Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 17: Cẩu trấn

Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

"Cảm ơn ngươi, ngươi thật sự là một người tốt!" Tá Linh nước mắt lưng tròng mà quỳ gối dưới chân Tiêu Tiễn.

Các nàng đối xử với y như thế, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt y lại bảo vệ tính mạng của bọn họ.

Tiêu Tiễn nâng nàng dậy, ôn nhu nói: "Là ta sai, là ta mạo muội đến nhà ngươi, mới gợi ra những chuyện này, còn hại toàn bộ trướng bồng của các ngươi đều sập..."

Nàng nhoẻn khóe miệng nói: "Chuyện đó không quan trọng lắm, chẳng mấy chốc sẽ xây lại tốt đẹp thôi..."

Ở bên cạnh bọn họ, từng tên côn đồ kia đang bị những binh lính uy vũ ái áp giải đi, nàng nhìn bọn họ một chút, gật gật đầu nói: "Bọn họ rất nhanh cũng sẽ trở về... Bộ hình sự sẽ cho bọn họ hình phạt thích đáng, nhưng sẽ không ban chết cho bọn họ... Cảm tạ ngươi đã cầu xin... Không phải vậy bọn họ đã hết rồi."

"Chỉ là việc nhỏ, không cần nói cám ơn nhiều lần như vậy."

"Thật ước ao ngươi, xem ra bọn họ đối với ngươi rất tốt..."

"Tốt?" Tiêu Tiễn nhíu lông mày một hồi, y hiện tại còn thật không biết thế nào là tốt, loại nào là không tốt. Khả năng y vẫn không có khá là bao. Một người sinh sống ở thế giới dân chủ, có lẽ sẽ không hiểu loại "tốt" giữa chủ nhân và nô lệ trong miệng Tá Linh.

"... Bọn họ rất coi trọng ngươi, tướng quân là một người thiết diện vô tư, nói một không hai, hắn thậm chí chịu vì ngươi mà thay đổi quyết định... Vì ngươi tha nhiều người như vậy, ngươi nhất định phải quý trọng a!"

Blake mặt tối sầm lại nhìn Tiêu Tiễn cùng cô nương nhân loại chướng mắt kia thân thiết trò chuyện, càng xem mặt càng hắc, rốt cục không nhịn được nói: "Này, ngươi còn có đi hay không! Nói thật nhiều!"

White cười híp mắt nói: "Tiêu Tiễn, trời tối rồi, nên trở về nhà thôi!"

Tiêu Tiễn bận rộn nhún nhún vai với Tá Linh: "Bọn họ thúc ta, ta nên đi rồi, các ngươi... Thật sự không có sao chứ?"

Tá Linh gật gật đầu nói: "Thật sự không có chuyện gì, ngươi đi nhanh đi."

... Trong đêm tối, Tá Linh nhìn bóng ba người kia dưới ánh sáng chói của đèn pha, giữa hai người bay lượn mang theo một loài người, lại hài hòa ngoài ý muốn. Nhìn Tiêu Tiễn đi ở giữa White cùng Blake, như bảo bối được bảo vệ kín kẽ không một lỗ hổng, không khỏi cảm khái —— cõi đời này tại sao cùng là người mà lại có số phận khác nhau như thế, vì sao có người hạnh phúc như thế, mà có người nhất định phải trầm luân cả đời ở trong bóng tối...

Tiêu Tiễn bọn họ về đến nhà, Reid đã về. Nhìn trên mặt Tiêu Tiễn rõ ràng xanh tím cùng trên người đệ đệ bẩn thỉu tùm la tùm lum lông chim một chút, giận không chỗ phát tiết.

"Chủ ý của người nào, đến khu ổ chuột rêu rao là chủ ý của người nào?" Hắn trực tiếp hỏi.

Tiêu Tiễn đang muốn thừa nhận, White vội vàng tiến lên cất cao giọng nói: "Là chủ ý của ta, không có liên quan gì với Tiêu Tiễn hết, Nhị ca huynh đừng tức giận, ta không phải đã trở về rồi sao?"

Reid biết đệ đệ đang nói dốc, cũng không lại mắng Tiêu Tiễn nữa, đành phải đánh đầu White mắng: "Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không nên đến mấy địa phương xa lạ... Hiện tại đã nhớ chưa?"

"Ha hả, lần sau không dám!"

"Còn có ngươi, ngươi muốn lấy thân mạo hiểm, tìm kiếm đồng loại của mình cũng đừng có kéo theo đệ đệ ta!" Reid vẫn cảm thấy chưa hết giận, chỉ về Tiêu Tiễn là kẻ đầu xỏ.

Tiêu Tiễn nhẹ nhàng xoa một khối xanh tím trên trán, cũng không tranh luận cái gì, đành phải cười khổ một tiếng. Y cũng không nghĩ tới nhân loại một ngàn năm sau lại thành cái dáng vẻ phó quỷ kia, thành dân chạy nạn địa cầu, phải ở trong tay những người chim này kiếm sống. Hơn nữa y cũng không nghĩ tới, bọn họ lại ngay cả đồng loại của mình cũng công kích.

Như là nhìn thấu ý nghĩ bi ai của Tiêu Tiễn, Blake đột nhiên khẽ hừ một tiếng nói: "Làm sao, cảm thấy thất vọng đối với đồng loại của ngươi? Ai bất hạnh, nộ không tranh?"

Tiêu Tiễn ánh mắt ảm đạm đi, rốt cục thản nhiên nói: "Chúng ta chỉ là muốn đi qua dò hỏi một chút, không nghĩ tới sẽ khiến cho bọn họ địch ý lớn như vậy. Tất cả những thứ này đều quá ngoài dự đoán thôi..."

"Có gì đáng kinh ngạc, cho dù là qua một ngàn năm, thói hư tật xấu của nhân loại các ngươi vẫn còn."

Tiêu Tiễn cười cười tự giễu, nói: "Đúng đấy, rất nhiều năm trước, ta xem một bộ phim, tên Cẩu Trấn, cảm thấy để cho người rất khiếp sợ, vì sao cùng là con người mà lại đối xử với nhau như vậy?"

"Cẩu Trấn? Nói về cái gì?" White đối với những thứ hắn không biết hết thảy đều rất tò mò.

Tiêu Tiễn nói: "Nói về một Đại tiểu thư phi thường cao quý mỹ lệ, nàng tên là Grace, đầu phim, nàng bị một nhóm người hung ác truy sát, lưu lạc đến một trấn nhỏ bần cùng chất phác, trấn nhỏ tên là Cẩu Trấn. Thôn dân thiện lương đồng ý thu nhận giúp đỡ nàng, nàng dựa vào lao động đem đổi lấy quyền lợi lưu lại... Nàng cảm thấy cái làng kia thuần tĩnh lại tươi đẹp, một đại gia khuê tú, lần đầu tiên dùng lao động đổi lấy đồ ăn, nàng cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất thỏa mãn..."

"Đó chỉ là một bộ phim về làm lụng thôi sao?"

Tiêu Tiễn bĩu môi, cười khổ nói: "Cũng không phải, sau đó thôn dân biết nàng là một đào phạm, vì thế cảm thấy là bọn họ thu nhận giúp đỡ nàng là quá tốt ý, bằng không nàng nhất định sẽ chết đi, những kẻ mang danh hiền lành này, bắt đầu lộ ra bộ mặt thật của bản thân... Mọi người bắt đầu tùy ý ô nhục nàng, nô dịch nàng, ngược đãi nàng, nàng bị trở thành một con chó trên trấn, xích sắt treo trên cổ, mỗi ngày không ngừng mà làm việc, chịu tội, bị cưỡng gian bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu, những nông dân thấp hèn thô lỗ, thậm chí bao gồm ông lão mắt mù..."

White che miệng, con mắt tinh khiết lộ ra không rõ: "Tại sao lại như vậy, ngươi không phải nói đó là một trấn nhỏ chất phác, dân trấn cũng rất hiền lành sao?"

"Nhân tính, vốn là tàng mà không lộ. Lại như cảm giác các ngươi trước khi đến cái chỗ nghèo hèn kia, bọn họ nhất định sẽ cảm ân đái đức, mà trên thực tế, các ngươi bị vây công, không phải sao?" Blake lạnh lùng phân tích.

"Đúng, đây chính là nhân tính." Tiêu Tiễn không phải không thừa nhận. Nếu như không phải Blake đúng lúc cứu viện, y cùng White đã bị mọi người đánh, có thể ngay cả tao ngộ của Grace cũng không bằng, bọn họ sẽ tao ngộ đến tất cả chuyện đáng sợ, ngược đánh, nô dịch, cưỡng dâm, phân thây... Hậu quả khó mà lường được.

"Cái kia sau đó thì sao? Chính là nói về một đám người làm sao lấy một khuê tú biến thành một con chó?" Reid thật sâu nhìn Tiêu Tiễn kể chuyện xưa.

Tiêu Tiễn nói: "Sau đó, đáp án vạch trần, Grace cũng không phải là bị cảnh sát truy nã, mà là hắc bang truy sát, nàng là con gái một lão đại hắc đạo, mất hứng phụ thân máu tanh bạo lực cùng chuyên chế, vì lẽ đó rời nhà trốn đi, tìm kiếm sinh hoạt chất phác yên tĩnh ở chốn nông thôn, thử tay làm hàm nhai..."

"Kết quả phát hiện, sự tình cũng không mỹ hảo giống nàng tưởng tượng..." Reid bổ sung.

"Nàng sẽ không đào tẩu sao?" White hỏi.

"Nàng đương nhiên chạy trốn, bị làm nhục như gia súc, đương nhiên sẽ muốn chạy trốn, nhưng mỗi một lần chạy trốn liền sẽ phải chịu cảnh ngược đánh cùng cưỡng gian càng biến thái. Sau đó, người nàng gọi là bạn tốt duy nhất bán đứng nàng, đem nàng bán cho lão đại xã hội đen, nàng bị mang đi... Không có nàng ở nơi đó, Cẩu Trấn lại khôi phục lại yên tĩnh thường ngày, bề ngoài xem ra chất phác, an bình, tự cấp tự túc. Như là các nữ nhân không có ngược đãi qua, nam nhân không có cưỡng gian qua nàng như thế..."

"Cố sự kết thúc rồi à?"

"Không có, nàng cuối cùng lần thứ hai trở lại thôn trấn, mang theo thủ hạ của cha nàng, cầm súng tự động, san toàn bộ thôn trấn thành bình địa, tàn sát toàn bộ thôn trấn."

"Báo thù rất đặc sắc!" Blake vỗ tay một cái, sau đó bình tĩnh tuyên bố: "Được rồi, đi ăn cơm!"