Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 69

Đêm khuya, trong một căn phòng khóa kín, tất cả cửa sổ đều bị chặn bởi những tấm ván gỗ dày, trên trần nhà chỉ treo một chiếc bóng đèn công suất thấp tản ra chút ánh sáng tối lạnh lẽo.
Một cô gái bị trói, quần áo không ngay ngắn, làn da trần trụi có rất nhiều vết thương mới cũ không đồng nhất, biểu hiện hoảng loạn bất lực, muốn kêu cứu nhưnọabởi vì bị nhét giẻ mà vô lực, chỉ có thể cố ra sức giãy dụa vặn vẹo cơ thể run rẩy, quay đầu nhìn chung quanh, lại như đang sợ hãi một cái gì đó.
Cách chỗ cô gái không xa, ở một góc sáng, nơi có có đặt một chiếc máy quay, lóe lên ánh sáng đỏ lạnh lẽo, giống như một đôi mắt quỷ quyệt, đang giám thị, lại dường như đang thưởng thức.
Sáng sớm hôm sau, Lương Tiểu Nhu đợi cả đêm ở Sở Cảnh sát đang rửa mặt, hơi sửa sang lại một chút đã chuẩn bị mang một số người đi đến nhà Vương Kiều thẩm vấn. Nhưng ở trước cửa, bọn họ đụng phải một người phụ nữ với vẻ mặt luống cuống và đau buồn được đồng nghiệp đưa tới, đó là bà Trần hôm qua xuất hiện trong TV, mẹ của nạn nhân thứ hai.
Bà Trần cầm trên tay một cái gói trông rất quen thuộc, ánh mắt Lương Tiểu Nhu đăm đăm.
"Cái này là bằng chứng chứng minh Hinh Nhi của tôi còn sống, tôi... tôi phải xem..." Bà Trần rớt nước mắt, giọng nói yếu ớt thiếu sức sống.
Lương Tiểu Nhu nhìn ra được, bà Trần rõ ràng rất sợ nội dung trong DVD, bà ấy biết rõ người gửi cái gói này tới chính là làm hại con gái mình, rất căm ghét, nhưng lại cố chấp muốn xem để xác định con gái của bà ấy có phải vẫn còn tồn tại trên đời.
Lương Tiểu Nhu nhìn vào mắt bà Trần, bình tĩnh hỏi: "Bà có còn nhớ hôm qua con gái bà đã mặc đồ như thế nào không?"
Bà Trần ôm chặt cái gói vào trong ngực, như thể đó là con gái thân sinh của bà ấy. "Hôm qua con bé đi chạy bộ, cho nên mặc đồ thể dục, màu hồng, mang giày chạy bộ nhẹ..."
"Bà phải nghĩ rằng cô ấy vẫn bình thường, cho đến khi chúng tôi cứu được cô ấy về." Lương Tiểu Nhu bình tĩnh nói xong thì đưa cho bà một tấm ảnh của Trần Hinh do cấp dưới gửi tới. "Bà không cần phải xem bộ dạng của cô ấy trong DVD."
Bà Trần chậm chạp giơ tay lên nhận lấy tấm ảnh đó, con gái bà trên tấm ảnh cười rất tự nhiên, bà ngẩn người một lúc, từ từ ngước lên nhìn vị Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án này, ánh mắt của Madam rất có sức mạnh trấn an lòng người. Bà Trần từ từ để cái gói vào bàn tay đang mở ra của cô.
"Cứu, cứu con gái tôi..." Bà ấy cầu xin.
Lương Tiểu Nhu không nói gì, chỉ mím môi, thái độ kiên quyết mà gật đầu.
*********
Đi đến nhà Vương Kiều để thẩm vấn cũng không thuận lợi, không hỏi được tin tức, ngược lại còn bởi vì xảy ra tình huống bất ngờ, đồng nghiệp tổ khác đi cùng lại thật sự nổ súng bắn chết Vương Kiều. Cứ cho là xuất phát từ phòng vệ, cứ cho là Vương Kiều vì không muốn phải vào tù nữa mà rút súng ra trước, cứ cho là chuyện này vượt qua tất cả dự tính của mọi người, cứ cho là chuyện này hẳn là không nên đổ lỗi cho vị đồng nghiệp đó, nhưng tâm trạng của Lương Tiểu Nhu vẫn nặng nề phức tạp.

Cô không thể đúng lúc ngăn cản mọi chuyện xảy ra, mà bây giờ manh mối gần nhất với Trần Hinh cũng đã bị cắt đứt.
Vương Kiều ở chung với người cha không đi lại được. Mà người đàn ông ngồi trên xe lăn này tỏ thái độ bị sốc lẫn đau khổ chứng kiến cái chết của con trai mình, rõ ràng là đối với những hành vi của con mình cũng không hay biết gì.
"Các người... sao không thể chờ một chút? Con tôi phải chết như vậy...?" Ông Vương ngồi đờ đẫn trên xe lăn, vẻ mặt dại ra.
"Có thể ông không nhìn rõ, là con của ông nổ súng với chúng tôi trước... Còn không phải là chúng tôi phản ứng mau..." Vị đồng nghiệp nổ súng ấy không chịu phục mà càu nhàu, rồi lại câm nín vì cái nhìn lạnh như băng của Madam Lương.
"Xin lỗi, đáng ra tôi phải ngăn cản." Lương Tiểu Nhu khom người với ông ấy, rồi đứng thẳng người dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc. "Cũng hi vọng ông có thể cho chúng tôi biết một ít tình huống về con trai của ông. Ví dụ như việc anh ta làm ở trung tâm xe cũ."
"Tôi cũng không rõ lắm... Chỉ biết ông chủ của cửa tiệm đó cũng là bạn trong tù của nó, tụi nó thường tụ tập sa đọa. Tôi đã cố gắng thử nhưng cũng chẳng có cách nào làm cho nó ra khỏi môi trường đó..."
Lương Tiểu Nhu mím môi im lặng.
Tiếp theo nên tra theo hướng nào? Mà Vương Kiều, có liên quan gì đến vụ án lần này hay không? Với cái chết của hắn, có vẻ như cũng chẳng ai hay biết.
Nhưng nếu lại không nắm bắt kịp thời gian thì Trần Hinh có lẽ sẽ... Cô phải đối mặt với gương mặt đau khổ của bà Trần như thế nào?
Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, tự nói bản thân phải bình tĩnh lại. Cô nhắm mắt, bắt đầu một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ, cẩn thận xem xét có phải bên trong còn có manh mối nào bị cô quên mất hay không.
Vương Kiều không phải tên phục tùng. Tên phục tùng mặc dù ngoan ngoãn nghe lời và yếu đuối, nhưng đối mặt với cảnh sát bọn họ cũng không thể nào kích động như thế; hắn càng không phải là tên cầm đầu điều khiển, tên cầm đầu chỉ biết nghênh chiên trực tiếp một cách oanh liệt mà bỏ mình. Nói cách khác, cho dù Vương Kiều có liên quan đến vụ án này, thì sự dính líu này cũng sẽ không lớn, chí ít cũng không phải nhân vật chủ chốt. Nói không chừng lại là trợ thủ, đụng phải cảnh sát, trực giác nói cho hắn biết là bọn họ tới bắt hắn, vì cực độ sợ hãi quay lại nhà tù nên hắn trở nên nóng nảy mới rút súng.
Khoan đã.
Lương Tiểu Nhu băn khoăn, nhà tù? Có thể nào có khả năng là liên quan đến bạn tù hay không? Hắn ở trong tù quen biết với người khác có khả năng là người có suy nghĩ phạm tội ở trong đầu giống nhau, mà hắn biết được, cho nên mới tham gia vào?
Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên mở đôi mắt, gọi một cuộc điện thoại, khẽ hỏi mấy câu.
Người con trai được khen là "Tiểu thiên tài máy tính" không có phụ kì vọng của cấp trên, các ngón tay lướt nhanh trên bàn phím gõ vài cái, đã tìm được tin tức Madam muốn. "Có một người đàn ông gọi là Trương Đông Ni, hắn và Vương Kiều bị giam chung một chỗ 18 tháng, cũng là khoảng thời gian trước mới được thả ra. Hắn hiện tại đang ở Cửu Long, xác định được địa chỉ tôi sẽ gửi qua điện thoại di động cho cô."
"Làm tốt lắm." Lương Tiểu Nhu bĩu môi, còn muốn nói cái gì đó, trong mắt nhìn thấy một bóng dáng đang tới gần, cô vội vàng nói một câu, "Tiếp tục cố gắng." Rồi cúp điện thoại, quay người lại nhìn người đang đi tới. "Có phát hiện được gì không?"
Giọng nói đặc biệt nghiêm túc đứng đắn, thái độ giải quyết cũng rất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng cực kì lạnh nhạt, cùng với người lần trước ở nhà không chịu thua kém, chẳng ai nhường ai với Dương Dật Thanh giống như hai người, chỉ có khí thế tự tin kiêu ngạo toát ra trên người cô là không thay đổi.
Dương Dật Thanh hơi luống cuống, đưa cái túi trong tay qua. "Madam Lương, cái này được tìm thấy ở trong phòng của Vương Kiều."
Trong cái túi được niêm phong có một sợi tóc, tóc rõ ràng đã được nhuộm, là màu vàng.
Lương Tiểu Nhu nhận lấy, để sát mắt nhìn. "Đây không phải tóc của Vương Kiều."
Tóc của Vương Kiều là màu đen, không có nhuộm. Cho nên rất rõ ràng đây không phải tóc của hắn, mà là tóc của người khác.
"Đúng vậy. Chúng tôi sẽ mang về tiến hành xét nghiệm, có kết quả sẽ nói với Madam."
Lương Tiểu Nhu nhìn thoáng qua Dương Dật Thanh, gật đầu, "Vậy làm phiền anh."
Nếu Vu Nhiễm cũng ở đây, nhất định sẽ la lên chịu không nỗi mà. Dáng vẻ Madam hiện giờ có khác gì với dáng vẻ Madam Mã trong lần gặp trước đây đâu? Nhất là cái câu "Vậy làm phiền anh", vẻ mặt lạnh lùng khó gần và kiêu ngạo, thật sự như từ một khuôn đúc ra. Lần đó làm cho Lương Tiểu Nhu nổi nóng, giờ thì tự nhiên cũng làm cho Dương Dật Thanh bị nghẹn y như vậy.
Nhưng Dương Dật Thanh cũng chẳng thể nói được gì, vốn là vậy, giải quyết công việc mà thôi, người ta cũng đâu có làm gì sai. Nhưng mà nghe cái giọng điệu tất nhiên đó của cô, nhìn khuôn mặt bình thản của cô, lại nghĩ đến cô và anh cùng thầm mến một người, anh làm sao cũng cảm thấy có một chút bực trong lòng?!
Dương Dật Thanh vốn là người tốt tính cũng bị hành động của Madam Lương làm bực mình, cho nên trực tiếp quay về Sở Cảnh sát làm xét nghiệm.
Hiện tại có vẻ như Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên đã ở bên nhau quá lâu, không học được mặt gì khác, ngược lại học giỏi nhất là bày ra cái mặt núi băng khiến cho người ta nổi nóng.
Đối mặt với Dương Dật Thanh mang vẻ mặt căm giận quay người rời đi, Lương Tiểu Nhu ngược lại không cảm thấy gì, chỉ nhún vai. Đi lại càng tốt, dù sao cái Tổ Pháp chứng phải làm gì thì đã làm xong rồi, cô cũng không nhìn vừa mắt Dương Dật Thanh, không biết cái gì gọi là tình địch gặp mặt thì rất ngứa mắt à! Thế mà Dương Dật Thanh còn dám làm cái bản mặt đó với cô? Thật sự đúng là bất ngờ hết chỗ nói!
Dĩ nhiên là cô cũng sẽ không thừa nhận Dương Dật Thanh là tình địch của mình. Bởi vì cô biết, trong lòng Lạc Xuyên vốn đâu có Dương Dật Thanh, cùng lắm chỉ xem Dương Dật Thanh như người qua đường mà thôi.
Còn là người qua đường mang thuộc tính pháo hôi*.
*Pháo hôi: phép ẩn dụ để nói bia đỡ đạn, vật hi sinh.
Sau đó, Lương Tiểu Nhu dẫn Thẩm Hùng và Tiểu Thắng đi đến trung tâm xe cũ mà Vương Kiều làm việc, chủ của trung tâm xe cũ này cũng là bạn tù của Vương Kiều.
Lúc tới đây, ông chủ là một người đàn ông trung niên, vóc dáng bình thường, hình như rất bận rộn, luôn luôn nói chuyện với một người đàn ông khác, giọng điệu thái độ cũng không phải nhẹ nhàng.
"Thật ngại."
"Tôi đang nói chuyện rất quan trọng với khách hàng, có chuyện gì đợi lát nữa hãy nói." Ông chủ rất không có kiên nhẫn, cách nói chuyện cũng kém, không muốn tiếp bọn họ.
Giữ lại Thẩm Hùng, Lương Tiểu Nhu lấy thẻ cảnh sát ra quơ quơ trước mặt ông ta. Nhìn thấy thẻ cảnh sát, sự kiêu ngạo của người đàn ông trung niên này rõ ràng giảm đi hẳn, thái độ lập tức dịu xuống, nhưng cũng không có vẻ sợ hãi hay lo lắng như người bình thường nhìn thấy cảnh sát, chỉ hơi giấu đi một chút hơi thở bạo lực trên người ông ta.
Vẻ mặt Lương Tiểu Nhu không thay đổi, thản nhiên hỏi: "Tôi là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu. Anh có biết gì nhiều về Vương Kiều hay không?"
"Đại khái thôi." Ông ta vung tay, "Tuần trước tôi mới cho cậu ta thôi việc."
"Tại sao?"
"Biểu hiện của cậu ta không được tốt lắm." Ông ta trả lời ngắn gọn.
Lương Tiểu Nhu khẽ gật đầu, lập tức nói: "Sáng nay anh ta bởi vì có ý tấn công một sĩ quan cảnh sát để bỏ trốn đã bị một đồng nghiệp của tôi bắn chết."
"Tôi rất lấy làm tiếc." Ông ta vô cảm trả lời lại.
Lương Tiểu Nhu thầm quan sát biểu hiện trên gương mặt ông ta, "Trông ông giống như không có chút cảm giác gì."
"Tôi đã tuyển một người khác thế việc của anh ta." Thấy trên gương mặt vị Thanh tra cao cấp này còn có vẻ nghi ngờ, ông ta mỉm cười thờ ơ. "Cô phải biết là cậu ta cũng chẳng phải là một nhân viên chăm chỉ gì. Bạn tù của cậu ta cũng hay đến đây gặp cậu ta, nói mấy chuyện linh tinh, đối với chuyện kinh doanh của chúng tôi ở đây không có mang đến được ích lợi gì."
"Ông cũng từng vào tù." Lương Tiểu Nhu nhìn ông ta nói.
Ông ta lập tức phản bác lại: "Tôi là vô tội!"

"Ai cũng nói như vậy hết." Lương Tiểu Nhu thản nhiên, vẫn nhẹ nhàng quan sát ông ta.
Không biết vì sao, cảm giác khi bị ánh mắt này nhìn có chút... không được thoải mái. Ông ta ho khan, kín đáo quay đầu đi, tránh cái nhìn lạnh lùng của cô gái làm cho người ta cảm thấy quá nhiều áp lực.
Lương Tiểu Nhu nhếch mép, lấy điện thoại ra xem tấm ảnh mà mười phút trước Thạc Tử gửi qua, giơ lên trước mặt ông chủ. "Ông có quen người này không?"
Ông ta nhìn thoáng qua, "À, đó là Trương Đông Ni, là bạn với Vương Kiều."
"Là bạn trong tù của Vương Kiều mà nãy ông mới nói tới à?"
"Đúng vậy." Đôi mắt của ông ta hiện lên nét u ám, hình như rất có bất mãn với người đàn ông trong tấm ảnh. "Chỉ cần Trương Đông Ni ở gần, thì Vương Kiều sẽ không nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi là chủ ở đây, tôi sẽ không để cho quá nhiều người ra lệnh trên địa bàn của tôi, cô có hiểu không?"
"Đương nhiên." Lương Tiểu Nhu gật đầu. "Cái tôi cần hỏi đã hỏi xong, làm phiền ông rồi." Sau đó mang theo người của mình đi xa khỏi tầm mắt phức tạp của ông chủ.
Thẩm Hùng theo sau Lương Tiểu Nhu đi ra khỏi trung tâm xe cũ háo hức hỏi cấp trên của mình, "Sếp, vậy là hỏi xong rồi hả? Có cần đưa ông ta về Sở Cảnh sát từ từ thẩm vấn một chút không?" Bộ dạng của người đàn ông này trông cũng rất đáng để người ta nghi ngờ.
"Không cần." Lương Tiểu Nhu nhướng mày, nheo mắt lại nhìn ra xa. "Có vẻ như người bên cạnh Vương Kiều đều là những người ít nhiều có quan niệm chi phối người khác. Nếu ông ta là tên cầm đầu, thì vừa rồi ông ta phải giấu đi. So với ông ta, tên Trương Đông Ni kia càng đáng để nghi ngờ hơn. Đi thôi." Cô vỗ vai Thẩm Hùng.
"Đi đâu đây?" Thẩm Hùng thắc mắc.
"Đương nhiên là đi đến nhà Trương Đông Ni rồi!" Lương Tiểu Nhu ném cho Thẩm Hùng một cái nhìn như nói "Cậu là đồ ngốc à", sau đó bước nhanh vượt qua khỏi Thẩm Hùng dẫn đầu đi về phía trước.
"Đi ngay bây giờ sao?" Thẩm Hùng trao đổi ánh mắt ai oán với một đồng nghiệp khác, kêu rên: "Sếp ơi, sáng sớm hôm nay chúng ta đã đi đến nhà Vương Kiều, sau đó đi Đại Bộ. Rồi giờ lại muốn đi đến nhà Trương Đông Ni tiếp, cho đến giờ còn chưa uống được ngụm nước nào, có thể nào nghỉ một lát không, ít nhất cũng để cho chúng tôi đi ăn cơm trưa!"
Lương Tiểu Nhu dừng bước chân, từ từ quay người lại, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, "Chúng ta có thể chờ, nhưng người bị hại thì chờ không nỗi."
Tất cả các đồng nghiệp bao gồm cả Thẩm Hùng đều rùng mình, khuôn mặt thầm oán giận được thay bằng vẻ không còn chút nào oán trách, chỉ có ánh mắt kiên quyết, không kêu ca tiếng nào mà đuổi theo bước chân của Lương Tiểu Nhu.
Hết Chương 69
Chả biết có bao nhiêu người nhớ mình hay không nữa =)))) sorry mọi người vì đã không post chương mới trong mấy tuần qua, một phần là do mình không có cảm hứng để dịch, một phần là gần đây công việc của mình hơi quá tải nên không thể nào tranh thủ làm được. Dù sao thì cũng cám ơn những người đã vào gọi hồn mình :