"

San Đạo theo thói quen mà cắn đuôi Tiểu Ly, mắt ba ba nhìn từng người từng người nông dân của Tiểu Bạch bị binh của Tiểu Ái giết chết, trước khi chết còn phát sinh tiếng kêu thảm thiết "A nha". Mỗi một tiếng kêu, San Đạo dùng lực cắn đuôi to đỏ rực một cái, làm cho Tiểu Ly hết sức buồn bực.

"Em yên tâm đi, cậu ta bên này giết, Tiểu Bạch bên kia còn đang phát triển nông nghiệp đây..."

San Đạo bình tĩnh nói: "Em đương nhiên biết, binh lính giết một nông dân cần đến tận 10 giây, nhưng dựa vào trạng thái tăng trưởng nông nghiệp hiện tại của Tiểu Bạch, chế tạo nông dân mới chỉ cần 8 giây, vì thế... Nông dân bất tận, em hiểu a!"

"Em hiểu thì còn căng thẳng như thế làm gì, cắn rất đau, đều sưng lên rồi!" Tiểu Ly oan ức mà nhìn đuôi mình, nơi nào cũng có dấu răng!

"... Không có gì, chỉ tại lúc nông dân chết kêu hơi thảm, không đành lòng xíu!"

Trên sân hai cái tuyển thủ lẫn nhau quay về một trí tuệ năng lực cảm ứng, xa xa mà ngồi đối diện. Hai người bọn họ thật nhanh tay thao tác ở trên màn ảnh, chỉ lo chậm một giây liền mất đi tiên cơ.

Khóe miệng Tiểu Ái mang theo cười khẩy, chính chỉ huy mười bộ binh tiếp tục tàn sát nông dân của Tiểu Bạch, chỉ trong chốc lát, toàn bộ bình nguyên kia đều là thi thể, thổ địa triệt để hoang phế.

Tiểu Bạch lau mồ hôi, mặt như hàn băng, tiếp tục trồng trọt ở mỗi sườn núi, làm ra bốn, năm cái căn cứ nông nghiệp, làm hại đội binh kia chạy tới chạy lui mỗi cái sườn núi... Mười nông dân cũng không giết được một binh lính, vì thế căn bản không thể chống đỡ, chỉ có thể chờ đợi chết.

Thuyết minh trong thi đấu này nói với bọn họ, toàn bộ thế giới phát triển tổng cộng chia làm bốn thời đại ——thời đại nguyên thủy, thời kì đồ đá, thời đại vũ khí lạnh, thời đại hỏa khí. Mà hiện tại bọn họ đều mới vừa tiến vào thời kì đồ đá, vì thế các nông dân áo không đủ che thân, các binh lính chỉ cầm chùy đá cung gỗ, tốc độ chiến tranh đối lập chầm chậm.

Tiếp đến tiến vào thời đại vũ khí lạnh, Tiểu Bạch phái hai nông dân không trồng trọt, bắt đầu xây tường vây, hắn chọn một hòn đảo ba mặt giáp biển, chỉ có một mặt giáp với đất liền xây lên một bức tường, chỉ có quân mình mới có thể ra vào, địch binh muốn vào đến, phải phá vỡ bức tường này, cần sức của chín trâu hai hổ.

Qua không lâu, đã biến thành tình hình như vầy —— Tiểu Bạch trồng trọt, Tiểu Ái vội vàng dụng binh muốn phá bức tường kia, hai bên không có kết quả tốt, bắt đầu đối lập.

Còn có vài bình lính đào đất muốn vào thành, bị binh lính của tiểu Bạch vây quét tiêu diệt, hiện tại một mảnh lục địa của hắn an cư lạc nghiệp, quả thực thái bình thịnh thế.

Mà trái lại Tiểu Ái bên kia, cậu ta không ngừng lấy hết thảy tài nguyên vùi đầu vào quân lực, nhưng bị thiết tường vây quanh, công không tiến vào, không thể làm gì hơn.

Hải Hoàng ở phía trên lắc đầu một cái, tự nhủ: "Tâm quá gấp, tâm quá gấp... Không biết nhẫn nhịn sẽ mắc vào đại mưu, dạy bao nhiêu lần, đều không để vào tai."

Như là bị Hải Hoàng đoán trúng, bị hết thảy người có tầm nhìn xa đều đoán trúng, đến giai đoạn thứ tư, tình huống rất khác biệt!

Thời đại hỏa khí, Tiểu Bạch rốt cục bắt đầu xây quân doanh, mã phòng, xưởng binh khí, thậm chí bắt đầu xây bệnh viện, bồi dưỡng nhân viên y hộ. Mà Tiểu Ái bên kia cực không lạc quan, lại còn chưa tiến vào thời đại hỏa khí. Cậu ta lấy quá nhiều tài nguyên để xây dựng quân sự cho giai đoạn thứ hai, thứ ba, tổng hợp tố chất không đạt yêu cầu của thời đại hỏa khí, toàn bộ tiến trình ôm mệt mỏi.

"Ngốc nghếch, quan trọng nhất chính là mau chóng đến đại thời hỏa khí, chiến đấu vào những giai đoạn trung gian có tác dụng chó gì!" Tiểu Ly cười lạnh. Hắn nhìn bên trong "Vương quốc" của Tiểu Bạch đang sẵn sàng ra trận một chút, ngay ngắn chỉnh tề, trong lòng không khỏi sinh kính nể. Lúc này mới cho thấy thực lực chân chính mà hết hồn! Mỗi lần đều đến cuối mới phát lực, có tài thì cứ bộc lộ đê, làm hại lão tử bị răng nanh nhỏ của San Đạo cắn bao nhiêu cái!

Tiểu Ái bắt đầu nôn nóng, cậu ta hiện tại quả thực không phải dùng ngón tay để cảm ứng, mà là đang "đập" màn hình. Nếu không là vật kia vững chắc, sớm bị cậu ta bạo lực bấm nứt!

"Mẹ nhà nó, làm sao còn không thăng cấp? Thăng đi, thăng đi! Thời đại Hỏa khí!" Nhưng cậu ta càng gấp, càng không xong. Cậu ta lại nhìn về đại bản doanh của mình, bởi không chút trọng nông nghiệp, đồng ruộng toàn là hoang vu, xưởng công binh của cậu ta cũng lão hóa, chỉ có thể chế tạo ra đại binh thời vũ khí lạnh, mà những thứ này ở thời đại hỏa khí vốn là một món ngon!

Tiểu Bạch hiện đang tăng nhanh tốc độ, nội thành đều đã ổn thỏa, hiện tại hắn muốn xây cái gì thì xây cái đó, không cần cân nhắc tiền.

Tân binh của hắn đã ra lò cầm trong súng tay, cưỡi môtơ. Xưởng công binh của hắn cũng ra lò cơ giới chiến đấu hạng nặng—— pháo, đại khí công thành. Bác sĩ của hắn đã xếp thành hàng, đang ở phía sau binh lính, sẵn sàng cứu cấp, trị liệu.

Đội hình chữ T của hắn đã thành lập thành công, không có chút do dự, đại khí công thành ở trước, pháo, binh lính ở bên giữa, bác sĩ ở phía sau, có trật tự mà ra khỏi thành, bắt đầu oanh tạc cửa thành của Tiểu Ái.

Nếu như ở mấy giai đoạn trước, tường thành cần một trăm tên lính đánh nửa giờ mới có thể phá vỡ, nhưng còn bây giờ thì sao, dưới sự oanh tạc của mưa bom bão đạn dày đặc, không đến hai ba lần liền bị nổ tung! Ai bảo tường thành của cậu ta là do binh lính thời đại vũ khí lạnh xây chi? Không đỡ nổi một đòn!

Tiểu Ái toàn bộ đại loạn, bắt đầu điên cuồng xây càng nhiều tường thành, đáng tiếc tài nguyên thiếu nghiêm trọng, cậu ta căn bản không có làm tốt nhiều chuẩn bị phòng ngự như vậy. Vừa bắt đầu cậu ta cũng chỉ cố tiến công, đã quên sửa tường!

"Oanh" một tiếng, cửa thành cuối cùng của Tiểu Ái sụp đổ, thiên quân vạn mã phong dũng tới, cậu ta căn bản toàn không còn sức đánh trả.

Những binh lính của cậu ta còn chưa kịp xông lên, liền bị vô số súng máy bắn thành thịt nát, binh lính khi chết kêu gào so với nông dân càng bi tráng hơn. Mà những tiếng kêu thả thiết này vẫn chưa đến hồi kết.

Cuộc thi đua này chính là tàn khốc như thế, phải chiếm đoạt hết thảy thổ địa của đối phương mới phân ra thắng bại.

Giết xong binh lính của đối phương, đốt xưởng công binh, Tiểu Bạch hờ hững để những binh lính tự do hoạt động, ngón tay không còn chỉ huy, lui về sau một bước, hơi liếc mắt về phía trên đài cao. Hắn thật sự không có hứng thú gì đối với hành hạ nông dân của đối phương đến chết.

"Ngươi nhìn cái gì vậy, dừng cái gì mà dừng, trò chơi còn chưa kết thúc!" Tiểu Ái mất khống chế dùng mắt đỏ như máu lườm hắn một cái. Cậu ta hận tư thái người thắng, ngồi đợi biểu dương của hắn.

"Ta còn có nông dân, ta còn có thể phát triển lại, ta còn muốn lại giết, giết chết ngươi!" Tiểu Ái tiếp tục điên cuồng dùng bàn tay đánh màn hình...

Tuy rằng không chỉ huy, nhưng quân đội của Tiểu Bạch tự động tìm kiếm phe địch, tiến hành tiêu diệt. Bọn họ phá huỷ hết thảy kiến trúc của phe địch, giết chết hết thảy nhân vật phe địch, cho đến tìm thấy nông dân chạy trốn ở trong rừng, nông dân cuối cùng Tiểu Ái. Màn hình nhắc nhở: "Tiểu Bạch Thắng!"

Mãi đến tận cuối cùng, Tiểu Ái vẫn không đến được thời đại hỏa khí, thi đấu bên trong cao cấp nhất thời đại, hắn chết ở thời đại vũ khí lạnh...

"Không thể, ta làm sao có thể thất bại? Ta rõ ràng giết mấy trăm nông dân của hắn, truy cho hắn chạy khắp núi, ta làm sao có thể thất bại? Nhất định là ngươi ăn gian, các ngươi đều ăn gian!" Tiểu Ái điên cuồng vọt tới Tiểu Bạch, giương lên nắm đấm, thẳng kích con mắt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghiêng đầu, một quyền của cậu ta đánh vào hư không. Tiểu Bạch hơi mượn lực, đẩy Tiểu Ái đang ngã dần ở phía sau mình một cái, cạu ta lập tức mất trọng tâm, ngã xuống đất.

Tiểu Bạch nhìn người nào đó ngã nhào trên đất, không khỏi lắc đầu một cái: " Muốn thi trị quốc? Muốn thi đối kháng? Ngươi đều thua, còn phát hỏa mắng người chơi ăn gian? Quá kém!"

Tiểu vương tử đứng ngồi không yên mà nhìn Tiểu Ái thất bại lần thứ hai, sắc mặt trắng bệch. Cậu có chút hối hận trước đây quá sủng nịch đứa nhỏ này, thằng bé ngậm thìa kim cương lớn lên trong sự thổi phồng, căn bản không nhận thất bại cùng đả kích, mới trở nên không đỡ nổi một đòn như vậy!

Miêu gia thất vọng lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm Tiểu Ái đứa nhỏ ngoài mạnh trong yếu này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có tiền đồ!"

Hải Hoàng tự giễu nói: "Rất tốt, xem ra trận thứ ba đối kháng, sớm bắt đầu rồi! Ai, cũng được đi, ta cũng không muốn mỗi ngày ngồi ở phía trên đều bị mất mặt, ngày hôm nay kết thúc cũng được!" Vốn là ngày mai mới tổ chức cuộc thi đối khác, hiện tại ngược lại tốt, Tiểu Ái lại "Nhân thân công kích" trước!

Vì thể diện hoàng gia, vì không để cho ký giả truyền thông viết loại huynh đệ bất hoà, tranh đấu ngôi vị, Hải Hoàng nhanh trí đành phải ở giữa sân tuyên bố: "Trận thứ ba, đối chiến, hiện tại bắt đầu, ai ngã xuống đất không đứng dậy sau 30 giây sẽ thua! Bắt đầu —— "