Rất lâu sau đó Tạ Kiều mới buông tay, cậu kiềm chế tâm tình mà nói: "Ngu tiên sinh, anh cứ về trước, để em xử lí cho."
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu.
"Em có thể lo được."
Tạ Kiều ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Ngu Hàn Sinh, lần đầu tiên mở miệng đầy dứt khoát.
Ngu tiên sinh bảo vệ cậu.
Cậu cũng muốn bảo vệ Ngu tiên sinh.
Ngu Hàn Sinh vẫn nhìn cậu hồi lâu, rồi biến mất vào không khí.
Nhiệt độ lạnh băng của Ngu Hàn Sinh còn vương lại trên tay Tạ Kiều, cậu niết tay, ra ngoài giảng đường.
Bên ngoài cảnh sát đã vây đầy, Ngô Nhạc đứng cuối đội hình bước lên trước, do quá loắt choắt nên không thể không ngẩng mặt hỏi Tạ Kiều: "Mọi người đâu?"
"Mất cả rồi."
Tạ Kiều siết chặt nắm đấm.
"Anh bị tình nghi liên quan đến vụ gϊếŧ người, mời đi theo tôi." Ngô Nhạc giơ thẻ cảnh sát.
Cảnh sát Liễu Âm bên cạnh hoang mang hỏi: "Đồng chí trông hơi lạ, đồng chí thuộc đội nào?"
"Biên thành." Ngô Nhạc hùng hồn đáp.
"... Biên thành đứng gọn sang một bên."
Dù đã bị đá khỏi đội ngũ, nhưng Ngô Nhạc vẫn cố chấp đi theo Tạ Kiều đến đồn cảnh sát.
"Một trăm linh chín người mất tích vô cớ không phải vấn đề nhỏ." Trong buồng thẩm vấn, cảnh sát ngồi đối diện cậu nói, "Mà cậu là nghi can lớn nhất của vụ này..."
Tạ Kiều im lặng lắng nghe, tên nạn nhân lần lượt vang lên bên tai cậu, cậu thậm chí không nhớ ra ngoại hình của họ, họ cứ thế chết đi bên cạnh mình.
Nói chính xác, họ đã chết trước khi gặp cậu.
Đến khi cảnh sát đọc xong, cậu mới hỏi: "Nếu họ bị thi trành ký sinh thì sao?"
"Hơn một trăm con thi trành xuất hiện bên trong phòng tuyến, cậu đang đùa à?"
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn nhíu mày, cho thấy rất rõ thái độ không hài lòng với câu trả lời của Tạ Kiều.
"Anh có thể lên trang giám sát sương xám cập nhật từng giây, từ một giờ hai mươi phút đến hai giờ mười lăm phút chiều nay, diện tích sương xám giảm xuống rõ rệt, chính là khoảng thời gian tôi ở trong giảng đường." Tạ Kiều nói, "Chỉ có tiêu diệt thi trành mới dẫn tới sự suy giảm lớn như vậy."
Cảnh sát đứng dậy và rời đi trong nghi hoặc.
Anh ta ra ngoài đăng ký trang mạng giám sát số liệu sương xám theo thời gian thực, để rồi kinh hãi nhận ra diện tích sương xám bao phủ toàn cầu đã giảm xuống 23.5% trong lúc Tạ Kiều tiến vào giảng đường nọ.
Nếu Tạ Kiều nói đúng, thì một mình cậu đã tiêu diệt một trăm con thi trành, anh ta không tránh khỏi ngạc nhiên, một đoàn cơ giáp kiểu mới ở phòng tuyến phương nam cũng chưa chắc đã tiêu diệt được một thi trành cấp tráng miệng.
Khi anh ta còn đang đứng sững, thì cấp trên đã gửi tới một tin nhắn.
----- chuyện này dừng lại tại đây.
Anh ta nhìn Tạ Kiều phía bên kia cửa sổ thủy tinh, cảm thấy suy đoán trong lòng đã được kiểm chứng, anh ta giơ tay, lặng lẽ kính chào cậu thanh niên.
*
Tạ Kiều ra ngoài cơ quan công an khi đã sáu giờ tối.
Phương Hòa đỗ xe trước cổng đồn.
Cậu lên xe, mệt mỏi nhắm mắt.
Về đến Biên thành, cậu mở cửa vào, thấy bên trong vắng lặng.
Cậu lập tức đi lên tầng trong tâm trạng căng thẳng.
Cửa phòng Ngu Hàn Sinh mở hé, xuyên qua khe hở cậu trông thấy Ngu Hàn Sinh tựa bên giường, máu loang lổ sàn nhà.
Cậu không dám nhìn thêm nữa.
Cậu mím môi triệu hồi hồn ma.
Hồn ma hơi khom người bên cạnh cậu.
"Có cách nào trị thương cho Ngu tiên sinh không?"
"Tôi muốn nghe lời thật."
Cậu nhấn mạnh từng chữ.
Cậu biết hồn ma còn giấu giếm cậu, nhưng cậu không cho rằng sinh vật trong sách sưu tầm là vật sở hữu của mình, hồn ma đã không muốn nói thì cậu cũng không gặng hỏi, chỉ là, khi chuyện liên quan đến Ngu tiên sinh thì cậu không bình tĩnh nổi.
Cậu không nhận ra hàm ý bề cao của mình thoảng trong câu nói sau cùng.
Hồn ma không thể không quỳ xuống trước mặt cậu: "Bệ hạ, có lẽ máu của người sẽ có ích."
Chứng kiến hành động của hồn ma Tạ Kiều mới nhận ra mình thất lễ, cậu áy náy: "Xin lỗi, không biết vừa rồi tôi bị gì nữa."
"Bệ hạ là bệ hạ, không cần phải nói lời xin lỗi."
Hồn ma vẫn quỳ.
Tạ Kiều không để ý tới hồn ma thêm, cậu vào phòng Ngu Hàn Sinh rồi đóng cửa.
Ngồi xuống bên cạnh Ngu Hàn Sinh, cậu thò cổ tay trắng nõn nhỏ gầy, sau đó dùng dao cứa chảy máu.
Cậu nén đau, đưa cổ tay chảy máu đến trước mặt Ngu tiên sinh, cố gắng bình tĩnh nói: "Ngu tiên sinh, anh uống máu em đi."
Cự xà ngửi thấy mùi máu liền thoáng mở đôi mắt hẹp dài, rồi hắn nói một cách kiềm chế: "Máu em vô ích."
"Không thử sao biết là vô ích?"
Tạ Kiều kề cổ tay lại gần.
Ngu Hàn Sinh quay đầu đi không nhìn cậu nữa, dường như cố hết mình chịu đựng.
Đến khi máu Tạ Kiều nhỏ lên cổ áo hắn, để rồi mùi máu tanh mãnh liệt ngập ngụa trong không trí, hắn mới cúi đầu, cắn lên cổ tay Tạ Kiều.
Cắn ngày một mạnh mẽ.
Tạ Kiều cũng cắn chặt môi, cậu cảm nhận được máu chảy ra ngoài cơ thể, mặt cậu tái nhợt, gần như là không còn giọt máu, nhưng vẫn ngăn cản ý muốn bỏ chạy của mình.
Mà vết thương trên người Ngu Hàn Sinh đang dần được cầm máu.
Tạ Kiều bắt đầu choáng vì mất máu, lần đầu cậu thực sự cảm thấy kinh hoàng trước khắc tinh của mình, khi cậu cho rằng mình sẽ chết, người đàn ông lại từ từ buông cổ tay cậu, thay vào đó là-----
Dịu dàng ɭϊếʍƈ lên vết thương hở.
Cậu tựa như đã đắm chìm trong sự dịu dàng ấy, để rồi ý thức chậm rãi mơ màng.
Trong cơn mơ màng, cậu lại mơ giấc mơ lần trước.
Vẫn là con rắn chín đầu bé bỏng nọ.
Chẳng qua thân rắn đen nhánh quấn đầy xiềng xích, cặp mắt hẹp dài của nó nhìn về một hướng, cậu cũng nhìn sang theo, chỉ thấy viên ngọc rực rỡ trên vương miện đang lăn vào hang động ẩm ướt và u ám.
----- lần này, chẳng thể nào với tới.
*
Tạ Kiều ngủ thẳng đến trưa hôm sau, lúc tỉnh dậy cổ tay trái đã quấn lớp băng vải trắng bóc.
Cậu thử cử động cổ tay, vẫn đau âm ỉ.
Cậu xuống giường, vết máu trên sàn đã khô, vậy là Ngu tiên sinh không chảy máu nữa.
Tạ Kiều thở phào, bỗng dưng cảm thấy cổ tay chẳng còn đau nhức.
Có điều bước xuống giường xong cậu lại nhớ ra.
----- sáng nay có cảnh phải quay.
Cậu vội vàng gọi điện cho Phương Hòa: "Anh Phương, em xin lỗi em dậy quá giờ, anh có xin phép đoàn làm phim nghỉ giúp em chưa ạ?"
Đầu bên kia ngập ngừng như đang tìm cách diễn đạt hợp tình: "Kiều Kiều này, em cứ tạm thời nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Tạ Kiều ngẩn ra.
Cúp điện thoại xong cậu liền lên weibo.
Trên weibo mọi người đang bàn tán sôi nổi về [Tuổi trẻ trong mưa].
[trứng ốp la] ầy, các chế không thấy tiếc thay Tạ Kiều à, vất vả mãi mới sống sót thoát ra khỏi lũ thi trành, vậy mà không thể đóng tiếp phim được nữa, tôi vẫn muốn xem phim cậu ấy đóng cơ.
[mì trộn tỏi] đạo diễn vẫn phải cân nhắc vấn đề an toàn chứ, bạn không thấy tỷ lệ xảy gặp chuyện của các đoàn phim Tạ Kiều tham gia rất cao à, sao có thể có nhiều thi trành đến vậy trong phòng tuyến được, nghe bảo [Phá giáp] định mời Tạ Kiều đóng nam chính mà giờ cũng hoãn lại rồi.
[cà xào thịt băm] Ôi [Phá giáp] á! Đây là phim thuộc hàng bom tấn mà trước thời sương xám cũng không được mấy bộ đấy, tiếc ghê.
Tạ Kiều đọc một hồi là hiểu, vai diễn của cậu bị cắt cảnh, nhưng cậu là người cuối cùng biết đến việc này, ngay cả Phương Hòa cũng không dám nói với cậu trực tiếp.
Tin tốt duy nhất là, cát-xê đã được chuyển vào tài khoản.
Có lẽ đây là khoản thù lao cuối cùng.
Hiện giờ cậu mới tích được bốn triệu sáu trăm hai mươi nghìn tiền gửi ngân hàng, vẫn thiếu ba trăm tám mươi nghìn nữa.
Đang rầu rĩ thì bỗng thấy có tấm thẻ ngân hàng bị ném vào lòng cậu, Tạ Kiều liền ngơ ngác ngẩng đầu.
Succubus khoanh tay đứng tựa vào cửa: "Thẻ có năm trăm nghìn, không đủ chị lại kiếm tiếp."
"Nói trước chị không vì Arcus đâu đấy nhé, chỉ là tiền trọ thôi."
Tạ Kiều "Ồ" một tiếng: "Thế thì em đổi lấy yêu quái cây vậy."
Sắc mặt succubus tức thì trở nên ngoạn mục.
Tạ Kiều không tiếp tục đùa, cũng không tỏ ra ngạo nghễ nữa, cậu đến trước mặt succubus và nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị."
"Tối chị muốn khoai tây xào ớt." Succubus thản nhiên khoát tay rồi rời đi thẳng.
Tạ Kiều xòe bàn tay phải, sách sưu tầm hiện ra trong tay cậu.
5000/5000.
Con số trên bìa đã đạt mức tối đa, nhưng sách sưu tầm vẫn còn say ngủ, sau khi ra ngoài rút tiền mặt, trang sách ghi chép về Arcus đột nhiên phát sáng.
Ngay sau đó, một bé quỷ vương vỗ cánh đen xuất hiện giữa không trung.
"Sao giờ cậu mới gọi ta." Arcus nhướng mày.
Tạ Kiều: ... Anh tưởng rằng mình rẻ lắm chắc.
Cậu hơi lo lắng Arcus sẽ không hòa thuận được với mọi người, không ngờ quỷ vương tí hon vừa mới tới lại thân thiện lạ thường, hình như là đang đánh giá vị trí của mình.
Thế rồi Ngu Hàn Sinh mở cửa bước vào-----
Arcus nhìn chằm chằm chốc lát rồi không nhịn được mà nói: "Con tướng liễu này lớn vậy rồi cơ à, nhớ hồi xưa mới gặp nó chỉ lớn cỡ bàn tay thôi."
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc nhìn Arcus.
Quỷ vương vỗ cánh trên không lập tức ngã rầm xuống đất, hắn ta thử bò dậy nhưng không nhích nổi phân nào, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ sửa lời: "Chưa gặp bao giờ, là ta nhận nhầm."
Nói xong hắn ta mới có thể bay trở lại.
Chờ Ngu Hàn Sinh về phòng Tạ Kiều mới hỏi Arcus: "Sao anh lại chưa gặp Ngu tiên sinh được nhỉ, dây xích trên người anh ấy không phải do anh chế tạo ra sao?"
Arcus nhìn sang chỗ khác, nói lời lảng tránh: "Vậy à? Đến cả ta cũng quên rồi."
Tạ Kiều im lặng rời đi.
Arcus nhìn theo bóng lưng cậu.
"Sao lại gặp nhau kia chứ."
Arcus tặc lưỡi thở dài.
Tạ Kiều thì lên tầng đến phòng Ngu Hàn Sinh.
Hắn buông sách trên tay, nhưng cũng chỉ nhìn cậu thôi mà chẳng nói lời nào.
Hình như Ngu tiên sinh giận rồi.
Có lẽ mình nên lùi ra trước, Tạ Kiều nghĩ bụng.
Đúng lúc định khép cửa thì cậu nghe Ngu tiên sinh nói một câu lạnh lùng mà còn mơ hồ giận dữ: "Em có biết hôm qua nguy hiểm thế nào không?"
Lần đầu Ngu tiên sinh nói với cậu bằng giọng nghiêm nghị thế.
"Nhưng vết thương của anh không chảy máu nữa mà."
Tạ Kiều lấy can đảm trả lời.
Ngu Hàn Sinh nhìn người yêu rúm ró bên cửa mà cơn thịnh nộ tan biến bảy phần, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Lại đây."
Tạ Kiều tiến lại gần.
Ngu Hàn Sinh ôm cậu lên đùi và khẽ gác cằm lên đầu cậu, dù hắn hoàn toàn im lặng nhưng Tạ Kiều lại vô cớ cảm nhận được cảm xúc may mắn chảy trong người Ngu tiên sinh.
Không phải cậu mới là người nên thấy may mắn ư?
Cậu đã tưởng mình chết chắc rồi.
Bầu không khí lặng im quá, Tạ Kiều bèn thử mở lời: "Ngu tiên sinh ơi, có phải hồi bé anh chỉ bé bằng bàn tay không, cho em xem thử một chút thôi được chứ?"
"Không được."
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng gạt phắt.
"Ò."
Tạ Kiều đành im lặng.
Nằm trong lòng Ngu Hàn Sinh cậu luôn cảm thấy rất yên tâm mà không rõ tại sao, dù cậu nhận thức rõ mình đang bị khắc tinh ôm lấy, thế mà cậu lại cứ thế mơ màng ngủ mất rồi.
Vì lòng nhiều trăn trở mà cậu trong mơ còn vô thức nhíu mày.
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu hồi lâu, sau đó dịu dàng xoa ấn đường cho cậu, ai ngờ ngay sau đó Tạ Kiều đã lại nhíu mày, trông điệu bộ còn bực mình ghê gớm lắm.
"Học ai thói thù dai vậy chứ."
Ngu Hàn Sinh thu tay về, trầm giọng nói.
Sau đó, một con rắn nhỏ thương tích đầy mình bỗng hiện ra trong lòng Tạ Kiều, rồi cũng nhắm mắt tựa vào lồng ngực cậu.
------ mà rắn cũng chỉ lớn cỡ bàn tay.
______
Tác giả có lời:
Đừng có mà vì bản thân thù dai nên tưởng Kiều Kiều cũng thù dai như ông chứ @rắn rắn