Ngự Tứ Lương Y

Chương 168: Tiến cung chẩn bệnh

Editor: Vện

Tiêu Ngự theo cung nữ áo xanh đi dọc theo bờ tường đá xanh cao vút, thẳng tiến thâm cung.

Đây là lần đầu tiên hắn vào cung, cảnh vật trước mắt không hùng vĩ tráng lệ như trong tưởng tượng, chỉ có ngột ngạt và âm u đến bức bối, khiến người ta hết sức khó chịu.

Lão Thập đi kế Tiêu Ngự, thấp giọng nói, “Đây là đường đến Hưng Ninh cung, chỗ ở của Hoàng hậu. Theo lời cung nữ kia, rất có thể người bệnh là tiểu Thái tử.”

Tiểu Thái tử Tiêu Ngự suy nghĩ, hình như đó cũng là đứa trẻ đáng thương. Hồi ở thành Hoài Thiên từng nghe qua, Đại hoàng tử do Hoàng hậu sinh chết trẻ vài năm trước, tiểu Thái tử hiện tại mới có năm tuổi, ngày nào cũng được Hoàng hậu trông nom nghiêm ngặt mà cơ thể vẫn yếu ớt.

Hoàng đế thích Tam hoàng tử do Lý quý phi hạ sinh, lại vướng phải lời dạy tổ tiên và phản đối của triều thần nên không thể phế Thái tử, lập người mới.

Bây giờ, những triều thần phản đối đã chết dần chết mòn, chẳng còn được mấy người. Mấy năm nay Hoàng hậu cũng chững chạc không ít, không còn là nữ tử dịu dàng, phu thê tình thâm của Đế vương ngày xưa nữa.

Ngày xưa nàng yếu đuối, cuối cùng không bảo vệ được tiền Thái tử, nay nàng phải che chở tiểu Thái tử, giữ vững địa vị Thái tử, cứ như vậy mà trải qua những tháng ngày sống không bằng chết trong cấm cung.

Chờ đến ngày Hoàng đế bị gian phi làm mê muội kia chết thì nàng có thể dẫn tiểu Thái tử thoát khỏi nơi đây.

Vương triều tan hoang, dù tiểu Thái tử có thể đăng cơ vẫn phải trải qua cuộc sống nguy hiểm bủa vây.

Nghĩ vu vơ suốt đường, rất nhanh đã đến một cung điện khác.

Trước mắt là tẩm điện của Hoàng hậu Đại Lương, Hưng Ninh cung.

Hưng Ninh cung là chỗ ở của Hoàng hậu các đời, đình đài lầu các nguy nga trang trọng.

Mái cong đấu củng(*), rường cột chạm trổ, trụ lớn khắc hoa văn phượng hoàng trên mây và các họa tiết tinh xảo vô cùng cổ kính.

(*)Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng, và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu. Hình minh họa ở cuối bài.

Nhưng các cung nhân tất bật lui tới trong chốn cung nghiêm dù đã cố gắng che giấu biểu cảm nhưng vẫn không nén được không khí hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi quẩn quanh bốn phía.

Cung điện rộng lớn bị loại sợ hãi này bao trùm, làm mờ nhạt nét cao quý bễ nghễ, càng thấy âm u.

Tiêu Ngự càng vào trong càng thấy khó chịu.

Xem ra đây chính là cực hạn của giàu sang và quyền thế, không phải ai cũng biết.

Vừa vào cửa Hưng Ninh cung, cung nữ áo xanh kia không che giấu, dẫn Tiêu Ngự vào thẳng tẩm điện của tiểu Thái tử.


“Tiểu Thái tử ăn phải thức ăn bị hỏng… Hoàng hậu nương nương sai nhũ mẫu móc họng tiểu Thái tử, kết quả là nôn ra được nhưng tiểu Thái tử vẫn kêu đau bụng, khóc không ngừng. Thái y đã xem qua, vẫn nói tiểu Thái tử không trúng độc…” Cung nữ áo xanh vẻ mặt nhợt nhạt, nghiến răng phun ra hai chữ trúng độc, đôi mắt xinh đẹp toát lên oán hận.

Nàng cố nén nước mắt, gương mặt vẫn nghiêm túc, nói tiếp, “Nương nương chúng ta nếu đã tìm đến Phượng đại phu, tức là chấp nhận giao sinh tử của tiểu Thái tử vào tay Phượng đại phu, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ngươi. Nương nương bảo nô tỳ kể rõ ngọn nguồn cho Phượng đại phu, sợ là Thái y đã bị mua chuộc nên không muốn giải độc cho tiểu Thái tử. Nương nương nhờ Phương đại phu nhân mời Phượng đại phu vì biết y thuật của Phượng đại phu cao siêu không ai bằng, càng vì Phượng đại phu là người trong lòng của Tạ thế tử, chắc chắn sẽ không bị hạng tâm địa đen tối mua chuộc hay bức bách.”

Tiêu Ngự nghe nàng nói xong, tâm tình bất mãn vì bị lừa vào cung vơi dần.

Hiếm có Hoàng hậu nào lại sáng suốt như vậy, chẳng những toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu Thái tử, thậm chí cho Lão Thập đi theo để bảo vệ, còn muốn mượn thế lực mà Tạ Cảnh Tu đã giao cho hắn.

Tuy sớm biết, thân bị nhốt trong thâm cung, chỉ có thể dựa vào chính bản thân để sống sót mà Hoàng hậu vẫn nói rõ ràng, làm việc quang minh chính đại.

Nữ nhân như vậy, tại sao Hoàng đế kia lại không thích Tuy hắn cũng là đàn ông, nhưng Tiêu Ngự thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của ngài.

Cung nữ áo xanh thuật lại mọi chuyện, chẳng mấy chốc đã đến tẩm điện của tiểu Thái tử.

Vùa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y trộn lẫn với trầm hương, xông cho Tiêu Ngự muốn tắt thở.

Lần trước đến phủ Phương tướng cũng ngửi thấy mùi này. Tiêu Ngự hết sức bất đắc dĩ, hắn cũng là con người, hắn không tin những quý nhân kia nghe mùi này mà dễ chịu, y như tự giày vò bản thân vậy.

Cung nữ áo xanh đẩy cửa, bước nhanh đến chỗ nữ tử mặc y phục lộng lẫy được người hầu vây quanh, quỳ xuống nức nở nói, “Nương nương, Phượng đại phu đã đến, tiểu Thái tử được cứu rồi!”

Tiêu Ngự nhìn nữ tử kia, nàng cũng quan sát hắn.

Từ sau khi đến thế giới này, Tiêu Ngự chưa từng quỳ với ai, sau khi ở cùng Tạ Cảnh Tu lại càng không phải quỳ… trừ lúc bái đường thành thân với Tạ Cảnh Tu, bắt buộc phải quỳ lạy thiên địa.

Lúc này hắn cũng không muốn hạ gối nam nhi, chỉ khẽ gật đầu với nữ tử xinh đẹp mặt mày tiều tụy mà đôi mắt sáng ngời.

Hoàng hậu cũng không quan trọng lễ nghi, tự thân đến đón, dịu giọng nói, “Làm phiền Phượng đại phu đi một chuyến rồi.”

Tiêu Ngự, “Không có gì, Thái tử ở đâu, để ta khám.”

Hoàng hậu liền để cung nữ dẫn Tiêu Ngự vào phòng xem Thái tử, nàng cũng đi theo, đến bên giường Thái tử, nhận khăn tay từ cung nữ, thấm mồ hôi lạnh trên trán Thái tử.

Một Thái y khá là chật vật bước ra, vốn đang ôm một bụng lửa giận, trừng mắt với Tiêu Ngự, chờ đến lúc nhìn rõ diện mạo hắn lại kinh ngạc thốt lên.

“Phượng đại phu Sao ngươi cũng tiến cung vậy!”

Tiêu Ngự thấy lão Thái y đây hơi quen, suy nghĩ một lát mới nhớ, “Chu thái y.”

Lúc giải phẫu cho Lâm Hiển, Phượng Vân Phi có dẫn hai Thái y đến Quảng An đường hỗ trợ, một trong số đó chính là Chu thái y này.

Cung nữ dẫn đường lại hận Chu thái y bị hồ ly tinh kia thu mua, cố tình không chữa trị cho tiểu Thái tử nên làm lơ ông, nói với Tiêu Ngự, “Mời Phượng đại phu.”

Tiêu Ngự gật đầu với Chu thái y, không nhiều lời, đi nhanh vào trong.

Chu thái y không giận, cũng không quan tâm mấy con mắt đầy thù hằn của các cung nữ Hưng Ninh cung, vội vào theo.

“Phượng đại phu, ngươi mau xem mạch cho tiểu Thái tử đi. Ta nói Thái tử không trúng độc mà Hoàng hậu nương nương nhất quyết không tin. Triệu chứng của tiểu Thái tử không phải trúng độc, lão phu đâu thể kê đơn thuốc giải độc được.” Chu thái y nói một tràng.

Tiểu cung nữ kia dùng sức đẩy Chu thái y.

“Lão thất phu nhà ngươi! Tâm tư ngươi đen tối, không muốn chữa bệnh cho Thái tử còn định lôi kéo người khác làm chuyện trái lương tâm như ngươi à! Mau cút ra ngoài!”


Trước kia thấy Chu thái y tuy khôn khéo, giỏi đưa đẩy nhưng không đánh mất bản tâm, là một trong số ít Thái y chưa về phe Lý gia, mỗi khi tiểu Thái tử nhức đầu, Hoàng hậu nương nương rất yên tâm mời ông đến chẩn bệnh cho tiểu Thái tử.

Hoàng hậu muốn nắm chắc ông, từng phái người điều tra, Chu thái y vào kinh một mình, không có gia đình, nếu chính ông không tham tài khôg sợ chết thì dù là ai cũng không nắm thóp được. Cho nên Hoàng hậu không có cách nào bắt được, dĩ nhiên thủ đoạn của Lý quý phi cũng không có chỗ dùng, bao nhiêu năm qua Chu thái y vẫn luôn ở thế trung lập.

Không ngờ, người cuối cùng có thể xài được cũng phản bội.

Thế lực Lý gia ngày càng mạnh, thân là Hoàng hậu nương nương nhưng càng lúc càng thất thế. Nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương, hoàng thân quốc thích chân chính lại bị Lý gia chèn ép cho không thể ngóc đầu lên nổi chứ đừng nói giúp đỡ Hoàng hậu. Tình cảnh thật sự rất ngặt nghèo.

An nguy của tiểu cung nữ hoàn toàn dựa vào Hoàng hậu và Thái tử, dĩ nhiên cùng chung kẻ thù, sợ Chu thái y dụ dỗ tiểu đại phu nên gọi người đuổi ông ra ngoài.

Hoàng hậu chỉ ngồi bên giường tiểu Thái tử, làm như không thấy tranh chấp vừa rồi.

Tiêu Ngự nghe xong lời Chu thái y, đến bên giường, cúi đầu nhìn tiểu Thái tử.

Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

So với địa vị Thái tử tôn quý, đứa trẻ này gầy gò đến đáng thương, nhìn nhỏ hơn bạn cùng lứa rất nhiều, lúc này nằm giữa một núi tơ lụa, khe khẽ kêu đau, trán tuôn mồ hôi lạnh.

Tiêu Ngự nói Lão Thập đặt hộp thuốc lên bàn, lấy ống nghe ra vắt lên cổ, đến bắt mạch cho tiểu Thái tử.

Sắc mặt tiểu Thái tử tím tái, đôi mày nhỏ nhăn lại, cặp mắt đen láy trong veo lẳng lặng nhìn Tiêu Ngự.

“Đại phu, ta có sống được không” Giọng nhỏ như tiếng muỗi bay, bình tĩnh đến mức không giống một đứa bé.

Tiêu Ngự mềm lòng, đủ thứ băn khoăn ném hết ra sau đầu.

Chung quy hắn vẫn không phải người của thời đại này, cái gì mà cân nhắc đến lợi ích, quan sát thời cuộc, hắn không tính được. Đứa trẻ ngoan ngoãn bị đau ốm dằn vặt nằm trước mắt, hắn không còn tâm tình suy nghĩ chuyện khác.

“Có chứ, Thái tử chẳng những có thể sống mà còn sống được rất lâu.” Tiêu Ngự mỉm cười với nó, đeo ống nghe vào, luồn đầu khám vào trong áo nó.

Cung nữ đứng bên giường vừa nhúc nhích, lại bị Hoàng hậu liếc mắt, chỉ có thể bất động nhìn Tiêu Ngự tùy ý nghịch thân thể tiểu Thái tử.

Hô hấp của tiểu Thái tử dồn dập, Tiêu Ngự nghe nhịp tim, không có triệu chứng tim không đều. Nhưng lá phổi bên phải không hoạt động, lá phổi trái lại hít thở quá mạnh, tại sao lại dẫn đến bệnh trạng này

Tiêu Ngự hơi nhíu mày, nói với Hoàng hậu, “Xin nương nương cho ta chút không gian, ta phải kiểm tra cho tiểu Thái tử.”

Hoàng hậu liền đứng dậy, lui qua một bên, các cung nữ cũng lùi về bên cạnh Hoàng hậu.

Tiêu Ngự xốc chăn của tiểu Thái tử, nhẹ nhàng cởi y phục tiểu Thái tử, nhìn vào mắt nó, nhẹ giọng dỗ dành, “Bụng vẫn đau đúng không Giờ thúc thúc sẽ ấn nhẹ lên bụng ngươi, chỗ nào đau nhiều nhất thì nói cho thúc thúc, được không”

Tiêu Ngự dỗ bệnh nhi thành quen, tiểu Thái tử đỏ mặt mất tự nhiên, dường như rất lạ với cách dỗ con nít của hắn.

“Biết rồi.” Nó nhỏ giọng đáp.

Tiêu Ngự sờ vào vùng phổi trước.

“Phổi bên trái âm vang như trống, phổi phải lại trầm đục…” Tiêu Ngự nhẹ giọng nói, ngón tay thuôn dài ấn xuống một chỗ.

“Chỗ này có đau không” Tiêu Ngự hỏi.

Tiểu Thái tử nhăn mặt gật đầu, “Đau…”


Tiêu Ngự lại ấn chỗ khác, rồi bỏ tay ra rất nhanh, “Vầy thì có đau không”

Tiểu Thái tử lắc đầu.

Lúc ấn xuống có chỗ đau chỗ không. Tiểu Thái tử chỉ vòng tay ôm bụng kêu đau, còn cụ thể đau chỗ nào hắn phải dò từng chút một.

Kiểm tra xong, phần ngực và bụng trên của tiểu Thái tử là đau nhiều nhất, cơ bụng căng cứng.

Phổi bên trái thở quá mạnh, hô hấp bất thường, phổi bên phải có lúc ngưng hô hấp, còn nghe thấy tiếng nước trong khoang ngực, là triệu chứng khó thở vì tràn dịch phổi.

Hoàng hậu nhíu mày nhìn hắn, trái tim nhảy lên cổ họng.

“Phượng đại phu, rốt cuộc Thái tử trúng độc gì Xin Phượng đại phu mau mau kê phương thuốc.” Hoàng hậu run giọng nói.

Tiêu Ngự nhìn nàng, lắc đầu, “Thái tử không trúng độc.”

Chu thái y cố chấp thò đầu vào nhìn cao giọng nói, “Đúng vậy đúng vậy, Thái tử quả thực không trúng độc! Lão phu cũng chẩn đoán như thế!”

Mặt Hoàng hậu trắng bệch, Tiêu Ngự lại nói, “Dù chưa trúng độc mà còn phiền phức hơn trúng độc.”

Khó thở do tràn dịch và đau bụng cấp tính, có rất nhiều nguyên nhân gây nên, không có X-quang, hắn không cách nào xác định được.

Đây mới là vấn đề khó nhằn.

“Tiểu Thái tử bị tràn dịch phổi khiến hô hấp không thông, phải dẫn dịch ra ngoài.” Tiêu Ngự cố giải thích ngắn gọn dễ hiểu nhất, “Ta cần không gian sạch sẽ để giải phẫu, nơi này không làm được.”

Nếu có thể về Quảng An đường là tốt nhất, nhưng Thái tử sao có thể xuất cung dễ dàng như vậy.

Cung nữ vội nói, “Kế bên có một phòng được quét dọn sạch sẽ!”

Tiêu Ngự lắc đầu, “Quét tước thôi chưa đủ, phải dùng thuốc đặc chế lau dọn một lần, còn phải dùng rượu mạnh khử trùng nữa.”

Chu thái y đã quan sát quá trình giải phẫu cho Lâm Hiển, biết ý Tiêu Ngự, liền nói, “Thái Y viện có phòng như vậy! Lần trước, sau khi từ Quảng An đường trở về, La thái y đã sắp xếp một phòng giống ý ngươi trong Thái Y viện, chưa có ai dùng qua hết.”

Quý nhân trong cung giữ gìn bản thân rất kỹ, rất ít ai phải dùng đến phẫu thuật để trị bệnh, căn phòng mà La thái y mô phỏng theo phòng mổ trong Quảng An đường không phát huy được tác dụng.

Mắt Tiêu Ngự sáng lên, “Vậy thì hay quá. La thái y là dương y, có ông ấy hỗ trợ nữa thì thật tốt.”

Hoàng hậu lập tức lệnh cho mọi người mang tiểu Thái tử đến Thái Y viện.

Tiêu Ngự nhận tiểu Thái tử từ tay cung nữ, “Để ta ôm.” Cung nữ không biết chỗ đau của tiểu Thái tử, có cẩn thận cũng vẫn làm đau tiểu Thái tử.

Quả nhiên, tiểu Thái tử nằm trong lòng Tiêu Ngự an tĩnh hơn nhiều.

Hoàng hậu không nói hai lời, đoàn người rời khỏi Hưng Ninh cung, thẳng tiến Thái Y viện.

—o0o—

“Sao Nàng mời Nguyên Vương thế tử phi đến Còn dẫn người đến Thái Y viện” Trong tẩm cung của đế vương, Lý quý phi không chút kiêng kỵ dò hỏi hành tung của Hoàng hậu ngay trước mặt Hoàng đế.

Mẫu nghi thiên hạ thì đã sao, mất đi sủng ái của đế vương rồi cũng rơi vào kết cục này thôi, ngay cả tính mạng con nhỏ cũng không bảo vệ nổi.


Lý quý phi chuyển mắt sang Hoàng đế, “Hoàng thượng, thiếp muốn đến Thái y viện gặp tỷ tỷ và tiểu Hoàng tử.”

Vĩnh Vinh đế nằm trên giường nuốt mây nhả khói, nghe vậy nhìn nàng.

“Nàng hiện tại hẳn là hận ngươi thấu xương, ngươi tội gì phải đi trêu chọc nàng.”

Lý quý phi cười nói, “Lời này của hoàng thượng thiếp nghe không hiểu. Xưa nay thiếp cực kỳ kính trọng Hoàng hậu nương nương, tại sao nàng lại hận thiếp thấu xương”

Hoàng đế nhìn xoáy nàng, “Ái phi rất thông minh, không cần phải giả bộ hồ đồ trước mặt trẫm.” Cái nhìn này giống hệt như thưở còn anh minh.

Lý quý phi đánh thót trong lòng, lại thầm cười lạnh.

Biết rõ là nàng muốn lấy mạng tiểu Thái tử, nam nhân này chỉ là không quan tâm chứ không phải không thấu triệt.

Lý quý phi làm mọi cách mè nheo, cuối cùng cũng được Hoàng đế gật đầu cho nàng đến Thái Y viện.

Lý quý phi được một rừng cung nữ hộ tống rời khỏi Vô Cực điện, còn quay lại yểu điệu cười với Hoàng đế, lúc này mới nghênh ngang rời đi.

Hoàng đế lại rít một hơi thuốc, phả khói trắng.

“Yên Nhi ơi là Yên Nhi, ngươi đã tàn nhẫn hạ độc thủ, lẽ nào phải tận mắt thấy nó chết ngươi mới yên tâm sao”

Trong khói thuốc mờ ảo, dường như thấy được Đại hoàng tử non trẻ theo ngài dốc sức học tập, tiểu Thái tử còn nằm trong tã nhếch cái miệng nhỏ còn chưa mọc răng cười khanh khách, và gương mặt dịu dàng nhìn ngài đầy ái mộ, chứ không lạnh nhạt và đề phòng như bây giờ…

Khói thuốc tản đi, bức tranh kia cũng tan theo làn khói.

Vĩnh Vinh đế hơi ngơ ngác kéo xuống khóe môi không biết nhếch lên từ bao giờ.

Thật quái lạ, tại sao lại nhớ đến ngày xưa thế

Hậu cung tranh sủng là chuyện thường tình, đường đường là Hoàng hậu mà tài không bằng người mới khiến con mình chết oan uổng. Lần này, e là nữ nhân kia muốn Hoàng hậu phải nhường lại vị trí rồi.

Quy định hoàng tộc Đại Lương là cha truyền con nối, Hoàng hậu không phạm lỗi thì không thể phế, trưởng tử phải được lập Thái tử. Dù ngài muốn đôn đốc Hoàng tử và sủng phi cũng không muốn vi phạm tổ chế.

Cho nên mới dẫn đến tranh đấu đổ máu. Lý quý phi tranh giành cho Tam hoàng tử, ngài sẽ không ngăn cản.

—o0o—

Ngoài Quảng An đường, mấy chiếc xe ngựa hết sức xa hoa đậu trước cửa, Tạ Cảnh Tu tao nhã leo xuống, bước lên bậc thang vào Quảng An đường trước bao nhiêu con mắt.

Vài người nặn tượng đất ở góc đường nhìn nhau, không giấu được vẻ khiếp sợ.

Tạ Cảnh Tu vậy mà không chết! Chẳng những không chết, ngay cả bị thương cũng không, thậm chí còn trở về Quảng An đường một cách phô trương như vậy.

Đám kia chạm mắt một cái, lặng lẽ rời khỏi phố xá sầm uất.

Nhị Cửu nhìn theo những tên kia, ôm trường kiếm cười lạnh.

Tạ Cảnh Tu vốn tưởng sẽ thấy Tiêu Ngự mừng rỡ chạy ra đón mình, đặc biệt đứng thẳng lưng, động tác ưu nhã, tạo hình đẹp trai chói lóa chậm rãi bước lên bậc thang.

Nhưng đã qua ngạch cửa vẫn không thấy Tiêu Ngự ra đón.


Tạ thế tử nhíu mày.

Xảy ra chuyện gì Chẳng lẽ thị vệ không truyền tin y sẽ về cho hắn

Vừa định vào trong, lại thấy một người từ đầu đường lao đến chỗ y nhanh như gió.

“Thế tử Đúng là Thế tử rồi! Òa… ngươi không có chuyện gì hết, thật tốt quá!” Bách Linh vừa khóc vừa cười, nước mắt tèm lem, vội vàng nói, “Thế tử, công tử bị Phương đại phu nhân lừa vào hoàng cung rồi!”

“Cái gì” Ánh mắt Tạ Cảnh Tu trầm xuống, giọng cực kỳ nghiêm trọng.

Đống cột xà chồng chéo này là kiến trúc đấu củng.

Image result for đấu củngImage result for đấu củng