Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 77

Còn gì có thể khiến con người ta cảm thấy khoan khoái hơn việc ôm người đẹp nằm trên giường lớn mềm mại đây?
Cho dù tối qua Lương Tiểu Nhu không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết mình vừa mới nằm xuống thì đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu sụp xuống. Gối đầu lên chiếc gối mềm mại, chóp mũi quẩn quanh hương thơm quen thuộc lạnh lùng khiến con tim cô rung động, với cô mà nói đây chính là liệu pháp thôi miên tốt nhất. Cho nên, cô thả lỏng căng thẳng những ngày qua đã gây áp lực lên người cô, thật yên tâm mà ngủ.
Cô cũng nằm mơ. Trong giấc mơ xuân đến hoa nở, nhìn ra biển rộng (...), ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, bầu trời rộng lớn không mây, sau đó... một cô gái mặc áo sơ mi trắng thuần, mỉm cười đứng bên bờ biển. Gió biển lồng lộng, mái tóc dài bay lên, cô gái quay người lại, đó là gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cô yêu nhất, nhìn cô dịu dàng mỉm cười.
Tốt đẹp đến lạ kỳ.
Cô đuổi theo phía trước, ôm chằm lấy cô gái âu yếm, hôn cô ấy say đắm.
Bàn chân đạp lên cát mềm ấm áp, nước biển xanh dịu dàng dâng lên, để lại một chút ánh sáng lấp lánh rồi nhanh chóng nhạt dần đi, nối đuôi nhau đùa giỡn, như những đứa trẻ rượt đuổi nhau không biết mệt mỏi... Cô ôm eo cô ấy, hai người đứng bên bờ biển nơi nước trời giao nhau ôm hôn.
Đôi môi luôn nói những lời lạnh nhạt giờ phút này lại quá đỗi ngọt ngào, ngọt đến tận miệng, chảy vào trong tim, sau đó lại lan khắp toàn thân, không thể diễn tả được thứ tình yêu này, cả thần kinh lẫn xương cốt, và linh hồn đều trở nên quay cuồng.
"Ưm..." Lương Tiểu Nhu liếm môi, mở mắt ra.
Cô tỉnh, nhưng cũng như chưa tỉnh.
Vừa mở mắt thì đã có những thứ khá xa lạ đập vào mắt, sửng sốt một giây sau mới kịp phản ứng, đây là ở nhà của Lạc Xuyên.
Phòng ngủ yên ắng, bức rèm kéo ra, ngăn cách với ánh mặt trời bên ngoài, tạo nên một bầu không khí lưu luyến yên tĩnh cho hai người, còn có thêm mấy phần lãng mạn mấy phần khắng khít. Hai tay Lương Tiểu Nhu gối lên sau đầu, bên tai là tiếng hít thở nhịp nhàng, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác trống trải mãnh liệt.
Là bởi vì... người mà mình đã ôm lấy trong giấc mơ vào lúc này đang không ở trong vòng tay của mình sao?
Lương Tiểu Nhu chống khuỷu tay, quyến luyến nhìn người con gái quyến rũ trong giấc mơ đang hiện ra, nét mặt như đang mỉm cười. Cô thích cảm giác này, thức dậy có thể nhìn thấy người mình yêu, lại khiến cho con người ta say đắm như vậy. Cô lặng lẽ nhích qua, hôn lên mặt cô ấy một chút, rồi lại thêm một chút. Hôn lên đôi mắt cô ấy, lưu luyến nơi khóe mắt của cô ấy, một chút lại một chút, không thể dừng lại.
Tựa như nghiện, vốn không có cách nào khống chế được bản thân.
Cô đã yêu cuộc sống như thế này, mỗi ngày vừa mở mắt quay đầu, đã có thể nhìn thấy người mình thích dựa vào mình, lặng lẽ ngủ, đây là một loại... hạnh phúc gần như hoàn hảo. Lại nghĩ đến bản thân trong quá khứ luôn luôn thức dậy một mình trong căn phòng lạnh lẽo, lúc ấy làm thế nào mà cô lại cho rằng đó là hưởng thụ cơ chứ?

Sau đó cô mỉm cười, tập trung nhìn cô gái mà cô yêu thương hơi mở đôi mắt ướt át lên, mở mắt ra, mỉm cười nói với cô ấy: chào buổi sáng.
Và cô ấy cũng tươi cười rạng rỡ đáp lại cô.
"Em dậy lâu rồi à?" Mã Lạc Xuyên mới vừa thức dậy nên giọng nói còn hơi khàn khàn, đôi mắt mê ly, tóc dài hơi rối, lại có chút quyến rũ gợi cảm khác.
Con tim Lương Tiểu Nhu đập mạnh, vẻ mặt lại làm bộ như lơ đãng nói: "Đâu có, mới vừa dậy thôi."
"À, rồi sau đó?"
"Sau đó thì liền nhìn chị, hôn chị." Lương Tiểu Nhu cười toe toét lại nghiêng qua hôn, cái cảm giác mềm mại này, thôi rồi, thật là không thể ngừng lại.
Mã Lạc Xuyên im lặng nhìn cô ngờ vực, sao cô ấy lại cảm thấy Tiểu Nhu hiện tại càng lúc càng giống lưu manh? Lập tức chống hai tay xuống giường, ngồi dậy, áo ngủ trắng thuần lặng lẽ trượt xuống, mái tóc đen dài mượt mà rũ xuống che, xương quai xanh tinh tế rõ ràng hiện ra lờ mờ, còn có vòng cung hấp dẫn ở phía dưới.
Lương Tiểu Nhu trong một lúc lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, có phải do nhiệt đồ điều hòa hơi cao không, sao lại... nóng như vậy?
Mã Lạc Xuyên tiện tay vuốt mái tóc dài của mình, động tác rất đơn giản, trong sự đơn giản lại đầy cám dỗ và tình tứ, không lúc nào ngừng khiêu khích một Tiểu Nhu vốn ngốc nghếch dễ bị kích động.
Lạc Xuyên trắng thuần khiết thật sự giống y như trong giấc mơ... Lương Tiểu Nhu đưa tay ôm lấy cô ấy, vùi mặt vào lưng của cô ấy, rầu rỉ mà mở miệng: "Lạc Xuyên, lúc nãy em mới nằm mơ."
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, Mã Lạc Xuyên híp mắt, hỏi với giọng nhẹ nhàng: "Nằm mơ thấy gì?" A, cô ấy cũng nằm mơ nữa.
"Mơ thấy chị đứng bên bờ biễn... rù quến em."
"Tôi rù quến em?" Mã Lạc Xuyên bật cười, cúi xuống nhìn mái tóc đen mượt của cô.
"Đúng vậy, sau đó thì em liền tỉnh, nhìn thấy bộ dạng ngủ của chị cảm thấy rất không công bằng, cho nên mới hôn cho chị tỉnh." Lương Tiểu Nhu trả lời lại một cách hợp tình hợp lý.
Mã Lạc Xuyên hơi nhướng mày, "Hèn gì."
"Hèn gì cái gì?" Lương Tiểu Nhu nhún vai, ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên hiện lên nét cười, dịu dàng sẳng giọng: "Hèn gì lúc tôi ngủ cứ có cảm giác có người đang quấy rối tôi."
Lương Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào đôi mắt Mã Lạc Xuyên, trong đôi mắt này ban đầu rất lạnh lùng, còn thường xuyên chứa đựng một sự chế giễu âm thầm, bình thường sẽ làm cho người ta tức giận phát điên. Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong đôi mắt này đã càng ngày càng có nhiều xúc cảm, mà hiện tại là càng không có chút nào che giấu, tình yêu như thủy triều dịu dàng mãnh liệt.
Lương Tiểu Nhu cảm thấy bản thân như muốn say.
Cô yêu thương ngưỡng mộ một Lạc Xuyên mạnh mẽ kiêu ngạo, trong trẻo như lạnh lùng hơn nười, cô càng si mê một Lạc Xuyên dịu dàng hay nũng nịu giống như một cô gái nhỏ ranh mãnh khi hai người ở bên nhau.
Lương Tiểu Nhu đứng thẳng dậy, chớp mắt mấy cái, ném một cái nhìn nhắc nhở cho Mã Lạc Xuyên, sau đó lại từ từ hôn lên môi cô ấy. Quả thật, hương vị ngọt ngào như trong mơ. Mã Lạc Xuyên hơi giật mình, cũng từ từ duỗi tay ra ôm lấy lưng cô.
"Chị sẽ không rời xa em, phải không..." Đôi môi nóng rực của Lương Tiểu Nhu dán vào vành tai Mã Lạc Xuyên, ngậm lấy như hôn, hơi thở nóng ướt phà lên, làm Lạc Xuyên đỏ cả tai, và cả con tim.
Trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên chợt lóe lên một tia sáng, tay ôm lưng cô hơi dùng sức, Tiểu Nhu còn đang đắm chìm trong nụ hôn với ai đó còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nằm dưới người Lạc Xuyên rồi, lưng chạm vào chiếc giường mềm mại. Mã Lạc Xuyên ở phía trên cô, lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt ấy quá sâu thẳm, sâu không thấy đáy, như tồn tại một xoáy nước sâu, toát lên một sức hấp dẫn chết người.
"Lạc Xuyên..." Lương Tiểu Nhu giằng co động đậy, lại bị Mã Lạc Xuyên dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy trở lại.
Chẳng lẽ, ai đó muốn phản công?
"Em vừa mới nói gì?" Mã Lạc Xuyên cúi xuống, vừa hôn lên người cô, vừa bình tĩnh hỏi.
"Hả...?" Lương Tiểu Nhu lại dần dần sa vào trong nụ hôn dịu dàng của Mã Lạc Xuyên, tâm trí rối bời.
"Thì là cái câu em nói khi nãy đó." Mã Lạc Xuyên dùng răng đẩy áo ngủ của cô ra, khẽ nhắc nhở cô, màu sắc con ngươi lại càng trở nên sâu thẳm hơn.
"A..." Lương Tiểu Nhu cảm giác được nụ hôn nóng rực của Lạc Xuyên cứ dừng lại trên ngực cô, tiếng rên khẽ yếu ớt thoát ra từ cổ họng, khó khăn lặp lại câu hỏi lúc nãy: "Chị sẽ không rời xa em, phải không...?"
Giọng nói run hơn so với lần đầu hỏi, bởi vì nụ hôn của Lạc Xuyên đã đi thẳng tới vùng ngực mềm mại của cô, còn đảo quanh một vòng. Thật sự sẽ đốt cháy.
"Đây là điều tôi muốn hỏi em." Mã Lạc Xuyên mút mạnh, hài lòng khi nghe được người nằm dưới nhanh chóng phát ra tiếng hít thở, Mã Lạc Xuyên ngẩng lên hỏi cô, giọng nói bình tĩnh lại cất giấu cảm xúc của cô ấy, "Em sẽ không rời xa tôi, phải không?" Không đợi Tiểu Nhu trả lời, Mã Lạc Xuyên lại ngoảnh xuống hôn cô.
"Tôi không biết em đang suy nghĩ gì, nhưng em cũng không thể rời bỏ tôi, có biết không? Có chuyện gì thì em phải nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, nhưng không được đối xử với tôi lạnh lùng giống như tối hôm qua, không được cấu giấu mọi chuyện ở trong lòng, không được tránh né tôi, không được xa lánh tôi, có nghe chưa..."
Tiếng của Mã Lạc Xuyên rất nhỏ, lại như một ngọn lửa đang cháy mạnh mẽ, ở trên giường vẫn luôn dịu dàng mềm mại, giờ phút này không thể giải thích được ở Mã Lạc Xuyên lại hiện ra một sự mạnh mẽ. Lương Tiểu Nhu không nói được lời nào, chỉ hơn run rẩy cong người lên, làn da mềm mại dán sát cô, khẽ thở hổn hển.
Em làm sao có thể rời bỏ chị được?
Cô phải nói như thế nào, cô sợ bản thân trở nên nhu nhược sẽ không thể nào bảo vệ được cô ấy? Cô lo lắng mình không có cách nào sóng vai với cô ấy? Hay cô sợ mình quá yêu cô ấy thì bản thân sẽ trở nên lạc lối đánh mất phương hướng?
Không, cô đã sớm lạc lối, con tim vốn thuộc về cô mà nay đã chứa đầy hình ảnh của cô ấy, cuối cùng không thể chứa được ai khác nữa, thậm chí bao gồm cả cô.
Mỗi khi nói một câu, nụ hôn của Lạc Xuyên lại từ từ rải xuống phía dưới, cho đến nơi sâu thẳm riêng tư nhất của người con gái. Lương Tiểu Nhu lập tức trở nên căng thẳng, nơi đó, đã rất lâu không có bị ai nhìn thấy hay chạm đến. Cũng không nhớ rõ buổi tối hôm đó với Ngạn Bác là chuyện khi nào, dường như đó đã là một ký ức mơ hồ và xa xăm, không, không được nghĩ đến anh ấy, Lạc Xuyên sẽ giận mất...
Cảm giác được sự căng thẳng của Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên thả chậm tiết tấu, dịu dàng hôn cô, chờ cô dần dần bình tĩnh lại rồi sau đó mới chân thành dò xét cung điện xinh đẹp sâu kín kia, sau đó đi vào hái viên ngọc quý sáng lấp lánh ở bên trong, thật dịu dàng mà cắn nhẹ.
Trong đầu Lương Tiểu Nhu nổ bùm một tiếng, một cú nổ mạnh, trước mắt dần hiện lên rất nhiều hình ảnh đầy màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp đẽ. Ngón tay luồn vào trong mái tóc dài mềm mại của Lạc Xuyên, tựa như từ chối nhưng thật ra lại rất mong chờ. Sớm đã biết không thể nào cự tuyệt cô ấy, chỉ dùng lưỡi và miệng thôi, dường như đã có thể đưa cô lên đỉnh núi nơi mà cô chưa từng đến bao giờ.
Trong cái giá rét đầu mùa đông, cả người và trên trán của Lạc Xuyên đều ra một lớp mồ hôi, trong suốt lấp lánh, rọi sáng mắt cô, hâm nóng thần kinh của cô.
Ngón tay của Lạc Xuyên rất dài, lại rất mềm mại, lấp đầy nơi sâu nhất trong cơ thể cô, cũng đã chạm đến cảm xúc của cô, bản thân cô cũng không biết mình muốn gì, chỉ có thể theo đầu ngón tay của cô ấy mà nổi lửa, thiêu đốt đến tột cùng, cuối cùng lại tan chảy vào nhau.
Khoảnh khắc đó, Lương Tiểu Nhu mở đôi mắt đầy sương mù, cắn lên bờ vai gầy yếu của Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên hơi giật mình, sau đó im lặng chờ cơ thể run rẩy của Tiểu Nhu bình tĩnh trở lại, rồi từ từ rút ngón tay ra, nằm lại trên giường, nghiêng người qua hôn lên mắt cô, dừng một lát, ghì eo của cô lại, để đầu cô tựa vào ngực của mình.
Lương Tiểu Nhu lẳng lặng dán mặt mình vào lồng ngực của Mã Lạc nghe tiếng tim đập, từ từ bình ổn lại hơi thở hỗn loạn của mình. "Em sẽ không rời xa chị."
Chị là kiếp nạn của em, em trốn không được, cũng không muốn trốn.

Mã Lạc Xuyên nghiêng người, kề trán cô, dịu dàng nói: "Tôi cũng sẽ không rời xa em." Trong đôi mắt lạnh nhạt của Mã Lạc Xuyên dần dần hiện lên ý cười, "Tôi là của em."
Lương Tiểu Nhu ôm chặt Mã Lạc Xuyên, cái mũi lên men, nhăn mũi mà trả lời: "Em cũng là của chị."
Lạc Xuyên cũng giống như cô, cũng sẽ suy nghĩ linh tinh, cũng sẽ lo được lo mất, cũng sẽ không tư tin và không có cảm giác an toàn. Sao cô lại ngốc đến như vậy, chỉ biết đến cảm nhận của bản thân mà xem nhẹ lòng của cô ấy? Một cô gái hoàn mỹ như vậy, vốn dĩ phải kiêu ngạo đứng thẳng trên đỉnh núi cao nhất, để cho người ta ngưỡng mộ ngước nhìn. Nhưng hiện tại, cô ấy lại dịu dàng nói rằng cô ấy là của cô, nội tâm của Lương Tiểu Nhu hòa tan thành từng mảnh từng mảnh bay phất phơ, lấp đầy con tim, che đi đôi mắt.
Cô ấy thuộc về cô, mà cô cũng thuộc về cô ấy.
Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nói bất kì điều gì nữa.
Hai người ôm nhau, không nói gì cũng không làm gì, mà lại cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc. Một lúc lâu sau, Lương Tiểu Nhu lấy chân cọ vào người Lạc Xuyên, lí nhí nói: "Em đói bụng."
Không thể nào không đói bụng, ngày hôm qua cũng không có ăn gì, buổi tối cũng chỉ ăn một chút đồ ăn trẻ con KFC, lại vừa mới trải qua vận động mạnh tiêu tốn năng lượng, sao có thể không đói cho được?
Mã Lạc Xuyên từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng nhoẻn lên cười kì lạ, "Sao vậy, hồi nãy không phải đã cho em ăn no rồi sao?"
Lương Tiểu Nhu đỏ mặt mà hét lên: "Em đói bụng thật mà!"
"Rồi, để tôi đi làm cơm trưa." Mã Lạc Xuyên trở mình, tiện tay lấy cái áo sơ mi trắng khoác vào, đưa hai chân xuống đứng dậy.
"Làm cơm trưa? Không phải bữa sáng sao?" Lương Tiểu Nhu kéo chăn đến cằm, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, ánh mắt có chút đăm chiêu. Cái áo sơ mi này nhìn sao cũng thấy giống y đúc cái Lạc Xuyên mặc trong mơ, có lẽ tối hôm qua Lạc Xuyên thật sự mặc cái áo sơ mi này đi vào giấc mơ quyến rũ cô...?
Tiểu Nhu như vậy, thật sự rất đáng yêu, đôi mắt to nhìn chằm chằm Mã Lạc Xuyên không chớp, chà, cái đặc điểm này cũng giống y như Đậu Đỏ khi đói bụng... Thật sự đã quen liên tưởng, chứ Mã Lạc Xuyên không phải cố ý, cô ấy khom người xuống hôn Lương Tiểu Nhu, "Em nghĩ bây giờ là mấy giờ? Đã sắp giữa trưa rồi."
Vẻ mặt thất vọng của Lương Tiểu Nhu càng lúc càng đỏ, cô đơn giản kéo chăn lên che lấp luôn mặt mình, không muốn nhìn thấy Lạc Xuyên nén cười không được mà cười lớn.
Thật sự là xấu hổ quá đi!
Lương Tiểu Nhu quấn qua quấn lại trong chăn, giận dỗi suy nghĩ.
Hết Chương 77
Ngọt đến sâu răng, bác sĩ đâu mau cứu với...