Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 148: Chính văn 148 –

‘Ngươi nói đi.’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt có chút tức giận, bất mãn   nhìn hắn, biết ngay là hắn không thể dễ dàng đồng ý như vậy, quả nhiên có điều kiện kèm theo

‘Bổn vương muốn ngày mai ngươi cùng ta đến Kỳ Lân cư trước.’ Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cục nói ra ý hắn.

‘Được.’ Hàn Ngữ Phong giận dữ trừng mắt nhìn hắn, không tình nguyện nói. Biết ngay hắn sẽ tìm cơ hội mà nhưng nàng có thể cự tuyệt sao?

‘Giờ đi ngủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cực kỳ vừa lòng, kéo nàng đến bên giường.

Nhưng còn Cảnh nhi thì làm sao bây giờ? Kỳ Lân cư có nhà kề đó sao? Hàn Ngữ Phong đột nhiên nghĩ đến Cảnh nhi, nàng không thể để Cảnh nhi một mình đứng đó.

‘Yên tâm đi, bên cạnh Kỳ Lân cư có Trúc Diệp uyển, để hắn ở đó lại rất gần. Ngươi lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giải thích, hắn đã sớm muốn đem Cảnh nhi đến nơi đó, nếu để hắn ở lại Kỳ Lân cư, thì hắn cũng không cam đoan sự tình ngày đó còn có thể phát sinh vài lần nữa.

Thấy hắn đã lo chu toàn mọi chuyện, Hàn Ngữ Phong có chút buồn bực, nằm xuống. Nàng có cảm giác như bị hắn lừa vậy, nhưng dù sao nàng cuối cùng cũng có thể cùng Cảnh nhi đến tế bái phụ mẫu, coi như tâm nguyện của nàng cũng đạt được.

Hai người lẳng lặng nằm, đều trầm mặc đăm chiêu không nói gì.

‘Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng gọi, thanh âm phiêu đãng.

‘Ân.’ Hàn Ngữ Phong thân mình cứng đờ, thản nhiên nói, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn gọi tên mình ôn nhu đến vậy.

‘Ta muốn ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân hình xoay người qua, đôi mắt cháy rực như lửa, tay giữ chặt lấy eo của nàng, ôm nàng vào trong ngực.

Thân thể Hàn Ngữ Phong cứng đờ, khi hắn vừa nói chữ “ta” thì đã có một bàn tay không lương thiện thọc vào yếm đào của nàng có ý đồ xấu.

‘Không được như vậy.’ Bản năng thôi thúc nàng đẩy tay hắn ra, muốn cự tuyệt hắn.

‘Cho ta được không? Để cho ta yêu ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói nhỏ, hơi thở ấm áp bên tai nàng, nhưng tay hắn thì đặt ở thắt lưng của nàng vuốt nhẹ, môi hôn lên mái tóc của nàng, chậm rãi chuyển dời đến hai má của nàng.

‘Không cần.’ Hắn đột nhiên ôn nhu làm cho nàng có chút sợ hãi.

‘Ngoan nào.’ Môi Tư Mã Tuấn Lỗi bỗng nhiên che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chiếc lưỡi nóng bỏng bá đạo xông vào miệng của nàng thân mật mà liếm, mà hôn bộ răng trắng trẻo của nàng, rồi dây dưa quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.

‘Ngô...’ Hàn Ngữ Phong chỉ có thể phát ra thanh âm rất nhỏ, không ý thức vặn vẹo thân hình của mình, ma sát rất nhỏ như vậy lại khiến ham muốn của hắn với nàng càng thêm mãnh liệt.

Hắn than nhẹ một tiếng, bàn tay thô ráp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, lời của nàng càng khiến không khí thêm nóng bỏng.

Bàn tay hắn đi qua cơ thể nàng, chậm rãi vuốt ve cái vành tai hồng hồng của nàng, sau đó đôi môi lạnh dần dần di chuyển tới liếm cổ nàng, rồi quyến luyến xuống vai nàng, tay kia dịu dàng kéo áo của nàng cởi ra từng chút từng chút một.

Đột như lên cảm giác mát mát làm cho Hàn Ngữ Phong lấy lại tinh thần, cuống quít lấy tay che ở trước ngực.

‘Ngữ Phong, cho ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, thực sự hắn không thể chịu nổi nữa.

Nhìn ánh mắt hắn ôn nhu thâm tình, Hàn Ngữ Phong hoảng hốt thất thần, hắn đã xoay người đè lên người nàng.

—————

Sáng sớm hôm sau, Hàn Ngữ Phong tỉnh lại trên giường, không thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ở bên cạnh.

‘Vương phi, ngươi tỉnh rồi sao?’ Xuân Vũ ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa kêu.

‘Xuân Vũ vào đi, ta tỉnh rồi.’ Hàn Ngữ Phong giương giọng đáp.

Xuân Vũ trong tay cầm một bộ quần áo trắng muốt, đi phía sau là một  tiểu nha hoàn, trong tay bưng chậu rửa mặt.

‘Vương phi, mau thay quần áo đi, Vương gia và Cảnh nhi đều đang đợi ngươi.’ Xuân Vũ chuẩn bị quần áo cho nàng.

‘Chờ ta’? Hàn Ngữ Phong đột nhiên nghĩ ra, vội vàng đứng dậy, hôm nay nàng và Cảnh nhi đi bái tế cha mẹ.

Rửa mặt, mặc bộ quần áo kia, vội đi ra khỏi cửa.

Cửa Vương phủ

Chỗ xe ngựa chờ lộ ra hai chiếc đèn lồng màu trắng, gã sai vặt bên cạnh tay cầm tế thư, Tư Mã Tuấn Lỗi một thân áo xanh, Cảnh nhi giống nàng, một thân trắng. Nguyên lai hắn để bụng như thế, cư nhiên lại chuẩn bị y phục cho nàng và Cảnh nhi, những đồ cần thiết khác cũng đã được chuẩn bị tốt.

‘Tỷ tỷ sao ngươi lại lâu như vậy?’ Cảnh nhi đã sớm tỉnh ngủ, ‘Ngươi lớn như vậy mà giờ này vẫn còn ngủ, chẳng lẽ buổi tối ngươi không ngủ sao?’ Cảnh nhi bất mãn quệt cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt nhỏ của hắn ánh lên hình bóng nàng.

‘Không có đâu Cảnh nhi, tỷ tỷ ngày hôm qua chỉ ngủ muộn thôi.’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt nóng lên, nhẹ giọng nói.

‘Tốt lắm, Cảnh nhi, lên xe.’ Họ Tư Mã tuấn khóe miệng mang theo một tia tà ác, nhìn nàng liếc mắt một cái. Tối hôm qua, nàng mệt muốn chết rồi, thân thủ ôm lấy Cảnh nhi.

Hàn Ngữ Phong trừng trừng nhìn hắn, rồi cũng lên xe ngựa.

‘Đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó nói

‘Dạ Vương gia.’ Xe ngựa lập tức chuyển động.

‘Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?, Cảnh nhi ngồi trên xe không rõ hỏi.

‘Thăm phụ mẫu.’ Hàn Ngữ Phong đôi mắt đẹp thoáng có nước mắt.

‘Phụ mẫu? Ngươi không phải đã nói bọn họ ở trên thiên đường sao? Ngươi nói muốn dẫn Cảnh nhi đi tìm bọn họ, chẳng lẽ chúng ta bây giờ đến  thiên đường sao? Cảnh nhi đột nhiên nhớ tỷ tỷ trước kia đã từng nói qua: thiên đường rất đẹp, rất thuần khiết, ánh mắt đột nhiên đầy vẻ mong chờ.

‘Này  ...’ Hàn Ngữ Phong không ngờ Cảnh nhi vẫn còn nhớ những lời này, bây giờ nàng nên giải thích thế nào đề làm Cảnh nhi hiểu.

‘Cảnh nhi, thiên đường rất xa, phụ mẫu ở nơi đó sẽ thực hạnh phúc khoái hoạt, chúng ta không đi quấy rầy bọn họ, được không?’ Nàng chỉ có thể nói như thế.

‘Phụ mẫu không nhớ Cảnh nhi, không nhớ tỷ tỷ sao? Nhưng Cảnh nhi nhớ bọn họ.’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi đầy vẻ hồn nhiên, khó hiểu   hỏi.

_________________