Ngục Quỷ

Chương 2

Thấy rõ người bị thương, đầu Thủy Căn “Oanh!!!” một tiếng, một phát nổ tung. Trong lòng cậu thầm kêu khổ, đụng ai không đụng, lại đụng trúng cái tên oan gian này!

Phàm là tiểu hài tử, lúc nhỏ đều có nỗi ám ảnh nào đó, ngoài việc gia đình bất hạnh, bản thân có chỗ thiếu sót, còn có bên cạnh đều có một kẻ cường hào ác bá không dưng lại nhét cóc vào bàn học mình, hay đổi nước trong bình thành mực viết. Thủy Căn cũng không ngoại lệ, cậu thuở nhỏ mất cha, chỉ dựa vào mẹ một tay nuôi lớn. Vốn người nhà mẹ đẻ muốn bà nhân lúc còn trẻ, kiếm một nam nhân tốt để tái hôn, dù sao cũng tốt hơn một mình mang theo đứa nhỏ mà chịu khổ. Nhưng một quả phụ mang theo đứa con chồng trước có thể tìm được một chỗ tốt sao? Người được giới thiệu, nếu không phải chột mắt, què chân thì cũng là cái loại lang thang, không đàng hoàng. Trương quả phụ là một người rất mạnh mẽ, nghĩ rằng thà một mình nuôi lớn đứa nhỏ còn hơn. Vì vậy, Ngô Thủy Căn là tất cả hy vọng của bà. Lúc thằng bé tới tuổi đến trường, Trương quả phụ đặc biệt lên huyện tìm thợ để làm một cái bàn nhỏ cho cậu, còn đưa Thủy Căn đến trường tiểu học duy nhất của huyện lúc đó.

Lúc đến trường, mọi người đều mặc quần áo mới, mang cặp sách mới. Nhưng Thủy Căn có thể học ở trường tiểu học trên huyện đã là chuyện xa xỉ, những thứ kia cậu không dám nghĩ tới. Trên người cậu mặc một chiếc áo sơmi nhỏ được Trương quả phụ sửa lại, bên dưới là cái quần lam bạc màu. Bởi vì cậu lớn quá nhanh nên cái quần cộc cỡn chả đến mắt cá chân, phối hợp với mái tóc ngắn trời sinh loăn xoăn như lông cừu lại giống một đám trứng tròn tròn đặc biệt khiến người ta chướng mắt. Cái áo sơmi nền hồng hoa trắng nhanh chóng trở thành đích nhắm cho bạn học chế giễu. Trong đó, cười ác nhất chính là Đới Bằng.

Khi đó, lão cha của hắn còn chưa làm chủ tịch huyện, mới chỉ là một phó chủ tịch xã, thế nhưng bạn học đã coi hắn như con cháu của cán bộ cấp cao. Vậy mà công tử ca thành phần cấp cao như thế với Thủy Căn lại ngồi cùng bàn. Vì vậy, vào một ngày đẹp trời, tên bạn học này đã trở thành cơn ác mộng của Thủy Căn. Đới Bằng phát huy hết mức tài năng được thừa hưởng từ cha hắn, cùng mấy đứa trẻ ương bướng khác, trêu chọc cười nhạo thằng bé nhà nghèo suốt ngày phải mặc quần áo con gái Thủy Căn.

Lúc đầu, Thủy Căn cực kỳ tức giận, giờ ra chơi liền cùng Đới Bằng đánh nhau một trận. Kết quả là bị đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập. Đến lúc tan học, thầy giáo chỉ vào chỗ da bị xước ở mu bàn tay Đới Bằng, hướng Trương quả phụ tới đón con, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bạn học chỉ nói Ngô Thủy Căn vài câu, vậy mà con trai bà lại vung tay đánh người ta ra nông nỗi này. Bà về nhà dạy lại con đi. Đứa nhỏ này chính là độc đinh của nhà họ Đới, quý báu vô cùng, lại bị con trai bà đánh cho ra thế này, thử hỏi nhà họ Đới có đau lòng không a?”


Trương quả phụ nghe xong, giơ tay tát con một cái, Ngô Thủy Căn mắt ngân ngấn lệ, che miệng, ủy khuất khóc.

Ra khỏi cửa, Trương quả phụ kéo đứa con đang khóc lại góc đường mua một xâu kẹo hồ lô, lại sờ vết bầm tím trên mặt con trai, trong lòng dâng lên một trận chua xót, cũng nhịn không được ôm Thủy Căn khóc lớn. Hiểu rõ con trai sẽ không vô cớ đánh người, nhưng còn có cách nào chứ? Cuộc sống có rất nhiều điều bất công, và một đứa trẻ nhà nghèo nên sớm biết điều đó.

Từ đó về sau, Thủy Căn hiểu rõ, loại người như Đới Bằng là không thể chọc vào.

Nhưng minh không được thì ám. (không công khai chọc vào được, thì phải ngấm ngầm làm)

Một lần sau khi bị trêu chọc, Thủy Căn nhịn không được cuối cùng lén lấy đi cục tẩy của Đới Bằng. Nhìn cục tẩy màu sắc sặc sỡ có phần xa xỉ chìm vào nước cống hôi thối, tiểu Thủy Căn lần đầu tiên biết đến sự sung sướng khi trả thù.

Từ đó về sau, Đới Bằng thường bị mất đồ. Nhiều lần như vậy, Đới Bằng bắt đầu nghi ngờ Thủy Căn. Thế nhưng bắt trộm phải có tang vật, mỗi lần kiểm tra Thủy Căn, bất kể là khám người hay cặp sách đều không thấy tang vật. Khiến Đới công tử hận đến nghiến răng, nhưng không biết làm thế nào nên cũng đành chịu, chỉ có thể làm trầm trọng hơn khiến mọi người cô lập Thủy Căn. Cuối cùng, tất cả mọi người trong lớp sau lưng đều nói Thủy Căn tay chân không sạch sẽ.

Có một lần, lớp thu quỹ lớp, Đới Bằng đột nhiên nói rằng mình bị mất tiền. Thầy giáo lần lượt kiểm tra từng người, tới Thủy Căn thì thấy tiền của Đới Bằng ở trong cặp sách. Cái này chính là “Giang dương đại đạo” (chỉ loại đầu trộm đuôi cướp), cuối cùng cũng “cháy nhà ra mặt chuột”. Trương quả phụ sau khi biết được đem Thủy Căn đánh cho gần chết.

Thủy Căn nói: “Mẹ, tiền kia con không có lấy trộm!”

“Không phải con lấy, chẳng lẽ bọc tiền nó có chân tự chạy vào cặp sách của con?”

Thủy Căn ngậm miệng, chỉ có cậu hiểu rõ, bản thân mình quả thực không có lấy trộm tiền.

Trương quả phụ dạy con cũng không phải là hoàn toàn thất bại, đứa nhỏ này vẫn còn biết làm kẻ trộm là đáng xấu hổ, nhưng lại một mực cho rằng chỉ cần “lấy” những thứ đó ném vào trong nước thì sẽ không gọi là ăn trộm. Về phần tiền, cậu lại càng không đi lấy. Khi cậu bị thầy giáo đưa đến văn phòng để hỏi sự tình, cậu rõ ràng thấy được Đới Bằng trên mặt đang cười xảo trá.

Vì vậy cừu hận giữa hai người lại càng lớn hơn nữa.

Cuối cùng cũng đến lúc tốt nghiệp tiểu học, hai người vào hai trường trung học khác nhau. Nhưng dù huyện lớn như vậy, cũng khó tránh khỏi đụng mặt nhau, Đới Bằng luôn lạnh lùng liếc xéo Thủy Căn, mà Thủy Căn cũng không thèm để ý Đới Bằng.

Đây là nghiệt duyên a? Không ngờ rằng bản thân lái xe ủi lại đụng phải xe Đới Bằng. Tuy vừa rồi chính cậu đi rất cẩn thận, mà xe Đới Bằng chính là tự đâm đầu vào xe ủi, Thủy Căn hiều được việc này không có cách nào giải quyết cả.

Chờ xe cứu thương tới, mọi người luống cuống đem người bị thương đưa lên xe. Lại gọi một chiếc xe kéo tới đem chiếc Mazda 6 chỗ kéo đi.

Bởi vì đào đường hầm, Quân Sơn từ đó bị khoét ra một cái động lớn, đường cái lúc đầu cũng được mở rộng ra hai bên. Theo đường cái lên núi, toàn bộ bị phá hoại thậm tệ.

Đang lúc xe được kéo đi, có một công nhân đến gần bị xe đụng trúng cúi xuống nhìn cái động trên vách núi, đột nhiên kêu lên: “Nhìn này, ở đây sao lại có một tấm bia đá?”

Có người lấy ra xà beng và xẻng nhọn đào vài cái. “Ba” một tiếng, một cái bình sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Trương Đại Phúc chạy tới nhìn một cái rồi kêu to: “Dừng tay, đào trúng mộ phần rồi!”