Ngự Tứ Lương Y

Chương 193: Nuôi một bé cưng

Editor: Vện

Nguyên Vương và Nguyên Vương phi hiện đang ở trong một dinh thự tại trấn nhỏ ngoài thành Hải Kính.

Thành Hải Kính rất gần Lịch Phong cảng, là vị trí thiên thời địa lợi, triều đình cấm biển cũng không ngăn được các thương nhân bị tiền tài mê hoặc, bí quá làm liều.

Sự tồn tại của Lịch Phong cảng vốn đã trái với hoàng mệnh, nhưng bao nhiêu năm qua, quan viên triều đình phái đến cai quản Lịch Phong cảng ai cũng mang thái độ buông xuôi bỏ mặc. Điều này đã trở thành luật bất thành văn của thành Hải Kính, thậm chí lấn áp cả hoàng quyền.

Những ai có gan ra biển đều đã trở thành thương buôn nắm giữ giao thương huyết mạch, mà những thương đội trải bao sóng to gió lớn không đơn giản chỉ là thương nhân nữa. Đối đầu bão tố ngoài khơi, chống chọi hải tặc hung ác, đoàn tàu buôn phải mạnh hơn cả quân đội mới có thể sinh tồn.

Lịch Phong cảng nhờ những người này mới có thể mưu sinh, nhờ họ mới có thể phát đạt, phàm là quan viên nào dám đánh chủ ý lên Lịch Phong cảng thì không một ai sống sót rời khỏi thành Hải Kính.

Quan địa phương nào thức thời còn có thể thu về hiếu kính béo bở, hưởng thụ nhiệm kỳ nhàn tản, mặt mày rạng rỡ được thăng quan tiến chức, thể diện phơi phới.

Chỉ cần thu được một ít từ kẽ tay các thương nhân cũng đủ cho họ giàu sang một đời.

Không ai từ chối được tiền tài, bởi vậy tình hình cân bằng ở thành Hải Kính cứ thế kéo dài được mấy trăm năm.

Lịch Phong cảng nguyên bản thuộc sở hữu của tập đoàn thương nhân. Mười mấy dinh thự cao sang trong ngoài thành Hải Kính là của các thương nhân nắm quyền cai trị Lịch Phong cảng, trong đó có ba người thế lực lớn nhất, vũ lực cực mạnh tranh đấu dai dẳng mấy trăm năm nhưng không ai có thể tiêu diệt hoàn toàn hai đối thủ còn lại.

Thế cục vạc ba chân này hơn mười năm trước đã bị một thiếu niên đạp đổ.


Thiếu niên thần bí không biết từ đâu xuất hiện, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngã ba thế lực lớn nhất Lịch Phong cảng, không ai có thể phản đòn.

Lịch Phong cảng cuối cùng cũng nghênh đón chủ nhân thật sự.

Tầng tầng lớp lớp vải buồm được kéo lên, tàu lớn chầm chậm cập bến.

Tiêu Ngự theo sau Tạ Cảnh Tu, mới vừa bước một chân ra khỏi boong đã bị một đoàn người đông nghìn nghịt nghiêm trang đứng phía dưới chào đón làm hoảng hồn.

Tạ Cảnh Tu vừa mới lộ mặt, một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm đứng dưới cảng lập tức ân cần tiến lên mấy bước, khom người hành lễ, “Cung nghênh điện hạ! Không biết điện hạ hôm nay rời đảo nên không kịp đón tiếp từ xa, có chỗ nào sơ sót mong điện hạ rộng lượng bỏ qua.”

Tiêu Ngự thấy nam tử kia ăn mặc sang trọng, không giống người hầu cấp thấp, thế mà cung kính với Tạ Cảnh Tu như vậy, không biết thân phận thật sự là gì.

Tạ Cảnh Tu vẫn lãnh đạm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không có ý kiến.

Tiêu Ngự liền thấy nam tử kia hiện vẻ mặt sốt sắng, dường như rất sợ Tạ Cảnh Tu.

“Điện hạ có muốn về phủ nghỉ ngơi không Mặc dù điện hạ không ở trong phủ thường xuyên nhưng thuộc hạ vẫn không dám lơ là, luôn cho người trông coi cẩn thận, tùy thời cung nghênh điện hạ.”

Tạ Cảnh Tu nói, “Không cần. Ngươi dẫn người lui ra đi, khỏi hầu hạ.”

Nam tử kia vâng vâng dạ dạ dẫn người rời khỏi bến cảng. Tiêu Ngự nhìn hành vi cử chỉ của hắn, ngoại trừ lúc đối mặt Tạ Cảnh Tu thì khiêm tốn quá mức, còn lúc chỉ huy những người khác lại rất có khí thế, hẳn là người đã ngồi lâu ở địa vị cao.

“Người kia là ai thế” Tiêu Ngự hiếu kỳ, “Sao có vẻ sợ ngươi quá vậy”

Tạ Cảnh Tu kéo tay hắn, ấp vào tay mình xoa nắn.

“Vẫn còn sức quan tâm nam nhân khác à, xem ra đêm qua bổn vương cố gắng chưa đủ.”


Tiêu Ngự quẫn bách.

Thỉnh thoảng Duệ Vương điện hạ lại thốt ra mấy câu vô sỉ sặc mùi ngôn tình, quả thật không biết phải ứng đối thế nào.

Nếu Duệ Vương điện hạ biết xài internet chắc sẽ lấy nickname kiểu “Lãnh Nguyệt Cô Tinh” sến súa…

Nam tử trẻ kia dù đã lui ra nhưng đã sớm chuẩn bị xe ngựa xa hoa đậu dưới bến. Tạ Cảnh Tu kéo Tiêu Ngự lên xe, đội cận vệ ngồi trên lưng ngựa vây bọc xung quanh xe.

Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, Tạ Cảnh Tu hạ lệnh, “Đến trấn Ngọc Kiều.”

Trấn Ngọc Kiều chính là nơi Nguyên Vương và Nguyên Vương phi đang ở.

Xe bắt đầu chuyển bánh, Tiêu Ngự phát hiện sự khống chế của Tạ Cảnh Tu đối với thành Hải Kính và Lịch Phong cảng mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Trước mặt Tạ Cảnh Tu, e là Tri phủ thành Hải Kính còn phải rụt cổ như con chim cút.

Chẳng trách triều đình phái người lẻn lên đảo Vô Danh lôi kéo Tạ Cảnh Tu.

Xe ngựa không nhanh không chậm chạy thẳng một đường, một lúc lâu sau mới đến trấn Ngọc Kiều.

Không biết là ai thông báo cho phu thê Nguyên Vương, Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu vừa mới xuống xe đã thấy hai người dẫn theo tôi tớ đứng chờ ngoài cửa.

Thấy Tạ Cảnh Tu xuất hiện, Nguyên Vương phi gần như không nén được cảm xúc, trên mặt hiện vẻ nhung nhớ và vội vàng, được tỳ nữ đỡ lấy mới miễn cưỡng dằn xuống cơn kích động muốn lao tới, chỉ tham lam nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Tu, nhìn trưởng tử bị nàng bỏ mặc mười mấy năm.

Tạ Cảnh Tu dẫn Tiêu Ngự bước đến, vẻ mặt Nguyên Vương hơi mất tự nhiên, nhìn lướt qua Tiêu Ngự, ho nhẹ hai tiếng, nói, “Các ngươi đến nơi an toàn là tốt rồi, mau vào thôi.”

Nói xong liền tự mình đỡ Nguyên Vương phi, sau lưng là một bầy nha hoàn đồng loạt vào trong.


Tòa nhà này là do Tạ Cảnh Tu bỏ tiền mua, vốn là chỗ ở của một phú hộ trong trấn, được y ngả giá cao mua đứt, bày trí bên trong được thay đổi toàn bộ, vật trang trí cũng do y tốn công chọn lựa, sang trọng mà vẫn không mất vẻ tao nhã.

Nhìn dáng vẻ Nguyên Vương và Nguyên Vương phi thì hai người dường như nhàn nhã ung dung hơn lúc trước nhiều.

Tiêu Ngự hứng thú ngắm xung quanh, Tạ Cảnh Tu chỉ nhìn một đường thẳng, mọi người vào phòng khách, Tạ Cảnh Tu vào thẳng vấn đề, “Nghe nói đệ đệ vừa đầy tháng, hôm nay bổn vương đến là muốn ôm đứa nhỏ lên đảo nuôi dạy.”

Khẩu khí tuyệt đối không cho thương lượng, thái độ cứng rắn thông báo một tiếng.

Tiêu Ngự quan sát sắc mặt phu thê Nguyên Vương, hai người đều kinh ngạc nhìn nhau, không biết có đồng ý hay không.

Chỉ lo Nguyên Vương phi đã lớn tuổi mới sinh được một đứa con, sao có thể để người ta ôm đi…

Lại thấy Nguyên Vương vô cùng cẩn thận thăm dò Tạ Cảnh Tu, “Cảnh Tu, tại sao ngươi muốn tự mình nuôi dạy đệ đệ” Nguyên Vương phi không tự chủ chuyển mắt sang Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự hết sức bực bội. Quyết định vô nhân tính này là do Tạ Cảnh Tu tự đưa ra mà, đâu có liên quan gì đến hắn, dáng vẻ Nguyên Vương phi cứ như hắn là người xúi giục Tạ Cảnh Tu ấy.

Tiêu Ngự trừng mắt với Tạ Cảnh Tu, đều do tên này mà ra. Bình thường có bao giờ y để mắt đến trẻ con đâu, Tạ Tĩnh và Tống Triều Nghiên dễ thương đến thế mà y còn ghét, giờ bỗng dưng muốn nuôi một đứa trẻ, đừng nói là y xem đệ đệ thành con mình rồi nhé

Tạ Cảnh Tu lại nói, “Các ngươi đừng có nhìn Ngọc Nhi, đây là chủ ý của ta. Chỉ sợ phụ thân mẫu thân không có kiên nhẫn dạy con, nó ở lại trấn nhỏ này e là chẳng học được gì, theo ta còn có thể có chút tiền đồ.”

Nguyên Vương giật mình nhìn Nguyên Vương phi.

Vốn tưởng tình cảm giữa y với phụ mẫu đã triệt để đoạn tuyệt, không ngờ y còn nguyện ý tự mình nuôi dạy ấu đệ.

Nếu đã như vậy, hành động vứt bỏ người nhà và hiềm khích lúc trước phải thanh toán thế nào đây

Nguyên Vương phi lại không nghĩ nhiều như vậy, đầu óc nàng đơn giản, lại là người cảm tính nên không nghĩ sâu xa, chỉ thấy trưởng tử chịu nói chuyện với nàng, còn gọi nàng một tiếng mẫu thân là nàng đã rất mãn nguyện, mừng đến nỗi không biết phải làm gì.


“Được, được, Cảnh Tu nghĩ rất chu đáo, mẫu thân không hiểu biết nhiều, đệ đệ được theo ngươi đương nhiên không thể tốt hơn.”

Tiêu Ngự kinh ngạc tròn mắt.

Nguyên Vương phi trước đây còn cao lãnh hơn cả Tạ Cảnh Tu, bây giờ thì một chút rụt rè cũng không thấy, còn lấy lòng ra mặt như vậy, chỉ sợ nói chữ nào không hợp ý Tạ Cảnh Tu sẽ chọc y mất hứng.

Tạ Cảnh Tu không để ý thái độ ân cần của Nguyên Vương phi, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.

Y không dùng mặt lạnh là Nguyên Vương phi đã rất thỏa mãn rồi, chẳng sợ thái độ con trai thờ ơ.

“Nếu vậy, hôm nay ta sẽ mang đệ đệ theo, hai người cũng lên tàu về đảo đi.” Tạ Cảnh Tu nói.

Nguyên Vương phi mừng rỡ.

Về đảo, con trai nàng đồng ý cho nàng được lên đảo ở cùng nhau rồi!

“Ừ, ừ, về đảo, về đảo. Hơn một năm nay rảnh rỗi, mẫu thân học được không ít món, chờ lên đảo rồi mẫu thân sẽ nấu cho Cảnh Tu.”

Thật ra nàng và nha hoàn còn cùng may y phục cho Tạ Cảnh Tu, khi đó quá nhớ con nên phải nhờ vào kim chỉ để tự an ủi bản thân.

Bây giờ thấy được người thật, Nguyên Vương phi lại không dám lấy ra, sợ Tạ Cảnh Tu ghét bỏ không muốn nhận, vậy sẽ phá vỡ bầu không khí hài hòa khó khăn lắm mới có được.

Nguyên Vương và Nguyên Vương phi hiện tại hoàn toàn thuận theo Tạ Cảnh Tu, ngay cả con nhỏ mới sinh cũng bán luôn, thái độ với Tiêu Ngự không thể tốt hơn, nhưng bộ dáng xem Tiêu Ngự là con dâu chính thức làm hắn không mấy dễ chịu.

Cũng may Tạ Cảnh Tu không trì hoãn lâu, lập tức cho người thu dọn đồ đạc, mang phu thê Nguyên Vương và đứa nhỏ lên xe, chuẩn bị lên tàu về đảo ngay trong hôm đó.

Phu thê Nguyên Vương ngồi xe khác, thằng bé thì được ở cùng xe Tạ Cảnh Tu, hai người không có ý kiến.


Tạ Cảnh Tu ném thằng bé vào lòng Tiêu Ngự, vẻ mặt ghét bỏ, “Ngươi ôm đi.”

Tiêu Ngự nhìn mặt y, quả thực không còn gì để nói.

Rõ ràng tự mình đến giành mà, giờ lại ghét nó là thế nào Đã không thích con nít còn nhất định muốn ôm về nuôi làm gì Tại sao Duệ Vương điện hạ càng ngày càng khó ở vậy.