Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 116: Thỏ tai cụp viết thư

Người xem cả nước đều cảm thấy tan chảy cõi lòng!
[nguyên hình của Tạ Kiều là một con thỏ tai cụp ư?! Xịt máu mũi huhu]
[a a a a ảnh đế lông xù cưng xỉu luôn rồi]
[mẹ cũng có túi, thỏ con mau vào túi mẹ này!]


[có bị cấm tài khoản tôi cũng phải nói, muốn sờ bé thỏ ngốc nghếch một cái! Gào siêu lớn!]
Dưới ánh nhìn chăm chú của toàn thể mọi người, Ngu Hàn Sinh ôm bé thỏ tai cụp mắc cỡ ra khỏi túi áo, đoạn bình tĩnh đưa thỏ lên sân khấu nhập cúp.


Đây là lần đầu vị khách mời ấy trao giải cho một chú thỏ tai cụp, nhìn nhóc thỏ thò thò cái chân cố gắng ôm lấy chiếc cúp mà một người luôn tự xưng nghiêm nghị như ông ta cũng phải trút bỏ ánh nhìn sắc lẻm, cảm thấy trái tim tan chảy vì đáng yêu.


Còn Ngu Hàn Sinh thì mặt không cảm xúc, nhận thưởng xong lại nhét bạn đời xù lông của mình vào trong túi, có vẻ là không muốn để bất cứ kẻ nào dòm ngó thêm.
[trưởng fanclub: các ngươi không có được thỏ con, nhưng ta thì có]
[hu hu hu hu lập đội trộm thỏ con, ai góp mặt không!]


[đây đây! Thỏ con thích bao tải màu gì nhỉ?]
[ờm… các lầu trên bay màu rồi]
[quả nhiên vẫn là trưởng fanclub mà tôi biết]
Đến tận khi về nhà, Tạ Kiều mới từ túi Ngu Hàn Sinh run lẩy bẩy bò ra, rồi chui vào căn nhà gỗ nhỏ nằm cuộn tròn co rúc.
Sẽ bị… ghét ư.


Cậu nhả chiếc điện thoại mình đang tha trong miệng xuống.
Nhìn màn hình đen kịt, đợi một hồi lâu thật là lâu, Tạ Kiều mới lấy dũng khí dùng cái chân bé tẹo mở điện thoại lên và vào xem bình luận.
[sò nướng than] a a a a a sao lại có thỏ con cưng vậy trời ơi, xin hỏi ở đâu bán thế.


[súp trứng tảo] trưởng fanclub is watching you.
[cháo thịt nạc trứng muối] tự dưng tôi muốn làm trưởng fanclub, vừa có fanfic đọc hoài không hết vừa được vuốt tai thỏ, vuốt cho thỏ đỏ bừng khóe mắt!


Tạ Kiều dần dần gỡ được gánh nặng trên lưng, cậu thở phào một hơi mà chính mình cũng không nhận thấy, cho đến khi cậu thấy bình luận cuối cùng ở trên.
Cậu ngẩn người, tiếp tục lướt xuống.


Lướt tới một bức ảnh nọ, trong ảnh là hình Ngu tiên sinh và cậu ngồi trong hiện trường buổi lễ trao giải, mà bình luận bên dưới toàn là…


[người hâm mộ không muốn tiết lộ họ tên] trưởng fanclub và Tạ Kiều đẹp đôi ghê, không ngờ sếp trưởng mặc âu phục vào trông cũng ra trò đấy (tôi chụp màn hình từ buổi phát sóng trực tiếp).
[trứng xào cà chua] sếp trưởng nhà ta chuẩn bài fan bạn trai rồi.


[bánh mì gối] ủa khoan! Có cậu nào còn nhớ cái hình sếp lớn mang thỏ tai cụp đi dự hội nghị kinh tế rồi bị chụp lại không, tự dưng tôi nhớ bé thỏ tai cụp đó quen quen, còn chẳng phải là bé thỏ nhà ta đấy ư!
[trà chanh leo] trời ơi lại đường kìa!


Tạ Kiều tắc não mấy giây, Ngu tiên sinh là trưởng fanclub của cậu ư? Cậu hoàn toàn không thể liên hệ Ngu tiên sinh với tay trưởng fanclub một tay che trời kia được luôn ấy.
Thế là thỏ tai cụp ngoạm điện thoại chui ra khỏi nhà gỗ.
Gặp đúng Ngu tiên sinh đi ngang qua.


Rồi thì quả cầu lông ngã ùm một cái chắn ngang đường người đàn ông, hệt như phường ăn vạ.
Ngu Hàn Sinh dừng bước, cúi đầu nhìn cục lông tròn dưới đất.
Thỏ tai cụp gắng gượng giơ cao điện thoại.
Ngu Hàn Sinh nhìn màn hình và khẽ nhướng mày.


Tạ Kiều nghĩ khả năng cao Ngu tiên sinh sẽ không thừa nhận đâu, tại vì hình tượng trưởng fanclub bủn xỉn thế cơ mà, người hâm mộ mới gọi ‘Kiều Kiều’ một cái đã cấm tài khoản người ta luôn. Nghĩ đến đây Tạ Kiều liền hối hận vì đã hỏi thẳng thừng như thế, lẽ ra nên khéo léo một chút mới phải.


Không ngờ, Ngu tiên sinh chỉ “ừ” nhẹ tênh.
Tạ Kiều ngẩn người, cậu không chỉ không nghe ra sự ngượng ngùng trong giọng Ngu tiên sinh, mà còn cảm giác có phần kiêu ngạo mơ hồ trong đó nữa.


Tựa như cho rằng cậu không nghe thấy rõ, người đàn ông còn bế cậu lên và nghiêng đầu mở miệng: “Một người ái mộ của em.”
Trời ơi Ngu tiên sinh của cậu.


Trái tim Tạ Kiều nảy lên khiến lồng ngực ngứa ngáy, cậu hóa hình người, đoạn lảo đảo nhón chân hôn Ngu tiên sinh một cái: “Tặng người ái mộ đó.”
Nhưng Ngu tiên sinh lại vừa tháo cà vạt vừa thì thầm bên tai cậu lúc cậu đang định đứng nghiêm chỉnh trở về: “Còn muốn nữa.”
*


Buổi sáng Tạ Kiều tỉnh dậy, trong phòng vẫn tràn ngập thứ một thứ mùi ɖâʍ loạn. Chính cổ áo cậu cũng còn đang phanh rộng, chiếc cổ trắng ngần lít nhít dấu hôn. Tạ Kiều vội đỏ mặt mà cài cúc áo.


Cậu nằm trên giường vào weibo, no 1 hot search là việc cậu trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong liên hoan phim Thượng Hải.
No 2 hot search nói đến việc ảnh đế là một cục lông mềm.
No 3 hot search là thỏ tai cụp lộ tẩy ngay tại hiện trường.

Mười mục hot search đầu tiên đều dính dáng đến cậu.


Cậu thầu luôn cả bảng hot search.
[sườn kho tàu] fan cơ thể điểm danh! Tôi nói thẳng luôn nhá, tôi thèm khát cục lông họ Kiều kia đấy, chưa kể bé Kiều nhỏ dã man, một tay là ôm trọn được rồi, a a a a xịt máu mũi!
[cá om chua] đề nghị fan mới nắm chắc quy tắc vòng fan hộ tôi với.


[miến đậu] í, quy tắc gì vậy? Không giống quy tắc vòng fan bình thường à?
[cá om chua] trưởng fanclub chính là quy tắc.
[canh kimchi thịt ba chỉ] hu hu hu hu hu thỏ con cưng xỉu, hình người hay nguyên hình đều cưng xỉu, mỗi tội bạn trai gì dữ quá, động một cái đã cấm ngôn rồi.


Phí làm đại diện hai năm là sáu triệu, Tạ Kiều lập tức tỉnh cả người.
Người tuyết thì chỉ có thể đưa ra ngoài vào mùa đông, còn lại chỉ có cốt long, cũng là vật sưu tầm đắt nhất trong số các vật sưu tầm, phải cần chừng mười triệu.
Lần này bọn nhóc nằng nặc đòi đi cho bằng được.


Vậy nên, một thương vụ nghiêm túc bỗng dưng biến thành chuyến du lịch tập thể.
Đồng Tây là một thành phố tọa lạc trên một ngọn núi lớn. Từ Biên thành lái xe đến Đồng Tây sẽ thấy non núi trập trùng, những người bản địa mặc quần áo và trang sức địa phương ca múa rộn ràng trong hội làng.


Bọn họ lướt qua các danh lam thắng cảnh tại một thị trấn cổ với rất nhiều tiệm nhỏ bán hàng suốt dọc con phố.
Lúc đi ngang một bưu điện, thấy trước bưu điện đề bảng giới thiệu có thể viết thư gửi tương lai, Tạ Kiều bèn tò mò dừng lại.
Chủ bưu điện nhiệt tình giới thiệu.


“Bưu điện chúng tôi nhận gửi thư đúng giờ đúng ngày được chỉ định, có thể là sau một tháng, cũng có thể là sau một năm, thậm chí là năm năm, chúng tôi thu phí tùy theo thời gian dài ngắn, rất nhiều cặp tình nhân đều đến chỗ chúng tôi viết thư gửi đối phương.”


Nghe vậy Tạ Kiều liền lay lay cánh tay Ngu tiên sinh.
Ngu tiên sinh bình thản hỏi: “Nếu em muốn viết thư, thì sao lại không gửi ngay bây giờ cho tôi?”
Có vẻ là không hiểu ý nghĩa của hành động này lắm.


Nhưng Tạ Kiều vắt xoắn cả não cũng không nghĩ ra một ý nghĩa cụ thể nào, cậu chỉ đành ngước mắt nhìn Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh cúi đầu nhìn cậu thanh niên nũng nịu, cuối cùng cụp mắt nói: “Viết.”


Hai người bước vào bưu điện, Tạ Kiều chọn một tờ giấy viết thư ưng ý: “Hay là mình cùng chốt sẽ gửi vào một năm sau nhé?”
Thấy Ngu Hàn Sinh không phản đối, cậu mở nắp bút bắt đầu viết dòng thứ nhất.
Gửi người yêu của em.


Cậu có rất nhiều điều muốn gửi tới Ngu tiên sinh của tương lai, nào là muốn biết một năm sau Ngu tiên sinh có khỏe không, nào là đã sưu tầm được một phòng toàn đá quý lấp lánh chưa, thấm thoắt đã viết kín một trang.


Mà Ngu Hàn Sinh cũng ngồi xuống bắt đầu viết thư với những hàng chữ đẹp và ngay ngắn, dòng đầu tiên hắn viết là—–
Gửi bạn đời của tôi.
Một cách vô cùng chắc chắn.
*
Mọi người tập hợp ở cổng thị trấn lúc một giờ chiều.


Arcus vẫn vác tay không, succubus thì mua rất nhiều quần áo chất đầy túi nhỏ túi lớn, Lý Trạch xách túi đặc sản và đồ ăn vặt, còn Ni Ni và Bé Đá thì ngồi trong túi đồ ăn vặt mà xơi ngấu nghiến.


Tạ Kiều nghe hướng dẫn viên du lịch nói: “Đồng Tây nằm tại một dãy núi lớn kéo dài tám trăm dặm từ tây nam đến tận vùng đông bắc, trên chặng đường ấy lại có rất nhiều địa phương chưa được khai phá, đi một mình rất dễ lạc đường, nếu anh chị không đi theo đoàn thì tôi xin đề nghị anh chị chỉ nên đi dạo ngay trong cổ trấn mà thôi.”


Nói đến lạc đường, Tạ Kiều liền cúi đầu đếm số thành viên.
Một này,
Hai này,
Ba này,

Ơ sao lại thiếu mất một rồi.
“Linlin đâu rồi?” Tạ Kiều lo lắng.
Hướng dẫn viên lập tức nghiêm mặt: “Đừng bảo là có đứa bé nào mất tích nhé?”


Tính theo tuổi người cá thì Linlin quả thật là một đứa bé còn xa lắc xa lơ mới đến tuổi trưởng thành, thế nên Tạ Kiều gật đầu: “Cũng không đến nỗi mất tích, hẳn là còn chơi ở chỗ nào.”


Hướng dẫn viên càng thêm nghiêm mặt: “Anh làm anh thì không thể xem nhẹ chuyện này được. Mọi người là khách du lịch nên không biết đấy thôi, dạo này bọn con buôn ở Đồng Tây rất ngang ngược, thi thoảng lại xảy ra một vụ mất tích trẻ em, và chưa tìm được một em nào hết!”


Tạ Kiều vội nói: “Vậy tôi đi tìm gấp.”
Thấy Tạ Kiều ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề, hướng dẫn viên cũng nhẹ lòng hơn, thậm chí còn an ủi Tạ Kiều.


“Dù có bị bọn con buôn lừa, thì chỉ cần chưa ra khỏi Đồng Tây là đứa bé vẫn được an toàn, anh cứ bình tĩnh đã.”
Tạ Kiều suy ngẫm: “Thật ra tay buôn người mới là kẻ cần phải lo lắng đấy.”
Hướng dẫn viên: …
*
“Cá khô đâu?”


Người cá ôm chiếc bát sứ trắng bị dắt vào một hẻm nhỏ.
“Đến nơi sẽ có.” Vương Lệ kiềm chế sự phấn khích trong giọng nói.


Đây là lần đầu mụ gặp một đứa bé xinh đẹp, thoạt trông thoát tục tới mức khác hẳn con người như thế, chỉ tiếc là đần độn, không biết có thể khiến thần linh hài lòng được không.