Tạ Kiều nắm chặt chiếc hộp trong tay, cảm xúc không tên bén rễ, phủ kín khắp trái tim cậu, khiến cậu cay cay nơi sống mũi.
Mình rất quan trọng trong lòng Ngu tiên sinh.
Là vậy sao...
Cậu không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng cậu ôm hòm truyện về phòng, viết một phong thư thật dài, rồi trịnh trọng đặt xuống đáy chiếc hộp gỗ trong căn hầm ngầm.
Đối với cậu, Ngu tiên sinh cũng là người cực kỳ quan trọng.
Cậu đóng cửa hầm ngầm, siết chặt cây bút trong tay, không biết vì sao, mà trái tim đập nhanh đến thế.
*
Chín giờ tối chủ nhật, [tuổi trẻ trong mưa] phát sóng trên đài truyền hình Liễu Âm.
Mai phải đến quay, Tạ Kiều vốn không có hứng xem phim lắm, nhưng mà cái hòm truyện tranh đam mỹ của cậu tự dưng biến mất rồi.
Ngoại trừ phòng Ngu Hàn Sinh ra thì cậu lục khắp cả nhà mà vẫn tìm không thấy, cuối cùng cậu đành phải ôm nỗi mất mát, cùng xem phim với mọi người.
Ni Ni, Bé Đá, và bầy mèo nhỏ đứng trước ti vi, làm đám cỏ đằng sau ồn ào bực bội.
"Mi giẫm lên tóc ta rồi!"
"Tức cười thật đấy, nhà tôi ba đời xem ti vi, mà chưa thấy kiểu xem ti vi như các cậu bao giờ."
"Cao ngất ngưởng thì đừng có mà đứng hàng đầu."
Ni Ni cao chưa tới mười lăm cm ngây người chốc lát mới hiểu ra chúng cỏ đang bảo mình, nó có vẻ lấy làm hãnh diện lắm, nhưng bị bầy cỏ bới móc đau cả đầu, nó liền kéo bè bạn ngồi xuống hàng sau.
Succubus vừa ăn bim bim vừa chúi đầu vào xem, thi thoảng lại bón cho Linlin một miếng, bên cạnh có Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh ngồi xem phim cùng.
Câu chuyện về [Tuổi trẻ trong mưa] diễn ra tại một trường cấp ba tầm thường, nữ chính vốn luôn đứng top đầu, nhưng vì biến cố gia đình mà phải chuyển đến mái trường này, trong quá trình tiếp xúc với bạn bè, từ một người lầm lì và thanh cao cô dần trở nên hoạt bát.
Vai nam thứ Lâm Lục mà Tạ Kiều đảm nhiệm là người bạn đầu tiên của nữ chính, đồng thời là đội trưởng đội bóng rổ nổi tiếng của trường với khuôn mặt luôn mỉm cười thân thiện, khi nữ chính biết tin mẹ mình ly hôn, ngồi đơn độc trong phòng học, cũng là lúc Lâm Lục chìa tay cho cô.
Rất nhiều năm sau nữ chính mới biết, một ngày trước đêm mưa tới an ủi mình, Lâm Lục đã bị cha đánh đến mình đầy thương tích, vậy mà vẫn đến sưởi ấm trái tim cô.
Dù chiếu ti vi thì không có đạn mạc, nhưng lời bàn luận rôm rả của bầy cỏ nhỏ còn náo nhiệt hơn cả đạn mạc.
"Sao nữ chính không thích Tạ Kiều nhỉ, tuy Tạ Kiều trông không mướt mát như chúng ta, nhưng nhìn thế nào cũng đẹp trai hơn nam chính mà."
"Bà xem kỹ đi, ngày nào nữ chính cũng học đến tận hai rưỡi sáng, thể nào mắt chả hỏng."
"Cũng có thể là nữ chính biết Tạ Kiều không thích con gái."
Tạ Kiều nằm không cũng trúng đạn: ...
Không chỉ có bầy cỏ say mê xem phim, mà rating tại thời điểm bấy giờ của [Tuổi trẻ trong mưa] đã phá 1.5, với một bộ phim truyền hình mới ra mắt thì đây là thành tích rất đáng ăn mừng.
Những cuộc thảo luận về cậu trên diễn đàn cũng liên tiếp nổ ra.
[cánh gà kho] tạo hình của Tạ Kiều ngon quá! Xin hãy quay thêm một lô phim học đường nữa xin cám ơn
[súp trứng rong biển] tôi có dự cảm Lâm Lục sẽ là một nhân vật gây tiếc nuối, nghe lời nữ chính nói thì có vẻ ý là không sống đến kỳ thi đại học?
[tương cà] Nà ní?! Biên kịch đâu ra ngoài đàm đạo nhân sinh với chúng mình nào
Tạ Kiều không thấy cuộc thảo luận của mọi người trên mạng, có lẽ do hôm nay xem phim buồn ngủ quá, thế nên cậu còn chưa cố lết hết được phim mà đã tựa lên vai Ngu Hàn Sinh ngủ mất tiêu rồi.
Cậu cảm thấy mình được Ngu tiên sinh bế lên, rồi cậu ôm cổ Ngu tiên sinh vì sợ ngã, tận đến lúc được đặt xuống nệm giường mềm mại rồi mà cậu vẫn còn ôm riết không thả.
"Thả ra."
Cậu loáng thoáng nghe thấy Ngu tiên sinh bảo thế.
Cuối xuân thời tiết dần oi bức, Tạ Kiều nửa tỉnh nửa mơ rất thích nằm trong lòng ngực mát mẻ của Ngu tiên sinh, cậu bèn hỏi với giọng ấm ức: "Tại sao?"
Và rồi cậu không chỉ không buông ra, mà còn ôm ngày càng thêm chặt.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã hết thích rồi, bởi vì tự dưng cậu thấy có nguồn nhiệt từ đâu trỗi dậy, đã vậy còn mỗi lúc một nóng thêm, nóng hơn cả nhiệt độ không khí nữa.
Chẳng hiểu là gì cả.
Cậu muốn đẩy ra theo phản xạ, nhưng cậu nằm bò trên giường không chỗ tránh thoát, chỉ đành mặc cho nguồn nhiệt áp sát, à cách lớp quần áo nữa, thế rồi cậu cảm giác kỳ kỳ phía xương cụt, khiến cậu mềm eo như bị giật điện ấy.
Cậu sắp bừng tỉnh ngay rồi, may mà bỗng dưng nguồn nhiệt kia biến mất, giữa lúc mơ màng cậu nghe thấy tiếng nước rì rào truyền ra từ phòng tắm.
Buổi sáng tỉnh lại, trên giường chỉ có mình Tạ Kiều.
Sao mình lại mơ giấc mơ thế nhỉ.
Cậu nhìn căn phòng trống rỗng, đoán rằng Ngu tiên sinh cũng chưa có ý tiến thêm một bước, cậu ôm đầu nghĩ sau này không đọc truyện tranh đam mỹ nữa.
Xuống giường thay đồ xong xuôi, cậu lại đổi ý.
Thôi thì, không đọc một tháng đi.
Thanh tâm quả dục một chút.
*
Năm giờ chiều, Tạ Kiều đi cùng Phương Hòa đến phim trường.
Cảnh quay lần này cậu cần đối diễn với Trần Nhược Sương, cũng là một trong những cảnh quay cao trào của bộ phim.
Trong cảnh quay, Trần Nhược Sương ở lại một mình giữa phòng học không người, cậu tiến đến gần cô, im lặng, chỉ ở bên cạnh, đến khi thấy mặt trời của ngày mai ló dạng hai người mới nói với nhau câu nói đầu tiên.
Cảnh quay không lời yêu cầu nghiêm ngặt trong việc nắm bắt cảm xúc nhân vật, khán giả sẽ dồn chú ý vào biểu cảm của diễn viên dù chỉ là nhỏ nhất.
Trần Nhược Sương mới được đề cử thị hậu, đạo diễn Vương không lo cho cô lắm, ông ta lo cho Tạ Kiều hơn, diễn viên nam bình thường vào nghề bốn, năm năm diễn cảnh này cũng còn gượng gạo, huống hồ là một diễn viên nam đồng tính luyến ái.
"Bắt đầu!"
Đạo viễn cầm loa hô.
Để giúp diễn viên dễ nhập tâm, đạo diễn Vương chỉ để lại máy quay trong phòng học, cửa sổ đóng kín, bản thân ông quan sát qua màn ảnh.
Ban đầu ông đã chuẩn bị tinh thần để hô cắt bất cứ lúc nào, rồi sau mới nhận ra mình lo hão, Tạ Kiều không chỉ bắt kịp Trần Nhược Sương mà còn có xu hướng vào vai tốt hơn Trần Nhược Sương.
Tạ Kiều toát ra vẻ cô độc tự nhiên, dường như đó là chính bản thân cậu, chỉ khác ở chỗ hiện giờ cậu không cần che giấu nữa.
Chàng trai trong phim nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ với nữ chính, cuối cùng sẽ nói "Sáng rồi".
Còn Tạ Kiều lại ngẩng đầu nhìn trần nhà ẩm thấp, nhắm mắt, sau khi cảm nhận được tia nắng đầu tiên rải lên mi mắt, cậu mới thầm thì: "Sáng rồi."
Không mở mắt ngắm mặt trời.
Bởi vì Lâm Lục trong câu chuyện không thấy được mặt trời, một ngày trước khi thi đại học, vì không muốn vay tiền người con gái mình thích, cậu bị gã cha nợ tiền bài bạc đánh chết trong căn nhà cũ nát, sẽ không bao giờ mở mắt nữa.
Đạo diễn Vương nín thở, thấy sắc mặt ông, mọi người không ai dám hé miệng, đến khi cảnh quay cuối cùng kết thúc ông mới được thở ra.
Ông cảm thấy, đây sẽ là cảnh ấn tượng nhất trong bộ phim này.
Rồi ông lại chợt nghĩ, một diễn viên giỏi sẽ không kém đi chỉ vì xu hướng tính dục của mình, ông không thể không suy ngẫm có phải mình đã quá bảo thủ rồi không.
Đúng lúc này, màn hình bỗng tối om, âm thanh trong phòng học cũng đột nhiên im bặt.
Tạ Kiều quay xong định ra ngoài thì phát hiện không vặn được tay nắm cửa.
Lại nữa?
Tiếng hét hoảng sợ của người quay phim phát ra ngay sau đó: "Có cái gì túm chân tôi!"
"Anh có nhầm gì không? Nơi này có mỗi ba chúng ta thôi."
Kế đó là giọng nói thiên lạnh của Trần Nhược Sương.
"Nhỡ không phải người thì sao." Người quay phim run bần bật.
Trần Nhược Sương nghe thế im lặng.
Tạ Kiều nghiêm mặt, sách sưu tầm xuất hiện trên tay phải của cậu.
Cậu không biết cấp độ thi trành lần này, nên để đảm bảo an toàn cậu triệu hồi thẳng succubus có sức mạnh lớn nhất, một bóng hình đen sẫm hiện lên trong căn phòng tối đặc.
Succubus liếc nhìn con thi trành đang bám người quay phim, nổi giận đùng đùng: "Đã xấu còn đóng vai ác, đã ác còn ngu không biết lựa thời gian, ta đã mua luôn cả bim bim cho tuần sau, làm chậm trễ tiến độ phim phát sóng mi đền nổi chắc."
Thi trành ngớ người thấy rõ, nó không hiểu phim phát sóng thì liên quan gì tới nó.
Nhưng chỉ trong chớp mắt nó đã bị mũi tên bằng xương của succubus bắn xuyên tim, từ vị trí trái tim, thi trành bắt đầu tan thành sương xám, rồi bị sách sưu tầm hấp thụ.
Con số trên sách tăng từ 2400 lên đến 2700.
2700/5000.
Tạ Kiều nhíu mày, thi trành này quá kém, nó giống đến để chết hơn.
Hoặc là, dò xét.
Cậu thầm nghĩ.
Sau đó succubus về nhà chế nước hoa, nàng biến mất giữa không trung, mà hai người còn lại trong phòng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi một bầy mèo con xô bay cửa phòng học, người quay phim mới hối hả chạy ra ngoài, bỏ quên cả máy quay phim.
Chỉ có Trần Nhược Sương khẽ nói lúc đi ngang qua Tạ Kiều: "Cảm ơn cậu."
Tạ Kiều không biết Trần Nhược Sương đã thấy được bao nhiêu, nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của Trần Nhược Sương thì cậu đoán cô cũng không phải người thường, cậu lắc đầu nói: "Không có gì."
Nói đoạn cậu cúi đầu hỏi bầy mèo với vẻ hoài nghi: "Sao mấy em lại tới thế?"
Con mèo dragon li lớn nhất bầy ngoạm một mẩu giấy, trên giấy dùng bút dạ viết rằng.
------ đi theo người thân đến thăm anh.
Người thân?
Tạ Kiều ngẩng đầu, cách cậu mấy mét là Ngu Hàn Sinh mặc một thân âu phục chỉnh tề, chắc hẳn vừa mới từ công ty đến thẳng nơi này, nghĩ vậy trái tim cậu lại nảy lên một cái.
Mà bên ngoài phim trường, Lam Tề xoay gót rời đi.
*
Tạ Kiều mới lơ đãng một giây, bầy mèo đã quấn lấy Trần Nhược Sương đòi ký tên.
Trần Nhược Sương cũng kiên nhẫn ký từng tờ một.
"Mèo trong nhà không hiểu chuyện, làm phiền chị rồi." Tạ Kiều khách sáo nói.
Trần Nhược Sương tiếp tục ký: "Không phiền, bọn nhóc rất đáng yêu."
Thấy hai người tương tác với nhau, Ngu Hàn Sinh lạnh mặt.
Tạ Kiều không hề hay biết, đạo diễn Vương cho rằng chuyện xảy ra hôm nay là do không cử hành nghi lễ khai máy, nên ông hủy lịch quay phim buổi tối để làm lễ khai máy bù, mà Tạ Kiều cũng nhân dịp xin về sớm.
Trên đường về Ngu Hàn Sinh cứ im thin thít.
Tạ Kiều đã quen với sự im lặng của Ngu Hàn Sinh, nên vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, cậu liền trò chuyện cùng Lý Trạch và Nhiễm Chu.
Đại học Liễu Âm là ngôi trường nổi tiếng có truyền thống trăm năm, không chỉ có bề dày thành tích, mà khuôn viên trường cũng xây cạnh hồ, phong cảnh mỹ lệ, Nhiễm Chu chưa đến đây bao giờ nên vừa đi vừa chụp ảnh.
Lý Trạch nói đùa: "Hay em đăng ký học MBA ở đây xem."
Cũng tránh cho cậu ta phải đi theo Ngu Hàn Sinh đến nơi này để rồi gặm cơm chó trong ngậm ngùi.
"Em có quen ai ở đây đâu." Nhiễm Chu không tỏ rõ ý kiến.
Tạ Kiều thuận miệng nói: "Em có quen một giáo sư dạy đại học Liễu Âm này, nhưng mà dạy bên xã hội học chuyên về sương xám cơ."
"Ai thế?"
"Lam Tề ạ."
Bầu không khí lập tức trở nên im ắng, Tạ Kiều ngập ngừng hỏi: "Sao thế ạ, tên này có vấn đề gì sao?"
Lý Trạch thở dài: "Thì ra là gã, Kiều Kiều em đừng tiếp xúc với gã này, ngày xưa gã bán mạng vì Hội nghiên cứu, tay dính máu bao mạng người không biết được đâu, mà sau khi Hội nghiên cứu ngã ngựa gã lại phủi sạch quan hệ, nghe bảo làm học giả sương xám gì gì đó, ai ngờ đã đến dạy tận Liễu Âm rồi."
"Hội nghiên cứu?"
Tạ Kiều kinh hãi, cậu không ngờ Lam Tề thoạt nhìn ôn hòa lại liên quan đến Hội nghiên cứu có tiếng tàn nhẫn ấy, hơn hết với giọng điệu oán hận của Lý Trạch thì hẳn đến giờ Lý Trạch vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Dọa em à?" Lý Trạch vội trấn an, "Em để ý là được, thật ra ngày xưa làm nhân viên Hội nghiên cứu là chuyện thường gặp thôi, trước kia anh cũng làm cho Hội nghiên cứu đây này."
Tạ Kiều chưa kịp nói gì Lý Trạch đã bổ sung: "Tiểu Chu cũng thế."
Tạ Kiều: ... Chưa gì xung quanh cậu đã có ba người rồi, quả đúng là thường gặp thật.
Tính ra Tạ Kiều vẫn còn bình tĩnh chán.
Nhiễm Chu mới gọi là kinh hãi bàng hoàng, thân phận nằm vùng của cậu ta bại lộ rồi sao, hình ảnh một trăm kiểu chết không ngừng lặp lại trong đầu, bàn tay cầm máy ảnh của cậu ta run rẩy: "Anh Lý, các, các anh biết từ bao giờ?"
Quả nhiên, làm gián điệp không thể có kết cục đẹp, cậu ta thấp thỏm đã lâu, dù chủ nhân cũ đã tiêu đời thì vẫn không tránh khỏi kiếp bị xử lý, nghĩ đến đây chân cậu ta mềm oặt.
Ai ngờ Lý Trạch lại bảo: "Chú mày vừa tới là bọn anh biết luôn rồi."
Nhiễm Chu: !
Cậu ta sẽ không bao giờ nằm vùng nữa.
Đến tận lúc này Ngu Hàn Sinh vẫn không buồn góp giọng, cuối cùng Tạ Kiều cũng nhận thấy không đúng chỗ nào, nhân lúc Lý Trạch và Nhiễm Chu đi lấy xe cậu bèn hỏi: "Ngu tiên sinh sao thế ạ?"
Qua hồi lâu Ngu Hàn Sinh mới hững hờ mở miệng: "Em nói chuyện với cô gái ấy."
Trực giác mách bảo Ngu Hàn Sinh đang nhắc tới Trần Nhược Sương, Tạ Kiều liền cẩn thận giải thích: "Quay phim xong em chỉ nói với chị ấy hai câu thôi á."
Thế cũng không quá đáng đúng không ạ?
Chẳng qua cậu còn chưa kịp nói nốt nửa vế sau, Ngu Hàn Sinh đã lạnh lùng ngắt lời cậu: "Em còn định nói mấy câu?"
Tạ Kiều: ...
Vốn đã soạn sẵn lời giải thích mà tự nhiên ứ họng, cậu cảm thấy nói thế nào cũng không ổn, đành im lặng không nói nữa.
Đúng lúc xe dừng ở đoạn đường đối diện, cậu nối gót Ngu Hàn Sinh đến chỗ chiếc xe, gần tới nơi thì Ngu Hàn Sinh đột ngột đứng im.
Tạ Kiều không kịp phản xạ, suýt ngã nhào vào lưng hắn, gian nan mãi mới lấy được thăng bằng.
"Sao tự nhiên lại dừng thế ạ?" Cậu không khỏi hỏi.
Ngu Hàn Sinh xoay người.
Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, Ngu tiên sinh mím chặt môi, nét mặt rặt một biểu cảm-----
Em chẳng dỗ tôi ư.
Tạ Kiều hoàn toàn không cưỡng lại được Ngu tiên sinh như vậy, cậu lập tức vứt mũ giáp đầu hàng, nhón chân hôn hắn một cái rồi trêu hắn một câu: "Ngu tiên sinh còn cần dỗ nữa không?"
Ai ngờ Ngu tiên sinh lại hờ hững nói: "Cần."
Cậu ngớ người, nhưng vẫn kiễng chân, vì chênh lệch chiều cao mà hôn hơi vất vả tí tẹo, mà lúc cậu định kết thúc nụ hôn này-----
Ngu Hàn Sinh lại giữ eo cậu, nối tiếp nụ hôn.
Cậu bị hôn cho khó thở, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tưởng là cậu dỗ Ngu tiên sinh cơ mà, sao chớp mắt cái cậu đã thành người bị hôn rồi ấy nhỉ?
*
Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh lên xe chậm một chút, Nhiễm Chu vừa lái xe vừa canh cánh trong lòng việc mình bị phát hiện ngay ngày đầu làm nhiệm vụ, đây là lần nằm vùng thất bại nhất của cậu ta rồi.
Lý Trạch sợ cậu ta không tập trung lái xe, đành phải an ủi: "Ít ra lúc đầu em còn có mấy đồng lương đấy, hồi anh ở dưới lòng đất còn phải nộp hết lương cơ."
"Thảm vậy ạ?" Tạ Kiều ngạc nhiên.
Ngu Hàn Sinh hững hờ liếc nhìn Lý Trạch.
Lý Trạch không dám trút bầu tâm sự thêm, phải nói lảng đi: "Ừ, vì hồi ở dưới lòng đất tổng giám đốc Ngu khổ lắm, lúc đó ông ấy có cái hang trữ đồ, anh liếc qua chỉ thấy toàn mấy loại như đèn pin hỏng, mảnh gương vỡ, với chai lọ thủy tinh bỏ đi thôi."
Đều là vật có thể phát sáng.
Tạ Kiều bỗng hiểu vì sao Ngu tiên sinh lại thích đá quý, một mình sống dưới lòng đất tối tăm, chưa từng nhìn thấy mặt trời, có lẽ anh đã rất muốn nhìn ánh sáng, nên mới không ngừng sưu tầm những vật phản xạ ánh sáng.
----- là ánh sáng duy nhất trong mắt Ngu tiên sinh.
Có lẽ Ngu tiên sinh đã rất muốn bước ra ngoài bóng tối.
Vành mắt đỏ lên, cậu vội vã cúi đầu.
Đêm ấy, Tạ Kiều nằm mơ.
Cậu mơ thấy mình xuống lòng đất.
"Hung thú ở ngay tại hang này."
Cậu nghe thấy mình nói: "Để ta đi."
Cậu bước xuống bóng đêm trong lòng đất, càng đi sâu hang càng lạnh, cái lạnh buốt phả lên mặt mũi, cậu cảm giác mình sẽ chết nếu tiếp tục đi vào.
Cậu muốn lùi về sau, nhưng lại nhận ra mình không thể nhúc nhích.
Ngay sau đó, ngọc trên vương miện đột nhiên két một tiếng rơi xuống đất, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Cậu đưa mắt nhìn theo hướng viên ngọc lăn đi, linh cảm có thứ gì hung tàn sắp bước ra từ trong hang động, mùi nguy hiểm tràn ngập khắp xung quanh, cậu căng thẳng đến mức sống lưng thẳng tắp, không dám cử động.
Ấy thế nhưng, cậu chỉ thấy một con rắn chín đầu rất nhỏ, nhỏ cỡ bàn tay ló ra ngoài, rồi còn ngước đầu nhìn cậu một cái.
------ sau đó hung dữ ôm viên ngọc về hang động của mình.
______
Tác giả có lời:
Hay lắm, con rắn nào đó hết đóng vai tổng tài bá đạo được rồi