Người Bảo Hộ

Chương 30

Shrader đang lái xe, vì thế Sam lấy cuốn sổ đăng ký danh tánh từ anh và ngồi vào ghế sau, để cho McCord ngồi cạnh Shrader ở ghế trước. Cô mở cuốn sổ trước khi họ rời khỏi lề đường, và bắt đầu lướt qua những cái tên, bắt đầu từ ngày 1 tháng 11 và tiến tới.

"Anh đã nghe được gì từ người giúp việc?" McCord hỏi Shrader.

"Theo Hilda Brunner, Mannings là một đôi hoàn hảo. Không gây gổ, thậm chí cũng không có những cuộc tranh cãi vụn vặt. Ông Manning đôi khi về nhà muộn, nhưng ông ta luôn gọi điện thoại về nhà, và lúc nào cũng về đến nhà vào lúc mười một hoặc mười hai giờ là trễ nhất. Ông ta thỉnh thoảng làm vài chuyến công tác ngắn. Bà Manning đã không ở qua đêm xa nhà mà không có ông ta trong suốt ba năm người phụ nữ Brunner làm việc cho họ.

"Cô ta xác nhận rằng Manning rời khỏi căn hộ vào sáng Chủ nhật khoảng tám giờ, và ông ta làm hai chuyến đi xuống xe với những món đồ mà ông ta sẽ mang lên núi. Trong số các món đồ đó là hai chiếc ly thủy tinh, một chai rượu vang, một chai rượu sâm banh, và -" anh để cho câu nói treo lơ lửng ở đó cho sức ảnh hưởng trước khi anh nói thêm với nụ cười đến tận mang tai với vẻ hân hoan, "Hai cái túi ngủ màu xanh đen. Cô ta chắc chắn là có hai cái túi ngủ bởi vì cô ta đã giúp ông ta tìm chúng ở phía sau một cái tủ, và cô ta đã nhìn thấy ông ta mang chúng ra khỏi căn hộ."

"Còn chuyện gì khác không?" McCord hỏi, rất hài lòng.

"Vâng. Cô ta mang cho tôi một ít bánh bít-quy rất tuyệt và cảnh báo là không được làm cho Bà Manning khó chịu hoặc làm rơi bánh vụn trên sàn nhà."

"Thế còn người tài xế thì sao?"

"Tên của anh ta là Joseph Xavier O'Hara, và anh ta không mang lại điều gì cho tôi cả. Không. Không gì cả. Anh ta thực ta là làm việc cho một cặp khác - Matthew và Meredith Farrell từ Chicago. Họ đã rời khỏi một vài tuần trước đây trong cuộc hành trình vòng quanh thế giới. Khi Farrells biết về kẻ đi theo lén của Leigh Manning, họ đã cho Mannings ‘mượn' O'Hara cho đến khi họ quay về."

"Vậy thôi à?"

"Không. O'Hara biết cái gì đó - cái gì đó mà anh ta không muốn nói."

"Valente chăng?"

"Có thể là vậy. Có lẽ là vậy. Anh đã bảo đừng nhắc đến tên Valente, vì thế tôi đã không hỏi O'Hara về hắn ta, nhưng anh ta không chịu tình nguyện bất cứ thứ gì cả."

"Đó là tất cả những gì anh có được từ anh ta ư?"

"Không, tôi cũng nhận được lời cảnh báo từ anh ta." Shrader nói mỉa mai. "Anh ta bảo tôi đừng làm cho Bà Manning khó chịu và hãy quên đi nếu chúng ta nghĩ bà ta có bất cứ liên quan gì đến cái chết của chồng bà ta. Anh ta không khờ dại, và anh ta không chỉ là một tài xế. Anh ta là một vệ sĩ, và anh ta được cấp giấy phép mang vũ khí."

"Thế còn cô thư ký thì sao?" McCord hỏi.

"Brenna Quade," Shrader cung cấp. "Cô ta trên thực tế làm việc hầu hết cho bà Manning, và cô ta đã nói cùng câu chuyện với người giúp việc - cô ta đã nói họ là một cặp rất hạnh phúc. Cô ta đưa cho tôi một bản sao danh sách khách mời cho bữa tiệc cách đây một tuần." Anh cho tay vào trong túi áo khoác của anh và lấy ra mấy tờ giấy với những cái tên được đánh máy ngăn nắp theo thứ tự ABC. "Một bản sao khác đã được trao cho người gác cửa để ông ta biết người khách nào được mời. Hãy đoán xem ai không có tên trên danh sách ban đầu?"

"Valente," McCord nói, phơi bày danh sách và nhìn qua những cái tên.

"Đúng. Tên của hắn ta được thêm vào bằng bút chì vào buổi chiều của buổi tiệc – dưới sự yêu cầu của Logan Manning."

"Các người thì sao?" Shrader hỏi McCord. "Các người có tìm hiểu được bất cứ điều gì thú vị không?"

McCord hất đầu về phía ghế sau, nơi Sam đang nghiên cứu kỹ lưỡng sổ đăng ký của khách. "Thật ra mà nói," anh nói bằng giọng chua chát, "tôi tìm hiểu được là Thanh tra Littleton nghĩ tôi là một người lớn tuổi lỗ mãng, rụng răng với miếng giẻ dầu tòng teng trên túi của tôi và có thái độ ít học đối với tất cả các bác sĩ, và đặc biệt là bác sĩ tâm lý."

Sam không màng biện hộ hoặc giải thích cho hành động của cô, và cô hơi bất ngờ khi McCord đã làm điều đó cho cô. "Littleton nhận biết là tôi sẽ làm cho bà Manning hoảng sợ, vì vậy cô ấy đã dùng tôi như một trái banh gôn và quất tôi, ngay trước mặt bà ấy. Để đáp lại, cô ấy đã làm cho người phụ nữ đó ký giấy đồng ý cho phép bác sĩ tâm lý của họ nói chuyện với chúng ta. Tôi không thể tin nổi là Littleton đã làm cho bà ấy làm điều đó, còn rất dễ dàng nữa."

"Nó luôn dễ thuyết phục những kẻ vô tội, những người không liên quan làm chuyện đúng đắn," Sam lẩm bẩm, lật qua trang khác. "Tôi không phải đang nói là tôi chắc chắn nghĩ là bà ta vô tội, nhưng có cái gì đó về bà ta làm tôi chỉ không thể điều chỉnh cho phù hợp với kẻ tòng phạm trong vụ mưu sát chồng bà ta. Đêm qua," cô tiếp tục, chuyển lời giải thích của cô đến Shrader, "khi chúng tôi bảo bà ta là chồng bà ta đã được tìm thấy bị bắn chết, Leigh Manning đưa bàn tay của bà ta cho tôi và cầu xin tôi nói là McCord đã sai. Chúa ơi, tôi gần như muốn khóc, và - " Sam dừng lại, nhìn chằm chằm vào cái tên viết nguệch ngoạc trong sổ đăng ký của khách đêm trước ; sau đó cô đóng sầm cuốn sổ lại. "Mẹ kiếp! Tôi không thể tin được chuyện này!"

" Cô không thể tin chuyện gì?" Shrader hỏi, nhìn lướt qua cô trong kính chiếu hậu. Giọng của McCord đậm vẻ thích thú. "Tôi nghĩ là Thanh tra Littleton vừa mới khám phá ra là Valente đã có mặt ở căn hộ của Manning tối qua, tránh không bị nhìn thấy, trong khi người quả phụ biểu diễn cho Littleton và làm cho cô ta gần khóc."

Sự tức giận của Sam đối với bản thân bắt đầu quay trở ngược về phía mục tiêu mới - Mitchell McCord. "Làm sao anh biết được chuyện đó?" cô hỏi với vẻ bình tĩnh mà cô không cảm thấy.

"Tôi đã nhìn thấy tên của Valente trong sổ đăng ký đêm qua khi tôi ký tên cho chúng ta vào và ra khỏi tòa nhà."

Đó chính xác là những gì Sam nghi anh sẽ nói. Giận dữ và thất vọng về anh, cô đặt cuốn sổ nặng nề bên cạnh cô trên ghế và nhìn ra cửa sổ trong khi cô buột mình mang một cái mặt nạ vui vẻ, không bực tức. Khi McCord hỏi cô ít phút sau nếu cô có muốn đi theo anh đến Forensics để xem những mẫu khám nghiệm của Manning, cô đã nói một cách rất dễ chịu, "Dĩ nhiên."

Sheila đang ở với bệnh nhân khi Leigh gọi đến, nhưng cô gọi lại vài phút sau. "Mình chỉ có một câu để hỏi cậu," Leigh giải thích. "Có thể nào cậu biết chuyện Logan đã mua một khẩu súng không?"

"Không."

"Mình không nghĩ vậy, nhưng cảnh sát sẽ hỏi cậu về nó. Họ nghĩ Logan có thể đã tâm sự với một người bạn."