Ngự Tứ Lương Y

Chương 181: Công tử bị đùa giỡn

Editor: Vện

Tiêu Ngự nhờ Tạ Cảnh Tu đục mấy khối băng xếp trong rương gỗ để bảo quản số thuốc đã được sát trùng trong mười lăm bát sứ, lấy ống tiêm thủy tinh rút một phần thuốc trích vào lọ thủy tinh, lại dùng nhiệt độ cao khử trùng thêm lần nữa rồi xếp những chiếc lọ vào rương, chườm băng xung quanh ướp lạnh.

Sau đó lấy một ống tiêm, tiêm thuốc vào cơ thể tiểu Thái tử.

Tiêu Ngự đẩy kim rất chậm, cẩn thận quan sát phản ứng của tiểu Thái tử.

Có vài người mẫn cảm sẽ phản ứng với tác dụng phụ của penicillin, đáng lẽ nên thí nghiệm trước, nhưng nước thuốc quý giá, không thể lãng phí. Với lại, người sử dụng penicillin lần đầu sẽ không bị kháng thuốc, bởi vậy Tiêu Ngự không thử nghiệm trước với tiểu Thái tử, cứ cho dùng trực tiếp. Nếu phát hiện triệu chứng bất thường thì lập tức dừng thuốc ngay.

Tiểu Thái tử sốt cao đến đỏ mặt, ngủ mê man, tiêm hết một ống thuốc vẫn không có phản ứng gì.

Tiêu Ngự thở phào, thả ống tiêm vào khay, Bách Linh liền cầm đi khử trùng.

“Được rồi. Làm phiền Tần lão và Phùng lão chú ý tiểu Thái tử nhiều hơn, xem thân nhiệt có giảm bớt không.”

Hai lão đại phu đáp ứng ngay.

Tiêu Ngự xoay người qua một phòng khác, đến trước cái rương lạnh to, ngồi xổm xuổng, mặt mày hớn hở vỗ nắp rương.

Tần Cánh và Phùng đại phu bước vào phòng lạnh, Tần lão đại phu đang trông chừng tiểu Thái tử. Tần Cánh nhìn biểu hiện xúc động khó hiểu của Tiêu Ngự, hỏi, “Dung dịch này thật sự cứu được tiểu Thái tử sao”

Tiêu Ngự gật đầu chắc chắn, “Có thể, nhất định cứu được.”


Lúc kiểm nghiệm dược hiệu, hắn nhỏ một giọt thuốc vào quần thể vi khuẩn màu vàng kim trong môi trường nuôi cấy, nước thuốc trong veo lan đến đâu, vi khuẩn bị diệt đến đó.

“Lũ vàng kim này chính là thủ phạm khiến tiểu Thái tử phát sốt.” Tiêu Ngự nói, “Loại thuốc này có thể giết sạch chúng nó!”

Phùng đại phu vuốt râu, nhìn cái thứ kỳ dị được gọi là môi trường nuôi cấy, trong lòng rúng động.

“Ý Phượng đại phu là trong miệng vết thương có tồn tại tà vật mà mắt thường chúng ta không thể thấy, dùng canh thịt bò nuôi bảy ngày là chúng sẽ hiện thân, biến thành mấy cái đốm màu vàng này hả”

“Đúng thế.” Tiêu Ngự gật đầu.

Phùng đại phu là cổ nhân, không biết sự tồn tại của vi sinh vật lại có thể lý giải rõ ràng, hơn nữa còn chẳng sai lệch bao nhiêu.

Tiêu Ngự chưa bao giờ xem thường cổ nhân. Trung Quốc thời kỳ viễn cổ đã xuất hiện nền tảng của khoa học và triết học, ngay cả khoa học tiên tiến thời hiện đại vẫn không thể thấu hiểu hết những lý luận và tri thức của người xưa.

Thần kỳ là thế. Có lẽ khoa học kỹ thuật mãi mãi không sánh được với trí thông minh và suy tư của loài người.

Tần Cánh cũng nói, “Lúc chúng ta thoa thuốc băng vết thương cho bệnh nhân, có người vết thương sẽ từ từ khép miệng rồi khỏi hẳn, có người vết thương lại sinh mủ, sốt cao không ngừng, cuối cùng bỏ mạng. Cha ta luôn cho rằng trong vết thương có tà vật quấy phá nên dày công nghiên cứu thuốc, muốn giết chết tà vật.”

Tiêu Ngự gật đầu, “Phương thuốc của Tần lão thật sự có hiệu quả, những bệnh nhân làm giải phẫu có thể hồi phục hoàn toàn đều nhờ ngươi và Tần lão chăm sóc. Mọi người chỉ thấy ta làm giải phẫu chứ đâu biết sự nỗ lực của ngươi và Tần lão.”

Tần Cánh hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói, “Phượng đại phu quá khen rồi.”

Tạ Cảnh Tu vừa mới bước vào đã bắt gặp cảnh này, hai mắt nheo lại, Tiêu Ngự bỗng nhiên thấy nhiệt độ phòng tuột xuống năm độ.

“Ngươi mới từ hầm băng về hả Nước đá chuẩn bị xong chưa” Tiêu Ngự chào đón nói.

Tạ Cảnh Tu âm trầm trừng Tần Cánh mấy giây, nhìn cho Tần tiểu đại phu mặt từ đỏ chuyển thành trắng, lạnh run người chạy đi núp sau lưng Phùng lão, lúc này y mới thu lại ánh mắt, nhìn Tiêu Ngự lạnh lùng nói, “Xong rồi.”

Nói xong vung tay áo bỏ đi.


Tiêu Ngự chả hiểu gì, ngơ ngác hỏi, “Y làm sao vậy Ai lại chọc y à Không lẽ ta bảo y đi dựng hầm băng nên y không vui”

Tần Cánh vẻ mặt đau khổ lắc đầu liên hồi. Còn muốn hầm băng nữa à, Tạ thế tử liếc một cái mà toàn thân hắn đã lạnh cóng rồi này!

Hầm băng được dựng ngay phía sau tòa nhà này, vốn đã xây xong, giờ chỉ cần quét dọn rồi vận chuyển băng vào là được.

Tiêu Ngự chỉ huy các hộ vệ khiêng mấy rương gỗ vào hầm băng, lấy ổ khóa bằng đồng khóa chặt cửa, vỗ chìa khóa đeo bên hông, cuối cùng cũng yên tâm.

Tòa nhà được tạm thời trưng dụng này về sau sẽ trở thành bệnh viện chính quy đứng đầu đảo Vô Danh.

So với kiến trúc ngũ tiến hợp viện của Quảng An đường kinh thành, nơi này thích hợp để xây bệnh viện theo hình thức hiện đại hơn. Tiêu Ngự lại phác họa bản vẽ, phân các ban cấp cứu, phòng khám, phòng tiếp nhận bệnh nhân, phòng nội trú, góc sân vốn là tiểu lâu cho các công nhân nhà xưởng tạm trú có thể dùng làm ký túc xá cho đại phu tương lai.

Tiêu Ngự rất thư thái, Tạ Cảnh Tu đã phái người đưa bản vẽ của hắn để lên bàn của Tào chủ sự Công bộ, lệnh cho Tào chủ sự dừng hết những việc khác, lập tức cải tạo nhà xưởng theo yêu cầu bản vẽ, Tào chủ sự lệ rơi đầy mặt.

“Khinh người quá đáng!” Đại thống lĩnh vỗ bàn, kéo Tào chủ sự ra ngoài.

“Ngươi theo ta đi gặp công tử!”

Hai người lao thẳng đến dinh thự của Tạ Cảnh Tu, hộ vệ gác cổng thấy hai vị đại nhân một người mặt đen một người đau khổ, tưởng là có đại sự, vội vã mời người vào.

Trong một phòng nhỏ ở hậu trạch, Tạ Cảnh Tu đang lựa đồ dự tiệc rượu cho Tiêu Ngự.

Lên đảo Vô Danh đã hơn nửa tháng, tiểu Thái tử cũng dần chuyển biến tốt, Tạ Cảnh Tu cấm Tiêu Ngự đến bệnh viện bên kia, phải lôi hắn đi ra mắt ở yến tiệc bị trì hoãn.

“Cái này được rồi.” Tiêu Ngự kéo trường bào xanh nhạt trên người, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, “Ta đâu phải nữ tử, mặc đẹp làm gì.”

Tạ Cảnh Tu lại cầm bộ khác, mặt không đổi sắc nói, “Thử bộ này xem.”

Tiêu Ngự, “…”


Xem cái mặt kìa, ai không biết còn tưởng hắn thiếu nợ Tạ Cảnh Tu tám mươi vạn!

Tiêu Ngự cầm bộ áo mới ném lên giường, trên đó đã chất một đống đồ nãy giờ thử tới thử lui, “Ngươi xem ta như trẻ con đấy à! Thích thử đồ đến vậy, ngươi có phải con gái không đó!”

Tiêu Ngự bước đến kéo áo y, “Qua đây, thay cho ta xem.”

Gương mặt thanh lãnh của Thế tử xuất hiện vết nứt, nhíu chặt đôi mày dài.

“Đừng làm bừa.” Tạ Cảnh Tu bắt lấy cái tay Tiêu Ngự đang làm loạn, nghiêm mặt nói.

Tiêu Ngự suy nghĩ một hồi, hình như Thế tử trở về với phong cách quý chữ như vàng lúc mới quen rồi, rõ ràng sau này nói nhiều lắm mà, sao mấy ngày nay lại biến về bộ dạng này Hay là y giận hắn chuyện gì

Mấy hôm nay hình như hắn hơi lạnh nhạt với Thế tử, bác sĩ Tiêu bắt đầu tự kiểm điểm.

Ngày đầu tiên Thế tử còn vui vẻ theo hắn nấu nước gạo, ngày thứ hai thứ ba Thế tử cũng yên lặng đi theo, chỉ là hắn bận rộn nhiều thứ, trực tiếp bỏ mặc Thế tử.

Sau đó Thế tử không đi theo nữa, hắn cũng không để ý, chỉ khi gặp phiền phức mới đến tìm Thế tử nhờ y giúp.

Nghĩ xong xuôi, hình như… đúng là hắn lạnh nhạt người ta rồi. Nhìn kìa nhìn kìa, chọc người ta giận đến nỗi một câu dài cũng không buồn nói.

Tiêu Ngự đến bên cạnh Tạ Cảnh Tu, vuốt phẳng vạt áo cho y, vươn tay ôm vai Tạ Cảnh Tu, dụ dỗ, “Rồi rồi, ta biết gần đây ta lại bỏ quên ngươi, sau này nhất định sẽ chú ý. Đừng giận nữa mà.”

Tạ Cảnh Tu, “…Ta không giận.”

Tiêu Ngự gật đầu như gà mổ thóc, hùa theo y, “Đúng đúng, ngươi không giận, là ta nói sai.”

Tạ Cảnh Tu cúi đầu nhìn hắn.

Tuy thời gian gần đây Ngọc Nhi vô cùng ngoan ngoãn, thái độ cũng dễ gần, nhưng trong lòng Tạ thế tử bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm.


Cứ luôn thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như quyền uy của đấng phu quân có nguy cơ sụp đổ…

Tạ Cảnh Tu kéo tay Tiêu Ngự xuống, lạnh mặt nói, “Đứng thẳng lên! Đừng làm nũng!”

Tiêu Ngự, “…”

Ai làm nũng, rõ ràng là ngươi ngạo kiều trước mà Đã dỗ còn không chịu.

Tạ Cảnh Tu lại cầm áo lên bắt Tiêu Ngự thay.

Mấy bộ này y đã đặt tú phường trên đảo may cho Tiêu Ngự vào lần rời kinh hồi cuối đông, đã qua mấy tháng, tú phường đưa đến mấy rương y phục.

Tạ thế tử quả thật rất thích nhìn dáng vẻ e thẹn khi thay đồ của ái nhân.

Tiêu Ngự hết cách, chỉ có thể thành thạo lột xiêm y ném lên giường, nhận đồ của Tạ Cảnh Tu mặc vào.

Nhìn Tạ Cảnh Tu bày dáng đại gia ngồi một bên thưởng thức, áo y đang mặc cũng là màu xanh nhạt, càng tôn thêm nét tuấn nhã phong lưu, Tiêu Ngự bước đến kéo đai lưng y.

“Thế tử đừng ngồi đây xem trò vui, muốn thay đồ thì cùng nhau thay!”

Thế tử chụp đai lưng, luôn miệng thoái thác, “Đừng hồ nháo! Mau lùi lại!”

Tiêu Ngự cười gằn, quỳ trên đùi Tạ Cảnh Tu, tiếp tục làm loạn, “Không! Ngươi có nói gì đi nữa ta cũng không buông tha đâu!”

Lúc Đại thống lĩnh và Tào chủ sự bực dọc xông vào phòng liền bắt gặp ngay cảnh này, công tử như trăng sáng giữa trời quang, bất khả xâm phạm, xa không với tới, cao cao tại thượng của bọn họ thế mà bị người ta đùa giỡn (), tùy ý làm nhục () như vậy.

Tào chủ sự là kỹ sư xây dựng thật thà, lập tức xoay đi, nhắm mắt bịt tai lẩm bẩm, “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe!”

Đại thống lĩnh tức đến tay chân phát run, đỉnh đầu bốc khói, hét lớn một tiếng, “Tiểu tặc! Buông công tử ra!” Nói còn chưa xong đã nhào qua!


Tiêu Ngự kinh ngạc tròn mắt nhìn hai người không biết xuất hiện từ đâu, còn khí thếbừng bừng phóng đến chỗ hắn nữa.

Tiêu Ngự chợt thấy hoa mắt, hắn được Tạ Cảnh Tu kéo ra phía sau.

Tạ Cảnh Tu dùng chưởng làm đao, phá đòn tập kích của Đại thống lĩnh, mặt mang sương lạnh khiển trách, “Vệ Diệm, không biết lý lẽ!”

Đại thống lĩnh quắc mắt trừng thiếu niên đứng sau lưng công tử nhà mình, lại nhìn Tạ Cảnh Tu, còn chưa kịp nói gì đã nghe công tử mắng, “Cút ra ngoài!”