Mất hai ngày tiếp theo mới định vị được người thừa kế của người sở hữu đã qua đời, một người cháu trai đang ra khơi trên du thuyền của anh ở Caribbean. Vào sáng Chủ nhật lúc bảy giờ, cuối cùng thì anh cũng trả lời cuộc gọi từ radio trên con tàu của anh. Anh nói với Shrader mọi thứ anh có thể nhớ về bất động sản của ông anh ở Catskills, bao gồm sự hiện hữu của một nhà để xe hẹp được xây ở phía sau sườn đồi trong suốt thời kỳ đầu của những năm 1950. Ban đầu dự định như là một nơi trú bom, nó đã được khoét lõm vào đá, hỗ trợ với những thanh gỗ, và có nhiều ngăn kệ nơi các hộp hàng hoá và đồ viện trợ khẩn cấp đã từng được lưu trữ.
Sau đó, mất chưa đầy một tiếng đồng hồ cho cảnh sát hạt định vị lối vào của nơi trú bom/để xe. Cánh cửa mở ra phía ngoài, và tuyết trên sườn đồi đã trượt xuống, tạo một đống tuyết khổng lồ phải hoàn toàn được dọn sạch trước khi họ có thể mở nó ra. Sau một tiếng đồng hồ xúc tuyết, một cảnh sát cuối cùng có thể mở rộng một cánh cửa đủ để rọi ánh đèn bin của anh vào bóng tối của chỗ lõm bên sườn đồi.
Bốn chữ cái bằng crôm bóng loáng đập vào mắt anh: JEEP.
Shrader rước Sam ở căn hộ của cô một tiếng đồng hồ sau khi chiếc xe jeep được phát hiện, nhưng bác sĩ pháp y và CSU đã ở tại hiện trường khi anh và Sam đến. Anh dừng xe lại sau vài chiếc xe khác đỗ ở trên đường cái và, với Sam dẫn đầu, họ đi xuống con đường trơn trợt đầy tuyết bị giẫm nát bởi một cuộc diễu hành của những đôi giày boot nặng từ hôm thứ Sáu.
Ca-bin nằm sát vào một ngọn đồi với những chòm cây cao lớn ở phía sau, vị trí mang lại một nơi trú ẩn ở phía sau trong khi tạo ra một tầm nhìn ngoạn mục, không bị cản trở của phong cảnh ngọn núi ở mặt trước. Chỗ trú bom/nhà để xe ở gần đó và ở phía sau của cùng ngọn đồi. "Ai sẽ nghĩ có một cái lỗ trong ngọn đồi chết tiệt ở đằng sau nơi này chứ?" Shrader bình luận khi họ lê bước ngang qua ca-bin, theo sau một con đường mới của những dấu chân vòng quanh đồi để ra phía sau.
McCord đang đứng bên ngoài cánh cửa ga-ra đang mở quan sát Đơn vị Hiện trường tội ác NYPD cẩn thận lùng sục nội thất chật hẹp, thu lượm tang chứng và chụp hình. Hai thành viên nữa của đơn vị đang đứng bên ngoài với anh, chờ để được vào bên trong khi có chỗ.
"Chúng ta có gì?" Shrader hỏi McCord.
McCord bắt đầu trả lời, nhưng M.E. (bác sĩ pháp y), một người đàn ông cứng cáp với hai gò má đỏ hoe và cái mũ che tai xanh, đi qua ngưỡng cửa ngay lúc đó và cho là câu hỏi đã được hướng đến anh. "Chúng ta có một cái xác chết, Shrader," Herbert Niles nói một cách vui vẻ. "Một xác chết đẹp, được bảo tồn một cách hoàn hảo, nhờ cái tủ đá ngầm mà ông ta đã và đang ngồi vào. Ông ta bây giờ nhìn không đẹp trai như ông ta nhìn trong giấy phép lái xe của ông ta, nhưng đó chắc chắn là Logan Manning."
Trong khi M.E. nói, anh đi vào ga-ra, chồm người vào xe gíp và cẩn thận nâng cổ tay thứ nhất rồi cổ tay kia, lau mỗi tay ở phía mu bàn tay, ngón tay, và lòng bàn tay với những miếng gạc sử dụng để lấy vết ni-trát tìm trong tàn dư của thuốc súng. "Chúng ta cũng đã có những gì có vẻ là một vết thương đạn tự bắn vào thái dương phải - "
Sam di chuyển qua một bên và có tầm nhìn đầy đủ của cơ thể một người đàn ông rũ xuống giữa vô-lăng và cửa xe, cửa sổ tài xế bên cạnh đầu của anh ta tung tóe máu và não, cửa sổ của hành khách hơi mở và còn nguyên vẹn.
"Vũ khí thì sao?" Shrader thúc thêm.
"Có một khẩu ba mươi tám ly đặc biệt - đã bắn gần đây, với hai đầu đạn rỗng trong ổ đạn, nằm gần chân của nạn nhân - " ngừng lại để bỏ miếng gạc cuối cùng vào túi bằng chứng và viết xuống bộ phận cơ thể nơi anh mới lấy mẫu. "Một viên đạn bắn xuyên qua sọ của ông ta và đi ra bên trái, xuyên qua phía cửa sổ tài xế và dính vào bức tường trái."
"Còn cái thứ nhì thì sao?" Shrader hỏi.
"Tôi nghĩ là chúng ta có thể kết luận một cách hợp lý là ông ta đã không bắn phát thứ nhì sau khi ông ta bắn nát óc của ông ra. Điều đó có thể có nghĩa là ông ta đã bắn trượt phát đầu riêng của ông ta khi ông ta nhắm nó lần đấu, hay - có khả năng hơn - và đây là giả thuyết tôi thích – ông ta đã bắn phát đầu tiên cách đây một năm vào một lon bia rỗng trên hàng rào."
Từ khi chuyển đến Đội trọng án, Sam đã làm việc với chỉ hai M.E. khác. Cả hai đều không có tính hài hước như công việc họ đã làm. Herbert Niles phụ trách văn phòng M.E., và mặc dù những lời nhận xét lém lỉnh của anh, anh được báo cáo là thậm chí còn chu đáo hơn là những người M.E. với đầu óc nghiêm trang làm việc dưới tay anh. Cô nhìn lướt qua McCord, nhưng anh đang theo dõi một nhân viên CSU, người đã ngưng không chụp ảnh và đang sử dụng đèn bin kiểm tra những hộp đồ cũ kỷ và vật chứa đựng trên những ngăn kệ thép. Anh ta đang tìm vỏ đạn thứ nhì.
Niles thụt người ra khỏi xe gíp và cởi găng tay cao su của ông. "Ánh sáng thật là tồi trong cái hang này, và pin của xe jeep đã bị chết, nên chúng ta không thể sử dụng đèn pha của nó. CSU có nhiều đèn hơn với họ, nhưng không có chỗ trống nào cho chúng ở đây cho đến khi chúng ta đem chiếc xe ra ngoài." Ông nhìn những người đàn ông đang chờ bên ngoài với McCord. "Tôi xong việc rồi. Hãy mang chiếc xe ra ; sau đó chúng tôi sẽ bỏ ông Manning vô bao và gắn thẻ tên lên và tôi sẽ đưa ông ta trở về đồn. Sau đó, nơi này hoàn toàn thuộc về các người."
Anh nhìn McCord. "Tôi nghĩ là anh muốn biết những gì trên các miếng gạc đó ngay buổi sáng, Mack?"
Thay vì trả lời, McCord nhướng lông mày của anh.
Niles nói với một tiếng thở dài. "Được – Tôi sẽ báo cho anh biết trong vòng khoảng bốn tiếng đồng hồ. Điều đó mang lại cho tôi ba tiếng rưỡi để lái xe quay trở lại thành phố và nửa tiếng đồng hồ để nghiên cứu những miếng gạc dưới kính hiển vi. Giả sử cái xác chết của ông ta đã không bị hâm nóng trong đó trong suốt tuần trước, bất cứ tàn dư bột nào trên tay của ông ta sẽ còn ở đó, và những miếng gạc sẽ nhặt được nó. Anh sẽ phải đợi cho đến ngày mai để cho chúng tôi so sánh dấu chỉ tay và bắt đầu phần còn lại của quá trình. Đừng mong nhiều từ tôi cho T.O.D. (giờ tử vong)" anh thêm vào. "Cơ thể của Manning đã được bảo tồn một cách hoàn hảo với không có dấu hiệu suy thoái rõ rệt nào."
"Không thành vấn đề," McCord nói. "Thanh tra Littleton đã tính ra giờ tử vong của Manning." Đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn Sam khi cô đến. "Phải không?"
Sam đẩy trượt kính mát xuống sống mũi của cô và quan sát anh một cách quở trách qua vành kính vì đã đưa cho cô một đề thi khác. "Tôi cho là thời gian tử vong của ông ta là vào Chủ nhật vừa qua, giữa ba giờ chiều đến ba giờ sáng ngày hôm sau - có lẽ gần với ba chiều, ngày Chủ nhật."
"Sao cô lại nói vậy?" Niles hỏi.
"Có vài inch tuyết trên xe gíp trong ga-ra, nghĩa là Manning đã mang chiếc xe vào trong đó ít lâu sau hai giờ chiều, khi tuyết thực sự bắt đầu rơi. Lúc ba giờ sáng, hầu như có một feet rưỡi tuyết trên mặt đất, cho nên tuyết đã trôi giạt xuống đây chặn cánh cửa hoàn toàn, cản trở ông ta di chuyển chiếc xe vô ra. Cánh cửa vẫn còn chặn lại bởi tuyết sáng nay, có nghĩa là ông ta đã ở trong đó trong suốt thời gian này."
"Nghe có vẻ tốt đối với tôi," Niles nói, ghi nhanh phần lưu ý về thời gian của cô.
McCord muốn nhìn quanh quất bên trong ca-bin. "Tôi đã nhìn ảnh CSU chụp vào tuần trước," anh nói với Littleton, "nhưng tôi muốn cô và Shrader chỉ cho tôi những gì các người đã nhìn thấy và chỉ ra chỗ của mọi thứ."
Họ đang đứng trong căn phòng chính vài phút sau, thảo luận những chiếc ly trong bồn rửa chén và sự hiện diện của một cái túi ngủ duy nhất, khi một trong những nhân viên CSU thúc đầu của anh vào bên trong ngưỡng cửa mở. "Chúng tôi đã tìm được vỏ đạn thứ nhì, thưa Trung úy."
Tất cả ba người cùng quay lại ngay lập tức. "Nó ở đâu vậy?" McCord hỏi.
"Kẹt trong những thanh gỗ bên vách phải của ga-ra."
Xe gíp đã được đẩy ra bên ngoài và đã được lấy dấu in và được kiểm tra sợi thớ, để trống chỗ bên trong cho những cây đèn điện năng cao chạy bằng pin của CSU. "Chúng tôi sẽ phát hiện ra nó sớm hơn nếu chúng tôi có được ánh sáng của chúng tôi sớm hơn." Anh đi đến bức tường ở bên phải và chỉ một cái lỗ trong cột gỗ cách mặt đất khoảng bốn feet rưỡi. "Có cái gì ở phía trước nó trên kệ không?" Sam hỏi.
"Không. Không ai cố giấu nó. Chúng tôi chỉ không thể nhìn thấy điều đó cho đến khi chúng tôi thắp sáng nơi này lên."
Lặng lẽ, Sam đánh giá chiều cao của cái lỗ vừ mới được khám phá ra và quay lại, so sánh nó với chiều cao của cánh cửa sổ hành khách đã mở của xe gíp.
"Thú vị, phải không?" Shrader nói, đạt đến cùng kết luận với Sam.
"Tôi giả định là cánh cửa sổ của hành khách đã được quay xuống khi anh đến đây?" Shrader hỏi anh.
"Nếu nó được quay xuống ngay bây giờ, nó cũng đã được quay xuống khi chúng tôi đến đây."
"Đó có phải là câu trả lời chắc chắn không?" Shrader nói một cách sốt ruột. "Hay đó là 'tôi nghĩ vậy, nó lẽ ra phải là, có lẽ là.'"
"Những cánh cửa sổ điều khiển bằng điện và pin xe đã bị chết, vì vậy nó phải được quay xuống khi họ đến đây," Sam nhỏ tiếng chỉ ra.
"Tôi biết là vậy," Shrader nói cáu kỉnh. "Tôi chỉ là không muốn nghe bất cứ câu trả lời ta đây vào ngày nghỉ của tôi."
"Nó chắc chắn là đã được quay xuống khi chúng tôi đến đây, thưa Thanh tra," câu trả lời tôn trọng hơn.
"Cảm ơn anh," Shrader độp lại.
Một tiếng đồng hồ sau khi Niles rời khỏi với cơ thể của Manning, Sam và Shrader đi lên đường cái theo sau McCord. "Bây giờ là hai giờ ba mươi chiều," McCord nói. "Đến lúc chúng ta quay lại thành phố, Niles sẽ biết là Manning có cầm khẩu súng ba mươi-tám khi nó nhả đạn hay không. Một khi chúng ta biết được điều đó, chúng ta có thể trực tiếp ghé thăm người vợ góa bụa và quan sát cách bà ta đón nhận tin tức này."
"Tôi sẽ để cho hai người xử lý việc đó," Shrader bảo anh. "Tôi đã lỡ bữa tiệc sinh nhật của cháu gái của tôi hôm nay, và tôi muốn ghé qua đó và gặp nó trước khi nó đi ngủ. Không thành vấn đề nếu Sam quay trở về với anh chứ?"
"Không sao cả," McCord nói.
Sự thu hút bất ngờ của cô đối với McCord hôm qua đã làm cho Sam bất ngờ và quá lo lắng đến nỗi cô đã hết sức cố gắng, và rất thành công để tống nó ra khỏi tâm trí đến lúc cô đi ngủ. Kết quả là cô có thể sử dụng ba tiếng rưỡi trong xe với anh, nói về những chuyện không gì đặc biệt cả, mà không chút cảm xúc vì sự thu hút của anh. Không còn những lời nói đùa giữa họ trên chuyến đi trở lại thành phố, không có những đối đáp kích thích hoặc những lời bình luận cá nhân.
Chỉ có hai chuyện làm phiền Sam trong đó: một, cô thà là không có những chuyện đó, và hai, cô không nghĩ McCord thậm chí nhận thấy nó đang thiếu vắng.
Ngay trước sáu giờ chiều, McCord ghé vào tiệm tạp hóa mua bánh xăng-uých, và trong khi Sam đợi trong xe, Herbert Niles gọi điện thoại đến. Anh vẫn còn xem xét lại những mẫu tang chứng sau cùng dưới kính hiển vi điện tử, nhưng anh muốn đem lại những phát hiện của anh đến với Sam ngay khi cô nhấc lên điện thoại di động của McCord từ chỗ ngồi và trả lời nó. "Không có tàn dư nào trên tay phải của Manning," Niles kể cho cô nghe, "vì vậy ông ta đã không giơ tay lên trong tư thế phòng thủ khi viên đạn được bắn ra. Tôi có tàn dư trên những ngón tay của bàn tay phải của ông ta, cho nên không có nghi ngờ gì là tay của ông ta đã ở trên vũ khí khi nó được bắn ít nhất một các phát súng đó. Nhưng cô biết tôi còn thấy được tàn dư ở chỗ nào khác nếu anh ta đã bóp cò khẩu súng đó mà không có bất cứ 'sự giúp đỡ' nào không?"
Sam nêu ra một vị trí duy nhất khác mà anh đã lấy mẫu: "Ở phía sau mu bàn tay của ông ta."
"Đúng. Hiện giờ tôi đang quan sát miếng gạc lấy từ phía sau mu bàn tay phải của ông ta, và nó rất sạch sẽ. Cô có một vụ án mạng, không phải là vụ tự sát, cô Thanh tra."
Sam cố không nghe như bị bất ngờ như cảm giác của cô khi cô chuyển tiếp sự phát hiện của Niles đến cho McCord vài phút sau: "Niles đã gọi đến. Có bàn tay của người khác bọc bên ngoài tay của Manning và cầm khẩu ba mươi tám ly - khi nó bắn ra."
"Không có bột tàn dư ở phía sau lưng bàn tay của ông ta ư?" Nụ cười của McCord chậm chạp và thỏa mãn.
Sam lắc đầu. "Không. Tàn dư duy nhất là ở trên ngón tay bàn tay phải của ông ta."
"Tôi biết là vậy," McCord nói nhỏ nhẹ. "Tôi biết nó sẽ ra là như thế này ngay khi CSU moi vỏ đạn thứ nhì ra khỏi bức tường. Nó luôn làm cho tôi kinh ngạc …"
"Chuyện gì?"
"Những sai lầm ngớ ngẩn mà tên giết người đã làm."