Ngự Tứ Lương Y

Chương 62: Trở lại kinh thành

Editor: Vện

Hai người trở về đoàn xe, tất cả đã sẵn sàng xuất phát, chỉ còn chờ hai người họ nữa thôi.

Hơn một trăm con mắt đồng loạt nhìn bọn hắn chằm chằm, Tạ thế tử đã quá quen nên chẳng cảm thấy cái gì. Nhưng Tiêu Ngự thì vô cùng lúng túng nhảy xuống ngựa, cắm đầu đi về xe không dám ngẩng lên.

Hắn có thể tưởng tượng được những thị vệ này nghĩ gì, chỉ là hắn không muốn nghĩ.

“Đi thôi.” Thanh âm lạnh lùng của Tạ thế tử vang lên cách đó không xa, tiếng vó ngựa và bước chân rền vang, rất nhanh xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Tiêu Ngự dựa vào thùng xe, để bức vách lạnh lẽo làm nguội cái đầu đang tỏa nhiệt, ngồi đến phát ngốc.

Hộ vệ bên ngoài xì xào bàn tán.

“Mới nhỏ mà thủ đoạn không vừa đâu…”

“Chiếm tiện nghi Thế tử…”

“Thế tử cũng nên thành thân rồi…”

“Sinh con… kế thừa Vương phủ…”

Tiêu Ngự, “…” Thật muốn đục lỗ trên đầu bọn họ.

Đoàn người vững vàng tiến bước, không biết là lúc nào, Tiêu Ngự nghe Bách Linh mừng rỡ hô lên, “Đến rồi!”


Tiêu Ngự vén rèm nhìn, chỉ thấy một phần tường thành đá xám cao ngất, dù cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được tang thương lắng đọng mấy trăm năm.

Thủ phủ Lương Quốc, kinh thành, cuối cùng cũng đến nơi.

Đoàn xe men theo con đường ngập tuyết thẳng hướng kinh thành, đi được một quãng xa, ngay chỗ đoàn xe vừa rời đi, đột nhiên xuất hiện mấy nam nhân y phục giản dị.

“Điều tra xong chưa Có đúng là nàng không”

“Thủ lĩnh, chúng ta theo dõi mấy ngày rồi, đúng là nàng. Lúc nàng xuống xe chúng ta đã thấy rõ tướng mạo, giống Phượng đại công tử như đúc.”

Một nam nhân mặt đầy râu nhíu mày thành hình chữ xuyên.

“Chẳng phải nói tiểu thư lên kinh tìm người thân hả Sao tự nhiên lại theo đoàn xe phủ Nguyên Vương Ai mà dám chặn đường Tạ Cảnh Tu Đúng là không muốn sống nữa, chúng ta bị chơi khăm rồi.”

Người kia xì một tiếng, vung tay nói, “Rút lui, hủy nhiệm vụ.”

—o0o—

Phượng phủ.

Lô thị đứng dưới tàng cây trong Hồng Mai viện, tay cầm cái muỗng bạc nhỏ, kiên nhẫn múc từng cánh hoa trắng tuyết.

Nàng đã sớm nhận được thư của Trịnh thị, biết Phượng Chiếu Ngọc muốn lên kinh tìm người phụ thân. Nàng tuyệt đối không thể để Phượng Chiếu Ngọc tiến vào lãnh địa, Phượng phủ chính là lãnh địa của nàng, nàng phải giành quyền khống chế.

Lần này không thể hy vọng vào Phượng Vân Ninh nữa, nàng chỉ là thứ ngu ngốc thất bại.

Phượng Vân Phi nhận được thư của Tam lão thái gia, cũng biết ít ngày nữa Phượng Chiếu Ngọc sẽ đến, không biết mấy ngày nay có phải nghĩ lại chuyện trước kia không mà hắn luôn mang bộ dáng nặng nề sầu não, vẫn cho ngươi đi thu dọn một tiểu viện cho Phượng Chiếu Ngọc.

Tuy Phượng Vân Phi có tình cảm sâu nặng với nàng, nói gì nghe nấy nhưng bản chất vẫn là một nam nhân thiếu quyết đoán. Rõ ràng mười mấy năm qua chẳng hề hỏi thăm, nay biết con gái muốn tìm tới lại ra vẻ từ phụ. Gương mặt diễm lệ của Lô thị hiện nụ cười lạnh.

Một phụ nhân hơn bốn mươi ăn mặc phú quý cúi đầu bước vào, kính cẩn báo với Lô thị, “Phu nhân, Tiền thủ lĩnh đã về, đang chờ ở tiền viện.”

“Dẫn hắn qua Hồng Nhạn các chờ đi.”


Hồng Nhạn các là nơi Lô thị xử lý công vụ, ngay bên cảnh cổng ra vào, rất thuận lợi.

Phụ nhân nhận lệnh lui ra, Lô thị đưa cái muỗng bạc và bình lưu ly cho nha hoàn, quay vào trong chải chuốt lại một lần, bấy giờ mới dẫn theo hai nha hoàn và bốn đại nương quản sự kéo đến Hồng Nhạn các.

Trên đường gặp phải Phượng Vân Phi, hắn không còn dáng dấp thương cảm mấy hôm trước nữa, ngược lại còn có vẻ tung tăng.

Phượng Vân Phi lên đón, nhẹ nhàng đỡ tay Lô thị, “Không phải phu nhân nói mấy ngày nay không thoải mái à, phải nghỉ ngơi đi. Sao lại đến Hồng Nhạn các.”

Lô thị nghĩ là Tiền thủ lĩnh mang về tin tốt, lòng cũng nhẹ nhõm, biểu hiện với Phượng Vân Phi ôn hòa hơn bình thường nhiều.

“Chút chuyện nhỏ thôi, ta nhìn một cái rồi về ngay. Lão gia đang đi đâu vậy”

Phượng Vân Phi đã thăng lên Tổng quản Thái y, theo lý thuyết thì nên bận rộn hơn trước mới phải. Chỉ là mấy hôm nay, Hoàng đế được ăn quả trường thọ mà Lý quốc trượng phái người lên tiên sơn hải ngoại tìm về, tinh thần quả nhiên như trẻ ra mười mấy tuổi. Hoàng đế long tâm đại duyệt, không coi trọng Thái y như ngày thường nữa, chẳng cần lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh, dĩ nhiên Phượng Vân Phi được nhàn hạ hơn rồi.

“Ta đi xem viện tử của Ngọc Nhi sắp xếp đến đâu.” Phượng Vân Phi nói, “Theo thư Tam lão thái gia thì nên đến nơi hai ngày trước rồi, không biết sao bây giờ vẫn chưa có tin tức.”

Đương nhiên là không có tin tức rồi. Trong lòng Lô thị rõ ràng hơn ai hết, nàng cười khẩy, nhẹ giọng khuyên, “Lão gia đừng lo, Ngọc Nhi từ bé chưa từng xa nhà, có thể trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm chậm trễ, lão gia chỉ cần chờ là được.”

Bất kể là sống hay chết luôn có thể đợi được.

Phượng Vân Phi gật đầu, “Cũng nên cho người gọi Chiếu Kỳ ra khỏi thư viện. Dù gì cũng sắp sang năm mới, về sớm cũng tốt, vừa lúc cho hắn gặp mặt ca…”

Nửa chữ cuối cùng của Phượng Vân Phi còn chưa nói hết đã nhanh chóng nuốt trở vào. Lô thị quan sát, thấy mặt hắn tự nhiên lúc trắng lúc đỏ rất khác thường, không biết đang nghĩ cái gì.

“Lão gia nói phải.” Lô thị nhẹ giọng, “Ta lập tức phái người đến thư viện gọi Chiếu Kỳ về.”

Phượng Vân Phi lung tung đáp hai câu, vội vàng bỏ đi, nhìn phương hướng là đang đến tiểu viện của Phượng Chiếu Ngọc.

Một phụ nhân lên tiếng, “Phu nhân, dường như lão gia để tâm đến Đại tiểu thư nhiều hơn mọi người vẫn nghĩ.”

Cứ tưởng thấy trưởng nữ ở ngoài mười mấy năm trở về thì Phượng Vân Phi sẽ không vui, ai ngờ vẻ mặt hắn chẳng có chút miễn cưỡng, giống như đang thật sự vui mừng. Phượng Chiếu Ngọc là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt Phượng Vân Ninh, sao hắn không nhìn xa hơn sau này sẽ gặp rắc rối lớn.

Nam nhân này không chỉ nhu nhược mà còn quá ngây thơ.


Lô thị tiếp tục đi, “Ai cho các người bàn ra chuyện của lão gia Sau này không được phép như vậy, dù là trước mặt ta cũng không thể càn quấy.”

Phụ nhân nịnh hót hốt hoảng im miệng, lùi về sau.

Lô thị đến Hồng Nhạn các, nàng ngồi sau bức bình phong dựng giữa gian chính, thấy Tiền thủ lĩnh đã chờ sẵn bên ngoài.

Lô thị nhẹ giọng, “Tiền thủ lĩnh không cần đa lễ. Hôm nay Tiền thủ lĩnh đến đây, vậy việc ta nhờ đã hoàn thành chưa.”

Tiền thủ lĩnh vóc người không cao mà râu ria rậm rạp, hắn đương nhiên chưa hoàn thành nhiệm vụ Lô thị giao, tuy nhiên không hề thấy hổ thẹn.

“Thật không dám giấu, việc mà phu nhân nhờ vả tại hạ không thể hoàn thành. Hôm nay mặt dày đến xin lỗi phu nhân, mong phu nhân lượng thứ.”

Lô thị sai hắn đi giết một đứa trẻ giống như giết gà bằng dao mổ trâu, nếu là giết vợ cũ Phương thị của Phượng Vân Phi còn có thể lý giải, hắn không hiểu, một đứa trẻ thì có thể ảnh hưởng gì được Lô thị.

Sau bức bình phong trầm lặng một lát, âm thanh Lô thị truyền ra, tuy vẫn rất nhẹ nhàng nhưng nghe được một chút run rẩy rất khẽ.

“Thuộc hạ của Tiền thủ lĩnh ai cũng là nhân sĩ kỳ tài, không lẽ ngay cả một… cũng không đối phó được”

“Là do thông tin của phu nhân sai lầm, nàng không đi một mình mà có quý nhân hộ tống, mặc cho nhân sĩ kỳ tài nào cũng không dễ dàng tiếp cận.”

“Quý nhân Là ai”

Tiền thủ lĩnh đứng dậy cáo từ, “Chẳng mấy chốc phu nhân sẽ biết, khoảng một canh giờ nữa họ sẽ vào thành. Tại hạ cáo từ trước.” Nói xong cũng không chờ Lô thị gọi lại, xoay người bỏ đi.

Bức bình phong nhanh chóng được dời đi, sắc mặt lạnh lùng của Lô thị hơi tái, ngồi trong ghế cầm tay vịn, im lặng trầm tư.

Nha hoàn nhũ mẫu đứng hầu không dám quấy rầy, lát sau, Lô thị thở ra một hơi, giơ tay lên, lập tức có hai nha hoàn tiến lên đỡ.

“Hôm nay có thể có khách quý đến nhà, các ngươi quay về dọn dẹp đi, kẻo thất lễ với khách.”

Lô thị biết thân phận người khách này không thấp, nếu không thì Tiền thủ lĩnh nào có biểu hiện như vậy, nhưng nàng vẫn không ngờ được, thân phận người này… cao không với tới.

Tạ thị của phủ Nguyên Vương được thánh sủng cao hơn tất cả hoàng thân quốc thích, chỉ cần không phạm thượng thì vĩnh viễn an nhàn với tôn vinh Tịnh Kiên Vương.


Không ngờ, người đưa Phượng Chiếu Ngọc hồi phủ chính là Thế tử phủ Nguyên Vương lãnh khốc nhẫn tâm trong truyền thuyết, Tạ Cảnh Tu.

Tạ Cảnh Tu cưỡi ngựa đi đầu, đoàn hộ vệ nghiêm chỉnh hộ tống hai bên xe ngựa. Thanh thế lớn như vậy, bách tính dọc đường đã sớm chen lấn vây xem.

May mà không ai dám to gan chắn đường, Tạ Cảnh Tu ung dung dẫn đoàn quân đi xuyên qua phố, thẳng hướng Phượng phủ.

Phượng Vân Phi đã nhận tin từ sớm, ra nghênh đón, đứng ở chỗ sư tử đá trước cổng nhìn xung quanh.

Không lâu sau liền thấy một đội thị vệ uy nghiêm xuất hiện, mỗi bước chân đủ khiến người ta cảm nhận được khí thế ác liệt, phải lùi về phía sau, không dám manh động.

Lô thị chờ ở thùy hoa môn thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề ngoài cổng lớn, chấn động đến mức đất dưới chân nàng rung lên, tê cả gan bàn chân.

Phượng Chiếu Lâm nhìn Lô thị, “Mẫu thân Người làm sao vậy Có chỗ nào không thoải mái sao Con đỡ người về nghỉ nhé. Đại tỷ cũng là vãn bối, mẫu thân không cần phải đích thân ra đón đâu.”

Lô thị khẽ lắc đầu, vẫn đứng thẳng người.

Ngoài cổng lớn, Phượng Vân Phi gặp Tạ Cảnh Tu. Vị Nguyên Vương thế tử xưa nay cao ngạo lạnh lùng vẫn ngẩng cao đầu trên ngựa, không có ý leo xuống.

Phượng Vân Phi vội vàng hành lễ theo cấp bậc. Tạ Cảnh Tu chờ hắn quỳ xong mới thản nhiên nói, “Phượng đại nhân không cần đa lễ, hôm nay không có công vụ, ta chỉ hộ tống Phượng đại tiểu thư về thôi.”

Phượng Vân Phi nghe tiếng Phượng đại tiểu thư mà cuống họng cay đắng.

Phượng đại tiểu thư cái gì, Ngọc Nhi rõ ràng là trưởng tử của hắn…

Màn xe xốc lên, một bóng dáng thanh thoát khom người xuất hiện, nhẹ nhàng bước xuống.

Hắn mặc trang phục nữ tử, đội mũ mạng che khuất dung nhan, cách một lớp lụa dày, Phượng Vân Phi không thấy được vẻ mặt con trai mình.

Hắn có thấy khó chịu không Có hận người phụ thân này không Phượng Vân Phi nhìn hắn mà trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài.

Tiêu Ngự đương nhiên đâu nghĩ nhiều như vậy, càng không thấy lúng túng. Hắn quang minh lỗi lạc, có gì phải khó chịu

Sau khi hắn xuống xe, Bách Linh lại đỡ một người khác xuống.


Đến lúc nhìn rõ bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, một chút cảm tình thương tâm của Phượng Vân Phi bay biến sạch sẽ, chỉ còn kinh ngạc và nghi ngờ.

“Phu… phu nhân” Hắn kiềm lòng không đặng, tiến lên một bước, khẽ gọi.

Cả đường đi Phương thị vừa hối hận vừa dày vò vì thái độ của Tạ Cảnh Tu với con trai mình, suy nghĩ lại trải nghiệm mười mấy năm qua, càng nghĩ càng thấy tất cả bọn họ đều có lỗi với Ngọc Nhi của nàng, lúc này đối mặt Phượng Vân Phi chỉ còn lại giận dữ tích tụ. Nữ nhân ngày xưa dịu dàng như nước, ngay cả lúc bị ức hiếp cũng không hề oán hận lần đầu tiên quắc mắt trừng người đã từng là phu quân của nàng, nam nhân nàng từng trao cả tấm thân.

“Phượng Vân Phi.” Phương thị nghiến răng, lạnh lùng nói, “Đã lâu không gặp.”