Ngài Mã Thiên Tiếu nhất định phải làm rõ việc này, rốt cuộc là điều gì đã làm cho Mã Tiểu Khiêu có hành động khác thường này. Ông ta quyết định bám sát Mã Tiểu Khiêu.
Buổi chiều ngày hôm sau, ngài Mã Thên Tiếu vũ trang cả người, đội lên cái nón lưỡi vịt có thể phủ xuống đầu mày, đeo chiếc mắt kiếng đen có thể che hết nữa khuôn mặt, bịt chiếc khẩu trang lớn che hết nữa khuôn mặt, trên cổ còn treo một chiếc kính viễn vọng của quân đội dùng.
Có một cửa hàng bán hoa tươi ở đối diện cửa trường học. Ngài Mã Tiểu Khiêu lách người đi vào. Cô bán hoa nhìn thấy hình dáng ông ta như thế, cho rằng ông ta đến để cướp tiền, sợ quá phát run cả người.
Trên giá cắm đầy hoa tươi thật may có thể làm chổ ẩn nấp rất tốt cho ngài Mã Thiên Tiếu. Ông ta để ống viễn vọng kính trong đám hoa tươi, quan sát động tĩnh trong trường học.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên một lát, Mã Tiểu Khiêu liền chạy ra, phía sau còn có một bạn học nữ chạy theo. Ngài Mã Thiên Tiếu vừa nhìn qua đã biết, người bạn học nữ đó là Lộ Man Man, vì cô ấy đang mặc chiếc váy ca rô đỏ, đó là chiếc váy mà ông ta và Mã Tiểu Khiêu cùng nhau đi đến cửa hàng chuyên bán hàng “Tiểu Công Chúa” mua về đền cho cô ấy.
Mã Tiểu Khiêu đã chạy ra khỏi cửa, chạy về phía hướng đi về nhà, Lộ Man Man vẫn đuổi theo sát nó. Ngài Mã Thiên Tiếu vội vàng từ phía sau giá hoa tươi chạy ra, bám sát phía sau Lộ Man Man.
Bấy giờ, trong lòng ngài Mã Thiên Tiếu đã có chút hiểu rõ, hành động khác thường của Mã Tiểu Khiêu thời gian này, phân nữa là có chút mối liên hệ cùng Lộ Man Man. Ngài Mã Thiên Tiếu nhớ lại lần trước đi mua chiếc váy cho Lộ Man Man, biểu hiện nhiệt tình khác thường của Mã Tiểu Khiêu, trong lòng cười nói: “nói nó thích Lộ Man Man, nó còn không thừa nhận.”
Ngài Mã Thiên Tiếu trên đường đi lúc ẩn lúc hiện, làm những động tác bám theo người trong phim truyền hình bắt chước như thật. Người ở trên đường đều nhìn ông ta, cho rằng ông ta là người ở trong viện tấm thần trốn ra, nhưng ông ta nào có biết, hai con mắt đang bám chặt Mã Tiểu Khiêu đang ở phía trước.
Mã Tiểu Khiêu chạy vào trong một siêu thị, Lộ Man Man cũng đang chạy vào ở phía sau. Ngài Mã Thiên Tiếu lại cười thầm trong bụng: “ha ha, tuổi còn nhỏ như thế, đã biết dẫn bạn học đi dạo siêu thị rồi.”
Ngài Mã Thiên Tiếu chạy vào trong siêu thị, gặp thang cuốn tự động, Mã Tiểu Khiêu vừa đi lên đã xuống ngay. Lộ Man Man đi lên, chìm ngập vào trong dòng người.
Mã Tiểu Khiêu xuống khỏi thang cuốn, chạy ra khỏi siêu thị. Ngài Mã Thiên Tiếu cũng chạy cùng nó ra khỏi siêu thị. Ông ta bắt đầu nhận ra điểm đầu đuôi sự việc: “thì ra Mã Tiểu Khiêu không phải là dẫn Lộ Man Man đi dạo siêu thị, mà là nó ở trong siêu thị bỏ rơi Lộ Man Man.”
Thằng bé này đang làm cái quỷ gì đây?
Mã Tiểu Khiêu vẫn chạy về phía trước, chạy đến một ngã tư đường, nó thôi không chạy nữa.
Mã Tiểu Khiêu đang nhìn gì vậy?
Ngài Mã Thiến Tiếu cho rằng Mã Tiểu Khiêu đang nhìn xe hơi, Mã Tiểu Khiêu biết tất cả nhãn hiệu và số hiệu của xe hơi. Nhưng ông ta biết trình độ si mê của Mả Tiểu Khiêu đối với xe hơi, còn không đến nỗi mỗi ngày về đến nhà muộn như thế.
Ngài Mã Thiên Tiếu đến một nhà sách đối diện bên kia đường, đặt ống viễn vọng kính lên trên kệ sách, để nhìn rõ về phía Mã Tiểu Khiêu.
Thì ra Mã Tiểu Khiêu không phải là đang nhìn xe hơi, là nó đang nhìn người cảnh sát đang chỉ huy giao thông.
Đây là một người nữ cảnh sát, Mã Tiểu Khiêu nhìn đến không chớp mắt.
Người nữ cảnh sát đó có gì hay vậy?”
Ngài Mã Thiên Tiếu đưa ống kính viễn vọng xoay về phía người nữ cảnh sát, rất nhanh ông ta cũng bị người nữ cảnh sát đó thu hút lấy. Người nữ cảnh sát này giống như người mẫu thân hình cao, toàn thân mặc đồng phục cảnh sát màu đen có quân hàm, trên đầu đội một chiếc nón hình chiếc thuyền màu trắng, trên thắt lưng thắt chiếc thắt lưng rộng bản màu trắng, trên tay đeo đôi găng tay màu trắng, chân mang đôi giầy ống sáng bóng đến độ có thể soi thấy người. Mặc bộ đồng phục cảnh sát uy phong thế này, người nữ cảnh sát xem ra càng mạnh mẽ hơn so với người mẫu.
Điều thu hút ngài Mã Thiên Tiếu chính là vẻ mặt tươi cười trên mặt người nữ cảnh sát, còn có động tác chỉ huy giao thông của cô ấy, giống như đang làm một điệu múa xinh đẹp. Xe hơi đi đến khắp nơi từ đông tây nam bắc, trong điệu múa xinh đẹp của người múa đứng ở ngã tư đường, điều khiển xe chạy về phía trước một cách ngay ngắn có trật tự.
Đôi mắt của ngài Mã Thiên Tiếu vẫn không rời khỏi ống kính viễn vọng, ông ta đã bị người nữ cảnh sát hớp hồn rồi, ông ta đã quên mất đi con trai Mã Tiểu Khiêu của ông ấy.
Ngài Mã Thiên Tiếu vẫn nhìn người nữ cảnh sát qua kính viễn vọng, mãi nhìn đến khi trời tối, người nữ cảnh sát đã rời khỏi ngã tư đường. Ông ta mới thu lại kính viễn vọng đi về nhà.
Mã Tiểu Khiêu đang ăn cơm. Dù rằng ngài Mã Thiên Tiếu đã cất đi mắt kính đen, cất đi khẩu trang, cất đi nón lưỡi vịt và đã cất đi kính viễn vọng trong túi, nhưng Mã Tiểu Khiêu nhìn bộ dáng của cha nó vẫn có chút khác lạ.
“Cha, sao muộn thế này, cha đã đi đến đâu?”
Ngữi đến mùi thơm thức ăn, ngài Mã Thiên Tiếu mới cảm thấy bụng đói. Ông ta gấp một miếng thịt trong chén của Mã Tiểu Khiêu bỏ vào trong miệng, nói một cách mập mờ: “con đi đến đâu, cha cũng đi đến đó.”
Mã Tiểu Khiêu vốn không tin, nó nghĩ nó đi nhìn người nữ cảnh sát, cha nó làm sao cũng có thể đi nhìn người nữ cảnh sát.
“Cha nhìn thấy con cùng Lộ Man Man dạo siêu thị….”
Ngài Mã Thiên Tiếu cố ý không nói hết câu, cố ý để cho Mã Tiểu Khiêu sốt ruột.
Mã Tiểu Khiêu quả nhiên đã sốt ruột: “con mới là không đi cùng Lộ Man Man dạo siêu thị. Con đến siêu thị để đánh lừa cô ấy.”
“Tại sao phải đánh lùa cô ấy?”
“Tại cha không biết, Lộ Man Man giống như một KGB (Uỷ ban an ninh quốc gia Liên Xô), cô giáo Tần phái cô ấy đến giám sát con. Trong lớp học cô ấy giám sát con, tan học rồi, cô ấy vẫn muốn giám sát con.”
Ngài Mã Thiên Tiếu lại cố ý kích Mã Tiểu Khiêu: “con lừa được Lộ Man Man rồi, lại ở một ngã tư đường đếm xe hơi có phải không?”
“Ai đi đếm xe hơi?” Con không có rãnh hơi như thế.”
“Thế con ở chổ đó làm gì vậy?”
Mã Tiểu Khiêu quả nhiên bị lừa: “con ở đó xem cảnh sát.”
Ngài Mã Thiên Tiếu không hạ giọng: “cảnh sát có gì hay vậy?”
“Người cảnh sát đó là nữ.” Bộ dáng của Mã Tiểu Khiêu rất thần bí, “cha, con dám đánh đố, cha nhất định chưa gặp qua người nữ cảnh sát đẹp thế này, tài tình thế này!”
“Nói, nói xem, cô ấy đẹp thế nào, tài tình thế nào?”
Mã Tiểu Khiêu buông chén đũa xuống, làm ra mấy động tác mấy người nữ cảnh sát chỉ huy giao thông thường làm. Ngài Mã Thiên Tiếu trong lòng đã rõ, đây đều là ở trong phòng vệ sinh rèn luyện ra cả đây, một chiêu một thức này, thật là giống.
Mã Tiểu Khiêu vừa làm động tác, vừa hỏi: “cha nói xem có đẹp không?”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói đẹp, lại hỏi Mã Tiểu Khiêu, người nữ cảnh sát tài tình như thế nào?
Mã Tiểu Khiêu nói: “lúc trước, ở đó là do một người cảnh sát mập chỉ huy giao thông, ông ta dáng người rất hung dữ, lộ lên một đôi mắt bò, hễ một cái là lên lớp, là phạt, nhưng tại ngã tư đó vẫn rất loạn, xe cộ dính chặt vào nhau. Hình dáng người nữ cảnh sát này không có chút gì hung dữ, cô ấy không lên lớp, cũng không xữ phạt, trên mặt vẫn là nụ cười tươi, những tài xế lái xe ngoan ngoãn nghe theo cô ấy chỉ huy, cha nói xem tài hay không?”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “không phải tài, là sức mạnh của nụ cười.”
Sức mạnh của nụ cười?
Nếu như đây là nói người khác, Mã Tiểu Khiêu chưa chắc đã hiểu ý nghĩa câu nói này. Nhưng đây là nói về người nữ cảnh sát, Mã Tiểu Khiêu sẽ không chỉ chỉ là hiểu, có lẽ nó so với người khác đều lý giải đến thấu triệt.
Mã Tiểu Khiêu vẫn là ngày ngày sau khi tan học, thì chạy đến ngã tư đường xem người nữ cảnh sát chỉ huy giao thông. Ngài Mã Thiên Tiếu ngày ngày cũng đi, độ si mê của ông ta quyết không thua kém con trai ông ta Mã Tiểu Khiêu. Hai cha con, một người ở bên đường nhìn, một người ở bên này xem.
Khoảng một tháng sau, một loại đồ chơi nữ cảnh sát tương tự búp bê ba bi của Mỹ thịnh hành trở lại, đây là đồ chơi do ngài Mã Thiên Tiếu thiết kế, sự nghiệp của ông ta lại một lần nữa huy hoàng.
Ngoài Mã Tiểu Khiêu ra, không biết còn có ai phát hiện, đồ chơi người nữ cảnh sát này, cùng người nữ cảnh sát xinh đẹp ở ngã tư đường đó, không chỉ giống nhau về y phục, hình dáng cũng thật là giống nhau.