Trong văn phòng Tổ Trọng án.
Lương Tiểu Nhu xoay cây bút trong tay, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Đã... bao lâu không gặp cô ấy?
Hình như đã được hai tuần rồi. Hai tuần này, mình vừa không gặp cô ấy, cũng vừa không gặp Ngạn Bác. Chỉ có một mình mình, lặng lẽ, bộ dạng mỗi ngày như bận rất nhiều việc, giống như thật sự rất bận rộn. Bận đến không có thời gian để buồn phiền, bận đến không có thời gian để nhớ, không có gì khác biệt so với thường ngày, trong đầu chỉ chứa đầy những vụ án. Nhưng mà, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, lúc ngủ không được, sẽ cảm thấy ngực ngột ngạt, sau đó bỗng nhiên suy nghĩ lý do tại sao mình không ngủ được, tại sao mình lại buồn.
Tối đó, Mã Lạc Xuyên lạnh lùng như thế, khó khăn lắm mình mới nói ra được lại đổi lấy kết quả như vậy...
Lương Tiểu Nhu nhoẻn miệng cười tự mỉa mai, cô và cô ấy có quan hệ gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ là một người yêu thầm và một người không thích lại mình thôi, tại sao cô phải gặp cô ấy? Tại sao cô lại buồn đến như vậy?
A, phải thôi, bởi vì cô thích cô ấy mà. Nhưng, người ta lại không cần...
Bây giờ, cô và Ngạn Bác đã chia tay, như vậy... Lạc Xuyên có chấp nhận cô hay không? Bỗng nhiên cô có chút không dám đến hỏi cô ấy, sợ rằng sẽ có một câu trả lời càng khiến người ta tuyệt vọng hơn, ví dụ như nói cô ấy vốn là không thích cô, ví dụ như nói tất cả mọi thứ chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Lương Tiểu Nhu, từ lúc nào mà mày lại trở nên yếu đuối như thế!
Phải, có lẽ cô vẫn luôn rất yếu đuối, trong tình cảm, lúc đối mặt với cô ấy. Chết tiệt, mày cho mày vẫn còn là mày khi ở trước mặt cô ấy à, vẫn còn là Thanh tra Lương dũng cảm không biết sợ cái gì hay sao?
Nhưng mà, nếu không hỏi, hình như lại không cam lòng, dù sao đây cũng là người mình thật sự thích...
Lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, ngón tay mảnh khảnh vuốt xuống, lướt đến chữ "D" thì dừng lại, "Đại băng sơn", đây là nickname mà lúc trước khi cô lưu số điện thoại của Lạc Xuyên đã đặt. Lúc đó là có một chút ác ý, thời điềm ấy nhìn thấy cô ấy cũng rất không hài lòng, cảm thấy cô ấy là một người kiêu ngạo lại quá tự mãn, lạnh lùng giống như tảng băng vậy. Tự mình đặt nickname cho cô ấy thôi mà cũng cười cả buổi trời, còn nghĩ sau này nếu có thể không gặp cô ấy thì sẽ không gặp. Lúc đó cô lại nghĩ không biết bây giờ bọn họ sẽ trở thành cái dạng gì đây?
Cuối cùng là tại sao mình lại thích cô ấy? Vừa lạnh lùng vừa tự cao, khó gần gũi lại còn thường xuyên chọc người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Thích trưng cái mặt không ai nhìn thấu ra, tính tình tệ muốn chết, bề ngoài giống như ẩn giấu hai tính cách, nhưng cô lại không có cách nào từ bỏ, không có cách nào khiến bản thân đừng yêu cô ấy.
Giống như hơn hai tháng trước lúc lần đầu tiên gặp cô ấy ở sân tập trận, cô ấy mặc chiếc váy dài màu tím, cho dù bị mưa ướt đẫm, nhưng dường như vẫn còn rất trang nhã, đầy sức quyến rũ như vậy, khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt. Kết quả sau lần gặp mặt đó là làm cô nghẹn tới nội thương... Khoan đã, nếu cô nghĩ như vậy, cái này không phải là nói cô vừa gặp đã yêu đối với cô ấy sao? Stop! Không thể nghĩ đến cái này! Họ Lương này, có thể nào cô là M à?! Bây giờ không phải lúc bối rối xem tại sao thích cô ấy hay là cô có phải đối với cô ấy vừa gặp đã yêu không nha!
Cái phải băn khoăn bây giờ là làm sao để cô ấy thích cô, làm sao để cô ấy chấp nhận cô mới đúng... Sặc, hình như cũng không đúng, giờ là thời gian làm việc, cô vướng mắt phải là tìm manh mối bắt thủ phạm mới đúng?
Mấy ngày nay làm sai cũng không ít, còn tiếp tục như vậy, cô làm sao làm người đứng đầu của Tổ Trọng án? Sẽ bị mấy người trong tổ cười chết. Đừng nghĩ rằng bọn họ che miệng thì cô sẽ không nhìn thấy khóe miệng họ đang nhoẻn lên cười!
Nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn trong một lúc hi vọng nó sẽ vang lên nhạc chuông vui vẻ của ai đó mà hít sâu một hơi, tìm linh hồn không biết đã bay đi đâu quay trở về, chỉ sợ con tim lại không biết đường để trở lại.
Reng ————
Điện thoại mới vừa nãy còn im lìm đột nhiên vang lên, Lương Tiểu Nhu đang chuẩn bị thu liễm tâm thần lại bị giật mình, Lương Tiểu Nhu cuống quýt cầm lấy điện thoại, đợi đến khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị là Thẩm Hùng, lại thở dài, thu lại thất vọng đầy bụng nảy lên, bình tĩnh hỏi chuyện: "Có chuyện gì, Thẩm Hùng?"
"Madam, chúng tôi tìm được manh mối có liên quan đến người bị tình nghi."
"Tốt lắm, trước hết mọi người ở đó chờ tôi chút, tôi sẽ qua ngay."
Lương Tiểu Nhu khoác áo khoác vào, đẹp rạng ngời đóng cửa lại đi.
Còn tiếp tục thương cảm nữa, tự mình cũng sẽ xem thường bản thân!
Chờ khi Lương Tiểu Nhu đi tới địa điểm mà Thẩm Hùng bọn họ nói, của Thẩm Hùng và Vu nhiễm đang quan sát với vẻ mặt lo lắng, thấy cô đã đến, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
"Thẩm Hùng, Nhiễm Nhiễm, tình hình thế nào?"
Đây là một vụ án giết người, động cơ là vì tiền. Mới đầu cho rằng nạn nhân tự tử chết, sau đó thông qua chứng cứ xét nghiệm của Tổ Pháp y và khám nghiệm tử thi của A Sâm, phát hiện nạn nhân là bị đẩy xuống. Dựa vào thông điệp của nạn nhân trước khi chết để lại, bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm được manh mối quan trọng để có thể phá vụ án này.
"Madam, ông chủ cửa tiệm này nói nghi phạm đã từng mua đồ ở chỗ bọn họ." Thẩm Hùng giành báo cáo.
Cửa tiệm này? Lương Tiểu Nhu ngước lên nhìn, nhà thuốc Lập Cường. Nhà thuốc? Nghi phạm đã mua thuốc ở đây?
"Ông chủ, ông có chắc là người đàn ông trong tấm ảnh này đã từng đến chỗ ông mua thuốc?" Theo ý của Lương Tiểu Nhu, Thẩm Hùng lấy tấm ảnh nghi phạm ra hỏi ông chủ nhà thuốc.
Ông chủ đeo kính lão nheo mắt lại nhìn một lúc mới gật đầu nói: "À, tấm ảnh này chỉ chụp lưng và bên hông của cậu ta, rất khó để xác định. Nhưng, đúng là cậu ta. Bởi vì cậu ta đã đến rất nhiều lần, có thể xem là khách quen. Lần gần đây là khoảng mấy hôm trước, cậu ta lảo đảo đến đây mua thuốc, bởi vì tôi đang chuẩn bị đóng cửa về nhà, cho nên đặc biệt có ấn tượng hơn chút."
"Vậy cậu ta mua là thuốc gì, ông có nhớ không?"
"Là một loại kem, chuyên dùng để trị mụn trứng cá. Cậu ta còn trẻ nhưng mặt lại đầy mụn, cho nên tôi đã khuyên cậu ta mua kem trị mụn hiệu quả nhất ở chỗ chúng tôi."
Lương Tiểu Nhu nheo mắt lại.
Cô nhớ rõ trong lúc A Sâm khám nghiệm tử thi thì trong móng tay của người bị hại cũng phát hiện một chất đặc sệt như kem, sau khi Tổ Pháp y hóa nghiệm, chứng minh đó đúng là một loại kem để trị viêm da, loại viêm da này thường là do mụn trứng cá. Dựa vào điểm này, người đến mua mua kem chắc chắn là nghi phạm không còn gì để nghi ngờ.
Lương Tiểu Nhu và Thẩm Hùng trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cô nhìn sang một bên, lỗ tai vẫn đang nghe Thẩm Hùng hỏi, ánh mắt lại di chuyển ra bên ngoài cửa tiệm, nhìn như lơ đãng, nhưng thật ra là đang cẩn thận tiến hành quan sát hoàn cảnh xung quanh và những người qua lại.
Lúc này, có một người đàn ông đi tới, vừa đi vừa nặn mụn ở trên mặt của mình.
Tên này... rất giống với người trong tấm ảnh.
Ánh mắt của Lương Tiểu Nhu đột nhiên sắc bén lên.
Người đàn ông đó cũng chú ý tới tầm mắt của Lương Tiểu Nhu, ngập ngừng trong chốc lát, nhìn thấy không thích hợp, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Đúng là tên này rồi! "Thẩm Hùng, Nhiễm Nhiễm!" Lương Tiểu Nhu gọi Thẩm Hùng và Vu Nhiễm một tiếng, sau đó không chờ bọn họ chạy tới bên cạnh cô, cô đã bắt đầu đuổi theo tên đó.
Cái tên đó chạy rất nhanh, hơn nữa đầu óc cũng không phải ngu ngốc, chuyên chạy vào chỗ có nhiều người, có ý gây nhầm lẫn tầm nhìn để chạy thoát. Lương Tiểu Nhu bởi vì phảp liên tục tránh người đi đường, đuổi theo có chút khó khăn. Tên đó nhìn lại, cười đắc ý, vòng qua một hướng, chạy lên cầu vượt.
Lương Tiểu Nhu lập tức đuổi theo sau, hơn mười mấy bậc thang bị cô nhảy vài cái đã lên tới. Vẫn có rất nhiều người trên cầu, tên đó lại dùng cách cũ, nhắm thẳng lách vào trong đám đông, còn cố tình đụng phải người ta. Lương Tiểu Nhu nhìn khoảng cách với nghi phạm càng lúc càng xa, lúc này, cái tên đó đã bắt đầu xuống cầu, cô vẫn còn ở trên cầu, nhìn thấy cái tên đó sắp thoát khỏi tầm mắt của cô.
Xem xét khoảng cách và độ cao một chút, Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nhảy lên, một tay chống lên lan can để nhảy, nhảy trực tiếp từ cầu vượt xuống, nhảy đến mái nhà bên cạnh để giảm xóc một chút, rồi lại nhảy xuống phía dưới, đánh ngã nghi phạm.
Cái tên đó không ngờ được cô sẽ nhảy trực tiếp xuống, không kịp phản ứng đã bị đè. Lương Tiểu Nhu phản ứng nhanh chóng nhảy lên, ra chiêu cầm nả thủ bắt được cánh tay anh ta bẻ ngược lại, nghi phạm liền không còn sức chống cự.
Thẩm Hùng và Vu Nhiễm ở phía sau rốt cuộc đã theo kịp, hai người đần mặt ra nhìn hành động dũng cảm của sếp bọn họ.
Trời ơi, cái mái nhà cũng đâu có thấp, lại nhảy trực tiếp xuống như vậy? Sếp, cô muốn liều mạng cũng đâu cần phải liều mạng như vậy nha!
"Sếp, tôi đưa nghi phạm về Sở trước đây." Thẩm Hùng nói tiếng chào rồi áp giải nghi phạm lên xe vể Sở Cảnh sát.
Vu Nhiễm vừa định kêu Madam đi cùng nhuau, lại phát hiện Madam ôm chặt lấy mắt cá chân, tư thế mất tự nhiên dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt.
"Madam, cô không sao chứ?"
"A, Nhiễm Nhiễm, chân của tôi hình như bị trật rồi."
Hết Chương 52
Một chế đã trở lại, còn một chế nữa đang ở nơi nao =))))