Ngự Tứ Lương Y

Chương 175: Giong buồm xuất phát

Editor: Vện

Lúc này Vĩnh Vinh đế đã tỉnh táo. Dùng thuốc phiện lâu dài khiến đầu óc u mê hoặc phấn khích quá độ, bây giờ ngài thực sự minh mẫn, đôi mắt vẩn đục dường như thấy được thần thái ngày xưa.

Tư Không Ngọc kinh ngạc nhìn ánh mắt ấy, bỗng dưng rơi lệ.

“Hoàng thượng… Tống Lí, phu quân… Quá lâu rồi, rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy”

Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Vĩnh Vinh đế, lửa giận hừng hực đột nhiên dịu xuống.

Cần cổ hơi động đậy liền cảm giác được lưỡi dao ấn vào, Vĩnh Vinh đế lại nổi giận, lạnh lùng nói, “Không biết phép tắc! Tư Không Ngọc, lập tức thả trẫm ra!”

Tư Không Ngọc cười trong nước mắt, “Tống Lí, thì ra ngươi vẫn còn nhớ tên ta. Ngươi có nhớ lần cuối ngươi gọi tên ta là khi nào không” Nàng không cần Vĩnh Vinh đế trả lời, chỉ thản nhiên lắc đầu.

“Không, ngươi chắc chắn không nhớ. Ngươi căn bản không phải Tống Lí, ngươi chỉ là một kẻ điên, bị Lý Yên Nhi biến thành tên điên!”

“Ngươi mới điên!” Vĩnh Vinh đế không chịu nổi khống chế của Hoàng hậu, đứng phắt dậy phản đòn, “Độc phụ nhà ngươi!”

Hoàng hậu chỉ nhẹ nhàng lắc mình, tránh một chưởng của Vĩnh Vinh đế, dao găm trong tay xoay một cái, lại đặt vào giữa cổ Vĩnh Vinh đế.

“Tống Lí, xem ra ngươi già lẩm cẩm mất rồi, chẳng lẽ ngươi quên rằng võ công của ngươi không bằng ta sao” Hoàng hậu cười lạnh, nhìn vẻ mặt không cam lòng của Vĩnh Vinh đế.


“Tư Không Ngọc, rốt cuộc ngươi muốn gì!” Vĩnh Vinh đế nghiến răng hỏi.

“Ta muốn gì à” Hoàng hậu lẩm bẩm, lát sau lắc đầu, cười bình thản, “Văn Nhi của ta bị ngươi và Lý Yên Nhi hại chết, Nghiên Nhi ta đã ủy thác cho người khác. Ta còn muốn gì nữa chứ”

Vĩnh Vinh đế trầm mặt, “Trẫm đã nói rồi, cái chết của Triều Văn không liên quan đến Lý thị!”

“Ngươi câm ngay!” Hoàng hậu quát to, vung tay giáng một bạt tai vào mặt Vĩnh Vinh đế.

“Chát” một tiếng, cái tát vang dội vang khắp cung điện.

Cung nhân quỳ dưới thềm sợ phát run, không ai dám ngẩng đầu.

Vĩnh Vinh đế tàn nhẫn trừng Hoàng hậu, nhưng bị lưỡi dao trên cổ chế trụ nên không dám nhúc nhích. Hoàng hậu nhìn năm dấu tay đỏ chót từ từ sưng lên, sung sướng nở nụ cười.

“Tống Lí, ngươi còn không bằng cầm thú, ngươi dung túng cho Lý Yên Nhi hại chết Triều Văn, còn muốn giúp ả chạy tội. Cái tát này ngươi nên nhận từ lâu mới phải! Triều Văn là trưởng tử của ngươi, là đứa con ngươi bế bồng từ nhỏ, tự tay ngươi dạy nó đọc sách viết chữ, phong nó làm Thái tử, dạy nó làm thế nào để trị quốc. Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu tại sao ngươi lại cam lòng, sao ngươi có thể cam lòng vứt bỏ nó như vậy!”

Hoàng hậu nói xong, nước mắt đầy mặt.

Sắc mặt Vĩnh Vinh đế tái nhợt, đôi mắt nặng trĩu, nhưng chỉ cắn răng không nói gì.

“Ngươi còn nhớ tại sao ngươi để Lý Yên Nhi tiến cung, nâng đỡ gia tộc Lý thị không.” Hoàng hậu lau nước mắt, hít vào một hơi, nói, “À phải rồi, ngươi bị Lý Yên Nhi lừa gạt, ngày ngày tu luyện, sống trong mộng ảo, làm sao mà nhớ nổi Để ta nhắc cho ngươi nhớ, vì ngươi muốn đối phó gia tộc Tư Không. Gia tộc Tư Không giúp ngươi ngồi lên ngai vàng, ngươi lại sợ gia tộc Tư Không công cao át chủ, ngoại thích chuyên quyền, cho nên ngươi mới nâng đỡ Lý gia không chút danh vọng, muốn làm suy yếu gia tộc Tư Không. Ngươi làm rất tốt, gia tộc Tư Không nhân tài lớp lớp nay người bị lưu đày, người bị giáng chức, rơi rụng không còn ai nữa.”

“Triều đình bây giờ chẳng còn người của gia tộc Tư Không, chỉ có phụ thân của Lý Yên Nhi một tay che trời mà thôi. Chốn hậu cung cũng chỉ có Lý Yên Nhi dưới một người trên vạn người, huyết mạch hoàng thất còn phải mặc cho ả ức hiếp. Tống Lí ơi Tống Lí, đây là kết quả ngươi mong muốn phải không! Đây là kết cục để năm đó ngươi không tiếc bất cứ giá nào cũng phải quét sạch thế lực gia tộc Tư Không đúng chứ Đợi đến khi ngươi trăm tuổi, không biết vương triều Đại Lương vẫn mang họ Tống hay đã đổi thành họ Lý rồi”

“Câm miệng, ngươi câm miệng! Ngươi nói bậy!” Vĩnh Vinh đế trừng to mắt, trán vã mồ hôi lạnh, vẻ mặt điên cuồng, không quan tâm lưỡi dao đã cứa vào da thịt, lắc đầu liên hồi, “Vương triều của trẫm mãi mãi trường tồn, mãi mãi nằm trong tay trẫm! Lý gia cũng chỉ là con chó săn phủ phục dưới chân trẫm mà thôi!”

“Tống Lí, ngươi thức tỉnh đi!” Hoàng hậu lạnh lùng nói, “Hãy ra khỏi Vô Cực điện, mở to mắt ra mà nhìn! Giang sơn này, vương triều này đã sớm thuộc về Lý gia rồi, không còn là của Tống gia nữa! Ngươi nghĩ rằng thuốc mà Lý Yên Nhi cho ngươi tu luyện là tiên đan tiên dược thật à! Muốn trường sinh bất lão Đúng là buồn cười! Bây giờ ngươi có dứt thuốc được dù chỉ một ngày không Một khi không có thuốc, chẳng lẽ ngươi không nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình khi phải đến cầu xin Lý Yên Nhi hay sao! Ngươi nào còn phong độ của quân vương một nước nữa, ngươi chỉ là con chó bị Lý Yên Nhi dùng thuốc khống chế thôi!”

“Câm miệng! Câm miệng! Đừng nói nữa!” Vĩnh Vinh đế giãy dụa kịch liệt, đôi mắt lấp đầy tơ máu trợn to như muốn lồi ra ngoài.


Hoàng hậu thu dao, buông tay ra, Vĩnh Vinh đế loạng choạng ngã xuống đất, tay chân run rẩy, vùng vằng nửa ngày vẫn không thể đứng dậy.

“Tiên đan… tiên đan của trẫm… cho trẫm tiên đan!” Vĩnh Vinh đế sờ soạng thềm đá, khó chịu cuộn người.

Ngài vừa mới “tu luyện” xong mà, sao lại mất kiểm soát nhanh thế này.

Nhưng Tạ Cảnh Tu đánh vào cấm cung đã gián đoạn quá trình “tu luyện”, từng câu từng chữ vừa rồi của Hoàng hậu tác động mạnh mẽ đến khát vọng sâu kín trong lòng ngài, lúc này cảm xúc đột nhiên bùng phát, không thể ngăn cản.

Hoàng hậu thản nhiên đứng một bên nhìn Vĩnh Vinh đế nằm rạp dưới chân nàng, vẻ mặt như vui như buồn nhưng không rơi lệ.

Thời điểm nàng gả cho nam nhân này, ngài đã từng oai phong bất phàm, dù võ công không xuất sắc, chưa bao giờ là đối thủ của nàng nhưng ngài vẫn là vị thần cao cao tại thượng trong lòng nàng, khiến nàng một lòng ngưỡng mộ.

Cứ xem như ngài thay đổi, muốn trở mặt thành thù, nàng cũng tình nguyện để ngài hóa thành ác nhân, ác đến nhân thần phẫn nộ, ác đến nỗi mỗi khi có ai nhắc đến tên ngài là người ta phải nhớ đến một gian hùng không chuyện tày trời nào không làm, nhưng nàng không muốn nhìn ngài rơi vào kết cục thảm thương thế này.

Ngay cả tên ăn mày khốn cùng nhất thiên hạ cũng không bằng, phải nước mắt giàn giụa cầu xin người khác bố thí.

Hoàng hậu đứng khoanh tay, ống tay áo rộng thùng thình che đi gân xanh trên mu bàn tay, vạt áo dài đỏ thẫm như đuôi phượng hoàng phủ trên bậc thang. Nàng ngước mặt lên, khép hờ mắt, lại mở bừng ra, ngồi xuống nắm lấy tay Vĩnh Vinh đế, không chút do dự dùng dao găm chém sắt như chém bùn cắm xuống lòng bàn tay khô gầy.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cung điện, lý trí bị sương mù bủa vây của Vĩnh Vinh đế bị đau đớn kéo về, tạm thời không quan tâm cơn thèm thuốc, ôm tay trái bị thương lăn trái lăn phải, gào la không ngừng.

Hoàng hậu thần sắc bi thương lảo đảo mấy bước, ngồi phịch xuống bậc thang, đôi mắt mỏi mệt chớp mấy cái, nhìn Vĩnh Vinh đế quằn quại trước mặt.

“Độc phụ! Độc phụ nhà ngươi! Ngươi dám hành thích vua, trẫm muốn lấy mạng ngươi!” Vĩnh Vinh đế quắc cặp mắt đỏ ngầu trừng Hoàng hậu Tư Không Ngọc, nước dãi nhiễu xuống thảm trải đỏ sậm như máu.

Hoàng hậu nhếch khóe môi thật sự đang tuôn máu. Dòng máu đỏ tươi ồ ạt trào ra từ đôi môi mỏng từ từ mất đi huyết sắc, máu rơi xuống phẩm phục Hoàng hậu cao quý lộng lẫy, nhuốm thành từng đóa hoa đỏ thắm.

Vĩnh Vinh đế ngẩn người, những tiếng mắng chửi im bặt, chỉ kinh ngạc nhìn Hoàng hậu của ngài, đầu óc hỗn độn nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, nàng mỉm cười, để lộ hàm răng nhuốm máu, nói rất khẽ, “Tống Lí, ngươi không có tư cách lấy mạng ta. Tính mạng của Tư Không Ngọc ta, chỉ có chính ta mới có thể chấm dứt.”

Vĩnh Vinh đế chấn động, lập tức phục hồi tinh thần, ngài bất chấp dáng vẻ khó coi của mình, dùng hai tay bắt lấy bờ vai Hoàng hậu, máu từ bàn tay trái thấm đỏ vai phải của nàng.

“Ngươi không được chết! Trẫm không cho ngươi chết! Tư Không Ngọc! Ngươi có nghe không!” Vĩnh Vinh đế điên loạn gào lên, “Tư Không Ngọc, ngươi đã uống độc gì Thuốc giải đâu! Thuốc giải đâu!”

Hoàng hậu suy kiệt rất nhanh, chỉ còn chút hơi tàn.

Nàng cố nhướn mi mắt nặng trĩu, nhìn dáng vẻ luống cuống của Vĩnh Vinh đế, gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ dần trở nên mơ hồ kia hình như vương nét bi thương và không cam lòng.

“Hoàng thượng… phu quân của ta, Tống Lí đã bị Lý Yên Nhi giết chết từ lâu rồi.” Giọng Hoàng hậu nhỏ đến mức không nghe được, nhưng Vĩnh Vinh đế lại nghe rõ từng chữ một.

“Còn ngươi, cũng chỉ là con rối trong tay ả thôi. Rời xa ả, ngươi chẳng khác gì một con chó…” Hoàng hậu dùng hết sức lực nâng một bàn tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt biểu cảm vặn vẹo của Vĩnh Vinh đế, lời thốt khỏi miệng sắc bén như dao.

“Ngươi nhìn lại bộ dạng ngươi bây giờ đi, thật khiến ta… buồn nôn…”

Hoàng hậu dứt lời, cánh tay buông thõng, ánh sáng trong đôi mắt nửa mở vụt tắt.

Vĩnh Vinh đế vẫn ôm thân thể mềm mại ấm áp của Hoàng hậu, sững sờ ngồi tại chỗ, bất động một lúc lâu. Đại điện Hưng Ninh cung yên ắng không một tiếng động.

Tiếng đánh người ngoài cửa không biết đã ngừng từ lúc nào, hai thi thể máu chảy lênh láng nằm trước cửa điện bóng loáng.

Các cung nữ và nội thị của Hưng Ninh cung quay sang nhìn nhau một cái, đều mỉm cười, lấy trong tay áo ra một viên thuốc, đồng loạt ngửa đầu nuốt xuống.

Chỉ trong chốc lát đã lần lượt theo chân Hoàng hậu.

Vĩnh Vinh đế bị âm thanh kia đánh thức, tầm mắt mơ hồ nhìn những xác người nằm ngang nằm dọc trong ngoài đại điện, lại cúi đầu nhìn Hoàng hậu không còn hơi thở trong lòng mình.

Một tiếng rú quái dị phát ra từ tận sâu trong cuống họng, khản đặc như dã thú gào thét, một tiếng lại một tiếng quanh quẩn khắp đại điện Hưng Ninh cung, các cung nhân khác càng thêm hoảng sợ, ngay cả đại nội thị vệ đến hộ giá cũng đồng loạt dừng bước, hai mặt nhìn nhau, không dám vào trong.


—o0o—

Ngoài cửa Nam, tướng thủ thành thấy Lâm Hiển đích thân đến hạ lệnh mở cửa thành, lại thấy Lý quý phi bị Tạ Cảnh Tu uy hiếp, dĩ nhiên không dám lấy cứng chọi cứng, luôn miệng sai người mở cửa thành.

Tiêu Ngự nhìn cánh cổng cực kỳ nặng cao hơn mười mét từ từ hé mở, chừa ra một con đường bằng phẳng rộng thênh thang, tâm tình cũng theo đó mà phấn khởi.

Mấy đội nhân mã đã hội họp bên cửa Nam, trong đội ngũ do Nhị Cửu dẫn quân có thêm mấy chiếc xe ngựa to, mộc mạc mà rất kiên cố. Màn của chiếc xe đứng cuối được xốc lên, gương mặt nhỏ nhắn của Bách Linh xuất hiện ở cửa sổ, nàng nhìn thấy Tiêu Ngự, kích động vẫy tay liên tục.

Tiêu Ngự gật đầu với nàng, biết người trong Quảng An đường đã được Nhị Cửu đón đi.

Tạ Cảnh Tu giật nhẹ dây cương, dẫn đội nhân mã giẫm qua cửa thành cao vút, đi lên phía trước mười dặm mới lệnh cho Lão Thập trả Lý Yên Nhi vào tay Lâm Hiển.

Tạ Cảnh Tu đứng từ xa chắp tay với Lâm Hiển, Lâm Hiển cũng khẽ gật đầu với y, đưa mắt nhìn binh đoàn đột ngột gia tăng quân số phi nước đại về hướng Nam.

Địa hình phía Nam là vùng đồng bằng, không có nơi trú ẩn, càng không thể tránh nguy, nếu đại doanh Bắc thành mà đuổi kịp, chỉ sợ binh sĩ của Tạ Cảnh Tu sẽ phải chiến đấu rất gian khổ.

Hắn chỉ có hai vạn nhân mã, cho dù đại doanh Bắc thành chỉ huy động một nửa binh lực cũng đã hơn mười vạn, hắn có là anh tài cũng đâu thể đánh thắng với chênh lệch số lượng lớn như vậy

Lâm Hiển không biết tại sao Tạ Cảnh Tu chọn đường phía Nam, y cũng không có khả năng đấu trực diện với đại doanh Bắc thành, chỉ hy vọng y đã có dự định khác…

“Về thôi.” Lâm Hiển thu tầm mắt, kéo dây cương, xoay ngựa dẫn các thuộc hạ và Lý quý phi sợ mất hồn quay lại kinh thành.

Tiêu Ngự dựa vào ngực Tạ Cảnh Tu, bị gió thổi cho không mở được mắt, chỉ có thể cảm nhận được xóc nảy do ngựa phi quá nhanh và tiếng gió tạt bên tai.

Không biết chạy bao lâu, đến lúc hắn gần như mất hết cảm giác, con ngựa mới giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại.

“Đến rồi.” Âm thanh mang ý cười của Tạ Cảnh Tu vang bên tai, Tiêu Ngự mở mắt ra.


Mắt bị gió quất cho đau rát, cảnh tượng hùng vĩ choán hết tầm nhìn, hắn bất ngờ mở to mắt.

Cách đó không xa là một con sông lớn, hai bên bờ sông thấp thoáng cánh buồm xanh biếc, nước sông cuồn cuộn vỗ vào bờ nghe rào rạo, gần như át hết mọi âm thanh khác.

Ở bến tàu đơn sơ đang neo hai chiếc tàu lớn. Cột buồm cao đến nỗi như chạm đến chân trời, cánh buồm vẫn chưa kéo lên như đôi cánh chim khổng lồ, chỉ chờ thời khắc giong buồm là lập tức mượn gió lao đi.

Tạ Cảnh Tu thuyết minh, “Con sông đào này do tiền triều thi công, chảy dọc phía Nam kinh thành, đến hạ nguồn có thể dẫn thẳng ra biển.”