Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 149

Dựa theo những gì y biết về Reid, Tiêu Tiễn cho rằng sẽ được đưa đến gian phòng siêu cấp xa hoa, kết quả hắn đi tới một hậu viện nông gia, không khỏi có chút bất ngờ.

"Tổ ấm của ta..." Reid tiêu sái mà đậu phi thuyền ở hậu viện bùn đất, không một chút nào sợ làm bẩn phi thuyền.

Bên cạnh cây già to lớn, có một ngôi nhà cũ kỹ làm bằng gỗ, tuy rằng cũ, nhưng giữ gìn không tệ, cũng không có mưa tạt hoặc nguy hiểm sụp xuống. Tiêu Tiễn đi ở trên tấm ván gỗ, đạp ra âm thanh kẽo kẹt, dường như xuyên qua cổ đại.

"Nhị thiếu gia!" Một lão thái bà mập mạp tới đón, như là đã biết hắn sẽ đến, cùng Reid thân thiết ôm ấp,

"77 thẩm!" Reid giới thiệu cho Tiêu Tiễn, " Nhũ mẫu của mẹ ta, thị tỳ của bà ngoại ta."

Tiêu Tiễn lập tức bị lão thái bà tập kích... Bà nhào tới, tựa như phi thường quen thuộc cho y một cái ôm ấp nhiệt tình...

Tiêu Tiễn nhìn đầu bà đầy tóc bạc cùng cánh thưa thớt lông chim một chút, trong lòng oán thầm: Rõ ràng là tuổi gần bà bà, Reid lại gọi bà là thẩm, quá biết hống người hài lòng đi!

Lão thái thái như trở lại thời thiếu nữ, dùng vẻ mặt cực kỳ mộng ảo, đem Tiêu Tiễn từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, cuối cùng ca ngợi nói: "Không tồi không tồi, người nhị tiểu thiếu gia yêu thích, quả nhiên đẹp đẽ! Nếu như thời gian đổ về năm mươi năm, cũng sẽ thích ngươi!"

Tiêu Tiễn có chút cảm động. Đây chính là "Người qua đường A " đầu tiên nói y cùng Reid xứng đôi, mà không phải ném cho một trái cà chua. Xem như là, được chúc phúc, được xem trọng sao?

77 đại thẩm mà một bên thu xếp bữa tối bọn họ dùng, một bên đang bận bịu phóng đại Reid: "Tiểu Tiễn a, không phải ta mèo khen mèo dài đuôi, nhị tiểu thiếu gia nhà chúng ta a, không chỉ là người hiếu thuận, tâm tính thật tốt, thành thực thủ tín, đối với người cũng chuyên nhất. Thật là một hài tử vạn người chọn một!"

Tiêu Tiễn lúng túng nhìn ngó Reid, Reid đang uống canh, một mặt cười bỉ ổi.

Được rồi, Tiêu Tiễn muốn một lần nữa ước định ánh mắt lão thái thái này...

Này Reid hiếu thuận hay không y không biết, y chỉ biết hắn đã không còn bất kỳ trưởng bối nào; hắn tâm tính thật tốt? Hàng này ở thương trường thật giống có biệt hiệu gọi " Tu La Đoạt mệnh " đi! Thành thực thủ tín? Tên gian thương này?

Còn có, đối với người chuyên nhất? Nghe nói lễ tình nhân trước đó, hắn bảo 422 thư ký giúp hắn phát thiệp chúc mừng điện tử cho hết thảy tình nhân cũ, tình nhân mới, từ sáng sớm phát đến tối, còn tăng ca đến nửa đêm, cuối cùng bởi vì mệt nhọc đưa viện truyền dịch dinh dưỡng?

Lão thái thái tựa hồ nhìn thấu kế vặt Tiêu Tiễn. Ba sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi như vậy, tuy rằng con mắt lỗ tai không bằng trước, nhưng trong lòng cũng như gương sáng, đều già thành tinh rồi.

"Hắn lại là lần đầu tiên mang người yêu đến chỗ này nha! Lúc trước đều là hắn mang theo tam thiếu gia, hoặc là Tiểu 12!" Bà nói chính là số 12 quản gia. Lão quản gia tuy rằng cũng già, nhưng vẫn là vãn bối của bà.

Trái tim nhỏ vừa rơi xuống của Tiêu Tiễn, lại tung bay lên.

Hóa ra, y là duy nhất a!

Y nhìn ngó Reid, Reid ý cười dịu dàng mà nhìn y, tròng mắt màu tím sáng rực rỡ như yêu, đẹp đến kinh tâm động phách. Nhìn nhau nở nụ cười, hết thảy đều không nói lời nào.

Hóa ra hắn tuy có hàng trăm hàng ngàn tình nhân, nhưng đều không đủ để đánh tới nhãn mác "Người yêu", "ra mắt" lão trưởng bối này.

Tiêu Tiễn một cao hứng, liền đắc ý đi thưởng thức " món ăn dân dã "

"A, 77 thẩm, món canh này, rất đặc biệt a!" Y đại tán, đầu lưỡi ngâm ở trong hương vị cực kỳ thiên nhiên không thể tự kiềm chế.

"Hái chút rau dại gần đây thôi, dân dã quê mùa hơn đồ ở khách sạn sáu sao nhiều! Nghe nhị tiểu thiếu gia nói ngươi muốn ăn đồ ăn chín, vì lẽ đó ta liền đun nước nấu một hồi! Cá là hàng xóm câu, rửa sạch đưa tới cho ta, rau dại là con gái nhỏ nhà hắn ở sau nhà đào, đều những thứ dân dã. Không ra gì, ngươi không chê là tốt rồi!"

"Hóa ra là rau dại, khó trách mùi nồng nặc như thế! Loại món ăn này ta trước đây thật giống chưa bao giờ ăn qua!" Tiêu Tiễn lập tức đối với rau dại cảm thấy hứng thú, còn ồn ào ngày mai dậy sớm theo hái rau dại.

"Loại kia món ăn đất hoang chân tường khắp nơi đều có, có cái gì hiếm lạ..."

"Thế nhưng phối loại cá này xác thực tuyệt phối! Vốn là có sông sẽ có chút tanh mùi bùn, thế nhưng loại rau dại nồng nặc này đã át đi mùi tanh đó, tăng lên mùi cá ngon...." Nói tới mỹ thực, Tiêu Tiễn như tỏa sáng.

Sau khi ăn xong, Tiêu Tiễn cùng 77 thẩm trò chuyện với nhau thật vui, quả thực đã quên ai mới phải nhân vật chính. Rốt cục, đến tận mặt trăng đã treo cao tận đỉnh đầu, Reid mạnh mẽ kéo Tiêu Tiễn đến phòng ngủ....

Trong phòng có phòng tắm đơn sơ, bên trong có vại nước to lớn, không có vòi sen, đừng nói gì đến nhanh chóng tắm rửa, muốn rửa mặt phải dùng gáo múc đến tẩy thân thể.

Reid như cá gặp nước - cầm cái gáo hướng tưới nước trên đầu Tiêu Tiễn, một cái tay khác giúp y xoa bong bóng xà phòng, ngứa đến Tiêu Tiễn khắp nơi tán loạn. Cuối cùng tắm rửa đã biến thành giội thuỷ chiến... Hai người ở này trong hương thôn nhà cũ đều đã biến thành tiểu hài nhi ấu trĩ.

Như là một mặt thuần chất sau những sự xa hoa.

Mặt trăng thấu qua cửa sổ to lớn - chiếu vào. Cửa sổ không phải là kính, chỉ có một cửa sổ có thể khép mở. Đêm nay thật là đúng dịp, lại là một đêm trăng tròn.

"Quen thuộc không?" Reid trần truồng - cầm khăn mặt sạch sẽ giúp Tiêu Tiễn sát đầu tóc ngắn, chính mấy giọt nước lăn dài trên cổ, nhiểu đến trên ngực, cũng không để ý tới.

"Quen thuộc." Tiêu Tiễn cười, tỏa ra oánh oánh như vẻ đẹp của ngọc.

Tiêu Tiễn đứng lên, đoạt qua khăn mặt, cũng giúp Reid lau tóc: "Ta không chỉ quen thuộc, còn rất yêu thích."

Tiêu Tiễn thực sự nói thật, nếu là Reid mang theo y đến khách sạn lớn mướn phòng, y lại cảm thấy không hứng lắm. Nhưng hắn phô trương như vậy, không có gì không ưu, lại sẽ dẫn y đi tới nơi này loại hương giao đất hoang ăn cỏ dại, ở nhà gỗ, ngủ gian phòng cũng tương đối đơn sơ, điều này cũng làm cho y đối với Reid nhìn với con mắt khác.

Như chỉ có nhìn thấy hắn vì y vung tiền như rác, mua một lần năm chiếc phi thuyền hào xỉ một mặt, Tiêu Tiễn sẽ không đối với hắn cảm thấy hứng thú như vậy. Liền bởi vì hắn có thật chuyện muốn che dấu, y không thể dự đoán, y mới sẽ muốn tìm tòi lại thám, kéo ra sương mù nhìn đứa nhỏ bên trong núi vàng núi bạc ngồi xổm ra sao.

Nghe nói một người yêu ai đó, sẽ dẫn người đó đi đến nhà bà ngoại. Ăn cơm bà ngoại làm, ngủ chăn đệm nhà bà ngoại ( nằm dưới đất, ổ rơm), sau đó đồng thời nhìn ngôi sao nhìn mặt trăng, lén lút hôn môi...

Thân nhân của Reid đều không còn, người nhũ mẫu của mẹ này, thị tỳ của bà ngoại, y là xem như bà ngoại tới đối xử đi!

Như vậy, đây là loại biểu đạt yêu khác? Tiêu Tiễn trộm vui, nhếch miệng lên, tâm tình thật tốt, cảm động không tên...

Reid bé ngoan để Tiêu Tiễn lau khô tóc cho hắn, bắt đầu tán gẫu: "Có một lần ta cùng tình thánh 133 gặp mặt vào bữa sáng..."

"133? Chính là đại thụ trong giới giải trí, hồng đủ 20 năm, già trẻ thông sát vị kia?"

Tiêu Tiễn tuy rằng không thế nào xem ti vi, nhưng nhìn phố lớn ngõ nhỏ đều là áp phích của hắn, cũng biết vị tình này thánh có bao nhiêu hồng! Khoảng chừng lại quá hai mươi năm, hắn liền có thể nắm "Chung thân thành tựu thưởng"!

"Không sai. Hắn là minh tinh gần nhất lương cao đào sừng tới được tập đoàn chúng ta ký kết!"

"Ngươi lại là BOSS 133?" Tiêu Tiễn sùng bái mà nhìn Reid, cảm thấy quá khiếp sợ! Y còn tưởng rằng N2 đã là hàng "" hot "" công ty giải trí bọn họ, không nghĩ tới lại còn có 133 kinh điển lâu năm như vậy!

"Ta hỏi 133 tình nhân đông đảo, ngươi hạnh phúc không? Ngươi đoán hắn nói thế nào?"

"Nói thế nào?"

"Hắn mới hạnh phúc!" Hắn chỉ vào người làm vườn bên ngoài hắn nói. Hắn vô số người tình, lại ước ao người làm vườn của hắn. Ta tò mò theo ngón tay của hắn nhìn, người làm vườn kia, sắp sỉ tuổi tác hắn, bần cùng gầy yếu, trung thực, hắn đang xử lý hoa viên, thê tử mập mạp của hắn ta đang trừng trị hắn tiễn cành khô, lớn tiếng quát lớn hắn, phía sau hắn còn có ba đứa hài tử."

"..." Tiêu Tiễn lắng xuống, im lặng chờ nghe.

"Ta hỏi hắn tại sao. 133 không hề trả lời, hắn chỉ là đột nhiên hỏi ta —— ngươi nguyện ý cùng một người phụ nữ lên giường một vạn lần, hay là nguyện ý lên giường một lần với vạn người phụ nữa."

"Cái vấn đề này có chút thú vị!" Tiêu Tiễn làm như ngộ đến cái gì.

Reid nói: "Ta cũng không có cách nào trả lời. Lúc đó ta giống như hắn, mỗi ngày ngủ với người khác nhau hoặc là một, hoặc là vài... Ngày thứ hai lại thay mới. Tất cả tập mãi thành quen, biến thành nếp sống xấu tuần hoàn, chúng ta không thể nào tưởng tượng được cùng một người lên giường một vạn lần là hình dáng gì, chuyện này quả là là không có cách nào tưởng tượng. Người bên ngoài nghĩ chúng ta quá ha tâm, kỳ thực là chúng ta không dám hy vọng xa vời."

"Bởi vì người bề ngoài xem ra càng hoa tâm, càng là sợ hãi bị người ta cự tuyệt, người khác nhìn dáng vẻ bọn họ một bộ không đáng kể, kỳ thực bọn họ nhưng sợ hãi tập trung vào cảm tình không chiếm được trăm phần trăm báo lại. Cùng với muốn tiếp thu mười năm sau biệt ly, không bằng sáng mai liền chia ly, sớm một chút tách ra, không có bao nhiêu tình cảm, cũng sẽ không đáng giá lưu luyến, sẽ không đả thương tâm." Tiêu Tiễn tiếp lời.

"Hóa ra ngươi hiểu ta..." Reid đứng lên, bắt đầu hôn y.

Đêm trăng tròn, có một tình nhân nhiệt tình ôm hôn lên. Bọn họ đều là có "Mười năm vừa cảm giác dương bên trong mộng, thắng được thanh lâu bạc hạnh tên" qua lại, hiện ở trong lòng bọn họ đều có cùng một đáp án.

Bọn họ từ nay về sau, sẽ cùng giường cùng gối, cho đến chết. Cũng không tiếp tục khi sáng sớm tỉnh lại, một mỹ nhân xa lạ ở bên.

Nhân sinh rất ngắn, cuối cùng cũng có phần cuối, nhất định chỉ có thể hoan ái một vạn lần, như vậy hết thảy số lượng này đều giao cho lẫn nhau đi.

Hai thân thể nóng rực quấn quýt cùng nhau, như là chỉ có nguyên thủy rung động mới có thể bình định kinh hoảng sợ hãi mất đi trong lòng. Y yêu cũng yêu ta chứ? Y sẽ yêu ta cả đời chứ?

Tiêu Tiễn ở bên trong vui thích đỉnh cao nhất phát sinh thật dài rên rỉ, lại như nhân ngư sắp chết hát vang.

"Không xong rồi!"

"Ôm chặt ta... cùng tới a..." Reid ôm lấy Tiêu Tiễn, đồng thời lăn tới trên tấm phảng cứng.

Không giống với giường lớn mềm mại trước đây, giường nhỏ cứng rắn chật hẹp cho bọn hắn điên cuồng xúc động. Ở trong hoàn cảnh hoàn toàn mới, bọn họ lần thứ hưởng thụ thân thể lẫn nhau.

Mặt trăng tròn như con mắt, sáng lấp lánh nhìn trận kiều diễm xuân sắc, chớp cũng không chớp mà nhìn.

Trong tổng bộ XP, hai nam nhân vừa vào nhà đang trừng mắt nhỏ, không, là ba nam nhân. Hiện tại, còn có San Đạo...

" Tiêu Tiễn Ngu ngốc đi đâu? Bữa cơm tối này có thể ăn sao?" San Đạo thiếu gia rất tức giận, thời khắc này, nhóc rốt cuộc biết bình thường ăn bữa tối Tiêu Tiễn làm có bao nhiêu hạnh phúc.

"Tuổi tác con ăn thịt được sao? Lại không tiêu hóa, được, uống sữa tươi!" Blake hiếm khi thấy về nhà một lần, không chút do dự mà phê thói quen của thằng con vẫn còn trạng thái trẻ con mà thích ăn thịt.

San Đạo ôm bình sữa, lăn tới góc tối oa một chỗ.

"Đồng thời biến mất còn có Nhị ca!" White phiền muộn - chỉ chỉ bãi đậu phi thuyền bên ngoài, "Ngày hôm nay không biết phát tao cái gì, cả ngày chiếm Tiêu Tiễn, lại mang theo y đi mua năm chiếc phi thuyền mới, thiêu tiền tổ tông! Lại cầm thủ đoạn hống mỹ nhân trước đây đến hống Tiêu Tiễn vui, hiện tại còn một mình đi thâu hoan, quăng hai người chúng ta rồi. Vô liêm sỉ a!"

Blake thẫn thờ mà nhai bữa tối, cảm thấy mùi vị gì cũng không có, hắn buông muỗng, bình tĩnh - đối với White nói: "Ngươi đã quên ngày hôm nay là sinh nhật Reid sao?"

White trong nháy mắt hoá đá... Sinh nhật sao? Được rồi, tha thứ cho huynh ấy một hồi đi. Tiêu Tiễn làm "Quà sinh nhật", lần thứ hai tuần hoàn lợi dụng...