Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 9: Không rõ tội gì

Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng đến sài phòng, thấy Cảnh nhi đã ngủ, khi ngủ say Cảnh nhi thật hồn nhiên, không một chút cảm giác được sự tàn khốc cùng băng lãnh trên đời. 

“Cảnh nhi, tỷ tỷ nên bảo hộ đệ như thế nào, tỷ tỷ ngay cả bản thân cũng không bảo hộ được.” Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi, Hàn Ngữ Phong không dừng lại được, tất cả uất ức trỗi dậy trong lòng, nước mắt cứ như vậy xẹt qua khuôn mặt nàng, lặng yên rơi xuống, càng ngày lại rơi càng nhiều. 

Sáng sớm, Hàn Ngữ Phong thức dậy, bưng thau rửa mặt đi hầu hạ tên Vương gia ma quỷ Tư Mã Tuấn Lỗi kia. 

Thật kỳ quái, lúc đẩy cửa vào, người không có ở đó, trong phòng không có một bóng người, Hàn Ngữ Phong thở phào, không phải đối diện với hắn, cảm giác này thật tốt. 

“Ngươi, đem rau này đi rửa.” 

“Ngươi, rửa chén nhanh lên.” 

Hàn Ngữ Phong bị quản sự phòng bếp sai khiến đến nỗi đầu xoay tới xoay lui, vội vội vàng vàng, cứ vậy, một ít mồ hôi túa ra từ da thịt non mịn của nàng, mà những người khác lại nhàn nhã, yên tâm thoải mái nhìn nàng. 

“Tổ yến chưng cách thủy của Châu nhi cô nương đã xong chưa?” Một tiểu nha hoàn ra oai chạy vào, mang theo vài phần ngạo khí hỏi. 

“Dạ rồi Xuân nhi cô nương, lập tức xong ngay, lập tức xong ngay.” Quản sự vội vàng đứng dậy cười xòa. 

“Vậy nhanh lên, bảo người mang đến cho ta.” Xuân nhi kia không cười chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi. 

“Hừ, ra oai gì chứ? Không phải là một nha hoàn chỉ biết ỷ vào việc mình hầu hạ Châu nhi cô nương tài trí hơn người sao.” Quản gia nhìn theo bóng Xuân nhi rời đi, khinh thường nói. 

“Ngươi, bưng tổ yến đến Cư Tình Uyển cho Châu nhi cô nương.” Quản sự chỉ vào tổ yến chưng cách thủy ra lệnh cho Hàn Ngữ Phong. 

“Vâng.” Hàn Ngữ Phong ngoan ngoãn đáp một tiếng, bưng tổ yến đến Cư Tình Uyển. 

Xuân nhi ở Cư Tình Uyển chặn Hàn Ngữ Phong lại, lấy tổ yến, bảo nàng lui ra, Hàn Ngữ Phong liền nhớ đến phòng bếp, bởi vì nàng phải làm hết việc, Cảnh nhi và mình mới có cơm để ăn, mới có thể lấp đầy bụng. 

“Hàn Ngữ Phong.” Đột nhiên một tiếng quát chói tai ở cửa phòng bếp vang lên.

Trong lòng run lên, Hàn Ngữ Phong quay đầu nhìn lại, Tư Mã Tuấn Lỗi bước đến với vẻ mặt hung ác nham hiểm, y dường như phẫn nộ đến cực điểm, cả người tỏa ra luồng khí sắc bén khiến cho người khác không rét mà run. 

“Vương gia.” Mọi người ở phòng bếp đều hạ thấp người thi lễ, biết điều tránh ra một bên. 

Tư Mã Tuấn Lỗi không để ý đến bọn họ, sải bước dài đến trước mặt Hàn Ngữ Phong, con ngươi sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Bị hắn nhìn chòng chọc Hàn Ngữ Phong có chút run như cầy sấy, theo bản năng lùi lại vài bước. 

“Tiện nhân, lòng của ngươi thật ác độc giống như phụ thân của ngươi.” Tiếng hét hung dữ như sấm, khiến cho mọi người ở đây không khỏi run rẩy.

“Ta không có.” Hàn Ngữ Phong khiếp sợ cãi lại, nàng đã làm chuyện độc ác gì, không đợi nàng hiểu rõ sự việc. 

Thẳng giáng một bạt tai, tiếng tát tay vang vọng ở phòng bếp, Hàn Ngữ Phong đứng cứng ngắc không thể nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sưng phù càng thêm sưng đến nhìn không ra nhan sắc ban đầu. 

“Tiện nhân ngươi, đêm qua ta đã cảnh cáo ngươi, mau quên như vậy sao?” Thân hình cao lớn của hắn mang theo sự tức giận không thể cản lại, trừng mắt hung ác nhìn Hàn Ngữ Phong đang đứng ở đó. 

“Ta đã làm cái gì chứ?” Hàn Ngữ Phong ôm khuôn mặt đau nhức có chút ngứa ran, ngỡ ngàng khó chịu hỏi. 

“Ngươi làm cái gì? Còn hỏi ta, ai bảo ngươi đến Cư Tình Uyển?” Lời hắn sắc lạnh như lưỡi dao, từng bước đến gần Hàn Ngữ Phong. “Ngươi muốn hại chết Châu nhi, lòng của ngươi thật đúng là ác độc, Châu nhi cùng ngươi có thù hận gì?” 

“Ta không có muốn hại nàng.” Hàn Ngữ Phong lại lui về phía sau vài bước, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được) hắn đại khái là muốn tìm một lý do đến tra tấn mình, ngẩng mặt nhìn y: “Muốn hại, ta sẽ hại ngươi, không liên lụy đến người vô tội.” 

“Được, không liên lụy đến một người vô tội, một lời biện minh khéo léo đấy.” Lời phủ nhận của Hàn Ngữ Phong, lại dẫn đến Tư Mã Tuấn Lỗi càng tức giận hơn, một phen bắt lấy nàng, đặt nàng nằm trên bàn dài ở phòng bếp, thân hình cao lớn cường tráng đè nàng, đôi môi mỏng của hắn phun ra từ ngữ đáng sợ: “Ngươi hận ta sao? Ta đây sẽ khiến cho ngươi càng hận ta.”