Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 7: Anh

Điều duy nhất Moon biết về người anh trai thất lạc của mình, đó là cái tên “MES”.

Chẳng gì hơn, chẳng có căn cứ rằng người đó còn sống hay đã chết! Nhưng
em vẫn luôn hy vọng. Cuộc đời nếu như không có hy vọng, sẽ chẳng thể
vươn lên mà sống, như cô bé này, nếu không vì người anh trai, có lẽ em
đã tạm biệt cuộc sống nghiệt ngã này…



Ken gập trang sách lại, hắn mới chỉ 14 tuổi, nhưng hắn thật đáng sợ. Tất cả người làm ở Devils.5 này đều phải e dè trước hắn, dẫu người đó có
phải là một ông già ngạo cội. Dạo này hắn phải thức khuya rất nhiều,
công việc chuẩn bị cho chiếc ghế mà hắn sắp đảm nhiệm khiến hắn dường
như không đủ thời gian để thở. Tất cả đều kì vọng vào con người này. Đây chính là một kẻ độc tài, một niềm kiêu hãnh của Devils.


Ken hướng tầm nhìn sang phía cửa sổ, hắn ngâm nghi một ly cà phê đắng,
trông hắn chẳng khác gì một con búp bê không biểu cảm. Ken nhắm đôi mắt
đen lại. Cánh cửa sổ tâm hồn của hắn dường như khiến ta bị hút hồn, nó
mang một nét đẹp cổ điển, ánh mắt sắc lạnh như vì sao tinh tú trên bầu
trời kia, đuôi mắt dài vẽ lên nét phóng thoáng, thêm nữa là sống mũi cao và thẳng, kết hợp với đôi môi kiêu kì. Có lẽ nào hắn là một con robo
được tạo ra bởi một nghê nhân khéo léo, nhưng có lẽ người đó đã quá tay
để mà con robo này không hề có một chút nhân tính.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến bé con. Chưa bao giờ hắn tỏ ra khoái một trò
chơi lâu đến thế. Thông thường, món đồ của hắn thường là những tên phản
bội Devils, không thì cũng là cớm, nhưng phải là người trưởng thành, và
cũng chỉ tối đa 3 viên đạn.

Ken nở một nụ cười đểu, có lẽ vì con bé đó giống với em gái hắn. Đứa em đã chết cách đây 7 năm. Rồi hắn đứng dậy, ra khỏi phòng.

Moon đang viết một cái gì đó, em vừa viết vừa khóc, nhưng tuyệt đối không thành lời.

Một cái bóng đen ngòm hiện lên đằng sau. Giật mình, em quay lại.

- Mày làm gì thế nhóc con?- Ken bỏ một tay ra khỏi túi. Hắn khoái chí
nhìn con bé. Lại thêm một lần nữa, xoáy sâu vào ánh mắt nâu của con bé,
hắn chỉ muốn đánh nó.


- Không ạ! – Moon sợ hãi vo viên tờ giấy lại. Mồ hôi ứa ra, rất nhiều…

- Đưa tao xem!- Ken giật tờ giấy đã nhàu nát. Con bé chẳng thể giữ chặt hơn.

“ Anh Mes, biết bao giờ anh mới tìm thấy em.

Em không thể đợi được nữa rồi, em sợ lắm, họ thật ác độc, em làm gì sai cơ chứ, sao vậy anh?

Em không biết đâu, khi nào anh tìm được em, nhất định em sẽ bắt anh phải đền, anh sẽ phải đánh những người đã hành hạ em…”

- Chữ mày xấu thật đấy!... Nói tao xem những người đó là ai?- Ken nhìn vào con nhóc đang co do và run lên bần bật.

- …- Moon chỉ biết lắc đầu. Những lúc như thế này, thật đáng sợ.

Ngay lập tức, Ken túm lấy cổ áo con bé, kéo lê nó một đoạn. Rồi hắn dúi cả cái đầu con bé vào bồn nước.


Chới với, con bé kêu gào thảm thiết. Nó quơ tay để tìm một điểm tựa.
Nhưng con quỷ đó lại không cho nó có sự lựa chọn. Hắn tiếp tục dúi con
bé hai lần nữa. Rồi hắn thả ra. Con bé bị sặc nước, nhưng ngay khi được
thả ra đã chạy đi.

Lần này hắn tha. Dù sao bắt nạt trẻ con cũng không mấy thú vị.

Moon chạy về phòng mình, mái tóc ướt sũng, nước chảy tòng tòng. Họng con bé đau dát, sặc nước lên tận mũi, rồi thì em ho sặc sụa. Cái cảm giác
cô đơn lại dâng tràn, dâng kín tâm hồn bé thơ. Em bị sốt cao.

Ken quay về phòng. Hắn không thích điều đó. Cái cảm giác cô đơn. Ai cũng sợ hắn, hắn không có bạn, liệu khi mà em hắn còn sống, nó có là bạn với hắn. Nhưng, chính hắn, lại là người giết em mình.