Người Cát

- II -

Quả thật đã lâu rồi anh không viết cho em một bức thư nào nhưng em tin rằng anh vẫn nhớ đến em trong tâm hồn và tư tưởng anh. Em tin chắc rằng anh đã nghĩ đến em rất nhiều, lý do là khi gởi bức thư cuối cùng cho anh Lothaire em, anh lại quên đề ngoài bì tên của em. Em mở bức thư, lòng tràn ngập niềm vui. Và khi em đọc dòng chữ đầu của bức thư: “A! Lathaire thân mến!” em mới biết rằng anh chưa viết cho em. Vì vậy, em không nên đọc tiếp và trao lại bức thư cho anh em.

Đôi khi anh cười trách em đã có một tâm hồn quá im lặng, bình tĩnh đến mức mái nhà sụp đổ, em vẫn còn có thể điềm nhiên đi móc lại một tấm màn trật đinh móc, trước khi tìm cách chạy trốn. Tuy nhiên, em đã thở rất mệt nhọc và tất cả hình như đang quay cuồng chung quanh em! A! Anh Nathanael yêu quý của em, em đã run lên và nóng lòng muốn biết nếp sinh hoạt của anh hiện tại đã phải trải qua những gì không may mắn? Cách biệt, bị lãng quên, xa anh, tất cả những ý nghĩ kia xói vào tim em như những nhát dao. Em đọc đi đọc lại thư anh, Sự mô tả của anh về Coppelius ghê sợ quá. Lần đầu tiên em mới biết người cha yêu quý của anh đã phải chết một cách thương tâm nhưu thế nào! Em không thể nghe theo lời anh Lothaire được và anh Lothaire có ý muốn an ủi trấn tỉnh em, nhưng ảnh không làm em yên tâm chút nào! Hình bóng tên Giuseppe Coppola luôn luôn theo dõi em và em cũng rất hoang mang thú nhận rằng con người ấy đã làm xao xuyến giấc ngủ của em bằng những cơn mộng mị ghê khiếp, em là kẻ thường thường ngủ rất ngon giấc và rất êm đềm. Nhưng sau đó, qua sáng mai, tất cả đều hiện ra trước mắt em dưới một bộ mặt khác hẳn. Anh cũng đừng nên giận em, anh Nathanel yêu quý của em nhé, Nếu anh Lothaire có nói với anh rằng, mặc dù anh đang bị những linh cảm nguy hiểm ám ảnh, sự trong sáng của tâm hồn em cũng không vì thế mà vẫn đục đi chút nào! Em sẽ nói rõ ý nghĩ của em cho anh nghe. Tất cả những sự việc ghê sợ mà anh đã kể ra đó, hình như đã xuất phát từ ngay bản thân anh: cuộc sinh hoạt bên ngoài, cuộc sống thật sự không liên quan gì đến mấy. Tên già nua Coppelius có thể là một hình bóng ghê tởm. Vì hắn ghét những đứa bé, điều đó đã gây nên đối với anh, đối với những đứa bé nói chung, một sự ghê tởm thật sự đối với hắn. “Người Cát” ghê tởm của vú già, qua trí xét đoán trẻ thơ, mặc nhiên dính liền với tên già Coppelius kia, hình bóng này, ngoài hẳn ý thức của anh, trở nên bóng hình ma ám ảnh những ngày thơ ấu của anh, Những cuộc gặp gỡ ban đêm giữa hắn và Ba anh không nhằm ngoài mục đích thí nghiệm những chất hóa học hoặc kim khí gì đấy, và công việc này làm cho mẹ anh khổ, bởi vì những cuộc thí nghiệm như vậy làm tổn phí rất nhiều tiền; và những công việc kia, trong khi tạo cho ba anh những hy vọng, những viễn ảnh tốt đẹp về tương lai, buộc ông ta phải xao lãng sự săn sóc gia đình trong hiện tại. Chắc chắn là Ba anh đã tự gây nên cái chết do sự bất cẩn của ông và Coppelius không thể bị liên can gì vào đấy cả. Anh có tin rằng em đã đi hỏi người láng giềng già làm nghề luyện kim khí và chất hóa học để biết trong những cuộc thí nghiệm kim khí hoặc hóa học có thể xảy ra những vụ nổ cháy bất thình lình, đến có thể giết người được không? Ông bạn ấy trả lời em rằng rất có thể và cũng đã thuật lại cho em nghe rất lâu tai nạn có thể xảy ra như thế nào và cũng đã có kể ra một số khổng lồ về những danh từ kỳ lạ mà bây giờ em không còn nhớ được một danh từ nào cả. Đến đây, anh sắp tức giận Clara lắm phải không? Anh sẽ bảo “Không bao giờ chiếu được vào cái tâm hồn lạnh nhạt kia một tia sáng bí hiểm nào, những tia sáng thường thường đã bao trùm con người với đôi cánh không nhìn thấy được. Tâm hồn kia chỉ nhìn thấy bề mặt phẳng lặng của cuộc sống và giống như một đứa bé điên rồ, tâm hồn kia đã thỏa mãn lúc trông thấy quả chín mà không biết rằng cái vỏ vàng chói kia đang bọc một cái nọc giết người.’’

Hỡi anh Nathanael yêu dấu của em, anh có nghĩ rằng sự tác động truyền cảm nguy hại của một sức mạnh thù nghịch không thể nào len lõi vào được những tâm hồn trong sáng và vui vẻ không? Mong anh tha thứ cho em, em, một thiếu nữ tầm thường, em đã trình bày điều mà em cảm thấy trong ý tưởng của một cuộc đấu tranh giống nhau, có lẽ em đã không tìm được những lời đứng đắn để diễn tả những cảm xúc của em và anh sẽ cười, không phải cười về những tư tưởng của em mà cười về sự vụng về của em trong sự diễn đạt cảm xúc.Nếu quả có một sức mạnh huyền bí đâm thủng một cách phản bội bằng những móng vuốt thù nghịch vào lồng ngực chúng ta để bắt và đưa chúng ta vào một con đường nguy hiểm, con đường mà chúng ta không muốn theo, nếu quả có một sức mạnh như thế, sức mạnh ấy phải tùy thuộc ở ý thích của chúng ta, phải chịu sự điều khiển của những ý muốn của chúng ta, bởi vì như vậy, sức mạnh kia mới đòi hỏi được nơi chúng ta một quyền lực và trong quả tim chúng ta, sức mạnh ấy mới tìm được một chỗ tựa, một chỗ đứng để có thể hoàn thành sức mạnh của nó. Chúng ta hãy có đủ kiên chí, đủ can đảm để nhận định con đường mà năng khiếu và xu hướng của chúng ta đã vạch ra để mà theo đuổi bằng những bước bình tĩnh, kẻ thù địch bên trong sẽ chết lịm trong sự cố sức gây ảo tưởng, ảo giác cho chúng ta. Anh Lothaire có nói thêm rằng sức mạnh đen tối đã ám ảnh chúng ta, thường làm phát hiện những hình ảnh thật quyến rũ, quyến rũ đến mức độ làm chúng ta tự tạo nên nguyên tắc nguy hại, nguyên tắc này làm hao mòn chúng ta rất nhiều. Chính đó là con ma của chính bản thân chúng ta, ảnh hưởng của con ma này hoạt động trong tâm tư chúng ta, nhận chúng ta xuống địa ngục hoặc nâng chúng ta lên thiên đàng. Em không hiểu hết những lời cuối cùng của anh Lothaire, em chỉ linh cảm những điều anh suy tưởng. Tuy nhiên, hình như tất cả những điều ảnh nói hoàn toàn sát đúng. Em xin anh hãy quên đi, hãy vứt đi khỏi tâm trí nhà luật sư Coppelius và người bán phong vũ biểu Giuseppe Coppola. Anh nên tin chắc rằng những bộ mặt lạ lùng kia không thể gây được chút ảnh hưởng nào trên anh cả; chỉ có niềm tin của anh về sức mạnh của chúng mới làm cho chúng trở thành ghê gớm mà thôi. Nếu mỗi hàng chữ của những bức thư anh không nói lên một sự xáo trộn sâu xa của tâm trí anh, nếu trạng thái nội tâm hiện tại của anh không làm em đau xót đến tận cùng, thật ra em có thể đùa về con “Người Cát” và nhà luật sư hóa học của anh. Hãy đòi hỏi tự do hỡi những tâm hồn yếu đuổi! Hãy đòi hỏi tự do! Em xin hứa sẽ đóng vai bên anh một nữ thần hộ mệnh và xua đuổi tên Coppola ghê tởm bằng một chuỗi cười điên loạn, nếu hắn còn phải trở lại phá rối những giấc mơ của anh. Em không bao giờ ngán hắn chút nào! Hắn và đôi bàn tay nhớp nhúa của hắn và em cũng không bao giờ chịu để hắn bẩn những món quà của em, chịu để hắn xát cát vào mắt em.

Mãi mãi, anh Nathanael yêu dấu của em.