Ngự Tứ Lương Y

Chương 159: Trước lúc phong ba

Editor: Vện

Sau hôm đó, Tạ Cảnh Tu không còn nhàn nhã như trước, ngày nào cũng đi sớm về trễ, không biết đang bận rộn gì ở ngoài.

Tiêu Ngự lo cho Phương gia, nếu Tạ Cảnh Tu đã hợp tác làm ăn với Phương tam lão gia thì cũng sẽ quan tâm đối phương. Chỉ là, không biết y định sắp xếp cho phủ Nguyên Vương thế nào

Dù Tiêu Ngự không nắm rõ thế cục trong triều, nhưng nghe bàn luận và đồn đãi từ những bệnh nhân, hình như chỉ còn vùng phụ cận kinh thành là thanh bình, tình hình bên ngoài đã vô cùng loạn lạc.

Phủ Nguyên Vương đã bị đoạt mất tư quân, chỉ còn là cái thùng rỗng sơn son, Nguyên lão Vương gia công khai đứng cùng chiến tuyến với Phương tướng, quang minh chính đại nâng đỡ tiểu Thái tử.

Nếu tiểu Thái tử có thể thuận lợi kế thừa ngai vị thì không sao, còn nếu thất bại, Phương gia và phủ Nguyên Vương làm sao có kết cục tốt được

Hắn còn có thể nghĩ đến đấy, Tạ Cảnh Tu nhất định đã xét đến từ lâu, chỉ là không biết y định xử lý thế nào

Nhìn dáng vẻ tính trước được mọi chuyện của y, Tiêu Ngự cảm thấy hắn không cần phải bận lòng thay y làm gì.

Gần đây Phượng Vân Phi cũng mặt dày chạy đến Quảng An đường mấy chuyến, không dám nói là đến thăm con trai lớn, đành phải chuẩn bị mấy xe quà cáp đồ sộ đưa cho Phượng Chiếu Kỳ.

Hắn trông theo Phượng Chiếu Kỳ từ nhỏ đến lớn, tuy giận hắn mù quáng che chở Lô thị, nhưng thấy cha mình cẩn thận lấy lòng, Phượng Chiếu Kỳ không nén nổi cảm xúc buồn bã và chua xót.

“Tam muội rất nhớ ngươi.” Phượng Vân Phi lại đưa đến một xe giấy bút, y phục và đồ trang trí cho Phượng Chiếu Kỳ, không biết nói gì, đành lấy đại một đề tài, “Kỳ Nhi, Chiếu Lâm là đứa trẻ ngoan, nếu có rảnh, ngươi hãy về thăm nàng một chút thôi. Bây giờ… ngày nào nàng cũng lấy nước mắt rửa mặt, mới nhỏ đã như vậy, thật sự không đành lòng mà nhìn.”

Tiêu Ngự ngồi làm bình hoa bên cạnh không nhịn được mỉm cười. Không biết Phượng Vân Phi cố ý hay thật sự không có đề tài bắt chuyện, dù gì cũng đã vác cái mặt dày đến, ít nhất cũng phải nói mấy câu quan tâm trưởng tử chứ, đằng này lại rủ rê Chiếu Kỳ về thăm con gái của Lô thị, vậy chẳng phải là xát muối vào miệng vết thương của Chiếu Kỳ sao.

Quả nhiên, Phượng Chiếu Kỳ sầm mặt, đứng dậy nói, “Mỗi ngày ta phải theo giúp ca ca làm việc, bận lắm. Không có việc gì thì ngươi về đi.”

Phượng Vân Phi đỏ bừng mặt, Phượng Chiếu Kỳ đã bỏ ra ngoài, con trai lớn tuy không đi nhưng đang cười như không cười nhìn hắn, Phượng Vân Phi muốn nói gì, lại cảm thấy trưởng tử đã sớm nhìn thấu tất cả, hắn căn bản không gánh vác nổi chức trách phụ thân, cuối cùng phải ủ ê rời khỏi Quảng An đường,


Phượng Chiếu Kỳ thấy hắn về rồi mới mang cặp mắt đỏ hoe xuất hiện bên cạnh Tiêu Ngự.

“Thôi mà, ngươi cũng đừng rối rắm.” Tiêu Ngự vỗ vai cậu, thở dài, “Tốt xấu gì hắn cũng có ơn dưỡng dục ngươi, giờ cũng xem như tỉnh ngộ, nếu ngươi còn cảm tình với hắn thì cần gì miễn cưỡng làm mặt lạnh như vậy.”

“Ta muốn tha thứ, nhưng ta thấy thật có lỗi với mẫu thân và ca ca.” Phượng Chiếu Kỳ hít mũi, “Ca ca… ta muốn về thăm Tam muội, nàng, nàng không giống nữ nhân kia…”

“Muốn đi thì cứ đi, ta có thể cản ngươi được sao Ta đâu có không hiểu lý tình như vậy, nàng từng cứu mạng ngươi mà.” Tiêu Ngự cười nói.

Phượng Chiếu Kỳ chỉ thấy áy náy vô cùng, Lô thị và huynh muội Phượng Vân Phi hại mẫu thân và ca ca chịu quá nhiều đau khổ, vậy mà cậu còn đi lo cho Phượng phủ.

“Ca ca, ngươi đừng giận ta.” Phượng Chiếu Kỳ ngước đôi mắt đỏ như mắt thỏ, “Ta đã quyết định rồi, từ nay về sau, trong lòng ta, ca ca là nhất. Nếu bọn họ lại tổn thương ca ca, ta tuyệt đối không mềm lòng đâu.”

Tiêu Ngự nghe mà mát lòng, lại dở khóc dở cười, “Thôi đi nhanh đi, nói nhảm gì nhiều thế.”

Phượng Chiếu Kỳ ăn một đấm, lúc này mới ngại ngùng cười, chạy đi.

Phượng Vân Phi không đi xe, Phượng Chiếu Kỳ rất nhanh đã bắt kịp hắn. Phượng Chiếu Kỳ không muốn đi chung với hắn nên lựa con đường nhỏ mà bám theo, lại thấy có người đột nhiên chắn trước mặt Phượng Vân Phi.

Phượng Chiếu Kỳ dừng chân, đứng cách đó không xa quan sát.

Người cản đường Phượng Vân Phi nhìn rất quen, tuy ăn mặc như nữ tử nông thôn, một thân nghèo túng nhưng Phượng Chiếu Kỳ vẫn nhận ra, người kia đúng là Lô thị.

“Ngươi còn tìm ta làm gì” Phượng Vân Phi ghìm cơn giận, nhìn Lô thị.

Mặt Lô thị vẫn bình tĩnh, tóc chải cẩn thận, tấm áo vải thô tuy sạch sẽ nhưng cũ nát, dung nhan tiều tụy gầy gò, không còn thấy được hào quang ngày xưa nữa.

“Dù gì chúng ta cũng từng là phu thê, ta còn sinh con dưỡng cái cho ngươi. Nay ta nghèo khổ không nơi nương tựa, muốn xin ngươi mấy lượng bạc để xài, chắc ngươi sẽ không tiếc chút tiền còm ấy đâu.” Lô thị thản nhiên nói, cứ như nàng vẫn là phu nhân Thái y sáng lóa xưa kia chứ không phải đang hèn mọn xin xỏ người ta.

Nàng rất kiêu ngạo, mấy ngày nay chịu khổ chịu cực, nàng tin rồi tất cả sẽ trôi qua. Nàng dùng hai bàn tay mình giành lấy sự sống, có khó khăn đến mấy cũng phải giữ thể diện để gặp người, tuyệt không dễ dàng khom lưng cúi gối.

Người trước mặt còn là Phượng Vân Phi, nàng không muốn khúm núm. Bộ dạng chật vật nhất của nàng Phượng Vân Phi đã nhìn thấy, lúc nàng trúng độc hôn mê, không thể khống chế bài tiết, đều do một tay Phượng Vân Phi chăm sóc.

Có đoạn ký ức đó tồn tại, nếu không phải quá khốn đốn nàng sẽ không cúi đầu với Phượng Vân Phi, nàng cũng không cảm thấy làm vậy là hủy hoại tôn nghiêm của mình.

“Muốn bao nhiêu” Phượng Vân Phi nói.


Lô thị trầm mặc một lát, “Cho ta mười lượng…”

Phượng Vân Phi cười lạnh, cất bước đi, Lô thị sững người, mặt lộ vẻ lúng túng và phẫn hận, quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn.

Phượng Chiếu Kỳ đang nhìn, chợt nghe có ai dịu dàng kêu tên mình, “Chiếu Kỳ Đúng là con rồi, Chiếu Kỳ!”

Phượng Chiếu Kỳ nhìn theo tiếng gọi, Phượng Vân Phi cũng nghe thấy, không dám tin xoay lại, nhìn chiếc xe ngựa sang trọng cách đó không xa chạy đến bên cạnh Phượng Chiếu Kỳ.

“Chiếu Kỳ.” Màn xe vén lên, Phương thị kích động thò đầu ra, vươn tay kéo Phượng Chiếu Kỳ.

“Ta đang định đến Quảng An đường thăm con và Ngọc Nhi, sao con lại ở đây” Phương thị hỏi.

Từ khi trở về Phương gia, Phương thị rất ít khi ra ngoài, vì nàng chủ động ly hôn, sợ người khác dị nghị, càng sợ con mình bị liên lụy nên ngày nào cũng tụng kinh niệm Phật trong phòng. Sau đó, thân phận của trưởng tử bại lộ, nàng sợ nơm nớp, mấy lần đến Quảng An đường xem thế nào, chẳng những không giúp được gì, trái lại còn để Ngọc Nhi an ủi động viên.

Phương thị tự biết bản thân nhu nhược yếu đuối, sợ gây thêm phiền phức cho con. Kinh thành như vực sâu không đáy, nàng đã chịu ơn từ Tạ thế tử, chỉ cần y một lòng một dạ với con trai mình là được, Phương thị không cầu gì hơn nữa.

Phượng Chiếu Kỳ đứng bên xe, tươi cười cho Phương thị nắm tay mình.

“Mẫu thân đến thăm ca ca hả Con về chung với người.”

Bị Phượng Vân Phi và Lô thị thấy rồi, cậu không muốn đến Phượng phủ gặp Phượng Chiếu Lâm nữa, để ngày khác đi cũng được.

“Khởi Văn…” Phượng Vân Phi tim đập loạn nhìn dung nhan rạng ngời của Phương thị, đúng là dáng vẻ người con gái hắn từng yêu tha thiết.

Từ sau khi gả vào Phượng gia, nàng ngày càng cẩn trọng, chỉ lo làm gì sai khiến cha mẹ chồng không thích, dần dần trở nên nhút nhát.

Lúc muội muội hắn làm khó Phương thị, tình cảm chân thành ngày trước đã phai nhạt ít nhiều, bằng không sao lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

Không ngờ, sau khi rời khỏi Phượng gia, Phương thị đã lấy lại phong thái thuở ban đầu. Tuy vẫn dịu dàng hòa nhã như trước nhưng trong ánh mắt vẫn quanh quẩn sầu muộn và yếu đuối.

Phượng Vân Phi bất tri bất giác cử động chân, bước đến xe ngựa của Phương thị.

“Khởi Văn, ngươi… dạo ngày có khỏe không” Phượng Vân Phi không dám nhìn vào mặt Phương thị.

Phương thị khẽ nhíu mày, kéo Phượng Chiếu Kỳ lên xe, buông màn, bảo phu xe đi nhanh.


Không thèm phản ứng với hắn.

Phượng Vân Phi biết Phương thị không cố ý làm bộ làm tịch, nàng không có tâm tư khúc chiết như Lô thị. Nguyên nhân duy nhất làm Phương thị không phản ứng với hắn là vì nàng thấy không cần thiết, bây giờ nàng đã bị chồng ruồng bỏ, tránh tị hiềm còn không kịp nữa là.

Phượng Vân Phi nhìn xe ngựa đi xa, cười khổ một tiếng.

Hóa ra hắn vẫn luôn hiểu rõ Phương thị, vậy tại sao ngày đó lại dễ dàng tin lời Lô thị, nói là Phương thị muốn hại con nàng

Hắn vốn có một thê tử hiền hậu, hai con trai thông minh tuấn tú, dù không làm Thái y, hắn vẫn có thể mở y quán nuôi vợ con.

Những tháng ngày đẹp đẽ biết bao…

Phượng Vân Phi chán nản quay lại, Lô thị vẫn đứng gần đó nhìn.

Ánh mắt Lô thị lạnh lùng nhìn hắn, còn ẩn chứa mỉa mai.

Đã nghèo túng đến thế mà còn không biết thân biết phận, nữ nhân ngu xuẩn thích làm ra vẻ kia đã thay thế Phương thị ở cạnh hắn mười mấy năm.

Phượng Vân Phi cảm thấy kinh tởm, vừa căm ghét Lô thị, vừa căm ghét bản thân mình.

Lô thị lẳng lặng nhìn Phượng Vân Phi bỏ đi không quay đầu lại, sau lưng bỗng thấy đau nhức, một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía sau.

“Lô lão nương, nhà xí trong hậu viện đầy rồi kìa, không đi làm việc, đứng đó nhìn cái gì!”

“Đến đây.” Lô thị nghiến răng trả lời, cúi thấp đầu đi theo vị quản gia kia.

Cũng chỉ là phường nhà quê mở được mấy tiệm tạp hóa, trước kia bảo nàng đến đây, nàng còn khinh lũ điêu dân dơ bẩn này, bây giờ chỗ này lại là nơi duy nhất nàng có thể trú thân.

Việc nàng cần làm chính là chờ đợi, kiên trì chờ đợi. Những sỉ nhục phải chịu đựng hôm nay, sớm muộn cũng có ngày nàng sẽ đòi lại toàn bộ!

—o0o—

Cửa bên Phương phủ, Trần Tố Khanh và một tên nô bộc vội vàng từ hậu viện chạy ra.

Đứng hầu ở ngoài là một nha hoàn trẻ, vừa thấy nàng liền cười hành lễ, nâng tay đưa đến một cái túi.


“Phu nhân nghe nói tiểu thư hồi kinh, mong nhớ không thôi, tiểu thư lại không về phủ, phu nhân không còn cách nào, đành phải sai ta đến đưa chút đồ cho tiểu thư. Phu nhân nói, hy vọng tiểu thư có thể về thăm phu nhân, miễn cho sau này hối hận không kịp.”

Nha hoàn nói xong lại hành lễ, xoay người chạy đi.

Trần Tố Khanh nhận túi đồ, nhớ đến mẫu thân mấy năm không gặp, vẻ mặt cũng lộ vài phần buồn bã.

Quay vào phòng mở túi đồ ra, Trần Tố Khanh biến sắc, mặt mày trắng bệch cầm món đồ trong túi.

Đó là chiếc khăn tay lúc bé nàng đã thêu tặng Trần phu nhân, Trần phu nhân xem nó như bảo bối, lúc này lại cắt thành từng mảnh đưa đến cho nàng.

Trần gia đã xảy ra chuyện!

Trần Tố Khanh lập tức bừng tỉnh, chẳng trách vừa rồi nha hoàn kia nói lời kỳ quái như vậy, nàng ta muốn cảnh cáo nàng!

Trần Tố Khanh không ngồi yên được nữa, xoay người chạy ra ngoài.

Sau khi về Trần phủ, nàng còn chưa gặp được Trần phu nhân đã bị đại quản gia mời đến thư phòng của chủ nhân Trần phủ.

Phụ thân ruột thịt của nàng, nam nhân kia vì một câu của tên lang băm lừa đảo mà vứt nàng đến chốn khỉ ho cò gáy, mặc cho tự sinh tự diệt.

Hồng Lư Tự khanh Trần Viễn cầm một lá thư đứng trầm tư bên cửa sổ.

“Lão gia, Đại tiểu thư đã về.” Bên ngoài có người báo.

Trần Viễn quay lại, thấy một tiểu công tử tuấn tú bước đến, bình tĩnh nhìn hắn.

Chẳng giống cha con, cũng không giống người dưng nước lã.

“Mẫu thân ta đâu” Trần Tố Khanh lên tiếng.

Trần Viễn ném lá thư vào lò lửa, nhìn nó cháy thành tro, lúc này mới nói, “Nghe nói ngươi rất thân thiết với Nguyên lão Vương gia”

“Mẫu thân ta đâu!” Trần Tố Khanh nhướn mày liễu, lớn tiếng hỏi.

Trần Viễn ngồi xuống thư án, tiếp tục nói, “Ngươi thay Vân Hải đưa tin cấp báo cho Phương Truyền Chính, làm tổn hại mấy dũng tướng của Lý tướng. Nghe nói ngươi còn đến thành Hải Kính, muốn thay Phương Truyền Chính và tiểu Thái tử kia tranh lợi cùng chủ nhân Lịch Phong cảng Nữ nhi của ta có năng lực như vậy, chẳng trách Nguyên lão Vương gia có ý gả ngươi cho cháu đích tôn của lão.”


“Trần Viễn! Ta hỏi ngươi, mẫu thân ta đâu!” Trần Tố Khanh đập bàn giận dữ.

Trần Viễn lạnh nhạt nhìn nàng.

“Mẫu thân ngươi vì nóng ruột mà sinh bệnh, đang tĩnh dưỡng.” Trần Viễn nói, “Chỉ khi con gái ngoan thì nàng mới khỏe lên được.”

“Được, được lắm, ta nghe lời ngươi.” Trần Tố Khanh thở hổn hển, “Trước đây nữ nhi không hiểu chuyện, không biết phụ thân là phụ tá đắc lực của Lý tướng. Nhưng ngươi tống ta ra khỏi kinh thành từ nhỏ, may mắn được Vân Hải đại sư cưu mang mới có thể bình an sống đến hôm nay. Nữ nhi xuống núi làm những chuyện đó vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của Vân Hải đại sư. Từ nay về sau, nữ nhi không còn nợ nần gì ông ấy nữa, sau này ta tuyệt đối không đối nghịch với Lý tướng, cũng tuyệt đối không còn quan hệ gì với phủ Nguyên Vương nữa! Nữ nhi cam đoan!”

“Không, ta không muốn ngươi cắt đứt quan hệ với phủ Nguyên Vương.” Trần Viễn nhếch môi, “Không chỉ không cắt đứt mà còn phải gắn bó chặt chẽ.”