Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 100: Thỏ tai cụp đi dã ngoại

_______
Rốt cuộc là thừa nhận cỏ Timothy ngon hay là... cậu ngon nhỉ?
Gò má Tạ Kiều ửng đỏ, cậu cảm thấy nhiệt độ trong xe được hâm nóng dần lên, để đến độ thở thôi cũng thấy nhọc nhằn, âm thanh phóng đại trong không gian bí bách làm cậu nghe rõ tiếng đập trái tim mình.
"Em phải quay phim rồi".


Cậu thốt lên với giọng chớm run rẩy, thế rồi vội vã ngồi thẳng người dậy, chỉnh trang áo quần ngay ngắn và xuống xe, chẳng qua gò má ửng đỏ kia vẫn phải đợi nguôi ngoai rất lâu mới chịu phai tàn.
Khi cậu trở lại phim trường, An Chi Nhược đã rời đi.


Do đột nhiên thiếu người nên lịch trình lại bị thay đổi lần nữa, cậu xong muộn hơn giờ đã định hai giờ.
Xe của Ngu tiên sinh vẫn luôn ở ngoài đó.
Màn đêm đã rủ, khoang xe hắt ra ngoài ánh đèn ấm áp, cậu chạy đến bên xe bằng những bước chân hấp tấp.
Cửa xe mở ra.


Cậu vừa lên xe vừa thở hổn hển, sau khi thắt đai an toàn cậu ngại ngùng nói: "Em tan muộn hơn giờ đã định, để anh chờ lâu quá".
Ngu Hàn Sinh vẫn luôn nhìn cậu chăm chú: "Không lâu".
Dù không lấy làm lạ với câu trả lời của Ngu tiên sinh, nhưng Tạ Kiều vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu bèn tựa vào vai hắn.


Ngu Hàn Sinh cụp mắt, im lặng không cử động, giúp Tạ Kiều được ngồi thư thái.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Tạ Kiều tựa vào vai Ngu tiên sinh mà nhắm mắt nghỉ ngơi, chốc lát sau cậu mở điện thoại lướt weibo và tình cờ bị thu hút bởi một dòng tin trên hot search.
----- Tạ Kiều, An Chi Nhược bất hòa.


Bài đăng đưa kèm ảnh lúc cậu đến khuyên nhủ An Chi Nhược hôm nay, vẻ mặt hai người đều nghiêm túc, bình luận bên dưới đã vượt quá mười nghìn.


[burger bò nướng] An Chi Nhược đã rời đoàn, nghệ sĩ được công ty nâng đỡ thì xịn rồi, chưa quay được mấy ngày đã ép người ta rời đoàn.
[thịt trụng dầu ớt] Tạ Kiều không giống người như vậy lắm, bớt suy diễn chỉ qua một tấm ảnh đi.


[thịt thái sợi giả cá] An Chi Nhược rời đoàn luôn rồi còn bảo là suy diễn? Không cần giả làm người qua đường đâu, An Chi Nhược ra mắt trước Tạ Kiều, dù sao cũng phải gọi người ta hai tiếng đàn anh, đúng là có chống lưng thì sướng thật.


Làm việc cả ngày làm đầu óc Tạ Kiều hơi rối rắm, An Chi Nhược mâu thuẫn với đạo diễn Khương thì cậu biết, nhưng còn An Chi Nhược với cậu bất hòa thì xảy ra bao giờ ấy nhỉ?
An Chi Nhược đầu kia vốn dĩ cũng lo lắng, nhưng sau khi thấy chiều hướng dư luận trên mạng anh ta lại hoàn toàn yên tâm.


Dù sao anh ta cũng không thể hợp tác với Họ Ngu thêm một lần nào nữa, nên thay vì lặng lẽ ra đi, chẳng thà anh ta khơi dậy sự cảm thông của cộng đồng mạng, chung quy cũng nào ai khách quan chứng minh được anh ta và Tạ Kiều không mâu thuẫn với nhau đâu.
Anh ta hít sâu một hơi, đoạn đăng weibo theo kiểu nước đôi mập mờ.


[An Chi Nhược] Cảm ơn mọi người, tôi vẫn rất ổn.
Bình luận tràn vào thể hiện sự tiếc nuối.
[cheesecake trà xanh] xem ra bất hòa rồi rời đoàn là sự thật rồi, ai đó một tay che trời trong đoàn làm phim luôn, lo thay cho thầy Lam.
[trà ô long đào] im lặng như vậy tui càng thấy xót.


[bánh đậu] công bố vai diễn đã thấy hỏi chấm rồi, An Chi Nhược còn gánh được nam chính chứ Tạ Kiều cân nổi à?
An Chi Nhược thở phào, tắt điện thoại.
Đúng lúc này có người gọi tới.
----- là điện thoại của Thi Dịch.
Anh ta nhíu mày nhấn nhận: "Sao thế?"


"Anh có ổn không, đạo diễn Khương tính vốn nghiêm, với ai cũng vậy cả, anh việc gì phải rời đoàn chứ." Thi Dịch không có gì khác ngày thường.


An Chi Nhược ngồi xuống ghế, càng thêm bực bội: "Phim thương mại mà lão tưởng lão quay phim văn nghệ à, chẳng thấy được bao nhiêu giải thưởng mà cũng bày đặt quay mười lần không qua? Lão trù tôi thấy rõ".
"Nghĩa là Tạ Kiều không gây hấn gì với anh à?" Thi Dịch lại hỏi.


"Cậu ta đến khuyên anh về quay tiếp nhưng bị phóng viên chụp được thì tự dưng thành vậy thôi." An Chi Nhược không cần phải ngại ngần gì Thi Dịch, bởi anh ta biết Thi Dịch luôn ngứa mắt Tạ Kiều.
"Sao anh lại sống tồi thế." Thi Dịch chỉ trích với giọng chính nghĩa, "Em phải đăng weibo mới được".


An Chi Nhược nghẹn họng, những lời Thi Dịch nói trước đây còn quá đáng hơn nhiều, anh ta đọ bằng được chắc?
Dạo này Thi Dịch cứ kỳ quái thế nào, nên anh ta cũng chẳng để bụng mà chỉ dửng dưng: "Chú đăng đi xem người ta có tin không".
Lúc anh ta toan tắt máy thì nghe thấy Thi Dịch trả lời.


"Cũng may em ghi âm rồi".
An Chi Nhược tức thì luống cuống, giở giọng tình nghĩa: "Anh với chú chung công ty những năm năm, chẳng lẽ anh còn không bằng nổi Tạ Kiều chú mới gặp ở công ty mới à?"


Thi Dịch trầm ngâm, Tạ Kiều là người mà ngài Arcus cần để ý tới, trong khi An Chi Nhược thì còn chẳng phải tín đồ của Vực Sâu, nghĩ đến đây cậu ta liền bác bỏ: "Anh sao so với Tạ Kiều được".
Nói đoạn cậu ta dập máy.
An Chi Nhược: "... Đệt".


Lại thêm có nhân viên trong đoàn đứng ra làm chứng, dư luận vì thế đảo chiều.


[trứng xào cà chua] ôi cái giọng của An Chi Nhược, đúng là đạo diễn Khương chưa có giải thưởng của Viện Hàn lâm, nhưng bác ấy cầm hết Tam Kim* rồi mà, doanh thu phòng vé càng khỏi bàn nhé, đâu đến lượt An Chi Nhược chỉ trỏ sau lưng vậy.


[bò ba chỉ nấu canh chua] toàn hợp tác với ảnh đế ảnh hậu thì bác ấy xem nhẹ diễn xuất của An Chi Nhược cũng có lạ đâu, mà khổ thân Tạ Kiều, không nhờ bản ghi âm này thì đã bị An Chi Nhược ngồi lên cổ luôn rồi.


[kiến trèo cây] khổ thân Tạ Kiều + , mình tôi thấy Họ Ngu chấm dứt hợp đồng là sáng suốt à, An Chi Nhược đã dám tuyên bố không quay ngay trong phim trường thì lượn đi cho nước nó trong.


[matcha latte] thế rồi An Chi Nhược định ra mặt giải thích gì không đây? Cứ cho qua vậy thôi hả, cá nhân tôi sẽ không xem phim của An Chi Nhược nữa.
An Chi Nhược ngồi trước màn hình đọc từng bình luận, tâm trạng lún sâu, quản lý gọi điện liên hồi mà anh ta hoàn toàn không dám đối mặt.


Bất thình lình, anh ta nghe có tiếng nói vang lên trong tâm trí.
"Ta có thể đáp ứng mọi mong muốn của mi."
*
Tạ Kiều định về nhà rồi xử lý chuyện với An Chi Nhược, về đến nơi mở weibo mới phát hiện ra mọi việc đều ngã ngũ, Thi Dịch và nghệ sĩ trong công ty đã đăng bài làm chứng cho cậu.


Cậu trả lời cảm ơn trong tâm trạng tương đối thắc mắc, mà vừa chuẩn bị tắt màn hình thì nhận được tin nhắn từ người hâm mộ.


[Cá quế chiên chua ngọt] Kiều Kiều ơi, mình không thể tâm sự với ai xung quanh cả, mình cảm giác cuộc sống của mình như bị sa lầy, mình thấy sợ hãi, thường xuyên trằn trọc đến khi trời hửng sáng mới dám ngủ một hai tiếng.


Tạ Kiều vốn tưởng đối phương gặp rắc rối trên phương diện tâm lý, đang định ân cần an ủi thì tin nhắn tiếp theo của đối phương lại khiến cậu lạnh toát sống lưng.


[Cá quế chiên chua ngọt] ngày nào thôn mình cũng có người mất tích, nhưng ba mẹ lại cảnh cáo mình không được quan tâm, mình đã thật sự phớt lờ cho đến khi em trai mình mất tích, mình thấy mẹ đang gặm xương em.


Tạ Kiều hiểu rõ nghiêm trọng của vấn đề, có lẽ xung quanh bạn gái này không có ai là người nữa.
[Tạ Kiều] bạn ở đâu vậy?
Nhưng cô gái không trả lời thêm nữa.
Cậu vào weibo của cô gái, lướt từng bài đăng một, cuối cùng cũng thấy một bài đăng xác định vị trí.


----- thôn Hắc Thủy, Liễu Âm.
Thôn Hắc Thủy là điểm giao giữa Biên Thành và Liễu Âm, thậm chí còn gần trung tâm Biên thành hơn chút, do ngụ tại vùng núi sâu hiểm trở nên vị trí địa lý cũng rất ngặt ngoèo, chỉ có thể tiếp cận bằng xe buýt.
Cậu lập tức báo cảnh sát.


Nhưng cảnh sát lại nói: "Thôn này không có ai báo mất tích cả, hơn nữa chúng tôi đã liên lạc với người có liên quan và nhận được câu trả lời chỉ là một trò đùa dai."
Điện thoại bị ngắt máy.
Tạ Kiều nhíu mày.


Cậu không sẵn lòng tin rằng người hâm mộ của mình sẽ đùa như thế, mà chẳng cần phải là người hâm mộ của cậu, bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ không lấy người thân mình ra để đùa giỡn.
Không biết sao mà cậu thấy bồn chồn bất an, cậu luôn tin vào trực giác của mình.


Cũng đúng dịp mai được nghỉ, cậu định sẽ đến thôn Hắc Thủy xem sao.
Cậu đã cân nhắc xong xuôi, nếu biến cố thật sự xảy ra thì cậu sẽ đến diệt thi trành tăng điểm số, còn nếu chỉ là một trò đùa, thì cứ coi như thăm cảnh nước nhà.


Sáng sớm, cậu ngồi trước bàn ăn, hỏi mọi người với vẻ đầy nghiêm trọng: "Em chuẩn bị đến thôn Hắc Thủy một chuyến, có thể gặp nguy hiểm, mọi người có ai muốn đi cùng không?"
"Em muốn đi dã ngoại." Ni Ni giơ tay nói.
"Đây không phải là dã ngoại." Tạ Kiều nghiêm túc sửa lại.


"Em cũng muốn đi dã ngoại." Bé Đá không cam lòng mà nói.
"Muốn dã ngoại."
Linlin cũng cất giọng giòn tan, không một ai để hiểm nguy vào mắt, ai nấy đều sa đà vào niềm vui dã ngoại.


"Dã ngoại hở? Anh đi với." Lý Trạch bước vào phòng ăn, "Để anh gọi rủ Hạ Giản luôn, cậu ấy cũng lâu chưa được ra ngoài thư giãn rồi."
Tạ Kiều: ... Thành buổi dã ngoại thật rồi.
Chín giờ sáng, xe buýt du lịch do Lý Trạch thu xếp đỗ trước cổng biệt thự.


Do là xe công ty nên thân xe sơn một màu trắng tinh giản dị, hội Ni Ni vừa biết tí hội họa, bèn xung phong trang trí mình xe.
Tạ Kiều trân trối nhìn Ni Ni gieo mình xuống thùng sơn xanh lét, rồi lại nằm áp sát thân xe tạo ra hình một bé yêu tinh màu xanh lá.


Bé Đá cũng học theo để rồi in bóng mình lên, đến cả Linlin cũng học theo thói hư tật xấu mà in dấu tay mình.
Người cá quậy lên còn muốn vùi đầu vào thùng sơn in dấu hàm răng mà cô bé vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, may có succubus kịp thời giữ lại, nghiêm túc dạy dỗ: "Này em Lin, em là một cô gái đấy."


Ni Ni nghĩ mình là con trai cơ mà, đang định suиɠ sướиɠ phi vào thùng sơn thì bị tay còn lại của succubus tóm lấy: "Con trai cũng không được!"
Thợ sơn Ni Ni sầu muộn nghĩ, quả là đau đớn làm sao khi bắt một yêu tinh phải vào nề nếp, nó chỉ muốn sơn xe thôi kia mà.


Chẳng qua ngay khi Ngu Hàn Sinh bước lên xe, buồng xe huyên náo tức thì trở nên im phăng phắc, Tạ Kiều ngồi xuống bên cạnh Ngu Hàn Sinh.
Sau đó succubus cũng lần lượt áp giải đám nhóc lên xe, chỉ chờ Hạ Giản đến nữa thôi là có thể khởi hành.


Hạ Giản nhận được điện thoại của Lý Trạch xong là phi đến trang viên Đông Sơn ngay lập tức, có hơi tắc đường nhưng may mà không trễ.


Cậu ta nhìn chiếc xe lấm lem màu sắc với những hình thù quái đản, và hai chữ "dã ngoại" được quét bằng sơn xiên xiên xẹo xẹo mà nghẹn ngào không thốt nổi thành lời.
Quan trọng là còn viết sai từ ngoại trong dã ngoại, thừa một nét.


Vấn đề là chính Lý Trạch đã đặt xe này, thế nên cậu ta bỗng rất hoài nghi về mắt thẩm mỹ của Lý Trạch.
Cậu ta xách bếp nướng lên xe.
Vừa lên xe đã đứng như trời trồng.


Trong xe có một yêu tinh nhỏ màu xanh lá lớn cỡ bàn tay, một succubus lộ cánh, một nàng tiên cá với cái đuôi vắt vẻo trên ghế ngồi, và có cả một ác quỷ toàn thân đen nhánh.
"Xin lỗi mọi người tôi lên nhầm xe ạ."


Hạ Giản mềm oặt hai tay, đang định xoay người rời đi thì nghe tiếng Lý Trạch: "Cậu lên đúng rồi."
Lúc này Hạ Giản mới vào xe trong bối rối, ngồi cạnh bên Lý Trạch.


Lọt vào tầm quan sát của một hội sinh vật khác loài làm cậu ta run rẩy, cậu ta đành hắng giọng mở lời: "Ngại quá, tôi chưa được tiếp xúc với sinh vật khác loài bao giờ nên có hơi lúng túng."
Lý Trạch rất chi là ba chấm: "Tiểu Hạ này, cậu không biết sếp Ngu không phải người à?"
Tạ Kiều bổ sung: "Cả em nữa."


Hạ Giản: !!!
Thì ra cậu ta vẫn luôn sống trong vòng vây sinh vật khác loài sao!
Cậu ta không nhịn được mà hỏi Lý Trạch: "Đừng bảo là cậu cũng thế nhé?"
"Thế cậu đoán tớ là gì?" Lý Trạch đùa cậu bạn.
Hạ Giản nhìn hết một vòng xe, rồi mở miệng đầy chắc chắn: "Chắc là yêu tinh nhỉ."


"Không ngờ cậu đánh giá tớ cao vậy luôn đấy." Lý Trạch sụt sùi cảm động, cậu ta không ngờ mình lại có khí chất phi phàm như yêu tinh, "Tớ hỏi tại sao được chứ?"
"Vì tóc cậu với tóc bé ấy đều từa tựa nhau kiểu không dày lắm ấy." Hạ Giản chỉ Ni Ni trên ghế, uyển chuyển nói.


Lý Trạch: ... Mình đỡ hơn hẳn Ni Ni mà.
Bị lời nói xuyên tim, Lý Trạch liền từ chối nói chuyện với Hạ Giản, quay ngoắt mặt đi.
Hạ Giản bỗng hối hận vì đã nói thật lòng, nhưng bất kể cậu ta cứu chữa thế nào thì Lý Trạch cũng vẫn bơ đẹp cậu ta.


Lúc này Ngu Hàn Sinh ngồi bên cửa sổ đưa cho Tạ Kiều một ba lô cỏ Timothy, Tạ Kiều cũng tặng Ngu Hàn Sinh một bao thịt bò khô cỡ bự do cậu tự tay chế biến.


Ngửi được mùi thịt bò thơm nức mũi, Lý Trạch không giữ yên lặng được thêm, cậu ta không khỏi hỏi: "Sếp, sếp có nhiều bò khô thế, hay là cho em một miếng đi?"
"Của Tạ Kiều làm."
Ngu Hàn Sinh nói.
Lý Trạch: ... Tạ Kiều làm là cậu ta không được ăn luôn hở.


Cậu ta không đôi co với tay rắn chín đầu keo kiệt này thêm, mà chuyển sang hỏi Tạ Kiều ngồi cạnh hắn: "Kiều Kiều thích người hào phóng phải không nhỉ?"
Tạ Kiều toan gật đầu, nhưng sau khi liếc nhìn Ngu Hàn Sinh, cậu lại lặng lẽ sửa lời: "Hẹp hòi----"
"Em cũng thích."
_____
Tác giả có lời:


#Lý Trạch thê lương quá#


________
Một chuyện nho nhỏ là vì bộ này cũng sắp hết nên mình chuẩn bị làm 1 bộ song tính ngắn và 1 bộ đam thường khác nữa. Bạn yêu nào có hứng thú với bộ truyện (bên dưới) mà muốn hợp tác với mình làm beta (hoặc thi thoảng đổi vai trò cho nhau) thì nhắn mình nhé.


Tên truyện: Ai mà lại không thích tiểu điềm A
u ám quái gở tổng tài bá đạo O công x dịu dàng hệ chữa lành A thụ
không phản công, không nhược- cường
Tên cũ: sự cám dỗ của pheromone
Sau khi chết Tô Dục Châu đầu thai vào thế giới ABO, trở thành một Alpha ưu tú.


Tư tưởng đời trước khiến cậu cố chấp cho rằng kỳ cảm nắng sẽ không ảnh hưởng đến mình, bởi một chàng thanh niên tam quan đoan chính như cậu sao có thể để pheromone dẫn dụ để rồi đè ngã một Omega yếu mềm được cơ chứ?
Sau đó...
Sau đó cậu thành bên bị đè ngã _(:з" ∠)_


Túc Khiêm, một Omega phi điển hình, không chỉ có tác phong làm việc quyết liệt và dứt khoát, là ông trùm nổi danh trong giới kinh doanh, mà còn có khí chất không thua kém bất kỳ một Alpha nào khác.


Anh chướng mắt đám Alpha cao ngạo kiêu căng không để ai vào mắt cũng bởi những bất công thuở nhỏ từng trải qua, với tính cách cực đoan, anh căm ghét giới tính của mình.


Sau đó sự rối loạn kỳ cảm nắng do lạm dụng thuốc ức chế của anh khiến anh dễ nổi giận bất cứ lúc nào, và chính điều này đã dẫn anh đến với quyết định cắt bỏ tuyến Omega.
Ai mà ngờ, đêm trước ngày giải phẫu, anh lại gặp Tô Dục Châu đang sắp tới kỳ cảm nắng.
Tiểu kịch trường:


Ban đầu: Túc Khiêm: Một O cấp trùm như tôi tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ A nào đánh dấu.
Sau đó: Túc Khiêm: Đánh dấu tạm thời cũng khá là ổn đấy.
Thế nhưng...
#Phải làm gì khi bé cưng A nhà mình không biết đánh dấu tạm thời đây? Online cần gấp#
Hướng dẫn cách ăn:


- Bánh ngọt ABO, bản OA, không phản công x3
- Tưởng tượng bay xa, tập trung phát đường, vị ngọt chủ đạo
- gỡ mìn: câu chuyện chữa lành lẫn nhau của mãnh O ngược gió lớn lên trong sự o ép và kỳ thị VÀ bé A ngọt ngào độc nhất vô nhị không chịu ảnh hưởng bởi quan niệm ABO


- có thể sẽ có AA, AB, chính văn ko viết rõ, tập trung ở PN (mà khả năng mình sẽ cắt phần PN của cp phụ nếu quá dài, trừ khi hợp gu quá, hoặc lồng ghép vào PN cp chính)
- Bản gốc 104 chương + rất nhiều PN