Tại quận Phong Nhàn, Hàn Đông đã đặc biệt tiến hành thị sát đối với công tác xây dựng nông thôn mới tại thị trấn Tân Nguyệt, khẳng định hình thức thí điểm của thôn Tân Nguyệt, đưa ra hình thức xây dựng nông thôn mới Tân Nguyệt. Đây là sự khẳng định lớn nhất đối với những người lãnh đạo của quận Phong Nhàn.Là người đứng đầu quận Phong Nhàn, trong lòng Thạch Tuệ vô cùng vui mừng. Kinh tế của bản thân quận Phong Nhàn phát triển tương đối lạc hậu. Bởi vậy khi lãnh đạo Thành ủy đến thị sát, rất khó thấy được điểm sáng nào khiến người ta thoả mãn. Nhưng trên phương diện phát triển nông thôn, công tác quận Phong Nhàn làm vẫn tính là tương đối vững chắc. Cái điểm sáng này lại vừa vặn được Hàn Đông phát hiện, chẳng phải là chuyện vô cùng tốt sao?Lần này Hàn Đông đến quận Phong Nhàn thị sát, cũng không hề đánh tiếng trước. Ngoại trừ dẫn theo mấy ký giả, chỉ có mấy người nhân viên không thể thiếu đi cùng, cũng không có người nào dư thừa. Trước đó quận Phong Nhàn cũng không thể làm công tác chuẩn bị gì. Bởi vậy tất cả tình hình Hàn Đông nhìn thấy đều là chân thật nhất. Nhưng điều này cũng chính là điều khiến trong lòng Thạch Tuệ cảm thấy cao hứng nhất.Dưới tình huống đã có chuẩn bị, Hàn Đông nhìn thấy những thứ này thì chẳng có gì lạ. Nhưng dưới tình huống hoàn toàn không chuẩn bị, lại có thể khiến Hàn Đông nhìn thấy tình cảnh khiến hắn thỏa mãn, điều này mới là hiếm thấy.Tâm tình Thạch Tuệ cảm thấy thoải mái. Mắt thấy đã tới thời gian dùng bữa trưa, cô liền nói với Hàn Đông:- Bí thư Hàn, anh xem hiện giờ đã là giữa trưa. Có phải chúng ta nên ăn bữa cơm công tác trước...Hàn Đông cười khẽ. Hắn biết Thạch Tuệ nói tới bữa cơm công tác khẳng định không phải là một bữa cơm đơn giản.- Tôi thấy, nếu anh đi tới thôn Tân Nguyệt, chúng ta hãy trực tiếp tìm nhà một người dừng lại quấy rầy một chút đi. Đồng chí Đới Ân. Tôi thấy anh khá quen thuộc đối với thôn Tân Nguyệt. Vậy buổi trưa hôm nay chúng tôi phải dựa vào anh vậy.Lúc này Vương Đới Ân quả thực có thể dùng câu được sủng mà kinh sợ để hình dung. Qua lời nói của Hàn Đông có thể thấy được, thông qua chuyện lần này Hàn Đông đã bắt đầu coi trọng mình. Rốt cuộc biểu hiện của mình đã đạt được mục đích. Điều này thật sự là một chuyện đáng được ăn mừng.Những người tham gia chuyến này tương đối đông. Bởi vậy không thể nào ăn cơm tại nhà của một nông dân nào đó. Cho nên Vương Đới Ân liền dẫn mọi người tới quán cơm do mấy hộ nông dân cùng nhau mở. Các món ăn trong quán cơm này rất đặc sắc. Chuyện kinh doanh cũng rất tốt. Hơn nữa bọn họ là cộng đồng nhập cổ phần, kinh doanh tự chủ. Ông chủ của quán cơm này khá thân quen với Vương Đới Ân. Vừa thấy Vương Đới Ân dẫn người tới, tất nhiên rất nhiệt tình tiến lên bắt chuyện.Buổi trưa Hàn Đông không uống rượu. Hiện tại Hàn Đông là có thể không uống rượu thì không uống rượu. Dù sao cán bộ đến cấp bậc như hắn, khi công tác không cần dựa vào cụng rượu uống rượu. Người có thể khiến hắn phải dùng rượu tiếp, đã ít lại càng ít. Cho nên hắn có thể tự mình lựa chọn uống hay không uống rượu. Những người khác cũng chỉ có thể tuân theo.Bởi vì tương đối hài lòng đối với công tác của quận Phong Nhàn, cho nên Hàn Đông cơm nước xong lại đi tới Ủy ban quận Phong Nhàn nghe Thạch Tuệ báo cáo. Lần báo cáo này chính là báo cáo về công tác mọi mặt của quận Phong Nhàn.Tổng thể mà nói, bởi thủ đoạn mạnh mẽ của Thạch Tuệ, công tác của quận Phong Nhàn hoàn toàn sóng yên biển lặng, coi như không tệ. Hơn nữa có điểm sáng xây dựng nông thôn mới này, đã là đủ rồi.Xuất phát từ quận Phong Nhàn, Hàn Đông lại dẫn mọi người đi tới quận Thanh Phổ ngay bên cạnh quận Phong Nhàn để thị sát. Tình hình quận Thanh Phổ tương tự quận Phong Nhàn. Tuy nhiên cơ sở công nghiệp ở đây vẫn khá hơn một chút. Xếp hạng kinh tế trong thành phố cao hơn so với quận Phong Nhàn một chút. Nông thôn vùng ngoại thành quận Thanh Phổ giống với quận Phong Nhàn. Chỉ có điều tình hình nông thôn ở đây so với quận Phong Nhàn có tốt hơn một chút. Lần này Hàn Đông cũng muốn đi xem tình hình quận Thanh Phổ xây dựng nông thôn mới. Tất cả thành phố Minh Châu, khu vực nông thôn không được tính là nhiều, nhưng sự chênh lệch giữa thành phố và nông thôn rất lớn. Cho nên Hàn Đông chuẩn bị nắm lấy phương diện này, trước tiên phải nắm lấy công tác nông thôn trước. Chí ít trên phương diện phát triển kinh tế nông thôn, thành phố Minh Châu cũng phải là điển hình cho toàn quốc mới được.Thành phố Minh Châu là đô thị được quốc tế hóa, là thành phố hiện đại hóa lớn nhất nước Trung Hoa, đương nhiên phải trở thành cọc tiêu của các nơi trong toàn quốc. Đây là yêu cầu của Hàn Đông. Đây không chỉ yêu cầu đối với thành phố Minh Châu, còn là công tác mà Hàn Đông theo đuổi tại thành phố Minh Châu.Tại rất nhiều nơi của Trung Hoa sự chênh lệch giữa nông thôn và thành phố đang dần tăng lên. Theo sự phát triển của kinh tế xã hội, trên thực tế thu nhập của dân chúng tại cơ sở đang càng ngày càng khó tăng cao. Sự chênh lệch này lại không ngừng tăng thêm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ xuất hiện mâu thuẫn. Thật ra những năm qua, cao tầng của Trung Hoa vẫn vô cùng coi trọng công tác Tam Nông. Hàng năm văn kiện số một đều có liên quan đến Tam Nông. Từ một điểm này mà nói, cách làm của Hàn Đông tương đối phù hợp với ý nghĩa chủ yếu trong các văn kiện của trung ương.Sau thời gian khoảng chừng nửa giờ, xe đã đến khu vực giáp ranh của quận Thanh Phổ. Lần này Hàn Đông cũng không hề thông báo với người của quận Thanh Phổ. Trước đây, Hàn Đông chỉ để Chu Ba báo cho quận Phong Nhàn mình muốn đi thị sát, cũng không hề biểu lộ rõ ràng mình sẽ thị sát chuyện gì. Hiện tại hắn đi quận Thanh Phổ, lại dứt khoát không thông báo. Dựa theo ý tứ của Hàn Đông là chuẩn bị trực tiếp đi một chuyến, xem tình huống một chút sau đó lập tức trở về thành phố.Xe vừa tiến vào trong quận Thanh Phổ, liền nhìn thấy một vùng nông thôn. Có thể nhìn ra được, nơi này làm công tác tuyên truyền xây dựng nông thôn mới rất tốt. Khắp nơi đều có quảng cáo.Hàn Đông xuống xe, đoàn người liền theo hắn đi tới một chút. Bọn họ nhìn thấy ven đường có người nông dân đang ruộng, Hàn Đông liền tiến lên chào hỏi.Người nông dân đang ở trong ruộng vẫn nhìn ra được đoàn người Hàn Đông không đơn giản. Nhưng anh ta không sợ. Dù sao cũng có nhiều người va chạm xã hội. Thường thường có trung ương, hoặc lãnh đạo nơi khác qua đây. Bọn họ nhìn nhiều thành quen, cũng không cảm thấy sợ. Lại nói, không phải không có người ở trên thị trấn, trên quận theo sao? Vậy có gì phải sợ hãi. Bọn họ không sợ quan, nhưng sợ quản. Những người này không phải là người trong quận, trên thị trấn, không phải là người trực tiếp quản bọn họ. Bọn họ vừa vặn có thể nhân cơ hội này phát tiết một chút sự bất mãn trong lòng.Chủ yếu là gần đây trong quận vì trưng dụng đất, thái độ cứng rắn muốn làm cái gì thí điểm xây dựng nông thôn mới ở chỗ bọn họ, mục đích là tập trung mọi người lại ở trong nhà cao tầng, dọn ra khỏi đây để đất đai có thể làm những chuyện khác. Người trong thôn đều vô cùng bất mãn. Bởi vì bọn họ đại thể biết được quận Phong Nhàn xây dựng nông thôn mới như thế nào. Bản thân bọn họ không phản đối xây dựng nông thôn mới. Nhưng muốn làm nông thôn mới thì phải học bên quận Phong Nhàn, chứ không phải trong quận muốn làm sao thì làm. Nếu không phải như vậy tất cả mọi người sẽ không đáp ứng.Hàn Đông và một đám người ngồi xổm ở bên cạnh ruộng, hàn huyên với người nông dân này. Dần dần, tâm tình Hàn Đông càng trở nên trầm trọng. Qua những lời người này nói, hắn hiểu rõ được quận Thanh Phổ xây dựng nông thôn mới, công tác ngoài mặt làm được nhiều, công tác thực tế làm được lại rất ít. Hơn nữa bọn họ cũng không hề giải thích rõ ràng công việc này cho dân chúng được biết. Trong thao tác thực tế cũng hoàn toàn không để ý tới lợi ích của dân chúng, chỉ thuần túy là mượn xây dựng nông thôn mới này giương tấm da hổ để cướp đoạt ruộng đất của nông dân.- Vừa nhìn đã biết các anh đều là người làm quan. Tình huống của chỗ chúng tôi là như vậy. Nếu như trong thị trấn, trong quận không đáp ứng điều kiện của chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đi tới phía trên thành phố khiếu kiện. Tuy rằng chúng tôi là dân chúng, nhưng không phải vì thế mà để cho bọn họ bắt nạt được.Người nông dân kia vẫn đang thao thao bất tuyệt.Sắc mặt Hàn Đông trầm trọng nói:- Anh yên tâm, tôi tin tưởng trong quận nhất định sẽ cố gắng xử lý chuyện này.- Hừ, vậy cũng không chắc. Hiện tại những người làm quan có mấy người thật sự suy nghĩ cho dân chúng?Người nông dân kia bĩu môi nói.Phó chủ tịch thường trực thành phố Đồ Thiếu Vũ ở bên cạnh nói:- Anh nói vậy có phần vơ đũa cả nắm rồi. Lấy quận Phong Nhàn làm ví dụ. Bọn họ xây dựng nông thôn mới thực sự không tệ. Điều này chứng tỏ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn có lãnh đạo quận và thị trấn đều làm thực sự làm vì dân chúng...- Tôi chủ yếu là nói quận Thanh Phổ!Người nông dân kia chắc hẳn cũng không muốn trêu chọc thêm phiền phức, cho nên giọng điệu có phần hòa hoãn hơn rất nhiều. Tuy nhiên ông ta vẫn biểu thị sự bất mãn đối với cán bộ quận Thanh Phổ.Giờ phút này, Hàn Đông cũng cảm thấy rất bất mãn đối với cán bộ quận Thanh Phổ. Hàn Đông căm ghét nhất chính là loại cán bộ chỉ biết làm ra vẻ như vậy.- Chúng ta tiếp tục đi tới những nơi khác khác xem.Hàn Đông trầm mặt nói.Đoàn người lên xe, lại quay một vòng đi tới chỗ khác. Hiểu rõ tình huống, so với lúc trước, trong lòng Hàn Đông đã bắt đầu phẫn nộ.Mà vào lúc này, những người lãnh đạo thị trấn An Minh khu vực này đã nghe được chuyện có người đang điều tra xây dựng nông thôn mới. Cho nên bọn họ vội vàng chạy tới. Thị trấn của thành phố Minh Châu tất nhiên cũng chính là đơn vị cấp phòng. Đối với lãnh đạo chủ chốt trong thành phố, bọn họ phần lớn đều nhìn thấy mặt trên ti vi, huống gì là Bí thư Thành ủy. Cho nên vừa nhìn thấy Hàn Đông, nhóm người kia đã biết có chuyện gì xảy ra. Không ngờ Bí thư Thành ủy cải trang vi hành tới thị trấn An Minh.- Bí thư Hàn chào ngài. Hoan nghênh bí thư Hàn đến thị sát chỉ đạo công tác...Bí thư Đảng ủy thị trấn đầu tàu gương mẫu, vui vẻ tiến lên chào hỏi Hàn Đông.Nhưng sắc mặt Hàn Đông lại không hề dễ coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:- Thị trấn An Minh xây dựng nông thôn mới, các anh tuyên truyền giải thích với dân chúng thế nào, làm như thế nào hả?Bí thư Đảng ủy thị trấn lập tức ngây ngẩn cả người. Ông ta tất nhiên nghe ra được, Hàn Đông đang cực kỳ bất mãn. Xem ra trước khi tới đây Hàn Đông đã nói chuyện với những người nông dân này. Nhất định là hắn đã nghe được vài việc không tốt, cho nên tâm tình không vui.Tuy nhiên ông ta đã đến trước mặt Hàn Đông, hơn nữa Hàn Đông cũng đã mở miệng chất vấn, Bí thư Đảng ủy thị trấn chỉ có thể kiên trì trả lời, giải thích.Chỉ có điều giải thích của ông ta trong lúc Hàn Đông đã hiểu rõ chân tướng sự tình, lại có vẻ cực kỳ yếu ớt không có lực.Nghe Bí thư Đảng ủy thị trấn đường hoàng giải thích như vậy, Hàn Đông cười lạnh hai tiếng, lập tức nói:- Vậy tại sao tình hình chúng tôi nhìn thấy, nghe thấy lại không giống với những lời anh vừa mới nói?- Chuyện này... chuyện này sợ là...Đầu Bí thư Đảng ủy thị trấn nhất thời đầy mồ hôi, không biết giải thích thế nào. Đương nhiên ông ta không thể nói Hàn Đông đã nghe lầm. Nhưng nói những người dân kia ăn nói linh tinh chỉ sợ cũng không dễ. Ông ta cố gắng vặn óc suy nghĩ, nếu Hàn Đông đã có có kết luận, vậy mình nguỵ biện nhiều cũng vô ích. Bởi vậy ông ta thẳng thắn tiến lên nhận sai lại nói:- Bí thư Hàn, là chúng tôi công tác chưa làm đến nơi đến chốn...- Tôi biết công việc của các anh không làm đúng chỗ. Anh là Bí thư Đảng ủy thị trấn, thực sự xứng đáng với chức vụ này sao?Hàn Đông lạnh lùng thốt lên.Sắc mặt Bí thư Đảng ủy thị trấn hoàn toàn trắng bệch. Chỉ sợ rằng chức quan của ông ta khó có thể bảo vệ được.