Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 183: Chơi đuổi bắt nhé

Trên khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm nghị, mang theo nụ cười vặn vẹo quái dị, dùng âm thanh thuần hậu, tràn ngập từ tính tảng hát một bản nhạc thiếu nhi: "Hai con chuột, hai con chuột, chạy trốn nhanh! Chạy trốn nhanh! Một con là một quả trứng chim, một con là một tên ngu ngốc, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái!"

Trưởng máy tà ác vẫn dùng hình dạng nửa người của Blake, ôm lấy ròng rọc, thật nhanh trượt ở trong phòng thí nghiệm XP gia, truy đuổi Tiêu Tiễn kinh hoàng.

Tiêu Tiễn như là gặp ma, điên cuồng ôm trứng trứng, không muốn sống - chạy về phía trước.

"Bảo bối, nhanh hơn, ba ba lần này quyết sẽ không bỏ rơi con!" Tiêu Tiễn thở hổn hển, an ủi trứng trứng, thật nhanh từ thang lầu chạy xuống.

Thang máy không hoạt động! Ở thời khắc mấu chốt này lại không thể dùng! Tiêu Tiễn không kịp chửi bới, sải bước đi cầu thang ba bước cũng thành hai bước.

Rất hiển nhiên, hệ thống thang máy ở trong phạm vi khống chế của trưởng máy tà ác... Hắn ta làm sao có thể để Tiêu Tiễn thoải mái đây?

Tiêu Tiễn cả đời chưa từng chật vật như vậy, cũng còn tốt bình thường bị ba tên kia ở trên giường "Rèn luyện" đến khá là triệt để, vì lẽ đó chạy bộ xuống từ tầng 22, cũng may là chưa đứt hơi chết, có điều là mặt xanh môi trắng, trái tim đều sắp từ trong cổ họng nhảy ra mà thôi.

"Còn... một chút nữa... Tí xíu, chúng ta liền sắp đến rồi!" Tiêu Tiễn liều mạng mà há miệng thở dốc, chạy như điên đến chỗ phi thuyền!

Chờ leo lên được phi thuyền, y liền rời khỏi chỗ biến thái này! Đm, giả ai không giả, lại giả Blake, hơn nữa chỉ có nửa đoạn, đựu!

Tiêu Tiễn tàn bạo mà chửi một cái, lao nhanh đến cửa sau. Chỉ kém một giây!

Liền chỉ trong một giây, cửa sau loảng xoảng một tiếng đóng lại, cửa sắt như là đang cười nhạo hết thảy nỗ lực vừa nãy của Tiêu Tiễn!

Tiêu Tiễn quát to một tiếng đá tới, đá vào tường sắt thì có kết quả gì? —— suýt chút nữa gãy chân! Y đành phải khổ sở che che ngón chân, bắt đầu mắng bậy, cũng không tiếp tục quản mình mắng bậy như vậy con thứ của mình sau này có bắt chước hay không...

"Ta X tám đời tổ tông của ngươi! Ta là đào mộ tổ nhà ngươi hay là cưỡng gian cả nhà ngươi, chơi ta như thế?... #¥@... #"

Thời khắc này, Tiêu Tiễn thật ngưỡng mộ người chim, bọn họ có cánh, có thể bay cao khỏi tường lớn, có thể ung dung không thèm đếm xỉa đến loại cửa sắt ba mét này!

Trưởng máy tà ác nhìn video một chút, cực kỳ thích ý - cười cợt. Hắn ta muốn chính là kết quả như thế, hắn ta muốn cho Tiêu Tiễn nếm thử cảm giác dã tràng xe cát, hắn ta cho hi vọng y, lại vào thời khắc cuối cùng bóp chết hy vọng này. Để y từ hi vọng đến tuyệt vọng, hi vọng đến tuyệt vọng. Lại như mèo vờn chuột, cũng không phải một cái liền bắt được, mà là bắt bắt thả thả, để y chạy một chuyến, lại bắt một lần, mãi đến tận mệt đến chết, đùa chơi đến chết.

Đây chính là nghệ thuật bắt giữ!

Tiêu Tiễn mở bộ đàm, chuẩn bị kêu gọi viện binh. Nhưng là bộ đàm lại biểu hiện mất tín hiệu... Tiêu Tiễn nổi nóng, đành phải loanh quanh các góc trong phòng thí nghiệm, hi vọng có thể có tín hiệu tốt một chút, một bên còn muốn phòng bị cái tên biến thái kia đột nhiên xuất hiện...

Trưởng máy tà ác lần thứ hai từ trạng thái chậm chạp khôi phục như cũ —— từ khi trúng bệnh độc của San Đạo, hắn ta liền trở nên hơi yếu, lại như lúc va phải vào người Tiêu Tiễn, cũng không phải cố ý, mà là hắn ta bị bệnh độc kéo đến chết máy một lần, một lần nữa chữa trị hệ thống. Hiện tại trạng thái sinh bệnh buồn nôn này lần thứ hai kéo chậm tốc độ của hắn ta, lúc này mới để Tiêu Tiễn nghỉ hơi một chút.

Hắn ta lần thứ hai giết chết bệnh độc bẩn thỉu, cảm thấy toàn thân khoan khoái rất nhiều, rơi xuống thang máy, lặng yên không một tiếng động - trượt tới sau lưng Tiêu Tiễn, đột nhiên thò đầu ra nói: "Tóm được ngươi rồi!"

Tiêu Tiễn như thỏ chấn kinh, kêu một tiếng má ơi, lại nhanh chóng kinh hãi mà chạy. Một vòng truy đuổi mới lại bắt đầu!

" Chơi như thế rất vui sao?" Tiểu Thanh tân chú ý nhẹ giọng thở dài.

"Có chứ, rất vui. Nam nhân của tên ngốc đó làm quân đoàn của ta nổ tung, ta giúp rèn luyện đôi chân cũng không được sao?" Trưởng máy tà ác thâm độc - nói.

" Chơi đùa cùng ngu ngốc quá thú vị rồi, năm 3013, có ngu ngốc tên là Tiêu Tiễn sẽ ở nhà mình mà chyaj đến chết, ngươi nói có thú vị không?" Hắn ta tiếp tục lầm bầm lầu bầu, bởi vì tiểu Thanh tân căn bản đã xem thường nói bất kỳ một câu nào cùng hắn ta

"Này, chạy nhanh một chút a đồ vô lại, bị ta tóm lại, trước tiên đập nát con trai ngươi, sau đó sẽ đem ngươi xé thành ba khối, cho chồng ngươi mỗi người một khối, ta sẽ phân đều nha!" Hắn ta nâng cao giọng hô một câu đối với Tiêu Tiễn chạy như điên, hài lòng nhìn Tiêu Tiễn chạy trốn càng nhanh hơn, điên cuồng chạy đến sân thượng, trốn đến trên cây, giấu ở đống rác, xuống tới phòng dưới đất...

Quá cấp thấp! Hắn ta có thiết bị cảm ứng nhiệt, Tiêu Tiễn chạy càng nhanh, trên người liền càng tỏa ra nhiều nhiệt, hắn ta nhìn càng rõ ràng, cho dù cách một trăm mét hắn ta cũng biết y ở đâu, là đứng hay là ngồi xổm. Ngu ngốc hết thuốc chữa!

Tiêu Tiễn toàn thân đã bị mồ hôi ướt đẫm, mồ hôi như mưa như thế lăn xuống ở chóp mũi, cằm. Y một đời chưa bao giờ không ngừng mà chạy trốn như vậy, y lần đầu tiên cảm thấy phòng thí nghiệm XP lại lớn như vậy! Trước đây y ngồi xe chạy bằng điện, bất tri bất giác...

"Bảo bối, ba ba... Sẽ không bị bại hoại đuổi theo,... Tin ba!" Y cúi đầu, thở hổn hển, hôn hôn trứng trong lồng ngực. Vừa nãy y thuận lợi tìm thấy túi vải, dùng nó gói trứng lên, đeo trên cổ. Hiện tại, không còn ai có thể tách phụ tử bọn họ ra.

Trưởng máy tà ác đang bận cùng Tiêu Tiễn chơi trò đuổi bắt, tiểu Thanh tân rốt cục nhìn thấy cơ hội, cẩn thận từng li từng tí một - liên lạc với White.

"Chủ nhân, là ta a..."

White trong lòng cả kinh, địa chỉ IP này là đến từ chính phòng thí nghiệm XP a! Lẽ nào tên biến thái kia lại trực tiếp đối thoại với hắn? White nhẫn nhịn tâm kinh hoàng, cẩn thận mà hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ồ nha, đúng rồi, ám hiệu... Chủ nhân ngài khi tắm hát qua bài ca bỉ ổi nhất là: Một cây nấm lớn, hai cây nấm to, ba cây nấm lớn, bốn cây nấm bốn cây nấm, bốn cây nấm thái làm sao đây, hóa ra là cây nấm thịt..."

White nghe cái bài ca ka, mũi đau xót. Đây là chính biên ca của hắn, hắn thường thường ở trong phòng tắm trong phòng trưởng máy không người ngâm nga, nói cách khác —— hiện tại liên hệ với hắn, là trưởng máy của hắn, không phải cái gia hỏa tà ác kia!

"Chủ nhân, là ta a!" Tiểu Thanh tân có chút kích động, bắt đầu truyền một mật mã qua. Cái mật mã kia chỉ có White có thể phiên dịch.

White bị đoạn thông điệp tiểu Thanh tân truyền tới cho chấn kinh rồi: Tiêu Tiễn bị lừa gạt đến phòng thí nghiệm...

White điên cuồng chạy đến doanh trại quân chúc San Đạo ở, tìm chung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Tiêu Tiễn.

"Tiêu Tiễn đâu?" Hắn hỏi San Đạo cùng Tiểu Ly.

"Lúc nãy ba hết sức gấp gáp, lửa thiêu mông - nói muốn đi ra ngoài!" San Đạo thành thật trả lời.

White thông qua bộ đàm trên cổ tay tra định vị GPS Tiêu Tiễn, không có kết quả. Mặt trên biểu hiện y đang ở khu vực không phục vụ. Hắn không từ bỏ - lại khởi động GPS toàn thân Tiêu Tiễn, khuyên tai, bên trong gót giầy, cũng như thế!

Xem ra trưởng máy của mình quả nhiên cho tin tức không sai! Tiêu Tiễn ngốc này thật đi tới phòng thí nghiệm. Hệ thống nơi đó có khả năng bao phủ mọi tín hiệu, năm đó vẫn là hắn biên đi ra trình tự! Hiện tại hố chính mình!

Hắn còn thấy tiểu Thanh tân lại gửi cho hắn thêm hai tin tức:

Thể lực của Tiêu Tiễn còn có thể chống đỡ nhiều nhất hai giờ.

Nhanh lên một chút tìm chìa khóa!

Chìa khóa! Lại là chìa khóa! White lập tức nghĩ tới chuyện trưởng máy trước đó uy hiếp N2 đi tìm chìa khóa! Hiện tại tiểu trưởng máy của mình cũng nhắc tới việc này, có thể thấy được vật này là tử huyệt của tên kia.

White nở nụ cười, hắn không có bất cứ lúc nào bình tĩnh như ngày hôm nay. Hắn lầm bầm lầu bầu nói: "Tiểu tử, ngươi chạm tới điểm mấu chốt của ta!" Tiêu Tiễn, chính là điểm mấu chốt của hắn!

Hắn sờ sờ đầu San Đạo nói: "Nhi tử, bây giờ cùng ba ba thi đấu một trận ha? Chúng ta trong vòng hai giờ tìm một chiếc chìa khóa, ai thắng chính là người thông minh nhất cõi đời này, có dám đánh cuộc hay không?"

"Ai sợ ai a! Đến a!" Nghé con mới sinh San Đạo vui vẻ ứng chiến. Thiên tài đều là tự phụ, cho dù là phụ thân ruột cũng không nhượng bộ chút nào. Nhóc cảm thấy nhóc mới là thông minh nhất, trò giỏi hơn thầy mà!

...

Ở Dực quốc, ở Phong quốc, các tướng sĩ dũng cảm đang chiến đầu cùng người máy cực kỳ khổng lồ.

Nói không sai, chiến đấu như vậy quả thực chính là người máy lớn ngược phàm thai yếu ớt.

Một con ong vò vẽ, có thể tiêu diệt toàn bộ tổ ong mật. Ong mật đếm không hết dâng lên đi, bị tiêu diệt, lại một làn sóng, lại một làn sóng.

Thế nhưng những " Người bay lượn " kia không sợ, luôn có thể ở trước khi chết làm tốt đánh dấu, nói cho người phía sau nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm nhất, không thể dừng lại.

"Người săn đuổi" cũng phát động quân đoàn mạnh mẽ nhất, bất kể đánh đổi - muốn tiêu diệt gia hỏa bằng thiết cao mấy tầng nhà kia!

Dực quốc phát động 301 phi hành đoàn cường hãn nhất, Phong quốc phát động lục quân thiết giáp tinh nhuệ nhất.

Blake cùng Hổ Vương nhìn tướng sĩ tinh nhuệ nhất của mình ở trước mặt quái vật khổng lồ như là kiến hôi bị quật bay đi ra ngoài, trong lòng kích phẫn không ngớt! Nhưng bọn họ quá rõ loại thực tế tàn khốc này —— địch ta cách xa!

Hiện tại bọn họ chỉ là đang giúp quái vật máy móc này tìm niềm vui mà thôi, một phương diện thuần ngược.

Cho dù là vũ khí hạng nặng của bọn họ đập phá được một cái tay, một cái chân, bọn chúng cũng có thể rất nhanh tổ hợp thành hình dạng mới, quả thực chính là bất tử bất diệt! Vốn là ngoại trừ những mảnh hạt nhân trên không trung bắn nát, những mảnh vỡ kia bởi vì hạt nhân tụ biến sản sinh biến dị, không có cách nào lại tổ hợp.

Thế nhưng bọn họ hiện tại đã không còn hạt nhân! Thậm chí ngay cả hỏa dược đều thật là ít ỏi!

Quân tử bọn họ trở lại thời đại vũ khí lạnh, thành trào phúng chính mình nhất!

"Ngươi bên kia tình huống thế nào?" Blake lạnh như băng thông qua video hỏi Hổ Vương.

Hổ Vương tức giận đến đuôi đều dựng thẳng lên đến: "Khỏi nói! Cái đám tôn tử này khí lực rất lớn, còn đánh nữa sẽ chết! Làm hại lão tử hao binh tổn tướng! Chết điểu, ngươi bên đó đây?"

"Cũng vậy! Cũng không thể so ngươi dễ chịu!" Blake nhàn nhạt trả lời, nhưng hắn nhanh chóng xoa ngón trỏ bại lộ hắn bất an.

Tướng quân bình tĩnh đến đâu, đối mặt máu tanh tàn sát như vậy, cũng không thể bất động dung. Đó là những binh sĩ quý giá nhất của hắn!

"Làm sao bây giờ?" Hổ Vương táo bạo hỏi.

"Đừng liều mạng, tránh né mũi nhọn, không phải vậy chỉ có chịu chết! Vậy thì là đài thịt người xoắn nát cơ!"

"Được! Ta nghe lời ngươi. Quái vật này liền không có gì để cản?"

"Vốn là có thể dùng từ, nhưng bọn chúng quá to lớn, lực từ của chúng ta không đủ, bản điện từ còn chưa hút được chúng đã bị bọn chúng đánh bay..." Gần người vật lộn, bọn chúng thể tích quá chiếm ưu thế! Rút cái tóc gáy đều so với thô như bắp đùi bọn họ, đánh như thế nào?

"Cái bọn kia, bọn lão tử một đời anh hùng, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn?" Hổ Vương thở dài.

"Dùng trí." Blake kiên định nói.

Thắng bại liền dựa vào ngươi, tiểu đệ.