Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 214: Bảo lưu danh hiệu của ngươi

Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

______________

San Đạo gần nhất có điểm lạ... Gần đây chỉ thấy cậu độc lai độc vãng, hai tuỳ tùng đều không thèm gặp. Hơn nữa cậu chuyển tới phòng ngủ trước kia của đệ đệ, không thèm ở chung với Tiểu Bạch và Tiểu Ly.

Không vì điều gì khác, cậu chỉ là muốn duy trì địa vị tổng công của mình, cậu muốn rời xa "Bạch Tuộc quân"! Ghét hai cái tên kia, dám nhân lúc cậu ngủ mà hèn mọn cậu, không thể tha thứ!

Có điều phòng ngủ của XP Bất Bại quá cá tính... San Đạo có chút không chịu nổi.

Gian phòng của đệ đệ không có giường, ở trên cao hai mét có một cái giá, ở trên là một "Ổ chim". XP Bất Bại khi còn bé đã quen ngủ trong tổ chim, vì thế giường ngủ bình thường đối với hắn cũng chỉ là một món vô dụng.

Đôi cánh đỏ tươi xinh đẹp trên vai San Đạo chỉ là vật trang trí, căn bản không bay được tới "Sào", đành phải ủy ủy khuất khuất ngủ ở trên sàn nhà.

Ngay cả buổi tối xác thực là không làm mộng xuân Bạch Tuộc, nhưng sàn nhà này quá cứng, hại cậu bị đau khắp thân, còn bị sái cổ. Sáng sớm không ai mặc quần áo, làm bữa sáng, thu thập sách giáo khoa cho cậu, buổi tối không có ai lấy khăn tắm, làm ấm giường cho cậu, tháng ngày trải qua tương đối khổ bức.

Tiểu Bạch Tiểu Ly lần này cũng là cố ý yên lặng xem biến đổi, hai người lén lút thảo luận một hồi, cảm thấy phải để cậu nếm thử tư vị sinh hoạt một mình, lúc này mới biết rằng có bọn họ tốt ra sao, nếu không đang trong phúc sao biết phúc mình đang hưởng, tương lai phải thị sủng mà kiêu, không dễ thu thập. Không ngờ qua ba, năm ngày, San Đạo vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, hai người bọn họ đã dần mất hết bình tĩnh...

Mất ngủ, mất ngủ nghiêm trọng, không có cái thân thể mềm mềm thơm thơm kia làm gối ôm, bọn họ quả thực cảm thấy đau "bi" như nấu ăn mà không nêm thêm muối vậy.

Rốt cục hai bên đều gắng không nổi rồi, hai gấu trúc trước tiên đầu hàng, chặn San Đạo ở cửa: "Tối hôm nay lại đây ngủ..."

"Mới không được!" San Đạo bĩu môi một cái, vừa nghiêng đầu, đầu lại làm sái cổ, nước mắt liền rơi xuống. Đau chết ông đây!

Hai người vừa nhìn tâm can bảo bối rơi nước mắt, lòng như đao cắt. Trong lòng kiên trì đừng sủng cậu ấy quá mức trong nháy mắt tan rã...

"Đừng khóc a, chúng ta không buộc ngươi, chính là... Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, ngươi lại không nhớ sao?"

"Ngày gì? Không có nhật thực cũng không có nguyệt thực, càng không có mưa sao băng..."

"Là sinh nhật của ngươi a..." Tiểu Bạch dùng đuôi mèo cuối đuôi vỗ vỗ vai cậu.

"A..." Thật sự không nhớ rõ! Kỳ thực không có hai vú em siêu cấp này ở bên người, cậu trải qua tháng ngày lung ta lung tung rồi... Nếu không phải là bởi vì trong đầu còn có sự kiên trì giữ vị trí tổng công, cậu đã sớm mềm mặt đến van cầu cùng.

"Ngươi xem một chút, không có chúng ta nhắc nhở ngươi, ngươi ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ rõ. Buổi tối chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho ngươi, sớm tan học một chút, đừng ở trong phòng thí nghiệm lâu quá, biết không?"

"Được rồi..." Bởi vì là sinh nhật, trước tiên tha thứ bọn họ đi.

XP đại trạch, Tiêu Tiễn một bên làm bữa tối, một bên cho nhắn tin cho San Đạo. Phụ tử hai người hàn thuyên đôi chút.

Bữa tối, Tiêu Tiễn nhìn quét qua ba vị trượng phu, thần bí mỉm cười nói: "Này, ba người cha các ngươi cũng thật là không xứng chức, đều đã quên ngày hôm nay là ngày gì rồi..."

"Không phải là sinh nhật của San Đạo tiểu tử thúi kia sao?" Reid không phản đối. Hắn mới không muốn nhớ tới những này đâu, mấy ngày này không phải đang nhắc nhở hắn sự thực rằng hắn càng ngày càng già sao?

"Đúng vậy, thắng bé nói với ta, tối hôm nay Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly sẽ tổ chức sinh nhật cho nó, nó sẽ quay video gửi cho ta, thật là chờ mong..."

"Thời gian trôi qua thật nhanh, đã 17 tuổi rồi!" Ngay cả Blake cũng cảm khái.

" Tuổi 17, tuổi khổ bức a, còn phải chờ thêm ba năm nữa, mới có thể sinh hoạt hợp pháp..." White đối với chuyện chính mình năm đó chậm chạp không thể gia nhập "tiệc vui" cùng bọn họ canh cánh trong lòng, mãi đến tận nhiều năm sau.

Reid yêu nghiệt cười nói: "Ngươi đừng quên, trường học là xây ở trung gian Phong quốc cùng Dực quốc, chỗ của San Đạo vừa vặn ở lãnh địa Phong quốc, nghiêm chỉnh mà nói không bị pháp luật Dực quốc quản hạt, tự nhiên cũng không có hạn chế 20 tuổi..."

"Trời ạ, vậy làm sao bây giờ? Ta cảm thấy Đạo Đạo sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn... Đều do ngươi Blake, lúc đó ngươi nên lấy một thân võ nghệ đều dạy cho Đạo Đạo, ngươi tại sao chỉ dạy cho Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly vậy, thực sự là dẫn sói vào nhà, nuôi hổ thành hoạn..." Tiêu Tiễn sầu đến cơm cũng ăn không vô...

Blake nhấc trợn mắt, cười khẽ nói: "Ta chịu dạy thì nó phải chịu học mới được, nếu có thể dạy được nó, 20 năm trước ta đã sớm dạy cho White rồi!"

"... Điểm ấy đúng là không sai, ta cùng San Đạo đều không thích động võ, chúng ta động não là tốt nhất nha!"

"Có điều năm ta 17 tuổi, sớm đã có bạn trai bạn gái các kiểu... Ha hả... Đại ca huynh làm bộ không nghe thấy gì đi..." Reid không cẩn thận nói tới thiếu niên phong lưu năm đó.

"Ta năm 17 tuổi cũng rất điên cuồng, mọi người cùng nhau tham gia tiệc đứng loạn lạc gì đó, chơi đến mức rất điên, chúng ta còn pha xuân dược trong mỗi ly nước, mọi người trúng chiêu hết..." Tiêu Tiễn như là đang đấu với Reid, không cam lòng yếu thế nói tới tháng năm ngông cuồng chưa bao giờ đề cập tới, để ba huynh đệ XP gia đều nhìn y, một mặt kinh ngạc...

Blake đúng lúc ho nhẹ một hồi, thành công ngăn Tiêu Tiễn thuật sử phong lưu lại. Sau đó hắn đàng hoàng trịnh trọng tổng kết nói: "Thế nên, ai mà không có điên cuồng tuổi 17 đâu, đúng không. Cả nhà không cần lo lắng quá cho Đạo Đạo, tất cả thuận theo tự nhiên đi, ăn cơm..."

Blake vừa ăn cơm, một bên lén lút đưa bàn tay xuống bàn, phát ra tin nhắn cho San Đạo: "Bút điện ta gửi cho con hồi trước, nhớ tới mang tới, biết dùng chứ? Ai dám ép buộc con liền giật chết nó, đừng nhẹ dạ, ba chịu trách nhiệm cho con..."

Phát xong, hắn lại tiếp tục ăn cơm, duy trì bản sắc người cha bình tĩnh.

Tiêu Tiễn bởi vì tự bạo " sự kiện xuân dược năm 17 tuổi ", một đêm này bị ba trượng phu ghen tuông nồng đậm hành hạ đến tương đối triệt để. Dùng xuân đêm nóng rực dài lâu chứng minh bọn họ chưa già đâu, để Tiêu Tiễn ôn lại điên cuồng năm 17 tuổi.

...

Một bên khác, San Đạo sau khi học xong liền bị Thẻ Giai muội muội lôi đi, đến sân khấu nơi bọn họ thường biểu diễn.

Trên đài đã bắt đầu dự nhiệt, Tiểu Bạch, Tiểu Ly, Phong Hải Dương ăn mặc lễ phục tao nhã, đang diễn tấu âm nhạc, Tiểu Bạch hừ nhẹ khúc sinh nhật, âm thanh kỳ ảo như tiếng trời chúc phúc, như tiên nữ trên trời cùng hát vang.

Mà vẫn chưa hết, sau khi trời chính thức tối đen, hết thảy những người ái mộ cầm ánh huỳnh quang tay, ở bên dưới sân khấu to lớn đứng thành hai con số to lớn ——17, San Đạo bị cảnh sắc chỉnh tề như vậy, đồ sộ như vậy chấn kinh rồi. Cậu còn chưa kịp phản ứng, những ánh huỳnh quang kia lại biến thành chữ khác: Sinh nhật vui vẻ.

Cũng không biết bọn họ tập luyện bao lâu mới có thể đạt đến thành quả tuyệt vời như vậy. Thuyết phục những người này cần thời gian, tổ chức tập luyện cần tinh lực đi...

San Đạo ở trong tiếng chúc phúc như đại dương, nghênh đón tuổi 17 của mình. Bài hát sinh nhật cuối cùng vỗ một cái, không trung thoáng hiện vô số tia lửa, lòe lòe như tinh hà. Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly ở trên đài thâm tình nhìn cậu, tầm mắt của cậu có chút mông lung...

Cậu ấy tùy ý làm bậy cướp đi tuổi thơ được bố mẹ yêu thương nuôi dưỡng, cậu hẳn phải là đối tượng bọn họ rất thù hận. Nhưng mà tại sao, bọn họ lại đối với mình tốt như vậy? Chính mình thật sự rời khỏi được bọn họ không? Cậu giận dỗi là đúng không?

Quá nhiều vấn đề chiếm cứ đầu óc vị thiên tài này. Cậu có thể tính ra được những con số phức tạp nhất, nhưng không thể giải thích được trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong thâm tâm.

Vì thế đầu óc của cậu trống rỗng, mãi đến tận đoàn người tản đi, cậu bị hai người bọn họ thay phiên cõng về nhà, tắm rửa, trắng nõn sạch sẽ như hoa nhi ở trên giường, cậu mới rốt cục tỉnh táo.

"Đây là?" San Đạo choáng váng... Tuy rằng ở trong mơ bị Bạch Tuộc hèn mọn qua vô số lần, nhưng có thể mở mắt ra, đây vẫn là lần đầu tiên...

Thân thể thật kỳ quái, cảm giác rất khủng bố!

"Đưa quà sinh nhật của ngươi!" Tiểu Bạch trả lời đơn giản, cúi đầu hôn môi cậu...

San Đạo ở trong nkụ hôn nồng nhiệt bỏ ra một câu: "Lễ vật gì?"

"Chúng ta quyết định..." Hai người từ trên người cậu ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi mãnh liệt phản đối, vậy chúng ta quyết định bảo lưu danh hiệu tổng công của ngươi... Có điều ngươi thể lực quá kém, để cho chúng ta khổ cực một hồi cũng không sao, ngươi hưởng thụ là được rồi..."

"Cái gì mà được rồi!" San Đạo mặt đỏ hồng hồng, thiêu đốt đến tận cổ cùng tai.

"Thân ái, hôm nay chúng ta sẽ đưa bản thân mình cho ngươi nha, quà sinh nhật rất đặc biệt đúng hông, không cần quá cảm động nha..."

"Chờ đã, nói rõ ràng đi... Ta là tổng công..." San Đạo ở giữa hai sắc lang ra sức giãy dụa, muốn đứng dậy cũng không được, muốn trốn ra sau cũng chẳng xong, chật vật cực kỳ.

"Vâng, tổng công đại nhân, mời tiếp nhận thân xử nam tiểu nhân cất giấu 17 năm đi..." Tiểu Ly giảo hoạt cười cợt, răng trắng lóe lóe ánh sáng tà ác.

"Tổng công đại nhân, ta phát hiện cái này ở trong tủ treo quần áo của ngài nha.." Tiểu Bạch đưa chai gel bôi trơn vị ô mai đến trước mặt câu, sau đó bình tĩnh nói: "Xem ra ngài đã sớm chuẩn bị, vì thế, chúng ta liền không khách khí..."

Hai gia hỏa không tiết tháo này lòng đã ngứa ngáy n năm, ngày hôm nay rốt cục muốn được như mong muốn, có thể nào không kích động... Ngay cả cây nắm dưới quần đều hừng hực cường tráng hơn so với bình thường, gào gào, khởi động!

"Không muốn nha... Thật ghét các ngươi... Ô ô..." San Đạo khóc không ra nước mắt bị hai người kẹp ở giữa, cảm thấy tâm thật không cam lòng. Lẽ nào uy danh tổng công một đời của cậu, sắp bay mất từ nay?

Hai tiểu thụ này quả thực phản!

Nhìn hai người bọn họ đang thật lòng bôi lên cái "Gel ô mai", cậu quả thực tức giận đến muốn cắn người. Hơn nữa, còn giúp cậu thoa, thoa qua thoa lại, như sắp bôi trét hết cả người cậu rồi... Các ngươi có biết dùng hay không a!

Dưới tình huống San Đạo bị điều khiển tứ chi, không thể động đậy, hai cái tên kia lại làm ra một hành động, khiến San Đạo không nói nên lời...

Hai người bọn họ như một địch thủ quyết sinh tử, mắt nhìn chằm chằm trừng mắt đối thủ, một, hai, ba, bắt đầu vung quyền. Hơn nữa còn chơi cái trò kéo búa bao...

Yes! Tiểu Bạch hí ha hí hửng đến nhảy dựng lên, Tiểu Ly trực tiếp tái mặt. Số chó ngáp phải ruồi!

Cảm thấy không rõ vì sao mà nhìn hành động ngây thơ hai người này, phân tích một chút, một giây sau, cậu hiểu bọn họ đang làm gì...

Quá phận quá đáng, lại dùng phương pháp này quyết định ai thượng cậu trước!