Ngự Tứ Lương Y

Chương 92: Trước lúc đại hôn

Editor: Vện

“Rời khỏi kinh thành” Tiêu Ngự chống cằm, “Cũng không phải không được. Nhưng ngươi nghĩ Tạ thế tử là tên bất tài sao”

Phượng Chiếu Kỳ xoắn xuýt nhăn mặt, “Đi cũng đi rồi, y sẽ không chấp nhất đến thế đâu. Trời đất bao la, tìm một người đâu có dễ vậy.”

Tiêu Ngự vươn chân mang tất đá cậu một cái.

“Ngươi coi thường sức quyến rũ của ca ca quá rồi.”

Phượng Chiếu Kỳ không vui trừng hắn, “Ta thấy ngươi làm nữ tử lâu quá nên tâm tư lệch mất rồi, nam nhân thích ngươi có gì tốt đâu mà tự hào.”

Tiêu Ngự thở dài, “Chứ còn có thể làm gì Đừng nghĩ mấy chuyện không thực tế nữa, hiện tại chúng ta bị cả đàn sói vây quanh, nếu không tìm một chỗ dựa vững chắc, ngươi cho là mấy con sói kia sẽ tha cho chúng ta sao” Nhất là sẽ không buông tha hắn, nhưng nghĩ đến tự ái của Phượng Chiếu Kỳ, hắn vẫn gộp cậu vào cùng một chiến tuyến.

Phượng Chiếu Kỳ không biết nói gì nữa, khổ não chau mày.

Cậu thật sự không đủ mạnh mẽ, nếu thoát ly khỏi thân phận Phượng đại thiếu gia, cậu chỉ còn hai bàn tay trắng. Biết dựa vào đâu để bảo vệ ca ca, bảo vệ chính mình

Phượng Chiếu Kỳ không nhắc lại chuyện rời đi nữa, nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, ngồi mân mê cánh môi nghĩ ngợi.

Tiêu Ngự thấy cậu là Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, chắc cũng không làm ra mấy chuyện nghiêm trọng đâu, nên không chú ý lắm.

Kết quả, chuyện ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra.

Sáng hôm đó, Tiêu Ngự bị tiếng ồn ngoài sân đánh thức.

Bách Linh từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói, “Tiểu thư, lão gia cho người bắt Đại thiếu gia kìa! Ngươi mau đến xem đi!”

“Xảy ra chuyện gì rồi!” Tiêu Ngự phóng xuống giường mặc y phục, Bách Linh đứng ở gian ngoài nhanh nhảu thuật lại tình hình.

“Lão gia nói Đại thiếu gia trộm sính lễ của tiểu thư, giờ muốn dùng gia pháp trừng trị!”

Động tác của Tiêu Ngự khựng lại, tiếp tục mang giày, bước nhanh ra ngoài, Bách Linh vội đuổi theo.

Lão Thập đang tận tâm tận lực làm nhiệm vụ canh gác, nhưng không thấy bóng dáng Lão Lục.

“Lão Lục đâu” Tiêu Ngự hỏi.

Lão Thập trả lời, “Hắn đi điều tra việc mất trộm sính lễ.”

Tiêu Ngự gật đầu. Thì ra thuộc hạ của Tạ Cảnh Tu cũng không biết chân tướng, cứ tưởng y đã phái người ngầm quan sát cẩn thận rồi chứ.

Có điều, sai người trông chừng sính lễ vì sợ bị trộm hình như không hợp với phong cách của Tạ thế tử…

Chủ tớ ba người chạy thẳng đến ngoài cửa viện của Lô thị, thấy một đám nha hoàn nhũ mẫu bu ở ngoài, mặt không giấu được vẻ kinh hoàng.

Tiêu Ngự nhíu mày. Tại sao lại ở trong viện tử của Lô thị

Phượng Chiếu Kỳ vẫn chưa mặc y phục chỉnh tề, mới hừng sáng đã bị đám nô bộc áp giải đến đây, bị ép nằm xuống ghế, hai tên gia đinh cầm trượng gỗ đứng hai bên, trên lưng đã bị đánh mấy trượng, chỗ bị đánh vừa đau rát vừa nóng như thiêu như đốt, vậy mà Phượng Chiếu Kỳ vẫn cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng.

Phượng Vân Phi bảo dừng tay, mặt tái mét chất vấn, “Ta hỏi ngươi, sính lễ Tạ gia đưa đến, rốt cuộc ngươi giấu ở đâu!”

Phượng Chiếu Kỳ giãy dụa kịch liệt, nhưng cậu vốn là thư sinh trói gà không chặt, lại bị đánh mấy trượng, giãy không thoát khỏi áp chế của đám nô bộc.

“Ta không trộm đồ!” Phượng Chiếu Kỳ nghiến răng, “Dựa vào đâu mà bảo ta trộm sính lễ!”

“Ngươi còn dám ngụy biện!” Phượng Vân Phi tức đến đau đầu, vươn tay chỉ hai gã nô bộc cúi đầu quỳ bên cạnh, “Hai người kia chẳng phải tiểu tư của ngươi sao! Bọn chúng đã thừa nhận chính chúng đã làm, ngươi còn dám dối trá nữa à!”

Hai tên nô bộc vội dập đầu nói, “Lão gia, chúng ta bị ma quỷ mê hoặc, nhất thời tham lam chút bạc mới cấu kết với người ngoài trộm sính lễ của Đại tiểu thư. Chuyện này không hề liên quan đến Đại thiếu gia.”


Phượng Chiếu Kỳ giận dữ trừng chúng, “Mặc Thư Mặc Họa, có bao giờ ta để các ngươi thiếu bạc không! Sao các ngươi dám làm chuyện trộm cắp đê tiện như thế!”

Phượng Vân Phi cả giận mắng, “Thôi đi, ngươi đừng diễn kịch ở đây! Nếu không phải Phương đại nương phát hiện dấu vết, ta đã suýt bị ngươi lừa rồi. Sau khi ngươi từ thư viện trở về liền làm đủ cách lấy bạc, thậm chí đồ trang trí trong phòng cũng không tha, ngươi nghĩ ngươi có thể giấu diếm được ai hả! Giờ thì đúng là có tiền đồ, lại dám cấu kết với người ngoài ăn cắp đồ trong nhà!”

Phượng Chiếu Kỳ ức chế đến đỏ mặt, hầm hầm nói không ra lời.

Đúng là cậu có tích góp bạc, ca ca cậu phải lấy chồng một cách kỳ quái, Phượng Vân Phi là phụ thân mà bỏ mặc không lo, chẳng lẽ cậu không thể nghĩ cách giúp ca ca sao!

“Tóm lại ta không có ăn trộm! Ngươi không tin thì kệ ngươi!” Phượng Chiếu Kỳ gân cổ.

“Ngươi! Ngươi giỏi lắm! Để ta xem ngươi còn cứng đầu được bao lâu! Đánh tiếp cho ta!”

Trong lòng Phượng Vân Phi thật ra sợ nhiều hơn giận. Tạ Cảnh Tu đã cố ý dặn không cho ai đụng vào sính lễ, giờ thì hay rồi, hòm xiểng trống không, một cọng lông cũng không còn, chờ đến ngày đón dâu Phượng gia không lấy ra được, đến lúc đó không biết Nguyên Vương thế tử thâm trầm kia sẽ làm ra chuyện gì.

Người kia xưa nay không hiểu chuyện đưa đẩy, căn bản không biết chừa thể diện cho người ta, Phượng Vân Phi đã mấy lần trải nghiệm, đến lúc đó chắc mặt mũi của Phượng phủ sẽ mất sạch.

Mặc dù đau lòng nhi tử, nhưng ai bảo cậu dám to gan làm bậy, lại thà chết cũng không tiết lộ sính lễ được giấu ở đâu.

“Đánh cho ta! Đánh đến khi nào hắn nói ra nơi giấu sính lễ mới thôi!” Phượng Vân Phi cắn răng ra lệnh.

Hai gia đinh đáp một tiếng, nhấc trượng tiến lên.

“Dừng tay.” Âm thanh lạnh như băng truyền đến từ cửa.

Phượng Chiếu Kỳ đã sẵn sàng chịu đòn nghe được giọng nói thân quen, lòng vừa mừng vừa quýnh, vội quay đầu nhìn.

“Ca… tỷ tỷ, ngươi đến đây làm gì Mau về đi!”

Tiêu Ngự nhìn cậu một cái, bước đến gần liền thấy lý y trắng tinh bị trượng gỗ đánh để lại mấy vệt bẩn thỉu, không biết da thịt đã chịu bao nhiêu đau đớn.

Ánh mắt Tiêu Ngự càng lúc càng lạnh, đến trước mặt Phượng Vân Phi, “Phượng lão gia còn chưa điều tra rõ ràng đã vội vã đánh người, có phải quá không biết đạo lý hay không”

Sắc mặt Phượng Vân Phi không tốt lắm, nhìn hắn noi, “Ai cho ngươi đến đây. Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau về viện tử của mình đi.”

“Chẳng phải nói sính lễ bị mất à Vậy sao không liên quan đến ta chứ” Tiêu Ngự cười mỉa, “Ta vốn không quản, nhưng nếu Phượng lão gia đã đồng ý yêu cầu của Tạ thế tử, giờ mất đồ rồi, Phượng lão gia không thể không đưa ra cho ta câu trả lời thỏa đáng.”

Phượng Vân Phi bị Tiêu Ngự xem thường đến mức khó chịu không thôi, một dáng người mảnh khảnh đột nhiên bước ra từ trong phòng. Phượng Chiếu Lâm thong thả xuống bậc thang, mắt hạnh lướt qua tình hình trong viện, ánh mắt dừng trên lưng Phượng Chiếu Kỳ rồi mới chuyển qua Tiêu Ngự.

“Đúng là nên như thế, sính lễ của Đại tỷ bị mất, đáng lẽ nên để Đại tỷ đến chủ trì.” Phượng Chiếu Lâm nhẹ giọng nói, “Phụ thân hành động vội vàng như vậy cũng vì sợ phụ giao phó của Tạ thế tử. Phụ thân, chi bằng để Đại tỷ năn nỉ Tạ thế tử, kể rõ đầu đuôi, người đừng thi hành gia pháp với ca ca nữa. Đại ca trước giờ tính tình quân tử, nhất thời phạm sai, không nên phạt nặng như vậy. Chờ ca ca suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ nói ra thôi. Phải vậy không, ca ca”

Phượng Chiếu Lâm tha thiết chờ mong nhìn Phượng Chiếu Kỳ, Phượng Vân Phi cũng bị lời của Phượng Chiếu Lâm đả động, nhìn Tiêu Ngự.

Nếu Tạ Cảnh Tu đã thích con trai hắn đến thế, vậy để Phượng Chiếu Ngọc cầu xin cũng tốt. Sính lễ tuy nhiều, nhiều đến nỗi lúc hắn kiểm kê còn muốn rớt cằm, nhưng xem ra Tạ thế tử vẫn thấy chưa thấm vào đâu.

Có thể không đánh Phượng Chiếu Kỳ, hắn cũng không muốn đánh. Đánh thì dễ thôi, nhưng hắn sợ Phượng Chiếu Kỳ xa cách mình.

Phượng Chiếu Kỳ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Phượng Chiếu Lâm.

“Tiểu muội cũng cho rằng ta là loại người cướp gà trộm chó sao Hay là nghe ai nói rồi cố ý vu oan cho ta!”

Phượng Chiếu Lâm hơi nhíu mày, mím môi.

“Ta chỉ không muốn nhìn ca ca bị đánh…”

Phượng Chiếu Kỳ lạnh lùng nói, “Đủ rồi, các ngươi đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta. Ta chỉ có một câu, ta không trộm sính lễ!”

Phượng Chiếu Kỳ có ngây thơ cũng biết mình bị hãm hại, có thể mua chuộc tiểu tư bên cạnh cậu làm chuyện như vậy, ngoại trừ đám chủ nhân Phượng phủ thì còn có thể là ai nữa Phượng Vân Phi đương nhiên không làm, thủ phạm chỉ có thể là người còn lại, quá rõ ràng như mặt trời ban trưa.

Lúc trước cậu còn tưởng niệm công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm, đến giờ phút này đã tan thành mây khói.

Phương đại nương lão luyện hãm hại ca ca và mẫu thân ngay trước mắt cậu, còn lừa cậu thành kẻ ngốc sinh lòng bất mãn, oán hận ca ca và mẫu thân. Bây giờ bản thân thành người bị hại, không thể chối cãi, cậu mới biết nỗi khổ của oan ức không thể giải bày.

Phượng Vân Phi tức giận, “Cái thứ không biết phân biệt tốt xấu, dầu muối không ngâm, Lâm Nhi đừng xen vào! Người đâu, thi hành gia pháp!”

Tiêu Ngự xông đến đẩy ngã gia đinh cầm trượng, Lão Thập tinh ý tung chưởng hất văng tên còn lại, cúi người nâng Phượng Chiếu Kỳ dậy.

Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn Phượng Vân Phi, Phượng Vân Phi nhíu mày, “Ngọc Nhi, đó là sính lễ của ngươi, sau này cũng nằm trong của hồi môn đem đến Vương phủ. Ngươi không chịu cầu xin Tạ thế tử, vậy chỉ có thể bắt nghiệp chướng này khai ra chỗ cất giấu. Nếu không ngươi làm sao sống nổi ở Vương phủ! Giờ ngươi lại che chở hắn, ngươi muốn gì!”

Tiêu Ngự cười lạnh, “Ta lại thấy kỳ quái, hai tên nô tài kia trộm đồ, ngươi không thẩm vấn chúng giấu ở đâu mà bắt Chiếu Kỳ là sao hả Chẳng lẽ một công tử trói gà không chặt như Chiếu Kỳ có thể tự mình chở đồ ra khỏi nhà sao”

Phượng Vân Phi không vui, “Hai tên nô tài chỉ là nội ứng, chúng không biết đồ được chở đi đâu. Làm sao ta thẩm vấn được”

Phượng Chiếu Kỳ ngẩng đầu báo oan với hắn, “Tỷ tỷ, ta thật sự không ăn trộm, ta cũng không biết hai nô tài kia thông đồng với người ngoài.”

“Im đi.” Tiêu Ngự trừng mắt với cậu, Phượng Chiếu Kỳ đành mím môi không dám lên tiếng.

Tiêu Ngự cười mỉa, “Phượng lão gia, hai nô tài kia nói chúng không biết đồ được chở đi đâu thì ngươi tin. Nhưng chúng cũng luôn miệng nói Chiếu Kỳ không biết chuyện này, tại sao ngươi lại không tin! Chẳng lẽ ngươi muốn tin hay không phải chờ ai đó gửi thư nhắc nhở hay sao!”

“Ngươi!” Phượng Vân Phi tức đỏ mặt, không biết phải đáp trả thế nào, “Ngươi đừng càn quấy! Tóm lại ta sẽ phụ trách tìm sính lễ về, ngươi đừng xen vào chuyện này nữa!”


Có quỷ mới tin nam nhân vô dụng như ngươi tìm được đồ về. Tiêu Ngự đảo mắt khinh thường, lòng thầm sỉ vả.

“Phượng lão gia nói là Phương đại nương phát hiện dấu vết, vậy hãy mời Phương đại nương ra đây đối chất xem một nô tài như nàng đã phát hiện cái gì mà khiến đường đường Phượng đại thiếu gia phải bị thi hành gia pháp trước mắt bao nhiêu người!”

Phương đại nương là người hầu lâu năm của Lô thị, Phượng Chiếu Kỳ có nói Lô thị thường không hay nói nhiều trước mặt cậu, đều là Phương đại nương nói khích gây ly gián từ lúc cậu còn nhỏ.

Một nhũ mẫu thì có bao nhiêu năng lực chứ, lần này nhất định là do Lô thị giở trò. Nhưng không biết tại sao Lô thị lại đổ tội lên đầu Phượng Chiếu Kỳ! Những sính lễ kia, giá trị ít nhất cũng mấy vạn lượng bạc, tuy con số không nhỏ nhưng Lô thị là phu nhân một phủ, trong tay đâu có thiếu tiền, nàng muốn lấy số bạc đó làm gì! Dù trộm được cũng đâu thể trưng ra những thứ quý giá đó, không lẽ nàng dám bày chúng ra ngay trong kinh thành hay sao

Tiêu Ngự còn đang suy nghĩ, Lão Thập đã mặc kệ cản trở của mọi người, vào phòng lôi Phương đại nương núp bên trong ra sân.

Phượng Vân Phi tức điên, “Chiếu Ngọc! Ngươi làm vậy còn thể thống gì nữa! Phương đại nương là nhũ mẫu của mẫu thân ngươi!”

Tiêu Ngự không để ý Phượng Vân Phi, chỉ nhìn Phương đại nương bị Lão Thập lôi ra giữa sân. Phương đại nương vẫn dửng dưng, vẻ mặt hống hách đứng đó sửa sang vạt áo và búi tóc rối bời.

Đầu tóc hoa râm vấn gọn gàng, mặt dài cằm nhọn hằn vẻ nghiêm khắc, vài nếp nhăn hiển hiện sự lạnh lùng cứng rắn, quả đúng tác phong một nhũ mẫu được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Người dốc sức châm ngòi ly gián huynh đệ bọn họ chính là vị này.

“Phương đại nương, tại sao ngươi kết luận Đại thiếu gia bẻ khóa trộm sính lễ trong kho!” Tiêu Ngự nheo mắt, trầm giọng hỏi.

Phương đại nương chuẩn mực hành lễ, nói, “Bẩm Đại tiểu thư, lão nô chưa hề kết luận ai là thủ phạm. Lão nô chỉ báo cáo sự việc với lão gia, phân xử ra sao đều do lão gia làm chủ.”

Tiêu Ngự hỏi, “Rốt cuộc ngươi đã nói gì”

Phương đại nương cụp mắt nói, “Lão nô nhận ra mấy ngày nay Đại thiếu gia phiền lòng vì chuyện tiền bạc, còn lén lấy các vật trang trí trong phòng ra khỏi phủ, lão nô thấy chuyện này quá khác thường mới bẩm báo với lão gia.”

Tiêu Ngự vẫn không biểu lộ cảm xúc đột ngột trầm mặt, nghiêm giọng nói, “Khá khen cho loại độc địa bụng dạ khó lường châm ngòi xích mích! Ngươi cố ý cắt câu lấy nghĩa, lén lút tố giác, khơi mào mâu thuẫn giữa lão gia và Đại thiếu gia, rốt cuộc có ý đồ gì! A Thập, thi hành gia pháp, đánh đến khi nào phụ nhân này nói ra chân tướng mới thôi!”

Lão Thập trầm giọng đáp, lấy cây trượng gỗ từ tay gia đinh đánh phụ nhân kia ngã xuống đất rồi liên tục ra tay.

Tiêu Ngự đột ngột trở mặt đánh người chỉ trong nháy mắt, tất cả vẫn trố mắt chưa kịp phản ứng, mãi đến khi phụ nhân kia lăn lộn gào la thảm thiết Phượng Vân Phi mới phục hồi tinh thần, giận dữ giậm chân liên tục.

“Phản, đúng là phản rồi! Ai cho ngươi lá gan làm càn như vậy! Người đâu, kéo Phương đại nương ra, đuổi tên nô tài kia ra ngoài, đuổi ra!”

Vài gia đinh tiến lên bị Lão Thập nhẹ nhàng phất chưởng đánh bay xa cả thước, các nô bộc khác do dự không dám bước đến.

Phương đại nương ôm đầu giãy dụa, cố gắng tránh né nhưng vẫn không thoát khỏi đòn roi, chỉ có thể gào la thất thanh, “Ui da! Không biết lễ pháp, thứ không biết lễ pháp! Có người vì thù riêng mà náo loạn… ban ngày ban mặt mà muốn giết người…”

Nàng xưa nay phách lối thành quen, bất kể ở phủ Thượng thư hay Phượng phủ, ngay cả gia chủ còn phải cung kính nàng, đám người hầu vãn bối lại càng không dám nhiều lời, đã bao giờ chịu tội như vậy đâu!

Phượng Vân Phi nóng ruột nhìn, nhưng Lão Thập là người của Tạ Cảnh Tu, hắn không thể sai khiến, chỉ đành quát Tiêu Ngự, “Ngươi mau bảo hắn dừng tay!”

Tiêu Ngự phớt lờ hắn, đến chỗ Phượng Chiếu Kỳ, nhẹ nhàng sờ lưng cậu.

Phượng Chiếu Kỳ đau đến rên thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngự.

“Ca, làm vậy… có gây bất lợi cho ngươi không” Phượng Chiếu Kỳ vừa cảm động vừa lo lắng. Cậu biết ca ca đang giúp mình hả giận.

“Không sao đâu.” Tiêu Ngự xoa đầu Phượng Chiếu Kỳ.

Hiện tại hắn không đả động được Phượng Vân Phi và Lô thị, chẳng lẽ cả một đại nương cũng không xử lý được chắc Hạng tiểu nhân âm hiểm châm ngòi ly gián cũng nên nếm thử quả đắng mình gây ra.

“Ca, vậy sính lễ thì sao bây giờ” Phượng Chiếu Kỳ vẫn lo sốt vó.

Đánh Phương đại nương có thể xả giận cho cậu, nhưng nếu không tìm được đồ về chẳng phải đám đạo tặc kia được lợi rồi sao.

Tiêu Ngự nhẹ giọng nói, “Ngươi đừng nghĩ nhiều, rồi sẽ có cách.” Lão Lục đã đi điều tra, mặc kệ tra ra cái gì, chắc chắn sẽ có chút manh mối.

Tiêu Ngự bảo Lão Thập dừng tay, đến chỗ Phương đại nương, từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Phương đại nương nghĩ đến đâu rồi Tại sao lại hãm hại Đại thiếu gia”

Phương đại nương lăn lóc dưới đất đau đớn hít khí, đâu còn khí thế nghiêm nghị chỉnh tề lúc mới xuất hiện.

Nàng rên rỉ than đau, đôi mắt sắc bén tàn nhẫn trừng Tiêu Ngự.

“Thứ không ra gì vĩnh viễn không ra gì. Hôm nay ngươi hung hăng bạo ngược, rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành, rồi ai cũng sẽ biết Phượng đại tiểu thư là hạng độc ác vô tình, có ngày ngươi sẽ phải trả giá!”

Tiêu Ngự chẳng quan tâm chắt lưỡi một tiếng, nhẹ giọng nói, “Hình như trí nhớ Phương đại nương không tốt lắm, A Thập, giúp Phương đại nương tỉnh táo lại.”

Lão Thập nghiêm giọng đáp, giơ trượng đánh tiếp. Lão Thập là hộ vệ liếm máu trên lưỡi đao, đương nhiên biết cách đánh làm sao để không bị thương mà vẫn khiến Phương đại nương chịu đau đớn nhất.

Âm thanh vật cứng đập vào da thịt làm mọi người trong viện sợ đến câm như hến, Phượng Chiếu Lâm đã sớm bị nha hoàn đẩy vào phòng.

Tiêu Ngự nhìn cửa phòng yên lặng đóng kín, không biết lúc nào Lô thị mới kích động bước ra.

Một bóng người đột ngột chạy vào, quỳ một chân trước mặt Tiêu Ngự.

“A Lục.” Tiêu Ngự thở phào, cũng may A Lục về đúng lúc, nếu không hắn chỉ có thể đánh Phương đại nương đến khi nàng chịu khai ra, có khi không tìm được sính lễ Tạ Cảnh Tu đưa đến nữa.


“Đại tiểu thư, nô tỳ đã tìm về vài nhân chứng có thể minh oan cho Đại thiếu gia, nhân tiện đem sính lễ về.” Lão Lục đưa mắt ra hiệu với nơi nào đó, Tiêu Ngự đã lờ mờ đoán ra, dường như Lão Lục đã có dự định trước.

Tiêu Ngự nói Lão Thập ngừng đánh, gọi Lão Lục dẫn nhân chứng vào.

Phượng Vân Phi nghi ngờ nhìn người đến, toàn là những khuôn mặt lạ lẫm, y phục trông như người hầu.

Hai gã nô bộc Mặc Thư, Mặc Họa hô một tiếng, cùng đứng dậy chạy ra đón.

“Ông bà, muội muội, sao các ngươi lại ở đây!”

“Cha, mẹ, các ngươi… các ngươi không sao chứ!”

Người thân hai nhà đoàn tụ, ôm nhau khóc lóc, Phượng Vân Phi ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra vấn đề.

Lão Lục nói với một ông lão, “Lão nhân gia, những lời vừa rồi ngươi nói với ta, hãy thuật lại cho Phượng lão gia.”

Ông lão kia lau khô nước mắt, run rẩy quỳ giữa sân, nói với Phượng Vân Phi, “Lão gia, lão nô là người cho ngựa ăn trong phủ, hôm trước đột nhiên có người bắt hết người nhà ta và tiểu tử Mặc Họa, nhốt chung một chỗ. Lão nô nghĩ kẻ xấu cần tiền, không ngờ bọn họ lại lợi dụng chúng ta, ép Mặc Thư Mặc Họa hãm hại Đại thiếu gia! Lão nô hổ thẹn!” Nói xong lại lão lệ tung hoành.

Phượng Vân Phi trố mắt, nhìn về phía Phượng Chiếu Kỳ, nhưng chỉ thấy con trai nhỏ xưa nay ngoan ngoãn lạnh lùng cười mỉa, vẻ mặt khinh thường.

Phương đại nương được mấy nha hoàn đỡ dậy, muốn lén trốn vào phòng.

Lão Lục bất chợt lên tiếng, “Phương đại nương chậm đã, không nghe hết chuyện rồi hẵng đi”

Đám nha hoàn đang đỡ nháy mắt bất động, vừa rồi Lão Thập hoàn toàn không nghe lệnh Phượng Vân Phi, náo loạn một trận đã dọa các nàng sợ chết khiếp.

Phương đại nương muốn vào phòng, giờ chỉ có thể bị bắt đứng lại.

“Các vị, rốt cuộc là ai trói ngươi, có nhận ra được không” Lão Lục hỏi một người nhà của Mặc Thư.

Phương đại nương miễn cưỡng vuốt phẳng y phục, cắn răng nhịn đau đứng thẳng lưng. Thân phận của nàng khác hẳn đám người thô tục này, lúc nào cũng phải tự tin vào chính mình.

Nàng căn bản không lo bị giáo huấn.

Đám thuộc hạ giải quyết lưu loát, đâu cần Lô thị và người của nàng phải ra tay.

Xưa nay bàn tay các nàng vẫn sạch sẽ.

Ông lão kia đứng lên, nhìn một vòng sân, cánh tay già cỗi chỉ một người, “Là nàng! Chính là phụ nhân này! Là nàng phái người trói người thân hai nhà chúng ta!”

Mọi người nhìn theo hướng tay ông lão, Phương đại nương ngây ngẩn nhìn ngón tay kia chỉ thẳng vào mình.

“Lão tặc ngươi nói bậy!” Phương đại nương phục hồi tinh thần, giận dữ gào, “Ta căn bản không biết họ là ai! Đây là nói bậy, bọn chúng cố ý vu oan…” Nàng chợt ngừng quát, ánh mắt ác liệt chuyển sang Tiêu Ngự, “Là ngươi, ngươi bảo chúng dựng chuyện! Là ngươi cố ý để chúng vu oan cho ta!”

Ông lão kia thưa với Phượng Vân Phi, “Lão gia, chúng ta chỉ là phận nô bộc, cả nhà đều phải dựa vào Phượng phủ kiếm miếng cơm. Làm sao chúng ta dám nói xấu nhũ mẫu đắc lực của Đại phu nhân Xin lão gia minh giám!”

Phượng Vân Phi bối rối đứng bất động, hết nhìn Tiêu Ngự lại nhìn Phương đại nương lửa giận ngút trời, lòng dạ rối bời.

Sự việc vốn rõ ràng sao đột ngột chuyển thành rắc rối như vậy! Hắn không biết xử lý thế nào mới tốt.

Tiêu Ngự lên tiếng, “Phượng lão gia, mọi chuyện đã rõ, ngươi hãy tự đi hỏi Mặc Thư Mặc Họa, kẻ cầm đầu này ta phải mang đi. Còn cần nàng khai ra sính lễ bị giấu ở đâu.”

Phương đại nương nghe xong liền phát hoảng, quay phắt sang Phượng Vân Phi, “Lão gia, nàng nói bậy! Nàng cố ý hàm oan ta, lão gia tuyệt không thể tin!”

Phượng Chiếu Kỳ tất nhiên không biết Lão Lục đã gợi ý cho ông lão kia nói xấu Phương đại nương, thân phận như Phương đại nương làm sao có khả năng đích thân đi làm loại chuyện đó. Thật ra ông lão này chưa từng gặp mặt Phương đại nương.

Nhưng vậy thì đã sao Loại chuyên môn nói xấu người khác cũng nên nếm thử mùi vị không thể bào chữa đi chứ.

Phượng Chiếu Kỳ cười lạnh, “Phụ thân tin lời gây chia rẽ của phụ nhân này, không nói hai lời liền đánh ta, vậy tại sao đến lúc có đầy đủ nhân chứng xác thực lại do dự không ra quyết định Khí thế đánh ta ban nãy đâu rồi”

Mặt Phượng Vân Phi lúc xanh lúc trắng, căm hận trừng Phương đại nương.

Lúc biết sính lễ bị trộm mất, hắn vô cùng lo lắng, Mặc Thư Mặc Họa ra tự thú trước, sau đó Phương đại nương mới bí mật tố giác, dẫn dắt toàn bộ nghi ngờ của hắn tập trung vào Phượng Chiếu Kỳ.

Bây giờ suy nghĩ rõ ràng cũng chẳng cứu vãn được gì nữa.

Tiêu Ngự không muốn nhiều lời với hắn, để Lão Thập giải Phương đại nương đi, mặc kệ Phương đại nương gào la mắng chửi, Lão Thập vẫn dễ dàng áp tải nàng ra khỏi viện.

Tiêu Ngự liếc cửa phòng, Lô thị vẫn không ra mặt.

Giữ bình tĩnh thật tốt.

Lúc thu hồi ánh mắt thì thấy Phượng Vân Phi cũng quay đầu nhìn phòng Lô thị, thần sắc phức tạp.

Cũng phải thôi, Mặc Thư Mặc Hoa gây chuyện có thể đổ lên đầu Phượng Chiếu Kỳ. Phương đại nương gây chuyện đương nhiên sẽ liên tưởng ngay đến Lô thị.

Cuối cũng đã chứng minh được Phượng Chiếu Kỳ bị điêu nô bắt nạt, nhưng Lô thị thì khác, nàng là chính thất phu nhân, sẽ không bị một nhũ mẫu che đậy.


Đã không bị che đậy qua mắt thì chính là chủ mưu.

Phượng Vân Phi không phản ứng Phương đại nương gào la thảm thiết, dù sao hắn có muốn nhúng tay Tiêu Ngự cũng không nghe đâu, dứt khoát xoay người vào phòng Lô thị.

Tiêu Ngự trào phúng cười lạnh, để Lão Lục cõng Phượng Chiếu Kỳ, tất cả rời khỏi viện.

Hắn tự mình chăm sóc Phượng Chiếu Kỳ. Trong sính lễ Tạ Cảnh Tu đưa đến có thuốc trị ngoại thương tốt nhất nhưng không biết nằm ở đâu. Tiêu Ngự rửa sạch vết thương cho Phượng Chiếu Kỳ trước rồi bôi thuốc trị ngoại thương bình thường của Tần tiểu đại phu lên lưng cậu.

Phương đại nương đã giao cho Lão Lục tra khảo, hắn không hỏi đến nữa.

Ở phương diện bức cung, chắc chắn người của Tạ Cảnh Tu nhiều kinh nghiệm hơn hắn.

Quả nhiên, chỉ mới hôm sau Lão Lục đã dẫn người đến địa điểm theo lời khai của Phương đại nương, chở tất cả rương hòm sính lễ còn chưa kịp cạy mở trở về.

Phượng Vân Phi nhìn người của Tạ Cảnh Tu lại một lần nữa gióng trống khua chiêng khiêng sính lễ vào Phượng phủ, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Đúng là Phương đại nương làm ra, nếu không làm sao nàng biết sính lễ bị giấu ở đâu. Bây giờ chẳng còn chút hy vọng nào nữa.

Phương đại nương là người của Lô thị, hôm qua hắn đã tìm Lô thị chất vấn nhưng Lô thị vẫn chưa được giải hết độc tính, mê man trên giường, ngay cả mặt Lô thị hắn còn không thấy.

Dường như sau khi gặp Phượng Chiếu Ngọc, thê tử vốn cao quý không vương bụi trần, Phượng đại phu nhân khôn khéo càng lúc càng trở nên khác lạ…

Lão Lục và Lão Thập rốt cuộc cũng thả Phương đại nương nay đã đần độn vô tri trở về, Phượng Vân Phi thấy lão nô này cố ý châm ngòi ly gián hắn và Phượng Chiếu Kỳ, lúc trước không biết còn làm bao nhiêu chuyện mờ ám giữa phụ tử bọn họ, căn bản không muốn liếc nàng một cái, cho người trực tiếp đuổi về chỗ Lô thị.

Phượng Chiếu Kỳ được chứng kiến năng lực của “tỷ phu” tương lai, triệt để tuyệt vọng, không còn suy nghĩ dẫn ca ca bỏ trốn nữa.

Với bản lĩnh của y, chỉ sợ cậu còn chưa chạy ra khỏi kinh thành đã bị Tạ Cảnh Tu bắt về.

Cậu liên tục dưỡng thương trong phòng Tiêu Ngự, không về viện tử mình nữa. Phượng Vân Phi cũng không dám hỏi.

Tiêu Ngự thấy cậu nằm lỳ trên giường kể lể mình và Tạ Cảnh Tu chênh lệch quá nhiều, thần thái nghiêm trọng, vội cười an ủi, “Sao lại so sánh như vậy được, y đã hơn hai mươi, ngươi còn chưa đến mười lăm. Các ngươi kém nhau cả thế hệ đấy, so đo cái gì.”

Phượng Chiếu Kỳ tính lại, sao cậu lại đi so sánh mình với một ông chú! Nháy mắt hưng phấn trở lại.

“Chờ đến lúc ta lớn bằng Tạ thế tử cũng sẽ lợi hại giống y.” Phượng Chiếu Kỳ nói bằng giọng điệu của vãn bối.

Tiêu Ngự mỉm cười xoa đầu cậu, tốt bụng không đả kích, Phượng Chiếu Kỳ lại lải nhải chuyện đâu đâu đến xuất thần.

Tuy đã tìm được sính lễ nhưng Tiêu Ngự vẫn chưa giải được một nghi vấn.

Tại sao Lô thị phải tham lam mấy vạn lương bạc Tại sao lại giá họa cho Phượng Chiếu Kỳ Hắn không có manh mối nào cả…

—o0o—

Đảo mắt đã đến hai mươi ba tháng Giêng, trước đó một ngày Tiêu Ngự còn thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ lại nhảy ra một Quận chúa hay Giản lục tiểu thư làm con thiêu thân, hoặc Lô thị và Phượng Vân Ninh giở trò, thật sự chờ được đến ngày hai mươi ba tháng Giêng, cuối cùng Tiêu Ngự cũng được thở phào.

Có nghĩ cũng thật không ngờ, thế mà có một ngày hắn hy vọng được mau chóng gả đi…

Trời còn chưa sáng Tiêu Ngự đã bị Bách Linh gọi dậy, đám nha hoàn nối đuôi nhau vào phòng, bắt tay rửa mặt thay y phục cho Tiêu Ngự.

Nha hoàn cũng do Tạ Cảnh Tu phái đến, hiển nhiên đã được dặn dò trước, không đánh phấn cho Tiêu Ngự, chỉ vấn tóc chỉnh tề, mặc lên áo cưới đỏ thẫm, bóng người trong gương như hoa như ngọc, dung nhan tuấn mỹ, trông rất có tinh thần.

Bách Linh cười nói, “Khí sắc tiểu thư thật tốt, rốt cuộc cũng được gả cho Thế tử rồi, tiểu thư nhất định rất vui!”

Rõ ràng như vậy sao… Tiêu Ngự im lặng sờ mặt.

Hắn lại hưng phấn vì được “gả” đi, nguyên nhân sâu xa một lời khó có thể nói hết… Dĩ nhiên, Tạ thế tử là người tốt là yếu tố hết sức quan trọng, hắn không có gì để phủ nhận.

Nếu không phải gả cho Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự quả thực không dám tưởng tượng mình phải chịu đựng thế nào đống nghi lễ phức tạp rườm rà của “tân nương tử”.

Lúc trước hắn còn dự định gả cho Trương tam béo, thật là quá ngây thơ mà.

Hỉ nương Tôn phu nhân cũng là Tạ Cảnh Tu phái đến, tướng mạo ôn hòa dịu dàng, mặt mang nụ cười hiền hậu, cầm lược chải đầu cho Tiêu Ngự.

“Sắc mặt Phượng đại tiểu thư thật tốt, trắng trẻo hồng hào, vừa nhìn đã biết tinh thần phấn chấn vì việc vui.” Tôn phu nhân cười nói.

Tiêu Ngự, “…” Biểu cảm hận không thể gả đi của hắn rõ ràng đến vậy sao!

Đều tại Phượng Vân Phi Lô thị Minh Châu quận chúa, đều do ác ý của thế giới này.

Tôn phu nhân giúp hắn chải tóc, cài lên phát quan vàng khảm hồng ngọc Tạ Cảnh Tu đưa đến, hài lòng gật đầu liên tục.

“Thế tử nhất quyết không cho Phượng đại tiểu thư dùng son phấn quả là quyết định chính xác. Phượng đại tiểu thư hoàn toàn chẳng cần phấn son tô điểm cũng đã rực rỡ mê người rồi. Áo cưới cũng được cắt may tinh xảo, khí khái mười phần càng tôn lên khí phách của Phượng đại tiểu thư.”

Tiêu Ngự nghe mà khóe miệng co giật, làm hỉ nương quả thật không dễ dàng, hắn mặc y phục nam nhân, vậy mà hỉ nương nhất định phải buông lời khen ngợi, đúng là làm khó Tôn phu nhân.

Bách Linh nhét chút điểm tâm cố ý làm vào tay Tiêu Ngự, “Tiểu thư, khi nào đói thì lấy ăn, nhớ đừng ăn nhiều. Cũng cố nhịn đừng uống nước, lễ thành thân lâu lắm. Lúc ăn cũng đừng cho người ta thấy.”

Tiêu Ngự, “…”


Khi tất cả chuẩn bị xong thì trời đã sáng choang.

Bên ngoài vừa lúc vang lên tiếng sáo và trống của dàn nhạc chúc mừng, đội ngũ đón dâu của Tạ thế tử vô cùng rình rang dạo một vòng kinh thành mới đến cổng Phượng phủ.

Kiệu lớn xa hoa tám người khiêng khiến dân chúng chấn động, tán thưởng sôi nổi. Tạ Cảnh Tu mặc áo cưới đỏ thẫm, gương mặt thường ngày lạnh như băng nay cũng mang vài phần ấm áp, dung nhan anh tuấn càng thêm dịu dàng.

Tạ Cảnh Tu hạ kiệu, đám đồng liêu và thuộc hạ cười vui vẻ bám theo cùng vào Phượng phủ.

Quá trình bái biệt trưởng bối diễn ra rất nhanh, Lô thị vẫn không xuất hiện, gương mặt tươi cười của Phượng Vân Phi hết sức lúng túng, Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự đều không gọi một tiếng phụ thân.

Mắt thấy bóng dáng thiếu niên hành lễ xong liền xoay người rời đi, khuất dần trong ánh dương sau cánh cửa, Phượng Vân Phi run môi, cảm giác xót xa và buồn bã bỗng mãnh liệt dâng trào.

Dường như… Phượng phủ từng vô hạn phong quang hơn mười năm, lúc này lại trở thành một trò cười hoang đường.

Phượng Chiếu Kỳ thân là đệ đệ của “tân nương tử”, bụng làm dạ chịu đỡ Đại ca nhà mình lên kiệu hoa của Tạ Cảnh Tu, khoảnh khắc màn kiệu buông xuống, Phượng Chiếu Kỳ không nén nổi chua xót trong lòng nữa, bật khóc tức tưởi.

Đại ca của cậu xuất giá rồi! Xuất giá rồi! Cậu còn tự mình đưa hắn lên kiệu hoa, thiên hạ này còn chuyện gì kỳ lạ hơn không!

Tạ Cảnh Tu nhướn mày nhìn tiểu cữu tử khóc không ngừng được, dường như nước mắt của tiểu cữu tử đã làm y cảm động, hiếm khi tốt bụng dặn thuộc hạ theo dõi đừng để Phượng Chiếu Kỳ gục ngã, y cũng nhảy lên ngựa, vẻ mặt hớn hở thúc ngựa, dẫn đội ngũ đón dâu thật dài, mang theo “tân nương tử” danh chính ngôn thuận hồi Vương phủ.