Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 75

Xe chạy đến dưới lầu nhà Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu bước xuống xe theo Mã Lạc Xuyên, nhìn nơi ở của Lạc Xuyên trong màn đêm, đột nhiên thở dài.
"Sao em thở dài?" Mã Lạc Xuyên nhướng mày.
"Không gì, em chỉ cảm thán thôi. Em đến nhà chị hai lần, ấn tượng của cả hai lần đều rất sâu sắc." Lương Tiểu Nhu nhướng mày mắt cười, nói xong, hai người đi vào sảnh lớn chỗ thang máy. Cô càng cười thì mắt càng híp lại, vào thang máy thì nói với Lạc Xuyên: "Chị không biết đâu, lần đầu khi em đến nhà chị, thang máy đang được bảo trì, tầng 17 đó, em đi liên tục một hơi không thở để lên.
Cô mở to đôi mắt sáng tròn xoe nhìn Lạc Xuyên, mang vẻ mặt ai oán trách móc: "Chị có biết là em mệt đến cỡ nào không?"
Mệt hơn nữa là sau khi đến nhà chị còn phải chịu sự chọc ghẹo của chị nữa!
Mã Lạc Xuyên sờ đầu cô, khẽ gật đầu, "Ừ, cực cho em rồi."
"Lại sờ đầu em!" Lương Tiểu Nhu xụ gương mặt xinh đẹp của mình, trông rất rầu rĩ. "Chị không biết sờ đầu hoài em sẽ ngốc đi à? Nói chứ sau này chị có thể đổi qua sờ chỗ khác được không?"
"Đổi qua sờ... chỗ khác?" Mã Lạc Xuyên mỉm cười, nghiêng qua tai cô, bắt chước cô khẽ thở dài, chậm rãi kéo dài âm nói: "Nhưng mà em muốn đổi chỗ nào mới được, hình như là chỗ nào trên người em tôi cũng sờ cả rồi."
Vô tình mà nhấn mạnh ở cái chữ "sờ", vành tai của Lương Tiểu Nhu bị hơi thở phà vào, lập tức đỏ lên, cảnh sát Lương miệng khô lưỡi khô xoa hai má hơi nóng lên của mình, bước loạng choạng, ưỡn thẳng lưng bào chữa, hạ quyết tâm muốn tiêu diệt sự kiêu ngạo của cái người tự cao này: "Có sao? Sao em lại cảm thấy lần nào cũng đều là em sờ chị mà?"
"Phải không?" Đôi mắt thâm sâu như nước của Mã Lạc Xuyên liếc nhìn cô, cười như không cười mà hỏi: "Em chắc chứ?"
Nhạy cảm nhận ra mùi vị nguy hiểm trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu đảo mắt, sáng suốt lựa chọn giữ im lặng, lại thầm lẩm bẩm trong lòng: mình là công, rõ ràng là mình sờ chị ấy hơi bị nhiều đó nha. Xì. Ai đó ngạo kiều thẹn thùng còn không chịu thừa nhận, chỉ biết uy hiếp người khác. Nhưng những lời này, cô cũng không có thể hiện ra, chỉ bước đi nhanh hơn, tính là đi trước để ấn nút thang máy. Tay còn chưa đụng tới đã bị Lạc Xuyên kéo, cô thắc mắc quay đầu lại, "Có chuyện gì?"
"Hôm nay chúng ta không đi thang máy có được không?"
Mã Lạc Xuyên xuất ra tuyệt chiêu thứ hai ngoài mặt băng sơn đó là... làm nũng. Thanh tra Mã lạnh lùng kiêu ngạo ương ngạnh nhất Sở Cảnh sát chưa bao giờ dễ dàng chịu làm nũng, nhưng một khi đã làm thì tuyệt đối là đi khắp thiên hạ không đối thủ, cho dù là ai cũng không thể chống đỡ được, chớ nói chi là cảnh sát Lương có chỉ số chống cự bằng âm khi đối mặt với cô ấy.
Đôi mắt cười, một Lạc Xuyên với thái độ hiền hòa, giọng điệu mềm mỏng, Lương Tiểu Nhu ngay lập tức buông vũ khí giơ hai tay đầu hàng, cảng người như mơ mơ màng màng, còn hỏi ngu ngơ: "Vậy chúng ta đi lên làm sao?"
Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại cười, "Cõng tôi lên."
"Không phải chứ?" Lương Tiểu Nhu vừa bị gái làm nũng dụ dỗ đã tỉnh táo trở lại, nghe thấy một câu như vậy, cô ngoáy lỗ tai, không tin mà lặp lại: "Chị bảo em... cõng chị lên hả?"

"Ừ." Mã Lạc Xuyên gật đầu, mỉm cười nhàn nhã.
"Nhưng mà ở tầng 17 lận..." Lương Tiểu Nhu nhăn mũi, lần trước đi một mình lên tới còn mệt muốn tắt thở, lần này cõng thêm một người trên lưng, không thể nào...
"Thì sao?" Mã Lạc Xuyên nhướng mày, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, "Em không cõng nỗi?"
Không nỗi? Làm sao có thể?! Bị đôi mắt giống như mắt thỏ con ngàn năm mới gặp một lần của Lạc Xuyên nhìn chằm chằm, trong lòng Lương Tiểu Nhu nhất thời dâng đầy kiêu hãnh, cõng thì cõng! Cái này có là gì đâu, coi như là làm một bài huấn luyện thể chất vậy! Cô cởi áo khoác, xoắn tay áo lên, ngồi xổm xuống quay lưng về phía Lạc Xuyên, vỗ lưng mình rồi nói: "Chị lên đi."
Mã Lạc Xuyên hơi ngẩn người, thuận theo mỉm cười, nhìn xung quanh, sau đó duyên dáng nằm lên lưng Lương Tiểu Nhu, áo khoác của Lương Tiểu Nhu đắp lên tay, hai tay Mã Lạc Xuyên vòng quanh cổ Lương Tiểu Nhu.
Mình có nên nói cho em biết là hồi nãy là mình chỉ giỡn thôi?
"Ok." Giọng nói trầm thấp, Lương Tiểu Nhu nâng chân đứng lên, kiên định đi lên cầu thang bộ.
Cơ thể Lạc Xuyên rất nhẹ, còn nhẹ hơn so với Lương Tiểu Nhu tưởng tượng. Cao 1m7, mà có vẻ như chỉ nặng khoảng 45 kg, thật sự là quá gầy yếu.
Khu thang bộ yên tĩnh, Mã Lạc Xuyên nghiêng người trên tấm lưng mảnh mai của Lương Tiểu Nhu, nghe thấy tiếng hít thở nhịp nhàng ổn định của cô ấy, ngửi được mùi thơm ngát trên người cô ấy, cảm nhận được cơ thể của cô ấy khi di chuyển, cánh tay giữ cô vẫn vững vàng làm cho người ta yên tâm, bỗng nhiên vào lúc này Mã Lạc Xuyên cảm thấy lòng mình tĩnh lặng như nước.
Cơ thể của em, mãi mãi cũng luôn làm tôi phụ thuộc và quyến luyến. Muốn tới gần em, chạm vào em, hòa tan vào trong linh hồn của em, mỗi giờ mỗi phút đều phải thấy em thì mới được. Mã Lạc Xuyên suy nghĩ, cô chắc là bị bệnh tương tư rồi. Rõ ràng là khoảng cách giữa hai người rất gần, lại còn làm chung Sở Cảnh sát, nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy, cô và cô ấy cách rất xa nhau.
Cho nên tương tư, cho nên hết sức nhớ nhung.
Chỉ cần Tiểu Nhu tỏ ra một chút lạnh nhạt xa cách với cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu. Cô không thể nhẫn nhịn chịu đựng, cũng không có cách nào chấp nhận. Mã Lạc Xuyên thầm nghĩ mình hoàn toàn thuộc về Lương Tiểu Nhu, cũng làm cho cô ấy thuộc về mình, ở bên cô ấy, tay nắm chặt tay không bao giờ rời xa. Nhưng, sao Tiểu Nhu có thể xa lánh cô, sao Tiểu Nhu có thể muốn trốn tránh cô?
Cho dù chỉ là một suy nghĩ ở trong đầu, cô cũng không cho phép.
Mã Lạc Xuyên buông một tay ra, kéo cái lỗ tai Lương Tiểu Nhu, hơi tức giận mà thì thầm: "Sao rồi, em còn có thể kiên trì nỗi không? Có phải sắp gục xuống rồi không?"
Lương Tiểu Nhu thở hổn hển, đã lên được mấy tầng, nhưng điểm đến vẫn còn xa vời vợi. Cho dù Lạc Xuyên nhẹ như thế nào đi thì vẫn có trọng lượng của một người trên lưng, cô ấy cõng đến lúc này, đã bắt thở thở dồn dập. Lương Tiểu Nhu nhướng mắt, nhấc người của Mã Lạc Xuyên lên, yếu ớt nói: "Vẫn còn đi được, phải mà chị có thể nhẹ hơn chút thì hay."
"Em chê tôi nặng?" Tay Mã Lạc Xuyên lại dùng sức kéo lỗ tai cô.
"Ây da, chị kéo nhẹ kéo nhẹ thôi!" Lương Tiểu Nhu bị đau, nới lỏng tay, suýt chút nữa làm cho cái người đang quấy rối mình ở trên lưng ngã sấp xuống, vội vàng dùng sức giữ lại. Lương Tiểu Nhu nghiêng đầu sang một bên dặn dò Mã Lạc Xuyên, "Chị cẩn thận một chút, làm vậy rất dễ bị té, tụi mình còn đang leo cầu thang, hay là chị muốn chơi kim tự tháp*?"
*Kim tự tháp là một trò biểu diễn bởi hai hay nhiều người đứng chồng lên nhau – xem hình ở dưới. Ở đây ý Tiểu Nhu nói là ngã đè chồng lên nhau.
Mã Lạc Xuyên suy nghĩ, "Như vậy hình như cũng được."
"Được cái gì mà được! Đến lúc đó đáp đất là mặt em chứ đâu phải mặt chị!"
Mã Lạc Xuyên xoa nắn lỗ tai Lương Tiểu Nhu, giống như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt cười lan tỏa, trong giọng nói cũng mang theo tiếng cười, "Có vẻ như cũng không có gì sai."
Lương Tiểu Nhu suýt chút nữa té ngã, đen mặt không thèm để ý tới ai đó suốt ngày cũng không đứng đắn, hết sức tập trung toàn tâm toàn ý leo cầu thang.
Đành chịu, ai bảo con đường leo cầu thang xa xăm bất tận, cô chỉ có thể chậm chạp theo đuổi lên xuống cho tới cùng*, ! Không đúng, không thể xuống, chỉ có thể lên!
*Tác giả đã từ câu gốc "Lộ Mạn Mạn Kỳ Tu Viễn Hề, Ngô Tương Thượng Hạ Nhi Cầu Tác" trong "Cách tao" của Khuất Nguyên, ý nói: Con đường truy cầu chân lý là đường dài, xa xăm bất tận, nhưng mà vẫn phải cố gắng hết sức, bất khuất theo đuổi cho tới cùng, thay đổi lại thành câu leo cầu thang ở trên =)))))
Mặc dù cứ đi chút là nghỉ, nhưng cả khoảng thời gian dài Lương Tiểu Nhu phải cõng Mã Lạc Xuyên đi lên nhiều bậc thang như vậy, cho đến khi cô ấy đến được tầng 17 thì chỉ còn một chút nữa thôi là trực tiếp nằm thẳng cẳng rồi, hai chân run rẩy, đứng cũng không vững. Đợi đến khi Mã Lạc Xuyên mở cửa ra, Lương Tiểu Nhu bật người vọt vào nằm đờ trên sô pha trong phòng khách, mắt nhắm nghiền thở hổn hển.
"Đã nói em không đi nỗi mà?" Mã Lạc Xuyên rót một ly nước ấm đưa cho Lương Tiểu Nhu, hài hước nói.
Ai nói em không được?! Lương Tiểu Nhu tựa lên ghế sô pha, hơi thở còn chưa đều đã muốn bảo vệ tự tôn và uy tín của mình, "Em..." vừa mới nói được một chữ, thì miệng đã bị bao phủ.
No, đừng hiểu lầm, đây không phải là cảnh sát Mã yêu thương nhung nhớ chủ động thơm môi, mà là người bạn trung thành đáng yêu trong nhà cảnh sát Mã – Đậu Đỏ thấy một người quen trước đây đến, cho nên vui vẻ phe phẩy cái đuôi và khịt mũi nhào lên ghế sô pha, muốn tiếp xúc gần gũi với Lương Tiểu Nhu. Nhếch mép, cái lưỡi lớn ớt duỗi lên mặt cô, trìu mến quét tới quét lui, cho nên những lời lúc nãy Thanh tra Lương muốn nói bị buộc nuốt hết lại vào trong bụng.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên rất hiếm khi ôm bụng cười đến không còn hình tượng gì như lúc này, nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi.
"Nè nè nè, chị còn không mau đến giúp em một chút!" Lương Tiểu Nhu luống cuống tay chân cản Đậu Đỏ đang nhiệt tình tấn công dồn dập, trong khi căm tức nhìn cái người đang cười đến cong lưng.
Có gì mà cười dữ vậy? Giờ chị còn không thèm chú trọng hình tượng của bản thân, cẩn thận coi chừng cười rớt răng! Còn nữa, Đậu Đỏ, mày có thể nào đưa lưỡi mày cách xa mặt tao một chút không!
Khó khăn lắm mới nhịn cười được, Mã Lạc Xuyên xoa bụng, lại dụi khóe mắt, lúc này mới kẹp ngón tay cái và ngón trỏ lên để trên môi, nhẹ nhàng huýt một tiếng còi.
Huýt sáo từ xưa giờ là thói quen của đàn ông, hành động này có chút phong lưu lại không kiểm soát được hơi thở lưu manh, nhưng Mã Lạc Xuyên huýt sáo thì lại thanh thúy du dương, hơi có chút hương vị như tiếng sáo du dương trong rừng. Lương Tiểu Nhu thật sự cảm thấy nực cười chính mình, ngay cả một tiếng huýt sáo ngắn ngủi cũng bị cô ấy nghe ra nhiều giai điệu như vậy. Có điều Lương Tiểu Nhu cũng rất nhanh chóng tha thứ cho bản thân mình, đây không phải là như lời mọi người đã nói hay sao, người yêu ở trong mắt chính là Tây Thi.
Một tiếng huýt sáo này đối với Đậu Đỏ mà nói là mệnh lệnh phải chấp hành. Nó vễnh tai lên, nhanh chóng nhảy xuống từ trên ghế sô pha, đuôi chó lông xù ngoe nguẩy chạy tới chỗ Mã Lạc Xuyên, cái đuôi vẫn còn lắc, cặp mắt to đen lúng liếng không chớp mắt nhìn chủ nhân của nó, như thể đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Mã Lạc Xuyên.
"Chị huấn luyện nó tốt vậy?" Lương Tiểu Nhu lau nước miếng trên mặt mình, cũng không quên oán trách một chút. "Vậy sao hồi nãy chị không gọi nó sớm hơn? Chị coi, nó làm cái mặt em ướt nhẹp luôn rồi."
"Tôi bình thường vẫn luôn huấn luyện nó trở thành cảnh khuyển, độ nhạy và thính giác của nó đặc biệt tốt." Mã Lạc Xuyên cúi người xuống sờ đầu Đậu Đỏ, như một phần thưởng, Đậu Đỏ mừng rỡ há miệng, ngây ngô mà lè lưỡi. Mã Lạc Xuyên đứng thẳng dậy, quan sát người nào đó, "Nó không giống như ai đó, vô dụng như vậy."
Hôm nay lặp đi lặp lại nhiều lần bị đại băng sơn đặt câu hỏi về khả năng của mình, sư tử có thể nhịn, nhưng gấu thì không thể nhịn! Lương Tiểu Nhu nhướng mày, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi vài bước tới chỗ Mã Lạc Xuyên, nắm lấy cánh tay cô, liền kéo vào lòng.
"Em cõng không nỗi? Em vô dụng? Hữm?" Lương Tiểu Nhu nghiến răng ở bên tai Mã Lạc Xuyên, hơi thở lại nhẹ nhàng triền miên, như hòa tan với hơi thở của cô. Hai tay tự động bò lên vòng eo mảnh mai của cô, từ từ vuốt ve. "Rồi chị sẽ biết em hữu dụng được hay không."
Cơ thể ấm áp của Tiểu Nhu kề sát cô, Mã Lạc Xuyên không thể không thừa nhận, kỹ năng ôm người khác của Tiểu Nhu có thể nói là số một, lần nào cũng như sét đánh không kịp bịt tai, nhanh như tia chớp nhào tới ôm chầm lấy cô, sau đó sống chết cũng không chịu buông. Không buông ra đã không nói, tay của cô ấy còn sờ soạng khắp nơi là thế nào?!
Gương mặt Mã Lạc Xuyên không ngờ lại đỏ lên.
Lương Tiểu Nhu ôm cô, tay không ở yên, giữ lấy Lạc Xuyên mà quay người, nhanh chóng lại nhẹ nhàng áp đảo cô nằm trên ghế sô pha, còn bản thân lại nằm đè lên, nhắm ngay đôi môi mọng đỏ ướt át xinh đẹp của ai đó nãy giờ cứ cười mình, dịu dàng hôn lên.
Bầu không khít tốt đẹp, cảm xúc đúng lúc.
Vào lúc môi của Lương Tiểu Nhu sắp chạm đến môi của cô, Mã Lạc Xuyên quay đầu đi, lách người tránh ra, nụ hôn đáp trên cổ trắng nõn mịn màng của cô, vừa chạm vào như thiêu cháy. Lương Tiểu Nhu nhướng mắt chớp chớp. thầm thắc mắc.
"Em không tắm à." Mã Lạc Xuyên khép hờ đôi mắt, đẩy mặt Lương Tiểu Nhu ra, vô cùng lười biếng nói.
"Vậy tắm rồi là được phải không?" Lương Tiểu Nhu nắm chặt tay cô, lập tức gặn hỏi.
"Không... được..." Mã Lạc Xuyên uể oải kéo dài giông, mở to mắt, tròng mắt chuyển động, khẽ nhắc nhở cái người rạng rỡ còn hơn cả ánh mặt trời kia. "Không phải em nói có chuyện muốn giải thích với tôi sao?"
Bị Lạc Xuyên nói như thế, Lương Tiểu Nhu có chút chột dạ, nhích người ra lại có chút không cam lòng, đưa mặt qua còn muốn tìm kiếm một nụ hôn an ủi, dáng vẻ vô lại mà nói: "Cho em hôn chút rồi em đi tắm ngay, sau đó sẽ giải thích với chị."
Mã Lạc Xuyên hơi híp mắt, cũng không có ý từ chối, mà thuận theo vòng tay qua cổ Lương Tiểu Nhu. Không thì cứ cho em ấy nếm thử một chút mùi vị ngọt ngào vậy?
Vô cùng đáng tiếc cái là yêu cầu nhỏ lần này của cảnh sát Lương đáng thương lại không đạt được. Nụ hôn còn chưa rơi xuống, Đậu Đỏ ngồi trên sàn nhà chảy nước miếng cả buổi nhìn chủ nhân không ngó ngàng tới nó, ngược lại còn chơi đùa với người quen cũ của nó, cho nên hào hứng mà nhảy bổ lại. Ngay sau đó là một cú vồ mồi nhanh như hổ đói, mạnh mẽ nhảy lên ghế sô pha, đón lấy còn muốn lại đến cái thái sơn áp đỉnh, cái lưỡi dài ra sức liếm láp cổ Lương Tiểu Nhu.
Đậu Đỏ là chó đực thuộc giống Labrador Retriever mới vừa được một tuổi cho nên không được nhẹ cho mấy, mấy chục ký đè lên, cộng thêm cú nhảy lấy đà của nó, Lương Tiểu Nhu vẫn còn chưa tươi tỉnh lại đã bị đè nằm sấp.

Lương Tiểu Nhu trợn mắt rên rỉ: "Chó nhà chị nhiệt tình thái quá luôn! Cái eo của em!"
Mã Lạc Xuyên đen mặt rít nhẹ: "Tôi mới là người nằm dưới cùng đây! Các người xuống mau cho tôi!"
Cuối cùng, Lương Tiểu Nhu cầm áo ngủ và khăn mặt mà Lạc Xuyên tức giận ném lên đầu cô ấy, đáng thương rũ mắt xuống mà bĩu môi, lúc đi đến phòng tắm mà cứ ngoái đầu lại.
Sau khi Lương Tiểu Nhu tắm rửa xong đi ra thì vừa định mở miệng đã nghe thấy cái giọng của Lạc Xuyên đang dạy dỗ Đậu Đỏ còn bắn ánh mắt lạnh như băng qua như muốn đông chết, cho nên Lương Tiểu Nhu chỉ có càng thêm đáng thương mà lắc lư người, ngoan ngoãn quay về phòng Lạc Xuyên úp mặt vô tường ăn năn sám hối.
Mã Lạc Xuyên dạy dỗ Đậu Đỏ xong, thong thả đi vào phòng tắm tắm rửa. Vừa tắm vừa vui vẻ nghĩ ngợi, đợi lát nữa nên trừng phạt Tiểu Nhu như thế nào? Phải làm sao để em ấy đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh, yên tâm mà nắm tay mình là được rồi. Còn không thì, đợt lát nữa sẵn cơ hội ăn luôn em ấy thì sao nhĩ?
Ai bảo em không tin bản thân em, cũng không tin tôi.
Thoáng tưởng tượng một chút cảnh tượng lần đó, trong mắt Mã Lạc Xuyên xẹt qua ý cười, khóe miệng cũng vô thức cong lên.
Mã Lạc Xuyên khoác áo choàng tắm, bước nhẹ nhàng đến phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, mới phát hiện người con gái vừa nãy còn bị cô nghĩ đủ mọi cách để chà đạp và yêu thương ở trong đầu giờ phút này đã nằm co ro ở trên giường của cô, ngủ một cách ngon lành.
Trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại hơn.
Họp hành mấy ngày mệt mỏi, lại bị áp lực của vụ án đè nặng, trong bầu không khí tràn ngập đều là mùi hương quen thuộc của người con gái đã làm cho Lương Tiểu Nhu rung động, cho nên cô ấy gần như vừa mới sà đầu lên gối đã ngủ ngay lập tức.
Mã Lạc Xuyên đi đến trước người Lương Tiểu Nhu từ từ ngồi xuống, dáng ngủ đoan trang của Lương Tiểu Nhu, ngón tay mơn trớn gương mặt đẹp yên tĩnh này, trợt xuống cái mũi cao thẳng, cuối cùng nhẹ nhàng dịu dàng đánh một vòng quanh môi cô ấy. Thanh tra Lương lúc này đây đang đắm chìm trong mộng đẹp không chịu đượ quấy rối, chu chu miệng, dưới ánh sáng ngọn đèn, càng thêm vẻ đầy đặn đáng yêu.
Mã Lạc Xuyên rất muốn... hôn cho Lương Tiểu Nhu tỉnh, lại một lần nữa nói với cô ấy: Em không thể rời xa tôi.
Nhưng lại không đành lòng.
Không đành lòng phá vỡ hình ảnh xinh đẹp như tranh của Lương Tiểu Nhu vào lúc này.
Thôi, thôi, còn phải so đo nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cô, đây không phải đã là chuyện tốt nhất trên đời rồi sao.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, một nụ hôn phớt nhẹ lên trán mịn màng của Lương Tiểu Nhu.
Ngủ ngoan nhé cô cảnh sát của tôi!
Hết Chương 75