Ngự Tứ Lương Y

Chương 152: Kết chuyện Hầu phủ

Editor: Vện

Việt Bắc hầu run tay, định lấy nửa cái khăn trong tay Trương thị, Trương thị đã thu tay về, đưa khăn cho nha hoàn.

“Hầu gia, bây giờ ta có thể bàn về ơn cứu mạng được chưa” Trương thị nói.

Chu Ngữ đứng bên cạnh Việt Bắc hầu, lòng vừa hoảng vừa giận. Chỉ đơn giản nhìn sắc mặt Việt Bắc hầu là biết, hắn thế mà bị nữ nhân Trương thị thuyết phục rồi!

Nàng cũng có chút ấn tượng với nửa cái khăn kia, ban đầu quen nhau, Việt Bắc hầu hình như có lấy ra cho nàng xem.

Hắn đã hỏi gì Nàng trả lời thế nào Chu Ngữ hoàn toàn không nhớ nổi. Nàng chỉ nghĩ đó là nợ phong lưu của hắn, ai biết còn dính líu đến chuyện hệ trọng như vậy! Nếu sớm biết, nàng nhất định phải cướp cái khăn đó về tay mình!

Trong đầu Chu Ngữ tính tới tính lui, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hơi chần chừ lôi kéo Việt Bắc hầu, “Hầu gia…”

Việt Bắc hầu không phát hiện, trong mắt chỉ có gương mặt mỹ lệ hàm chứa châm biếm của Trương thị.

Hắn nhớ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Tại sao mỗi lần nhìn Trương thị đều cảm thấy xúc động, mà rõ ràng thời gian hắn ở cùng Trương thị cực kỳ ít ỏi.

Bởi vì gương mặt đó đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Giữa lúc thần trí mơ hồ, toàn thân bị dòng nước giá lạnh bủa vây, chính là gương mặt dịu dàng này đã xua tan rét mướt, lúc hắn suýt cạn hơi thở đã truyền cho hắn luồng sinh khí hương nhã trong lành.

Trong bóng tối vô biên, chính là gương mặt này đã xuất hiện trong tầm mắt mê mang, kéo hắn từ địa ngục về lại nhân gian.

“Là ngươi, là ngươi…” Việt Bắc hầu gọi thất thanh, lòng không kiềm được niềm vui sướng.

“Hầu gia!” Chu Ngữ tức tối, lại gọi một tiếng.

Việt Bắc hầu phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Chu Ngữ, lại nhìn gương mặt lạnh lùng cười như không cười của Trương thị, bao nhiêu vui sướng rút đi như thủy triều xuống, hiện thực lạnh lẽo một lần nữa hiển hiện trước mắt.


“Chuyện này rốt cuộc là sao!” Việt Bắc hầu cả giận.

Trương thị, “Ta chỉ hỏi, Hầu gia có nhận ơn cứu mạng hay không”

Việt Bắc hầu sắc mặt âm trầm, không lên tiếng.

Chu Ngữ hoảng hốt, dáng vẻ của Việt Bắc hầu rõ ràng đã tin lời Trương thị.

Trước giờ hắn không tin Trương thị, trong lòng hắn, Trương thị là loài rắn độc. Tại sao lúc này chỉ bằng nửa cái khăn và một chiếc quạt mà hắn lại thừa nhận!

“Có lẽ những thứ này có quan hệ sâu xa gì đó với Hầu gia, nhưng dù sao cũng là vật chết.” Chu thị quan sát sắc mặt Việt Bắc hầu, chậm rãi lên tiếng.

Nàng nói đến đây thì ngừng, tin chắc Việt Bắc hầu sẽ hiểu ý nửa câu sau.

Không ngờ Việt Bắc hầu không tâm ý tương thông với nàng như ngày thường, vẫn trầm mặt không nói lời nào.

Chu Ngữ ngẫm nghĩ một lát, khẽ mỉm cười, nói với Trương thị, “Phu nhân…”

Trương thị không thèm nhìn nàng lấy một cái, chỉ nói với Việt Bắc hầu, “Hầu gia, ơn cứu mạng Hầu gia đổi lấy tước vị cho Hiển Nhi, Hầu gia thấy thế nào”

Chu Ngữ lập tức đỏ mặt, oán hận vò khăn tay.

Tiện nhân Trương thị căn bản không để nàng vào mắt! Từ đầu đến giờ Trương thị chỉ xem nàng như không khí!

“Nếu bản hầu không đáp ứng thì sao.” Việt Bắc hầu lạnh lùng nói.

Trương thị cười cợt, “Hầu gia có thể không đáp ứng. Nhưng, ai bảo người bên cạnh Hầu gia nông cạn như vậy, dám ra tay với đường đường Thế tử phủ Việt Bắc hầu Còn xách động Hầu gia đến Quảng An đường đòi người. Vốn là phụ vi tử cương, thí mạng đứa con này cũng đâu có gì là to tát với Hầu gia. Nhưng Hiển Nhi phụng sự hoàng thượng làm việc, dưỡng thương ở Quảng An đường cũng là ý chỉ của hoàng thượng, không biết lòng tin của hoàng thượng với Hầu gia có đủ lớn để xóa bỏ tội danh mưu hại công thần hay không”

“Ngươi đe dọa bản hầu” Ánh mắt Việt Bắc hầu co lại, trầm giọng nói.

“Hầu gia làm việc chẳng lẽ chưa khi nào nghĩ đến hậu quả sao.” Trương thị cười lạnh, “Không, Hầu gia đương nhiên đã nghĩ đến hậu quả. Chỉ cần Hiển Nhi gặp chuyện, Hầu gia sẽ lập Thế tử khác, hoàng thượng cũng chỉ cần cái danh của phủ Việt Bắc hầu, đến lúc đó ai cũng được hưởng vinh hoa phú quý, chỉ có Hiển Nhi của ta chết oan uổng! Ngươi giỏi lắm, tính toán rất hay.”

“Bản hầu chưa bao giờ muốn lấy mạng hắn!” Việt Bắc hầu thẹn quá hóa giận.

Trương thị lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi không muốn lấy mạng hắn, ngươi so với muốn lấy mạng hắn còn ác độc hơn, Lâm Hải Ninh!”

Việt Bắc hầu nhìn ánh mắt căm hận của Trương thị, nháy mắt như đã trở lại khoảnh khắc bị chìm dưới đáy nước.

“Ta không đến đây để thương lượng.” Trương thị nói, “Trong vòng mười ngày, nếu ngươi không thỉnh chỉ truyền tước vị cho Hiển Nhi, Lâm Hải Ninh, ta sẽ cho ngươi biết thủ đoạn của ta.”


“Ngươi, ngươi dám!” Việt Bắc hầu chỉ thấy ***g ngực đau đớn khôn cùng.

Hắn không tiếc gì tước vị, sớm muộn gì tước vị cũng truyền lại cho con trai hắn thôi.

Nhưng gương mặt hiền hậu đã khắc sâu trong ký ức nay lại toát vẻ thù hận ngập trời với hắn, giống như lưỡi dao sắc bén cắm vào ***g ngực hắn!

“Hầu gia.” Chu Ngữ hoảng sợ ôm cánh tay hắn, liên tục vuốt ngực cho hắn, “Hầu gia thân mang thương cũ, tuyệt đối không thể tức giận. Thiếp đi lấy thuốc cho ngươi.”

“Không cần, đừng lo, ta không sao.” Việt Bắc hầu bắt lấy tay Chu Ngữ, khó khăn phun ra một câu.

Tuy hắn hiểu lầm Trương thị, nhưng Chu thị cũng là nữ nhân đã cứu mạng hắn, lại là thê tử kết tóc mười mấy năm, hắn không muốn giận chó đánh mèo với Chu thị.

Trương thị quét đôi mắt lạnh lẽo qua hai người, khóe môi nhếch nụ cười khinh thường.

“Hầu gia quả là tình thâm ý trọng.” Trương thị nói.

Chu Ngữ nhìn nàng, môi mỏng khẽ giật, run giọng nói, “Phu nhân có tức giận thì cứ đổ lên đầu ta. Hầu gia từng chịu trọng thương, ca ca của thiếp thân vất vả lắm mới cứu được nhưng thân thể vẫn chịu thương tổn, Hầu gia không chịu nổi cơn giận quá lớn.”

Trương thị nghe vậy, đột nhiên giận dữ vỗ bàn, “Ai cho tiện tỳ nhà ngươi láo lếu trước mặt bổn phu nhân! Hồng Oanh, vả miệng!”

“Ngươi dám!” Vẻ mặt oan ức của Chu Ngữ dữ tợn hẳn lên, kêu thất thanh.

Xưa nay nàng luôn được người ở biên cương đối đãi như Hầu gia phu nhân, đã bao giờ bị khinh khi như vậy đâu

Trương thị xuất thân võ tướng thế gia, nha hoàn của nàng tinh thông quyền cước, Hồng Oanh nghe lệnh, lập tức tiến đến túm lấy Chu Ngữ, giơ tay đánh xuống, đánh cho không ai kịp phản ứng.

Chu Ngữ tức điên, la hét chói tai, Việt Bắc hầu vội vàng đá văng Hồng Oanh, kéo Chu Ngữ về bên mình, nhìn Trương thị quát, “Ngươi xem bản hầu là cái gì hả! Ngay trước mắt bản hầu mà dám ra tay đánh người, độc phụ, đúng là độc phụ!”

Trương thị ngồi ngay ngắn, cười lạnh nói, “Lâm Hải Ninh, ta cho ngươi biết, nếu ta muốn giết nữ nhân này thì có trăm ngàn cách khiến ả sống không bằng chết. Coi như hôm nay ta muốn giết ả ngay tại đây, ai dám nói gì bổn phu nhân!”

“Ngươi có ý gì!” Việt Bắc hầu sầm mặt, lòng hơi lay động, vô vàn ký ức không muốn nhớ lại cuồn cuộn kéo về.

Trương thị lạnh lùng nói, “Lâm Hải Ninh, nếu bổn phu nhân muốn xử trí hạng nữ nhân không lai lịch này, chỉ cần một câu nói, ta muốn ả sống ả phải sống, muốn ả chết ả phải chết! Với loại người này mà cần phái thích khách hạ độc ám sát à! Lâm Hải Ninh, ngươi xem thường Trương gia ta hay xem thường phủ Việt Bắc hầu!”

Trong lòng Việt Bắc hầu ngổn ngang, chuyện mười mấy năm trước vừa rõ ràng vừa mơ hồ, trộn lẫn đến không phân biệt được.

Đúng vậy, Trương thị là nữ nhi Trương gia, là con dâu trưởng của Hầu phủ, nàng muốn đối phó Chu Ngữ chỉ là chuyện nhỏ như cái móng tay.

Nàng đâu cần phải dùng thủ đoạn hạ độc ám sát


Nếu không phải Trương thị, vậy là ai

“Nghe nói có người trúng độc bảy, tám lần mà lần nào cũng bình yên vô sự” Trương thị cười lạnh, “Lâm Hải Ninh ơi là Lâm Hải Ninh, đầu óc của ngươi bị úng nước rồi à!”

Chu Ngữ nhìn sắc mặt Việt Bắc hầu, lòng hoảng loạn, tức tối nói, “Đều nhờ ca ca ta y thuật cao siêu nên ta mới giữ được mạng! Phu nhân lấy bản lĩnh ca ca ta chạy tội cho mình, thật khinh người quá đáng!”

Nàng không dám ra hiệu ám chỉ, rõ ràng Việt Bắc hầu đã nảy sinh nghi ngờ.

Trương thị trầm mặt, từng câu từng chữ khắc nghiệt như ngâm trong độc dược, “Phải rồi, ca ca của ngươi. Dám xuống tay với Hiển Nhi con ta, nếu ta không thể bắt hắn sống không bằng chết thì làm sao xứng với cái danh độc phụ của bổn phu nhân.”

“Ngươi! Ngươi!” Chu Ngữ thật sự hoảng sợ, nàng chưa từng gặp mặt Trương thị, người trước mắt thật đúng là nữ nhân nổi danh hiền lương thục đức sao!

“Ngươi biết tất cả” Việt Bắc hầu đột nhiên lên tiếng, lòng đầy cay đắng, “Ngươi biết bản hầu nhận lầm ân nhân cứu mạng mà vẫn trơ mắt nhìn bản hầu bị người khác giở thủ đoạn mê hoặc Ngươi biết toàn bộ!”

“Không sai, ta biết tất cả.” Trương thị lễ độ đứng dậy, khinh thường nhìn Việt Bắc hầu.

“Tại sao ngươi không nói, tại sao ngươi chưa bao giờ nói! Ngươi chỉ đứng đó nhìn!” Việt Bắc hầu điên cuồng quát.

“Tại sao ta phải nói” Trương thị buồn cười, “Ta có thân phận, có địa vị, còn có con trai ngoan, tại sao ta không thể bàng quan đứng nhìn Phải rồi, ta còn muốn cảm tạ Hầu gia ngươi phô trương thanh thế rời xa kinh thành mười mấy năm. Ta phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi con từ tấm bé, cai quản việc nhà, ngay cả ngươi cũng không thể đạp đổ địa vị Hầu gia phu nhân của ta. Hầu gia, ngươi nói xem, mắc gì ta phải làm điều thừa”

Việt Bắc hầu tái mặt, ôm ngực thở hổn hển, như phẫn hận lại như đau buồn nhìn Trương thị.

Hắn còn nhớ khoảnh khắc vén khăn đỏ của nàng, dung nhan như hoa, sóng mắt lưu chuyển, như mừng như giận nhìn hắn.

Thì ra ngay từ đầu hắn đã có thứ mình ao ước.

Thì ra, tất cả những gì hắn khát vọng nhất vốn đã nằm trong lòng bàn tay.

Vậy mười mấy năm hắn đã hao phí là cái gì Hắn trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi phủ Việt Bắc hầu, buông bỏ mười mấy năm đẹp nhất cuộc đời, ai có thể đền bù cho hắn! Ai có thể trả lại cho hắn!

Cảm giác uất nghẹn càng thêm nặng nề, dường như hắn vẫn còn chìm dưới đáy sông lạnh lẽo. Nhưng lần này, người kia vẫn đứng đằng xa lạnh lùng nhìn, không còn muốn đến kéo hắn lên nữa.

“Hầu gia…” Chu Ngữ sốt ruột níu kéo hắn, thê lương nói, “Hầu gia, thân thể quan trọng hơn…”

“Cút ngay!” Việt Bắc hầu đột nhiên cảm thấy chỗ bị nàng đụng vào như có rắn độc quấn lên, cực kỳ ghê tởm.

Huynh muội Chu thị đi theo hắn, từ tiểu nhân lang bạt giang hồ nhảy lên làm quý nhân sống trong nhung lụa. Bọn họ nói Trương thị hạ độc liên tiếp nhưng chưa từng gây ra thương tổn nào. Hắn tốn năm năm theo đuổi Chu Ngữ, Chu Ngữ lúc nào cũng như gần như xa, hờ hững với hắn, mãi đến lúc hắn sinh lòng chán nản nàng lại đồng ý. Lúc ấy hắn vui sướng cỡ nào, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy càng thêm kinh tởm!

Hiện tại, con trai của hắn và Trương thị bị Chu Ngôn làm hại, huynh muội Chu thị còn dám tìm hắn thương lượng kế hoạch cướp đoạt vị trí Thế tử của Lâm Hiển.

Mà hắn còn thật sự tiếp tay cho bọn họ!


Hắn đúng là một trò cười! Nhưng cười không nổi nữa.

Hắn lãng phí mười mấy năm vào đôi huynh muội dối trá này, lãng phí những tháng năm vinh quang nhất, hạnh phúc nhất.

Hắn vốn phải ở cạnh vợ đẹp con thơ, tiếp quản Vũ lâm quân, trở thành phụ tá đắc lực của hoàng thượng, tận hưởng vinh quang, tận hưởng hiếu thảo và săn sóc của vợ con trong phủ đệ.

Thế lực phủ Việt Bắc hầu vốn không ở biên cương mà nằm ở kinh thành, lúc hắn trốn tránh đến biên cương mười mấy năm, hắn đã đánh mất tất cả.

Trương thị chẳng thèm nhìn biểu hiện hối hận không kịp của Việt Bắc hầu, ra hiệu cho nha hoàn nhặt chiếc quạt tả tơi, cất cẩn thận, nói, “Ta đã nói hết những gì cần nói, trong vòng mười ngày, ta đợi tin lành từ Hầu gia.” Nói xong bỏ đi không quay đầu lại.

Việt Bắc hầu nhìn theo bóng dáng đoan chính xinh đẹp, hắn muốn gọi nàng nhưng căn bản không thể mở miệng.

Hắn đột ngột quay đầu, hai mắt như lửa nhìn Chu Ngữ chằm chằm.

Chu Ngữ sợ hãi gọi, “Hầu gia…”

“Tiện nhân, ngươi hại ta quá thảm, ngươi hại ta quá thê thảm! Ngươi hại bản hầu lãng phí mười mấy năm, hại bản hầu mất tất cả! Ngươi lấy cái gì để đền trả đây, tiện nhân!” Việt Bắc hầu đạp nàng ngã ra đất, nặng nhọc thở gấp, lớn tiếng quát, “Người đâu! Giải tiện nhân này vào địa lao cho ta! Chu Ngôn, Chu Ngôn! Bắt Chu Ngôn, lập tức bắt hắn!”

Chu Ngữ kinh hoàng, đau khổ cầu xin, trong lòng Việt Bắc hầu chỉ còn thù hận ngút trời, ngày xưa ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ căm ghét bấy nhiêu, sai người bịt miệng nàng, không buồn nhìn lấy một cái, xách kiếm dẫn thị vệ đi tìm Chu Ngôn.

—o0o—

Mãi đến lúc thương thế của Lâm Hiển chuyển biến tốt, hắn mới nghe Lục Dung Dung và Bách Linh kể lại chuyện của phủ Việt Bắc hầu.

Lâm Hiển nhất thời ngơ ngác, ngồi ngây ra, không biết đang nghĩ gĩ.

Lục Dung Dung nói, “Chúng ta không nên lắm miệng, nhưng sư phụ nói cần cho ngươi biết sự thật, vậy nên ngươi không cần tự tạo gánh nặng trong lòng. Việt Bắc hầu là tự làm tự chịu, ngươi đừng cho đó là lỗi của ngươi.” Dựa theo lòng hiếu thảo mù quáng của Lâm Hiển, hắn đúng là có khả năng vơ hết trách nhiệm việc phu thê Việt Bắc hầu bất hòa về mình.

Lâm Hiển mỉm cười, “Quảng An đường các ngươi không chỉ chữa thương mà còn chữa tâm nữa.”

“Đương nhiên.” Bách Linh kiêu ngạo nói, “Công tử chúng ta có nói, thân tâm bình yên mới thật sự là khỏe mạnh! Như ta nè.”

Lục Dung Dung kéo bím tóc Bách Linh, cười nói, “Đúng rồi, Thế tử nói Việt Bắc hầu đã thỉnh chỉ truyền tước vị cho ngươi, chờ ngươi hồi phục hoàng thượng sẽ hạ chỉ. Chúc mừng trước nhé, Hầu gia.”

Hai tiểu nha đầu cúi người hành lễ, nghe Tiêu Ngự bên ngoài gọi, lại cười hì hì chạy đi.

Lâm Hiển cười thản nhiên, dựa đầu giường nhìn ra cửa.

Tần Cánh bưng chậu nước vào, sau lưng là ánh nắng xán lạn, cười nói, “Lâm tướng quân, nên thay thuốc rồi.”


Trong mắt Lâm Hiển hiện vẻ hiền hòa khó nhận ra, gật đầu cười với hắn.

Nhờ Tần Cánh chăm sóc, thương tích của Lâm Hiển hồi phục rất nhanh, Tiêu Ngự không giữ hắn lại Quảng An đường, thấy hắn đã gần như khỏi hẳn liền cho xuất viện, chỉ để Tần Cánh đi theo trông coi thêm mấy ngày.

Những ngày bận rộn tối mặt tối mũi đã kết thúc, cuối cùng Tiêu Ngự cũng có thể thở phào.

Mấy hôm qua, cảm giác tồn tại của Tạ thế tử gần như bằng không, ngôn tình không buồn diễn, tối ngủ cũng quá quy củ, làm Tiêu Ngự thấy bất an.

Không lẽ hắn đã làm gì quá đáng, tổn thương trái tim pha lê của Tạ thế tử rồi