Mã Tiểu Khiêu thì giống như ống kem đánh răng, mỗi ngày bóp ra một câu từ trong bụng, đã nhiều ngày qua rồi, câu chữ trong bụng Mã Tiểu Khiêu gần như đã hết rồi.
Ngày hôm nay lại viết câu gì đây?
Mã Tiểu Khiêu khó khăn lắm mới bóp ra được một câu:
“Ngày hôm nay tôi đã ăn 3 tấn cơm.”
Ngày hôn sau đến tiết ngữ văn, cô giáo Tần đọc lên mấy câu viết hay nhất, đương nhiên câu thứ nhất cô đọc là của Lộ Man Man, cô giáo Tần mỗi lần đều đọc câu văn của cô ấy. Tiếp theo là đọc câu văn của Mao Triệu viết, hắn là lần thứ nhất kể từ khi khai thiên lập địa đến nay được nêu lên, vui mừng quá đến nổi hoa chân múa tay, một khuôn mặt khỉ cười nhăn nhíu.
Cô giáo Tần lấy một cái bảng đen nhỏ treo lên trên bảng đen lớn, trên bảng đen nhỏ có viết một câu:
“Đất trơn, tương đối kéo dài.”
“Các em nhìn xem, câu này có gì sai không? Sai ở chổ nào?”
Không rõ nghĩa, đây gọi là câu gì?
Mã Tiểu Khiêu giơ tay thật cao, nhưng cô giáo Tần vẫn không gọi nó, cô giáo gọi Đường Phi đang xấu hổ muốn chui xuống đất. Ha ha, Mã Tiểu Khiêu trong lòng ngầm vui: câu viết không rõ nghĩa này chắc chắn là do con sâu hồ đồ này viết đây.
Đường Phi chớp chớp mắt, vẫn tính toán phản ứng thật nhanh, nó đem câu văn sửa thành thế này:
“Vì trời có mưa, đất trơn, cho nên trận đá bóng tương đối kéo dài.”
Cô giáo Tần biểu dương Đường Phi, nói nó biết sai liền sửa, làm cho câu văn này ban đầu không hoàn chỉnh, sửa lại rất hoàn chỉnh. Vừa mới đây Đường Phi xấu hổ còn không nơi nương tựa giờ đã đắc ý trở lại.
“Ở đây còn có một câu”
Cô giáo Tần lại treo lên một cái bảng đen nhỏ, trên bảng có một câu:
“Mặt của Ba vừa ngắn vừa dài.”
Ha ha, lẽ nào khuôn mặt của người ba này biết nóng nở lạnh co, lúc trời nắng, mặt nở dài; lúc trời lạnh, mặt co lại.
Câu này là do An Kỳ viết đây.
An Kỳ là người con gái có chút đặc biệt, thường có một số động tác làm cho người ta phát cười.
Lúc này, cả lớp đều đang cười An Kỳ.
“Vốn là thế này.” An Kỳ đứng dậy nói, “Lúc ba em cười, khuôn mặt ngắn; Lúc tức giận, khuôn mặt kéo dài.”
Cô giáo Tần để cho An Kỳ viết lại câu vừa nói, trở thành một câu rất hay.
Cô giáo Tần lật tấm bảng đen nhỏ lại, trên bảng có một câu:
“Ngày hôm nay tôi ăn 3 tấn cơm.”
“Ha ha ha!”
Trong lớp học tiếng cười nghiêng cả trời đất.
Mã Thiên Tiếu cùng cười theo, về sau mới phát hiện câu văn này là do nó viết.
“Họ đang cười cái gì vậy?” Mã Thiên Tiếu tuy rằng cũng đã cười, nhưng nó thật không biết mọi người đang cười cái gì. “Lẽ nào mình viết câu này có gì sai sao?”
“Mã Tiểu Khiêu” Cô giáo Tần cũng đang cười, “em nói xem, câu văn này sai ở chổ nào?”
Mã Tiểu Khiêu nhìn đi nhìn lại, thật tình nhận không ra sai ở chổ nào.
Chổ ngồi của Đường Phi ở phía sau của Mã Tiểu Khiêu. Mã Tiểu Khiêu nghe nó đang nói ở phiá sau: “Mã Tiểu Khiêu là một con heo siêu cấp.”
Cô giáo Tần trừng mắt nhìn Mã Tiểu Khiêu, quay người dùng phấn đỏ khoanh tròn chữ tấn trong câu, hỏi: “một tấn là bao nhiêu?”
Mao Triệu giống như viên đạn bắn ra sợ tụt lại ở phía sau, lớn tiếng trả lời: “một tấn là 1000 kg.”
“3 tấn là bao nhiêu ký?”
“3 tấn là 3000 kg.”
“Mã Tiểu Khiêu, em một ngày có thể ăn 3000 kg cơm sau?”
Cả lớp cười vở cả bụng.
Mã Tiểu Khiêu bấy giờ mới tỉnh ngộ ra, thì ra nó đã viết sai chữ này, đem “3 bửa cơm” viết thành “3 tấn cơm”.
Mã Tiểu Khiêu không trách mình, lại trách cha của nó. Nó rõ ràng còn nhớ, hôm qua nó đem quyển bài tập cho ngài Mã Thiên Tiếu kiểm tra qua, ngài Mã Thiên Tiếu ở phía dưới câu này viết lên 3 chữ “đã kiểm tra”, sao lại không kiểm tra ra thế này?”
Về đến nhà, Mã Tiểu Khiêu tức giận, goị nó ra ăn cơm nó cũng không ra.
“Mã Tiểu Khiêu, ăn cơm trước đi, có chuyện gì rồi nói cho cha nghe.”
Mã Tiểu Khiêu càng tức giận hơn, nó nhào đến ngài Mã Thiên Tiếu nói lớn lên: “cha có biết, là cha đã hại chết con rồi không!”
“Cha hại chết con!” Ngài Mã Thiên Tiếu ngơ ngác, “con là con trai ta, sao ta lại hại con?”
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy câu văn đó cho cha nó xem. Ngài Mã Thiên Tiếu ngã người trên ghế sa lông, cất tiếng cười cạc cạc cạc, cạc cạc cạc, cười như tiếng vịt kêu.
Ngài Mã Thiên Tiếu sau khi cười đã, liền bắt đầu nấc cục. Lúc ông ta cười nhiều, thì sẽ nấc cục, đó là vì cười đến tức ngực.
“Mã Tiểu Khiêu ơi Mã Tiểu Khiêu, sao con lại làm thế này?” Ngài Mã Thiên Tiếu dạy con một cách ý tình sâu xa, “ngay cả một con voi to cũng ăn không hết 3 tấn cơm.”
Mã Tiểu Khiêu nói: “đại kình ngư trong biển một ngày có thể ăn 3 tấn.”
“Nước biển và tôm cá nhỏ cộng lại, ước tính có thể có 3 tấn.”Ngài Mã Thiến Tiếu lập tức nhận thức ra giáo dục của ông ta đối với Mã Tiểu Khiêu đã lệch khỏi phương hướng, vội vàng quay trở lại. “Mã Tiểu Khiêu, con bắt buộc không được quên, nếu như con lớn lên làm việc, nếu như con làm lãnh đạo giống như cha, viết giấy đưa cho nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm tối cho công nhân tăng ca ăn, giống như con viết viết thành 1 tấn cơm tối, thế thì làm sao đây?”
Mã Tiểu Khiêu nói: “con không làm được lãnh đạo.”
Ngài Mã Thiên Tiếu liền chưởi Mã Tiểu Khiêu không có lý tưởng, ông ta Mã Thiên Tiếu có thể làm lãnh đạo, con trai của ông ta cũng có thể làm lãnh đạo như thế.
“Con không làm lãnh đạo, lãnh đạo không vui.” Mã Tiểu Khiêu đưa quyển tập đến, “Cô giáo nói, muốn phụ huynh ký tên lên trên.”
Ngài Mã Thiên Tiếu cầm lấy viết, ở phiá sau câu văn cười chết người đó, viết lên mấy câu.
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy quyển vở, đọc lớn lên:
Đại hồ đồ, lệnh sau nhất định sửa chữa lỗi này.
“Cái gì vậy, đọc tầm bậy.”
“Là cha viết như thế, con mới đọc như thế.”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “Cha viết là: quá hồ đồ, từ nay nhất định sửa chữa lỗi này.”
“Thế thì cha tự xem đi!”
Ngài Mã Thiên Tiếu đón lấy quyển vở xem lại: chữ “thái” mất đi một chấm viết thành chữ “đại”, chữ “ kim” nhiều hơn một chấm trở thành chữ “lệnh”.
“Sao lại thế này?” ngài Mã Thiên Tiếu thật nhanh tự mình tha tội cho mình: “có điều chỉ là thiếu một chấm và dư một chấm mà thôi.”
“Đại hồ đồ cõng tiểu hồ đồ, làm sao mà không hồ đồ?”
Lần này chuyển đến Mã Tiểu Khiêu cười. Nó cũng ngã lên trên giường, sau khi cười xong lại nấc cục, mà còn nấc liên tục, thật là di truyền đến chổ.