Sao mà năm thứ sáu rồi, ngay cả chơi đùa cũng không được vậy cà? Mã Tiểu Khiêu nghĩ hoài nghĩ không ra. Nó hỏi Cao Đại Vĩ: “người lớn không cho phép chúng ta chơi cùng nhau, hai chúng ta có chơi nữa không?”
“Chơi chứ, sao lại không chơi?” Cao Đại Vĩ phớt lờ sự việc, “đến lúc đó, anh dùng tín hiệu ngầm liên hệ cùng em.”
Tín hiệu ngầm của Cao Đại Vĩ, là dùng một con thỏ lưu manh treo trên cửa sổ. Cửa sổ phòng của Mã Tiểu Khiêu đối diện cửa sổ phòng của Cao Đại Vĩ, vừa nhìn thấy trên cửa sổ phòng hắn có con thỏ lưu manh khuôn mặt không biết cười, đôi mắt trừng lên, Mã Tiểu Khiêu liền chạy xuống lầu để đợi hắn.
Cao Đại Vĩ rất giỏi chơi đùa, ngày ngày đều chơi trò chơi mới, không trùng lấp. Mấy hôm trước chơi thả diều, hôm qua chơi ván trượt, hôm nay lại chơi trò gì đây?
Cao Đại Vĩ ôm một cây súng bắn nước bằng nhựa chạy xuống lầu. Hắn nói ngày hôm nay chơi trò bắn súng nước.
Mã Tiểu Khiêu nói nó không có súng nước, làm sao chơi đây?
“Thật ngốc!” Cao Đại Vĩ méo miệng, “nhà em ngay cả súng nước cũng không có sao? Lẽ nào là không có, mau chạy về nhà tìm đi.”
Mã Tiểu Khiêu chạy về đến nhà liền cuống quýt lên đi tìm súng nước.
“Cha, nhà mình có cây súng nước nào không?”
“Nhà mình có cái này.”
Ngài Mã Thiên Tiếu đang cầm một cái bình xịt nước dùng để tưới bông, đắc chí cho rằng đây là súng phun sen của mình cầm, xuất hiện ở trước mặt Mã Tiểu Khiêu.
“Cha, đây là dùng tưới bông mà, con muốn dùng súng phun nước để chơi trò bắn súng nước.”
“Cái này cũng vậy có thể dùng chơi trò bắn súng nước.”
Ngài Mã Thiên Tiếu chỉa thẳng vào Mã Tiểu Khiêu bắn ra một tia nước. Nơi đứng của ngài Mã Thiên Tiếu cách Mã Tiểu Khiêu chỉ có hơn một trượng, tia nước bắn ra bắn đến trên đùi bên ngoài chiếc quần ngắn của Mã Tiểu Khiêu đang mặc, trên đùi có cảm giác tê tê.
Mặc nó có phải là súng nước hay không, chỉ cần có sức chiến đấu là được.
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy bình xịt nước chạy xuống lầu. Vừa bước đến đầu cầu thang, đã bị Cao Đại Vĩ ẩn nấp ở phía sau cầu thang bắn ra một luồng nước. Chiếc áo trước ngực của nó liền thấm ướt.
Mã Tiểu Khiêu bình tĩnh chiến đấu, cầm lấy bình phun nước, chỉa thẳng vào Cao Đại Vĩ, xịt từ đầu đến chân. Áo quần của Cao Đại Vĩ đều thấm ướt cả.
“Được đấy Mã Tiểu Khiêu, ta không tiêu diệt ngươi, ta không gọi là Cao Đại Vĩ!”
Cao Đại Vĩ đang chuẩn bị truy kích Mã Tiểu Khiêu rữa hận, nhưng, trong súng nước của hắn đã hết nước, đành phải chạy đến vòi nước để châm nước.
Bình xịt nước của Mã Tiểu Khiêu vẫn còn nước, làm sao bỏ qua cho được? Nó đuổi theo xịt một cách điên cuồng về phía Cao Đại Vĩ.
Cao Đại Vĩ người ướt như chuột lột, xem ra có chút thật đáng thương.
Ngay lúc này, ba của Cao Đại Vĩ đi làm về đến, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng thảm hại của con trai. Ông ta lao đến, một tay túm lấy cánh tay của Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, mày ức hiếp người quá đáng, đi tìm cha ngươi mau!”
Mã Tiểu Khiêu nói: “con không có ức hiếp ảnh, chúng con đang chơi bắn súng nước.”
Ba của Cao Đại Vĩ vẫn nắm chặt cánh tay của Mã Tiểu Khiêu không thả ra, càng muốn kéo nó đi tìm cha nó.
Thực ra, ngài Mã Thiên Tiếu bấy giờ đã xuống lầu rồi. Vừa rồi ông ta vẫn ở ban công nhìn Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ chơi trò bắn súng nước, xem đến ông ta thật vui, vì Mã Tiểu Khiêu dù sao vẫn chiếm thế thượng phong.
Ngài Mã Thiên Tiếu đã xuống lầu, vừa may nhìn thấy ba của Cao Đại Vĩ đang níu kéo Mã Tiểu Khiêu không thả ra, Mã Tiểu Khiêu bộ dạng như một con gà con đang bị lão chim ưng bắt đi thật đáng thương.
“Đây gọi là tài giỏi sao!”
Ngài Mã Thiên Tiếu chạy đến kéo tay của ba Cao Đại Vĩ: “Ông người lớn ức hiếp trẻ nhỏ, ông không xấu hổ sao?”
Ba Cao Đại Vĩ buông Mã Tiểu Khiêu ra, cãi nhau cùng ngài Mã Thiên Tiếu. Hai người cha giống như hai con gà trống mắt đỏ, bộ dạng thật hung ác!
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ cười hì hì đứng ở một bên xem cảnh náo nhiệt.
Cao Đại Vĩ nói: “cha em giống một con sói đói.”
Mã Tiểu Khiêu nói: “ba anh giống một con sư tử điên.”
“Hai đứa đừng cãi nữa.” Ngài Mã Thiên Tiếu bổng nhiên nói một câu nói để cho Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ đều hưng phấn không ngừng, “ông và tôi, hai người đàn ông chúng ta chơi một trận bắn súng nước, ông có dám không?”
“Ba, chơi đi, có gì mà không dám?”
Cao Đại Vĩ vội vàng đưa súng nước cho ba hắn.
Mã Tiểu Khiêu cũng đưa bình xịt nước cho cha nó.
“Thật là trò đùa! Ông đã là người lớn rồi, còn chơi trò bắn súng nước!”
Ba của Cao Đại Vĩ là một cán bộ nhà nước, ông ấy chỉ muốn chưởi nhau, không muốn bắn súng nước.
Ba của Cao Đại Vĩ rõ ràng là như thế, Mã Tiểu Khiêu rất buồn thay cho Cao Đại Vĩ.
“Không sức, ba anh thật không có sức!”
Cao Đại Vĩ đối với ba cũng rất thất vọng, nhất thời nghĩ đến rất mất mặt. hắn nói với Mã Tiểu Khiêu: “xem người lớn cãi nhau thật không ý nghĩa, hay là chúng ta đi chơi trò khác vậy!”
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ cùng nhau đi. Tại bên cạnh hồ phun nước, ngẩu nhiên gặp Tống Tiểu Giang vừa tan học về, trên tay đang cầm một cuốn “Thám Tử CoNan”, chúng liền đi đến mượn xem.
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ ngồi cùng nhau trên bục đá, đầu kề đầu, vai sát vai, cùng nhau đọc một quyển sách, cả hai thân mật vô cùng, giống như hai anh em. Ngài Mã Thiên tiếu và ba của Cao Đại Vĩ cãi nhau xong rồi, liền đi tìm con ở khắp nơi.
“Mã Tiểu Khiêu!”
“Cao Đại Vĩ!”
Mã Tiểu Khiêu và Cao Đại Vĩ vốn không chú ý đến tiếng kêu của họ. Hai người cha nhìn thấy hai đứa trẻ đang kề vai sát lưng, lại chơi cùng nhau, thật là vô cùng hổ thẹn. Họ hối hận trận cãi nhau vừa rồi, cảm thấy mình rất nhàm chán, thật là nhàm chán.